Chương 1: Trọng sinh
Ai cũng không rõ lắm chuyện xảy ra như thế nào.
Chỉ nghe “Bùm” một tiếng, mặt nước tĩnh lặng bỗng bị nện thành từng vòng gợn sóng. Ngay sau đó, tiếng trẻ con khóc, tiếng cãi vã, tiếng xô đẩy hỗn loạn hòa cùng tiếng hót líu lo của chim xuân lần lượt vang lên, lại sau đó, chính là lão ma ma (*nhũ mẫu) ra sức đẩy ra đám người, run rẩy mà thét lên một tiếng kinh hãi bén nhọn: “Tiểu, Tiểu, Tiểu hầu gia… thật khủng khiếp, Tiểu hầu gia rơi xuống nước!”
Đầu tháng ba, cái lạnh mùa đông còn chưa quét sạch, ánh mặt trời ngược lại cứ rạng rỡ từng ngày. Lạc Kiêu bưng thủ lô (*手炉 lò sưởi tay) xuyên qua song cửa nhìn ra bên ngoài, ánh mặt trời chói chang lại khiến hắn hơi híp mắt lại: “Đám người Lưu di nương vẫn quỳ bên ngoài?”
Tri Hạ bưng chén thuốc liền đi tới: “Lúc trước Tầm Đông ra ngoài lấy thuốc, quả thật vẫn còn quỳ, nhưng chờ đến khi bưng thuốc về nhìn lại, cũng chỉ còn một mình Tam tiểu thư ở nơi đó.” Cười lạnh một tiếng, nói: “Nghe nói là quỳ nửa canh giờ, động thai khí, lúc này đang gọi đại phu của Hà Xuân Đường đến nhìn.”
Lạc Kiêu gật đầu, lấy chén thuốc qua: “Mang thai cũng đã bảy tháng, còn có thể cùng Tam tỷ ở chỗ này của ta quỳ hơn nửa canh giờ, cũng coi như mẫu tử tình thâm.” Uống một hơi hết chén thuốc đậm đặc như nước mực kia, biểu hiện trên mặt vẫn là nhàn nhạt, “Chỉ có điều, để cho Tam tiểu thư gả cho họ Vương viên ngoại kia rõ ràng là quyết định của mẫu thân, cho dù di nương có đến cầu ta, ta lại có thể thế nào?”
Tầm Đông vội vàng bưng khay mứt quả đến trước mặt Lạc Kiêu, chớp chớp đôi mắt hạnh, nói: “Phu nhân bên kia dĩ nhiên cũng có cầu a, chỉ có điều phu nhân ngay cả quỳ cũng không cho người quỳ, trực tiếp đuổi người.” Như là nhớ tới cái gì, cười khanh khách nói, “Bình thường Lưu di nương ỷ vào mình mang thai được Hầu gia sủng hạnh, ba phen mấy bận đối với phu nhân có ý khiêu khích thì cũng thôi đi. Nhưng cố tình lần này, tiểu thư nhà nàng mắt bị mù, dám lấn đến trên đầu Thế tử.” Ánh mắt biến đổi, khuôn mặt thanh tú cũng trở thành nghiêm nghị, “Thế tử gia nhà chúng ta là cái loại tiện tỳ cũng có thể lấn ép sao?”
Lạc Kiêu cầm mứt quả, lười biếng dựa vào cửa sổ, bên môi hiện lên ý cười: “Ta lại không biết tính tình ngươi lại nóng nảy như vậy.” Cắn một miếng mứt quả, thịt quả chua ngọt vừa vào miệng lập tức hòa tan mùi vị đắng chát của thuốc bắc bên trong, “Ta còn chưa giận, ngươi giận cái gì a.”
Tầm Đông nóng nảy: “Sao có thể không giận? Trời này tuy nói vào xuân, nước vẫn còn kết băng mỏng. Thế tử lúc trước trên người vẫn mang theo thương, ngày đó nếu không phải được cứu kịp thời…” Nói xong, vành mắt nhưng là đỏ lên.
Tri Hạ đè vai Tầm Đông, lập tức nhìn Lạc Kiêu, khuôn mặt xưa nay trầm ổn cũng hiện ra chút sợ sệt: “Nghe Tiểu hầu gia bị Tam tiểu thư đẩy xuống hồ, phu nhân lúc ấy cũng không xong.” Tri Hạ thở dài, “Nhiều năm như vậy, chúng nô tỳ vẫn hầu hạ bên cạnh phu nhân, chưa từng nhìn thấy phu nhân chật vật đến cỡ này.”
Lạc Kiêu rũ mắt, ôm thủ lô, sau nửa ngày, mở miệng phân phó: “Để người ta cứ quỳ bên ngoài viện của ta, truyền đi thanh danh chỉ sợ nghe không được tốt. Tầm Đông, ngươi ra ngoài nói cho Tam tiểu thư một tiếng,” khóe môi nhếch lên như có như không, “Nếu lúc này nàng ngoan ngoãn trở về, ít nhất sau khi gả xong, Hầu phủ vẫn là nhà mẹ đẻ của nàng. Bằng không thì…”
Giọng Lạc Kiêu bỗng nhiên lạnh lẽo, khóe mắt chân mày lại nhuộm màu huyết tinh sát phạt: “Ngày mùa đông thời tiết rất quái dị, nghe nói tại Đế Kinh này, đã có không ít ngươi chết bởi vì chứng phong hàn rồi.”
Tri Hạ cùng Tầm Đông đều ngẩn ra, ngay sau đó, Tầm Đông ngược lại là nhướng mày vui mừng(*喜上眉头 hỉ thượng mi đầu), vui vui vẻ vẻ đáp một câu “Vâng” với Lạc Kiêu, sau đó đẩy cửa liền nhanh chóng ra ngoài. Nhưng Tri Hạ nhìn khuôn mặt đột nhiên lạnh lùng của Lạc Kiêu rồi lại có chút bất an mơ hồ, hai tay xoắn khăn, sau nửa ngày cau mày gọi Lạc Kiêu một tiếng.
“Tiểu hầu gia…”
“Cũng chỉ là hù nàng một chút mà thôi, ngươi lo lắng cái gì.” Sắc mặt Lạc Kiêu lại dịu xuống, trở về vẻ lười biếng, nhìn qua lại là Thiếu chủ tử vô dục vô cầu, tự tại tiêu sái, người mà nàng hầu hạ đã được mười lăm năm.
Nhưng mà, rồi lại cảm thấy có chỗ bất đồng.
Trong lúc nói chuyện, Tầm Đông lại ồn ào chạy vào, vẻ mặt vui mừng: “Vẫn là lời Thế tử dễ dùng, nô tỳ bên này lời vừa nói ra khỏi miệng, mặt của Tam tiểu thư bên kia đã vừa xanh vừa trắng rồi. Hiện tại, người đã để cho nha hoàn dìu trở về!”
Lạc Kiêu gật đầu, đưa thủ lô trong tay cho Tri Hạ: “Hẳn là do thuốc, hiện tại thân thể vô cùng uể oải. Nhìn thời điểm còn sớm, ta ở trong phòng nghỉ ngơi một lát. Nơi đây cũng không cần các ngươi, tạm thời lui xuống đi.”
Tri Hạ nhận lấy thủ lô, cùng Tầm Đông “Vâng” một tiếng, đợi đến khi Lạc Kiêu lên giường, liền thả nhẹ bước chân lui ra ngoài.
Nằm trên giường, rõ ràng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng cho dù thế nào cũng không ngủ được. Lạc Kiêu giơ tay lên, nhìn qua ánh sáng. Ngón tay trắng nõn thon dài, mặc dù có chút kén mỏng, nhưng vẫn chưa in hằn dấu vết của năm tháng. Lạc Kiêu chậm rãi thu tay —— chuyện đã qua được năm ngày, nhưng thậm chí cho đến hiện tại hắn vẫn không thể tin được toàn bộ những thứ đã phát sinh trên người mình.
—— Tội thần Lạc Kiêu, lấy quyền mưu tư (*dựa vào quyền lực mưu đồ tư lợi), thông đồng với địch phản quốc, là tội phải chém, không thể tha.
Người nam nhân từng ở trong ngực hắn chỉ tay xin thề, chờ hắn trợ y leo lên ngôi vị hoàng đế, liền cùng hắn đến bạc đầu cũng không chia lìa* nhìn hắn, đầy mặt đau buồn, “Lạc khanh, ngươi yên tâm, chờ đến sau khi ngươi đi, trẫm chắc chắn hết sức bảo vệ trên dưới một nhà tính mạng không lo.”
(*白首不离: bạch thủ bất ly.)
“Vì sao vu hãm* ta?” Vẻ mặt hắn nhàn nhạt, không phải không hiểu, lại như trước muốn hỏi kết quả.
(*vu cáo hãm hại)
“Với tư cách Bình tân hầu của Thần tử, quyền thế dĩ nhiên ngập trời.” Hai mắt Tân đế thật sâu, uy nghi sẵn có, tìm không ra nửa điểm ngây thơ hồn nhiên của lần đầu gặp gỡ năm đó, “Trên giường há lại cho người khác ngủ ngon*? Lạc khanh, ngươi không nên không có chút kiêng nể gì như vậy.”
(*Tương tự câu Ngọa tháp chi trắc, khởi dung hãn thụy(卧榻之侧, 岂容鼾睡)/ Ngọa tháp chi trắc, khởi dung hàm thụy ( 卧榻之侧, 岂容酣睡): ở một bên giường sao có thể để người khác thoải mái ngủ ngon | phạm vi thế lực của mình, lợi ích của mình thì không cho phép người khác xâm chiếm.)
“Lúc trước khi cầu ta giúp ngươi một tay, vì sao không nói?”
Tân đế không đáp, tuy nhiên đáp án hai người đều hiểu.
“Ngươi biết ta không ham quyền thế, sẽ không động đến giang sơn xã tắc của ngươi.”
“Nhưng ngươi lại không biết, đứng ở nơi cao, thân thể không phải của mình*.” Vẻ mặt Tân đế vẫn là vẻ đau buồn, từng câu từng chữ rồi lại rõ ràng, “Lạc khanh, cùng trẫm có được non sông vạn dặm này, không thể là một nam nhân.”
(*Nguyên văn 身不由己 = Thân bất do kỷ: là 1 thành ngữ chỉ những việc trong cuộc sống, cho dù là của bản thân, nhưng bản thân vẫn không cách nào quyết định được, phải buộc lòng thuận theo ý trời ý đất ý người khác. Chính là chỉ những việc ngoài ý muốn của bản thân, không cách nào làm khác được.)
Cuối cùng không còn lời nào để nói, chỉ có thể cười dài ba tiếng, quỳ xuống đất hô vạn tuế. Quả nhiên, người có thể làm bậc Đế vương, tâm cơ lòng dạ đều không thể so sánh với người thường, không phải loại người phàm phu tục tử như hắn là có thể đoán được.
Y nói: Yên tâm, Tử Thanh, nhớ lại tình cảm ta và ngươi, trẫm sẽ vì ngươi lưu lại toàn thi.
Cỡ nào tình thâm, cỡ nào khảng khái. (*rộng rãi, hào hiệp.)
Thế là, một ly rượu độc, chấm dứt một thần tử phản quốc tội không thể tha.
Sạch sẽ lưu loát, không thể chỉ trích.
Lạc Kiêu nhẹ nhàng nhắm hai mắt, trong đầu vẫn là những suy nghĩ lộn xộn. Kiếp trước, vì Văn Nhân An, hắn mặc giáp giữ ấn soái, thành ngọn đao sắc bén nhất trong tay y, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, nợ người đếm không hết. Nhưng trong đó…
Trong đầu Lạc Kiêu đột nhiên hiện lên một đôi mắt đen như mực nhuộm chút trào phúng, kinh ngạc một lát, cuối cùng khẽ thở dài.
Cả đời này, cứ như vậy thôi, thành thành thật thật làm một Bình Tân thế tử, sau đó, mới an an ổn ổn chờ thăng quan tiến tước (*tước vị) bước vào triều đình, lại sau đó, mới đem giang sơn hắn mắc nợ người kia —— trả lại toàn bộ cho y.
Đây là tội nghiệt của hắn.
Mà bên kia, Đông Cung.
Đã là canh muộn đêm sâu, toàn bộ Đông Cung nhưng vẫn đèn đuốc sáng trưng. Ngoài phòng Thái tử, mấy tiểu thái giám gác đêm tinh thần rã rời, mắt thấy ánh trăng đều bị mây đen che nửa, đang muốn trộm nhắm mắt gật gù một chút, đột nhiên, một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, liền giơ đèn lồng ngẩng đầu nhìn, lại là Đại thái giám vẫn luôn canh giữ bên cạnh Thái tử vội vội vàng vàng đi ra.
“Thái tử gia tỉnh, mấy người các ngươi mau mời Vương thái y cho gia!” Trương Hữu Đức đến trước mặt một tiểu thái giám đứng đầu liền mở miệng phân phó, nói xong, vẫn không yên tâm nghiêm nghị dặn dò, “Đi nhanh về nhanh, chớ để chậm trễ. Làm trễ nải bệnh tình của Thái tử —— cẩn thận bộ da trên người các ngươi!”
Đám tiểu thái giám bị dọa giật mình, cơn buồn ngủ rồi lại bay đi toàn bộ, ngoan ngoãn mà ở trước mặt Trương công công đáp một tiếng “Vâng”, sau đó từng người lần lượt xách đèn lồng, vội vội vàng vàng cầm yêu bài* chạy về hướng ngoài cung.
(*腰牌: Thẻ bài được làm bằng gỗ, có hình chữ nhật, bên trên khắc họ tên, tuổi, đặc trưng diện mạo của người đeo cùng số hiệu, đồng thời ghi rõ niên đại chế tác cùng nha môn của họ, nhìn qua là biết, được đeo ở thắt lưng.)
Thái tử gia của Vương Triều Đại Càn là một cái ấm sắc thuốc —— này cũng là một bí mật đã được công khai. Ban đầu cũng không phải như thế này, nhưng dường như sau khi mẹ đẻ của Thái tử – Hoàng hậu Duệ Mẫn đi về cõi tiên, Thái tử nhớ mẹ thành tật (*bệnh tật.), thân thể liền dần dần không tốt.
Đến mấy năm gần đây, chứng bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, mắt nhìn thấy bộ dạng chỉ có thể dùng dược kéo lại một hơi. Ngày hôm đó đang yên đang lành, đang dùng cơm, nói ói máu liền ói máu, ngay sau đó chính là hôn mê bất tỉnh, thực sự dọa sợ toàn bộ nha hoàn tôi tớ trong điện.
Đám người ngoài phòng liên quan đến chuyện Thái tử ói máu nháo nhào cả lên, nha hoàn thái giám vẫn luôn hầu hạ bên trong càng vì thế mà người ngã ngựa đổ (*loạn rối tinh rối mù, k thể vãn hồi.). Lòng nóng như lửa đốt mà thủ hơn nửa đêm, lúc này nghe nói Thái tử tỉnh, mọi người mới an tâm.
Ước chừng qua hơn nửa nén nhang, ngoài viện dần dần ầm ỹ, Trương công công canh trước phòng, thấy Vương thái y đến, liền vội vàng dẫn người vào trong. Lại sau một hồi vọng, văn, vấn, thiết*, bên này thở phào một hơi: “Người đã tỉnh lại, thân thể liền không còn gì đáng ngại.” Nói xong cầm giấy bút nhanh chóng viết xuống một phương thuốc đưa cho Trương công công, “Chỉ cần dựa vào phương thuốc này uống mấy thang điều dưỡng một đoạn thời gian, thân thể Thái tử liền có thể tốt rồi.”
(*Mấy công đoạn chẩn bệnh trong đông y: nhìn, nghe, hỏi, sờ.)
“Vậy chúng ta liền phái người đi theo Thái y lấy thuốc.” Trương công công tiếp nhận phương thuốc, vẻ mặt cũng dãn ra một chút, “Lần này bệnh của Thái tử cũng thật là có công lao của Vương thái y rồi.”
Vương thái y nghe Trương Hữu Đức nói, vội vàng chắp tay: “Không dám, không dám. Những thứ này cũng chỉ là bổn phận của vi thần mà thôi, công công quá khen.”
Trương công công cười cười lại khách khí mấy câu cùng Vương thái y, sau đó mới đích thân tiễn Vương thái y ra Đông cung. Chờ đến khi trở lại trong cung, vẫy lui một đám nha hoàn cùng thị vệ đang chờ bên ngoài, lúc này mới cầm theo đèn lồng đi vào nội thất. Đi vào nhìn lên, chỉ thấy Thái tử vốn phải là vẻ mặt bệnh tật nằm trên giường không dậy nổi, lúc này đang thản nhiên tựa ở đầu giường, trong tay cầm một quyển binh thư nhìn đến nhập thần.
“Vương thái y đi rồi?” Văn Nhân Cửu hỏi, hơi nheo mắt. Đôi mắt của y rất đẹp, viền quanh hơi nhạt, con ngươi giống như đêm đen quanh năm bao phủ một tầng hơi nước, đuôi mắt hơi cong, giống như hoa đào mới nở dưới mưu bụi Giang Nam. (*Giang Nam yên vũ.)
Trương Hữu Đức đáp lại, đặt đèn lồng lên bàn. Cách ánh nến mờ mờ, nhìn y khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc, sắc môi nhưng lại tiên diễm (*tươi đẹp), hàng mi khẽ rũ nửa che nửa đậy, giống như chứa vài phần sát ý mơ hồ.
Cúi đầu không dám tiếp tục nhìn, lanh lẹ rót một chén trà nóng liền đưa tới cho Văn Nhân Cửu: “Hiện tại, có lẽ đã đem tin tức của Thái tử báo cho chủ tử của lão rồi.”
Văn Nhân Cửu tiếp nhận chung trà Trương Hữu Đức đưa tới, nhấp một ngụm trà nóng thấm giọng, lập tức cười lanh lảnh: “Cô cũng đã trăm bệnh quấn thân, bọn họ nhưng vẫn không chịu nổi đều muốn lấy đi tính mạng của Cô.” Đưa tay trả lại chung trà cho Trương Hữu Đức, sau đó lại hạ xuống tầm mắt, lật ra binh thư trong tay, “Chỉ là không biết, Vương thái y này là con chó của người huynh đệ tốt nào của Cô nuôi.”
Trương Hữu Đức đón chung trà đặt lên bàn, trên mặt hiện lên vẻ không cam lòng: “Nếu không phải Tiên hoàng đi sớm, phái Hữu tướng đã bị chèn ép, trong cung đâu đến phiên đám súc sinh kia ở đó sủa?”
Văn Nhân Cửu ngẩng đầu, giống cười mà không cười nhìn ông: “Lại sợ trong cung tai vách mạch rừng*, công công nói năng cẩn thận.”
(*Tai vách mạch rừng: dù có giữ bí mật đến đâu thì khả năng tiết lộ vẫn có thể xảy ra.)
Trương Hữu Đức giật mình, nhưng sau đó lại thở dài một hơi: “Chỉ là khổ Thái tử gia.”
Văn Nhân Cửu mím môi không nói, y tựa ở đầu giường, mái tóc bị mồ hôi ướt nhẹp xõa xuống bên mặt, càng lộ ra sắc mặt tái nhợt gần như bệnh trạng của y.
Y mở to mắt nhìn Trương Hữu Đức, đôi mắt đen láy như điểm nước sơn, trong con ngươi thâm trầm, bao phủ bên trong, là bừng bừng dã tâm mà một đứa nhỏ mười bốn tuổi không nên có.
“Khổ thì có ngại gì?” Văn Nhân Cửu xuyên qua ánh nến nhìn Trương Hữu Đức, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng bức nhân. “Chỉ cần kết cục kia như Cô mong muốn.”
“Những huynh đệ kia của Cô thì tính là gì? Vương triều Đại Càn này lại được cho là cái gì?” Văn Nhân Cửu đột nhiên cười rộ lên, khóe môi diễm sắc (*màu sắc xinh đẹp) uốn lên một độ cong vui vẻ, giữa mày rồi lại nhuộm thêm vài phần tàn nhẫn, “Cô là muốn thiết kỵ* của Đại Càn đạp phá hàng rào phương bắc, Cô là muốn để cho con dân Miêu Cương vì cô tâm phục khẩu phục, Cô là muốn thiên hạ vô hạn này chỉ thuộc về mình Cô!”
(*铁骑 kỵ binh giáp sắt.)
“Cuối cùng sẽ có một ngày, Cô muốn làm cho tất cả mọi người biết được, chủ nhân của thiên hạ này rốt cuộc là ai.” Văn Nhân Cửu cười như không cười, “Người làm trái —— “
Lời nói đến đây, ngón tay nhỏ nhắn siết lại thật chặt, vạch một đường trên không, lại mơ hồ mang đến mùi máu tanh.
—— Giết.