Chương 1: H
Thanh Đô, mồng 3 tháng 6 năm 2017.
"Ưm... Dừng... Dừng lại...", hai tay đã sớm ứ máu vì bị trói chặt vào góc giường, cậu ra sức vùng vẫy cho đến khi chỉ còn có thể thều thào bảo hắn buông tha.
Cậu còn không nhớ nổi mình đã ra bao nhiêu lần, chỉ biết là cơ thể lúc này đã đau nhức tột độ, không còn sức để giãy dụa nữa đành phải để mặc cho hắn thô bạo trừu sáp nơi mật huyệt.
"Nói... em không bỏ trốn nữa!", hắn thổi một làn hơi trầm nóng pha chút nhẫn nhịn vào tai, khiến cậu liền một phen ớn lạnh.
Thật quá rõ ràng là cơn cuồng phong thịnh nộ của hắn đã được đè nén một cách khéo léo, chí ít là cho đến tận lúc này chưa từng có một ai có thể khiến hắn nhẫn nhịn đến vậy, chỉ là ngay bây giờ đến thở cậu còn không có sức chứ đừng nói chi đến chuyện tán gẫu với hắn.
"Để tôi phải lặp lại, em chắc chắn hối hận!", hắn vừa nói vừa dùng lực động, khiến cả không gian đã ngập tràn âm thanh "Ba, ba" lại càng dâm mị hơn.
Dục vọng mạnh mẽ cư nhiên ùa tới, khiến cậu cơ hồ nửa tỉnh nửa mơ, nửa mơ bởi khoái cảm đang dần lấn át, nửa tỉnh bởi đau đớn nơi thắt lưng vì lực động của hắn mà tăng thêm.
Không, cậu không thể khuất phục dưới thân hắn, không thể để tên khốn kiếp này đạt được mục đích. Nghĩ vậy, cậu liền cắn chặt môi, đương ánh mắt căm thù nhìn hắn: "Không bằng... cầm... thú...".
Cơ hồ nghe được câu nói này, đôi mắt như ưng của hắn liền híp lại, nhếch môi, khuôn mặt anh tuấn của hắn trở nên quỷ súc hơn bao giờ hết.
"Để tôi cho em biết thế nào là không bằng cầm thú", hắn một tay với lên đầu giường lấy ra một lọ nước màu lam, một tay bấu vào tóc phía sau gáy đẩy mặt cậu ngửa lên.
Không để cậu kịp phản ứng, hắn trút hết thứ nước ấy vào miệng cậu. Dù cậu cố ngậm chặt môi nhưng làn nước vẫn cơ hồ len lỏi vào.
Đầu lưỡi cảm nhận được vị ngọt ngọt cay cay, cùng hương trái cây đột ngột xông vào cánh mũi, khiến cơ thể cậu đã chịu dày vò suốt mấy giờ đồng hồ trong khoảnh khắc trở nên dễ chịu, mắt tựa như muốn ngấm nghiền lại.
"Dễ chịu lắm sao?", hắn lại nhếch môi cười, nhưng nụ cười này chứa dựng sự chờ đợi. Chờ đợi trò vui sắp diễn ra.
"Không lâu đâu, bảo bối!", chữ "Bảo bối" này là hắn cố tình kề sát vào tai cậu, giọng điệu chậm rãi, mê luyến tựa như muốn lôi kéo cậu vào mộng mị.
Kỳ quái, chỉ là một câu nói cớ sao lại kích thích đến như thế? Cơ thể... cơ thể thật nóng. Khát... Thật khát nước! Cả người cậu đột nhiên nổi lên một trận ngứa ngáy dữ dội, chổ nào cũng ngứa, từng khối da thịt đỏ ửng lên. Hai tay bị trói không thể làm gì được, cậu vặn vẹo thân thể, hai chân bấu chặt vào lớp nệm mềm mại. Hơi thở ngày càng dồn dập, mắt cậu đục lại cơ hồ chẳng còn nhìn thấy gì, chỉ cảm nhận cơ thể như hàng ngàn con kiến cắn đốt đến đau rát.
"Nước... Cho tôi nước!", cậu ngã ngớn, cả người đầy mồ hôi, chỉ muốn được một làn nước dội thật mạnh vào người để có thể tỉnh táo lại.
"Ha ha, thứ em cần không phải nước", hắn vừa cười vừa lướt ngón tay nhẹ nhàng từ ngực đến ngay bụng dưới của cậu rồi dừng lại.
Hành động nhỏ nhặt của hắn thế nhưng trong tình huống này thật quá sức chịu đựng. Cậu "Ưm..." một tiếng, hơi thở càng loạn hơn. Ngay khi ngón tay hắn dừng lại, cậu chỉ muốn nó tiếp tục di chuyển xuống địa phương khác. Ngón tay hắn chạm vào nơi nào nơi đó cư nhiên dễ chịu, mát hẳn ra.
"Muốn tôi chạm vào nó?", hắn ngước mắt nhìn khuôn mặt cậu lúc này đã bị dục vọng xâm chiếm, đôi mắt ngập trong một tầng hơi nước, mơ màng nhìn hắn rồi nuốt nước bọt.
Nơi địa phương ấy còn tệ hại hơn, nộ trướng gần như sắp nổ tung, theo đó chảy ra vài dòng dịch mật ẩm ướt trong vắt. Cảnh tượng thật khiến người ta không nhịn nổi mà muốn lao tới chà đạp.
Tuy cơ thể đã gần như phản bội lại ý nguyện nhưng ý chí cậu vẫn hiện hữu, tuyệt không thể nào khuất phục.
"Cút... Cút đi!", âm thanh phát ra tuy yếu ớt nhưng lại rất kiên định, khiến hắn không nhịn nổi mà nổi đóa.
"Em con mẹ nó cứng đầu đi. Bất quá tôi lại càng có hứng", hắn gầm giọng, một tay dùng lực không mạnh không nhẹ bóp cổ cậu đẩy về sau, đầu cậu bị va vào thành giường "Ong" một tiếng. Cơn đau cùng khoái cảm truyền đến tận não, khiến cậu rít một hơi sâu.
"Ha, xem ra bây giờ em dâm đãng chẳng khác gì chó cái!", hắn nhếch môi điềm tĩnh như cũ, "Ngoan, tôi gọi Hắc Tử đến cho em!".
Con mẹ nó kinh tởm, loại chuyện thú giao mà mày cũng muốn làm với tao?
Bao nhiêu phẫn nộ dồn vào đôi ngươi đen láy, cậu không trả lời, chỉ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn.
"Bây giờ thì tôi hay Hắc Tử?", hắn đối với cậu quả thật kiên nhẫn có thừa rồi. Với loại chuyện bức cung này, đối với người khác, hắn hỏi một câu chỉ ngại là đối phương không còn lưỡi để trả lời. Còn với cậu, ngay cả hơi thở hắn cũng lưu tâm giải mã.
Rốt cuộc tại sao lại cố chấp như vậy? Hắn từng nghĩ cậu chính là một loại độc dược cần phải hủy diệt, cũng từng cố gắng hủy diệt, nhưng rồi lại tự mình cứu cậu. Có phải hắn đã điên rồi không?
"Mày... cút đi!", cậu dùng sức thốt ra một câu, đủ hiểu cậu cương định đến đâu. Nhưng lần này hắn nổi điên thật rồi.
"Hảo. Em ở đây từ từ hưởng thụ", hắn đứng lên, lớn giọng huýt sao một tiếng, Hắc Tử từ ngoài cửa xông thẳng vào trong, mắt hướng về phía hắn như sẵn sàng chờ lệnh.
Hắc Tử thuộc giống chó Doberman Pinscher* (Chỗ nào có dấu * thì các nàng kéo xuống cuối trang xem nhé), cực kỳ thông minh, trung thành. Trong mắt nó, chủ nhân chỉ có một, ngày thường đến cậu còn phải e sợ nó vài phần.
Hắn tiến về phía Hắc Tử, vuốt ve bộ lông đen óng của nó, cơ hồ ra lệnh gì đó...
Căn phòng này quả thật quá rộng lớn, lại phản phất mùi trầm hương đắt đỏ, cậu ngước lên nhìn những chùm đèn vàng to lớn, đẹp đẽ như trong những cung điện Châu Âu, khiến đầu óc cậu càng trở nên mộng mị.
"Rầm" tiếng cửa lớn đóng lại kéo cậu trở về hiện thực. Hắn đã rời đi?... Cậu thoáng tự hỏi rồi khẩn trương nhìn về phía Hắc Tử. Ngay lúc này, Hắc Tử ngồi im từ xa nhìn cậu, nước bọt hai bên mép chảy thành từng tơ.
"Cố Lăng... Mày chết đi!", cậu dùng hết sức lực hét lớn, cơ hồ ai kia cũng có thể sẽ nghe thấy...
.... hoặc không?!