Chương 1

Dương Cửu khóa cái xe đạp Giant* cà tàng dưới lầu, ngón tay tung tẩy móc chìa khóa, nhảy cách bậc cách bậc lên cầu thang.

Hành lang ngai ngái khói đượm hơi dầu mỡ quanh năm, bức tường hai bên cầu thang đã ám màu đen kịt, từng mảng vôi vữa tróc rơi lả tả như mặt bà cô già trang điểm quá tay. Dưới lớp phấn trắng dày cui là nếp nhăn chen chen xếp lớp, tuổi tác càng cao phấn rũ càng thảm hại, mùi thức ăn ngậy mỡ lẫn mùi cũ kĩ thi nhau lan tỏa trong ánh đèn lù mù.

Khu nhà ngang* tồi tàn một buồng một gian vậy, mà Dương Cửu hai năm trước phải đổ bao công sức mới thuê được một căn. Còn may không lựa phải căn hư hỏng quá, người môi giới chỉ mong sớm sớm tìm được khách thuê, thành ra thủ tục giấy tờ đều qua loa đại khái; bằng không Dương Cửu không chứng minh thư, không chứng nhận tạm trú, vào mạng cục công an tìm mòn mắt không ra tên tuổi hắn, bảo hắn quang minh chính đại ở giữa nội thành thế này, rõ là chuyện trên trời.

Phòng ở hơi xập xệ một chút, tiền thuê cũng dễ chịu hơn, các loại phụ phí linh tinh nửa năm đóng một lần, bằng vào tiền lương coi kho của hắn tại một công ty nho nhỏ hiện giờ cũng đủ trả. Còn dư đồng nào để tích lại, mua một cái lò sưởi… hai năm nay khí lạnh trong người hắn càng nặng nề, nếu không có lò sưởi giữ ấm, mùa đông quả thật có chút gian nan.

Dương Cửu ở tầng bốn, đường ống nước đại khái có vấn đề, tầng cao thế này nước lên không tới, hàng xóm đều phải mang xô thùng cất công xuống lầu xách nước lên dùng. Tan tầm Dương Cửu trở về vừa vặn giờ ăn chiều, vừa lên lầu đã nghe bà cô nhà đối diện dạy dỗ chồng, giọng đàn bà hò hét lẫn khóc lóc cao vút xuyên qua lớp ván cửa mỏng tang: “Đều tại đồ vô dụng nhà ông, đời tôi sao lại khốn khổ theo ông không biết! Ru rú trong cái chuồng chim này để thiên hạ nó khinh cho!… Con đồng hương đại học của tôi, nào nó đẹp hơn tôi chỗ nào, giờ nó lấy nhà giàu tha hồ ăn sung mặc sướng, cứ nhìn chồng nó kia kìa…”

Ông chồng đại khái nghe chửi quen tai rồi, ngồi ngoài cửa chẳng ừ hữ một câu, thấy Dương Cửu lên lầu liền thò đầu ra cười hắc hắc: “Chú em, cho vay điếu thuốc hút cái nào!”

“Ông anh hết hả?”

“Mụ già quản chặt quá, bảo là đốt tiền. Suốt mấy bữa nay rồi, thèm chết thôi!”

Dương Cửu cười phá lên, chìa ra một điếu Bạch Sa*. Chính hắn cũng là dân nghiện thuốc nặng, đương nhiên hiểu được nỗi niềm đau khổ khi bị cấm thuốc.

Coi như ở trong tình thế hiểm nghèo, vô vọng nhất, cùng đường mạt lộ, trên người ngoài súng chỉ còn vài đồng xu lẻ; hắn sẽ cứ thế ghé sạp hàng rong mua bằng được mấy điếu thuốc.

Không có bật lửa, hắn liền cầm hai điếu thuốc đứng trú mưa đêm dưới gầm cầu, chỉ cần thấy có người đi qua, lập tức phải nhào ra một tay túm cổ, một tay dí ngay thái dương người ta: “Người anh em, đừng hoảng, cho xin tí lửa thôi.”

Hai năm nay sức khỏe hắn đã bị tàn phá thậm tệ, bác sĩ nói phổi hắn giờ như cái hố đen, phải cai thuốc ngay tức khắc. Thế nhưng cái món thuốc lá đã thành linh hồn đàn ông rồi, thân hắn yêu thứ độc dược nicotin ấy vậy, mỗi lần khói thuốc lượn vòng, lâng lâng cuộn vào tận buồng phổi… giữa những giờ phút hắn tứ cố vô thân nhất, chỉ có điếu thuốc mới xoa dịu được thần kinh hắn.

Cả thế giới có thể quay lưng với hắn, người thân cận nhất có thể vứt bỏ hắn, chỉ riêng điếu thuốc lá vĩnh viễn theo bên hắn, sẵn sàng an ủi hắn.

Dương Cửu cũng tự châm một điếu thuốc, ngồi xổm trên bậu cửa nhà mình rít hai ba hơi là hết, đứng dậy vẫn kẹp đầu lọc trong tay, cười cười bảo ông anh láng giềng đen đủi: “Thôi vào đây.”

Ông láng giềng nói: “Hở? Còn giữ đầu lọc làm gì?”

“Ngộ nhỡ hết gạo hết thuốc, nhằn đầu lọc đỡ nghiền a~” Dương Cửu cười hê hê, không buồn che giấu dáng vẻ phóng khoáng, hiên ngang mở cửa vào nhà.

Gã đàn ông xui xẻo bị vợ chửi bới ngồi lại chặc chặc lưỡi. Sớm biết người anh em nhà đối diện rách lắm, mà ai ngờ đâu rách đến tận nước này.

Dương Cửu đẩy cửa ra, ngay cửa vào là một khúc quẹo ngắn, đặt một giá để giày. Hắn lần mò trong bóng tối tìm dép thay, vừa khom lưng đã nghe ngực đau buốt một trận, húng hắng ho mấy tiếng, trong khoang miệng bắt đầu ứ ứ vị máu tanh.

Chắc tại nãy hút điếu thuốc vội quá? Dương Cửu vẫn cầm đầu lọc ban nãy, rờ rẫm ngó vào bếp. Còn hai bó hẹ, trong tủ có trứng gà, chắc nấu được canh trứng hẹ*.

Hắn ho một tiếng, quay lưng bật đèn. Khu nhà ngang cũ rích này căn nào cũng như căn nào, hai gian, một để ngủ, còn lại chắc xài làm phòng ăn. Được cái đồ đạc không có mấy, thành ra chịu khó chút chút vẫn có chỗ đi ra đi vào.

Đột nhiên, Dương Cửu khựng lại.

Đầu thuốc chưa cháy hết lập lòe sáng, trong bóng tối im lìm không ai lên tiếng. Tiếng mắng nhiếc của bà cô hàng xóm đã nhỏ dần, thoáng chốc không gian chìm trong yên lặng.

Công tắc đèn là loại kéo giật xưa như trái đất, hắn lần tay đụng được dây chốt, liền sau đó một bàn tay xuất hiện trong bóng tối, tóm gọn được cổ tay hắn.

Dương Cửu chậm rãi đứng thẳng lại, hơi thở của một gã đàn ông dần dần lộ rõ trong đêm, như thể tiếng thủy triều, kiên định mà bền bỉ, hầu như muốn bao phủ lấy hắn.

Cánh tay Dương Cửu thoáng thả lỏng, đầu lọc thuốc lá kẹp trên ngón tay đã bị gã đàn ông dễ dàng đoạt mất, hắn ta đưa lên miệng rít một hơi dài, rồi chậm rãi nhả khói.

“Nặng thật đấy, Dương Cửu.” Gương mặt gã đàn ông ẩn hiện dưới ánh sáng lờ mờ, gờn gợn như thợ săn bên họng súng, chăm chú quan sát con dã thú đang bị dồn sát miệng bẫy, còn thấp thoáng nụ cười vô cùng dễ sợ, “… còn có một chút, cũng cay ghê gớm.”

Bàn tay gã đàn ông tóm cả cổ tay Dương Cửu, vừa giữ hắn vừa chậm rãi bật đèn. Nghe tách một tiếng, đèn trong phòng bật sáng, bọn họ đứng giữa trung tâm, bốn góc phòng nhỏ hẹp đứng dàn ít nhất một trung đội xạ thủ, những họng súng đen ngòm đều chĩa thẳng vào hắn.

Dương Cửu giật tay ra, vừa xoa xoa cổ tay vừa thản nhiên bước tới cạnh bàn, kéo ghế ngồi xuống, “Mạnh thật ấy chứ La Tuấn, gì đây? Desert Eagle*?”

Dương Cửu vung vẩy hai cẳng chân dài mảnh khảnh, vuốt cằm đánh giá khẩu súng dí gần hắn nhất, “… hai năm không gặp, cậu càng lăn lộn càng phất nhỉ, đến tàn thuốc của thầy cậu đây cũng muốn giật.”

La Tuấn quay lại, bước tới trước mặt hắn, khí thế âm trầm như muốn vồ lấy xé nuốt mục tiêu, “Học trò thành tài rồi, chọc tức chết thầy cũng có gì lạ đâu. Huống chi hai năm nay tôi đâu phải thực tình muốn anh chết.”

“Không muốn ép tôi chết, thành ra phải phát toàn đạn dum-dum* cho tay súng truy bắt tôi hả?”

Dương Cửu nhướn mày nhìn hắn, góc nhìn thế này khiến hắn có vẻ thờ ơ đến gợi cảm, thậm chí tao nhã một cách bỡn cợt.

“La Tuấn.” hắn nói, “Quỳ xuống.”

Gã đàn ông đứng sừng sững không nhúc nhích.

“Nếu còn thừa nhận tôi là thầy cậu, vậy nên có thái độ trò gặp thầy một chút, phải không đây cậu hai La?”

Gã đàn ông bật ra một tiếng cười ngắn ngủi. Mặc kệ địa vị của hắn thay đổi ra sao, mặc kệ hắn là đứa con thứ mềm yếu bất lực nhà họ La năm xưa, hay kẻ kế thừa đường đường chính chính sau này, rồi nắm quyền thao túng một tập đoàn tài chính hùng mạnh… chỉ cần đối diện với người đàn ông họ Dương tên Cửu lôi thôi tùy tiện này – người danh nghĩa là thầy dạy hắn, hắn rốt cuộc vẫn vậy, bị áp chế, bị bỡn cợt, cứ như thể chủ nhân La gia lại trở lại là đứa con thứ cho người ta tha hồ chà đạp năm đó, trở lại cái ngày bọn họ lần đầu gặp gỡ giữa căn phòng thênh thang cẩn mật.

La Tuấn chậm rãi quỳ xuống bên chân Dương Cửu. Một tay súng chực manh động, nhưng lập tức đã bị bầu không khí trầm lặng nặng nề uy hiếp đến khựng lại.

“Dương Cửu.” Hắn nói, “Theo tôi về đi. Chỉ cần anh theo tôi về, mọi nợ nần giữa chúng ta… bỏ qua hết.”

Dương Cửu lại nhướn mày, gã đàn ông tràn ngập vẻ phóng túng này cư nhiên đuôi mày khóe mắt còn sót lại chút hàm ý giễu cợt bất cần, “Bỏ qua tất cả nợ nần à? Kể cả việc tôi lợi dụng cậu đối phó với Tiêu gia? Cả việc sau đó tôi thẳng tay đá cậu? Cả việc tôi móc nối trong ngoài tính giết cậu? Thậm chí kể cả… mạng sống năm đó tôi thiếu cậu sao?”

Sắc mặt La Tuấn thoắt biến đổi, hầu như không còn kiềm chế được nữa. Dương Cửu lạnh nhạt nhìn thái độ của hắn, thầm cười trong bụng.

Quả nhiên là vậy, học trò một tay hắn dạy dỗ, dù có ngồi đến bậc thủ lĩnh xã hội đen, thì buồn vui giận dữ vẫn nằm trong tay hắn, như thể hắn vẫn còn là thằng nhỏ như củ cải đỏ xắt hạt lựu trước kia, bị gã thầy xấu tính giở đủ trò trêu chọc.

Giữa bọn họ có rất nhiều tử huyệt, chỉ cần khéo léo một chút, cũng đủ khích cho người đàn ông trước mắt này bùng phát không sao kiểm soát nổi.

Dương Cửu chờ hắn phát khùng lên tiếng ra lệnh giết mình, đâu ngờ La Tuấn chỉ hít sâu một hơi, rồi cứ thế kìm chế qua cơn giận, “Chỉ cần anh chịu trở về với tôi… chuyện cũ bỏ qua hết.”

“Không phải rồi, La Tuấn.” Dương Cửu lười biếng cười nói, “Từ hồi nào cậu lại cần tôi vậy a?”

La Tuấn không đáp.

“Để tôi đoán coi nào. Ừm… mấy lão già nhà cậu chuẩn bị làm phản ha? Sắp sửa đá cậu rớt đài rồi ha? Hay cậu gây chuyện bậy bạ quá thể với bọn làm ăn đứng đắn rồi, giờ bị người ta đuổi giết không giữ được mạng ha? À hay làm ăn thất bát sắp rỗng bụng rồi, giờ muốn mời thầy cậu đây về giúp cậu lên đời như xưa chứ gì?”

La Tuấn lạnh lùng nhìn gã đàn ông càn rỡ không tim không gan trước mắt, “Nhờ ơn thầy, giang sơn của tôi tạm thời còn vững chắc lắm, không có việc gì cần thầy ra tay giúp hết.”

Dương Cửu đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn, càng lọt sâu vào lòng ghế, nụ cười trên môi cũng mờ nhạt dần, “Vậy là, lão đại Tiêu gia, Tiêu Trọng Giản, rốt cuộc cũng ngóc đầu lại rồi?”

Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ kêu tích tắc, chậm rãi quấn vào nhịp hô hấp đều đặn của bọn họ.

La Tuấn dường như vừa hạ quyết tâm, mở miệng nói: “Tiêu Trọng Giản biết anh ở đây rồi, hắn chuẩn bị dẫn người tới.”

Dương Cửu thờ ơ nói: “Vậy cũng hay.”

“Hay?”

“Tốt xấu cũng là tình nhân cũ, rơi vào tay hắn, không chừng còn giữ được toàn thây.” Dương Cửu đứng dậy, “Còn cậu ấy, tôi dạy cậu trưởng thành, thủ đoạn độc ác, vô ơn bạc nghĩa, rơi vào tay cậu, biết đâu bao nhiêu ngón tôi dạy hồi nào giờ đổ hết lên người tôi thì sao?”

Dương Cửu tiến tới bên cửa sổ, giật mở tấm rèm. Đèn đường bên ngoài hắt vào phòng, ánh sáng mờ mờ tỏ tỏ ướp qua những đường nét nghiêng nghiêng trên gương mặt hắn, có chút mỹ lệ đến ma quái.

La Tuấn bất thần sấn tới. Nhìn qua cửa sổ, dưới lầu đã đậu kín xe dã chiến, một người đàn ông mặc áo bành tô đen đứng giữa đám vệ sĩ, hắn đang ngẩng đầu nhìn thẳng về phía ô cửa sổ này.

“Tiêu Trọng Giản hành động nhanh đấy chứ.” Dương Cửu buông một câu nhận xét, ngay lập tức liền bị một luồng lực mạnh bất ngờ chộp lấy sau gáy, mặt hắn bị xoay lại một cách thô bạo, chớp mắt đã hứng lấy một nụ hôn hung hãn đến độc địa.

Môi lưỡi sục sạo quấn riết khiến đầu óc vụt trống rỗng, gã thiếu niên như củ cải đỏ xắt hột lựu hồi nào, giờ đã trở thành một người đàn ông đầy sức uy hiếp, đồng thời sẵn sàng phô bày sự cao ngạo thách thức của hắn trong cái thế giới mạnh được yếu thua này.

Dương Cửu chật vật lắm mới vùng thoát được, vừa thở hổn hển vừa giỡn: “Nếu là hai năm trước, tôi sẽ khen cậu hôn rất tiến bộ… cơ mà giờ để tôi nói cậu nghe, diễn xiếc cho người ta coi không phải thú vui lành mạnh đâu a~”

“Trễ rồi.” La Tuấn cười gằn, “Thầy kính mến… thân yêu, còn nhớ cái đêm thần tiên của đôi ta hai năm trước không? Tôi đã sửa sang biên tập thành băng hình tử tế gửi đến Tiêu gia rồi…”

Dương Cửu còn không kịp biến sắc, trực giác nhạy bén với nguy hiểm đã thấm tận xương tủy, thần kinh hắn phút chốc căng như dây đàn. Hắn bất thần lôi La Tuấn rời khỏi chỗ đứng, liền tiếp theo đã nghe choang một tiếng, kính cửa sổ vỡ tan, đầu đạn đồng găm thẳng vào bức tường, tạo thành những khe nứt lan ra tứ phía.

Dưới lầu gió lạnh thấu xương, Tiêu Trọng Giản chậm rãi thu súng, móng tay cắm ngập lòng bàn tay, nhưng hắn hoàn toàn không hề để tâm đến cơn đau trên da thịt.

Thủ hạ đưa mắt nhìn sắc mặt hắn, rùng mình một cái: “Tiêu lão đại, gọi người tới chứ?”

Tiêu Trọng Giản gật đầu.

Các tay súng lập tức đổ ra kín đặc. Gã thủ hạ lùi lại mấy bước, rồi quay lại thận trọng hỏi Tiêu Trọng Giản: “Xử lý người trên lầu kia, ngài có gì đặc biệt cần dặn dò không?”

… ví như bảo cần tha cho riêng một mình ai, rồi phải đặc biệt chú ý giữ an toàn cho ai…

Mặt Tiêu Trọng Giản lạnh lùng vô cảm, nhưng luồng khí lạnh thấu xương tủy vẫn không ngừng tản ra cuồn cuộn.

“Khỏi lo, Dương Cửu hắn mạng rất lớn. Cần gì… cần gì ai lo thay hắn.”

Thái độ hắn rất bình tĩnh, nhưng câu nói này lại khiến người ta sinh ra một thứ ảo giác, như thể mỗi từ mỗi chữ đều lởn vởn sau kẽ răng, chờ hắn gằn tiếng bức ra.

Cầu thang bắt đầu rầm rập vang lên tiếng chân chạy, cứ như đếm ngược trước giờ đại chiến. Ngược lại, trong phòng không gian như đã ngưng đọng, chỉ nghe tiếng báng súng kim loại va chạm nhau lách cách.

Dương Cửu đột nhiên thở dài, nhàn nhạt nói: “Hôn một cái mà thôi, cắc cớ gì Tiêu lão đại giận dữ vậy không biết. Hắn hẳn phải là kẻ muốn thấy tôi đi yêu đương hôn hít người khác nhất trên đời chứ nhỉ.”

La Tuấn bất thần chộp lại tay hắn, cất giọng lạnh lùng: “Tôi phải nhắc nhở thầy một điều thực tế.”

“Ờ?”

“Tiêu Trọng Giản ly hôn rồi.”

Dù là kẻ không chút nghiêm túc, miệng lưỡi trơn tru như Dương Cửu cũng thoáng chốc sững sờ.

“Nếu anh bị tôi bắt được, quá lắm tôi cũng chỉ tỏ cho hết “đạo hiếu” trò thầy mà thôi… Còn nếu để vào tay Tiêu Trọng Giản…”

La Tuấn quay đầu lại, đường nét gương mặt nhìn nghiêng cứng rắn sắc lạnh như lưỡi dao, “… ngoài phố người ta đồn hắn đã chuẩn bị cho anh mười loại thuốc phiện, mỗi loại đều đủ sức khiến người ta mắc nghiện thậm tệ mà không hề ảnh hưởng đến hệ thần kinh…”

Cửa phòng đột ngột bật mở, tiếng la hét hoảng hốt chói tai cùng tiếng đồ đạc va đập rầm rầm từ tầng trên tầng dưới vọng tới. Tiếng súng Desert Eagle như nổ ngay sát màng nhĩ, đinh tai nhức óc.

Dương Cửu chỉ kịp thấy gương mặt tử thần tươi cười giữa ánh lửa đạn chớp lóe. Rất lâu trước kia, hắn cũng từng được xưng tụng là nụ cười tử thần, hắn có thể vác một khẩu M21* đơn độc mở đường máu thoát thân dưới làn mưa đạn, cũng có thể mưu toan vạch ra được một mảnh thiên địa giữa thương trường đấu đá tàn bạo. Ngày đó, đừng nói nhà họ La hay họ Tiêu, dù là thần thánh cũng không ngăn cản được bước chân hắn ung dung tự tại.

Một đời Dương Cửu, ưa mỹ nhân, ưa rượu, ưa xe tốc hành, ưa xài súng trường, thích gì làm nấy, phong lưu trác táng. Kể từ khi sinh ra, hắn chỉ phải chạy trối chết giữ mạng đúng hai lần, lần đầu tiên là vì Tiêu Trọng Giản muốn mạng hắn, lần thứ hai là La Tuấn ép hắn chết.

Hai người đàn ông, hết lần này tới lần khác làm như vợ già bị hắt hủi, thi nhau tố tội, rồi đến tận cửa ăn vạ hắn.

Dương Cửu mỉm cười nhẹ tênh. Vừa lúc Tiêu Trọng Giản xông đến cửa, giương mắt nhìn vào, qua màn mưa lửa đạn, đã thấy nụ cười tái nhợt lạnh lẽo của Dương Cửu trong phòng.

Thật giống như rất lâu trước kia, cười đến vô tình vô nghĩa, bạc bẽo không gì sánh bằng, như thể giữa bọn họ chưa từng có lấy nửa phân tình cảm.

Tiêu Trọng Giản trân cứng toàn thân, mà Dương Cửu cũng cùng lúc phất tay với bọn họ, rồi nhẹ nhàng bước lùi lại.

Sau lưng hắn là khung cửa sổ tầng bốn kính đã vỡ. Một tiếng “Không được!” của Tiêu Trọng Giản không kịp bật ra thành lời, chỉ có thể giương mắt nhìn cả người Dương Cửu ngã ra ngoài!

“Dương Cửu!”

Bên tai dường như vụt qua một tiếng rít gầm, như thể phát ra từ một con dã thú bị dồn đến đường cùng.

… Kẻ bị bức bách là tôi là tôi là tôi là tôi là tôi… Dương Cửu bi ai nhắm mắt lại, khoảnh khắc trước khi chạm đất, tiếng gió sạt qua tai thoáng chốc im bặt.

Rõ ràng tôi mới là người bị hại! Mấy người chớ nên một hai làm bộ như bị tôi hãm hại vậy a!

Nhất thời uể oải chán chường dâng ngập trong lòng, hơn mười năm quẩn quanh đuổi bắt không thôi, giờ thì kết thúc ở đây rồi.

Dương Cửu còn chơi vơi trên không, hai tay ấp trên trái tim, dáng vẻ thành kính không gì sánh được.

Giống như năm xưa gặp gỡ, cũng dáng vẻ thành kính này, hắn từng cầu xin ái tình vạn năm vĩnh cửu…

Mười năm trước? Là Hồng Kông…