Chương 1: Người anh muốn lấy không phải là em

Tại nhà hàng XX.

Vũ Vi ngồi cạnh cửa sổ, một tay chống cằm, nhìn xuyên qua cửa sổ lớn sát đất thưởng thức cảnh đẹp trên đường. Trên gương mặt là nụ cười nhàn nhạt, nhưng kì thực trái tim cô lại đang nhảy nhót không thôi. Trong đầu càng không ngừng suy nghĩ, nếu như Lục Hàng cầu hôn, khi đó cô có nên rụt rè một lúc rồi hẵng đáp ứng không.

Không bao lâu, một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của cô.

Vũ Vi nhìn thấy bóng người mà mình ngày nhớ đêm mong thì kích động đứng lên khỏi ghế, ngước đôi mắt rưng rưng nhìn Lục Hàng tiến vào nhà hàng, từng bước đến gần cô. Lục Hàng vẫn vô cùng anh tuấn như cũ, rực rỡ như ánh mặt trời, cho dù anh ta chỉ mặc quần áo thoải mái rất bình thường vẫn không giấu nổi sự tuấn tú của mình.

Nếu đây không phải là nơi công cộng,cô sẽ không chút do dự mà nhào vào lòng Lục Hàng.

Lục Hàng nhìn thấy Vũ Vi, bước chân hơi dừng lại một chút, che dấu thần sắc lạnh lùng, sau đó bước đến trước mặt Vũ Vi, mỉm cười nhìn cô, "Đợi lâu không?"

Vũ Vi dùng sức lắc đầu, "Không có, em cũng mới vừa tới thôi." Kỳ thật, cô đã ở đây chờ từ lúc nhà hàng mới mở cửa, cũng chưa đến bốn tiếng mới ba tiếng rưỡi và dùng hết ba tách cà phê thôi mà. Chỉ là, cô không nói những điều này với Lục Hàng, cô sợ Lục Hàng sẽ cười cô.

"Vậy thì tốt ." Lục Hàng nở một cười tuyệt đẹp với Vũ Vi.

Nụ cười của Lục Hàng làm trái tim Vũ Vi nhộn nhạo. Mặt cô đỏ lên, xấu hổ cúi đầu nhìn tách cà phê trên mặt bàn.

"Vũ Vi, anh có lời muốn nói với em." Đôi mắt sâu thẳm của Lục Hàng nhìn Vũ Vi chằm chằm.

Trái tim Vũ Vi không khỏi gia tăng tốc độ nhảy lên vài cái, cho dù trước đó cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Nhưng cô vẫn còn hơi bối rối, cô cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn Lục Hàng, lại cúi đầu che dấu đi vẻ vui sướng hiện rõ trên nát mặt, nhìn mặt bàn, nhẹ giọng , "Anh nói đi."

"Anh sắp kết hôn." Lục Hàng hờ hững dùng giọng nói lạnh nhạt trả lời Vũ Vi. Anh sắp kết hôn?

Không phải là Vũ Vi chúng ta kết hôn đi, cũng không phải Vũ Vi gả cho anh, mà là anh sắp kết hôn!

Vũ Vi ngẩng đầu nhìn Lục Hàng, đôi mắt trong suốt khó hiểu, cô cố gắng che dấu sự bối rối trong lòng, mở miệng thì thào, " Nghĩa là sao?"

Lục Hàng chắp hai tay để trên mặt bàn, thần sắc bình tĩnh nhìn Vũ Vi, dường như mất hết kiên nhẫn giải thích, "Ý anh là anh muốn kết hôn , nhưng cô dâu không phải là em."

‘ Ầm ’ một tiếng, Vũ Vi chỉ cảm thấy đại não mình như bị nổ tung , đau đớn khó nhịn. Bỗng chốc cô cảm giác trước mặt mình như tối sầm mất đi ý thức trong giây lát, thật may là hai tay cô nắm chặt lấy mép bàn mới ngăn bản thân không ngã nhào ra đất.

Cả đêm cô ngủ không ngon, tâm tình vô cùng kích động để chờ đợi một câu nói như vậy sao!

Cô toàn tâm toàn ý yêu anh ta, thậm chí đưa toàn bộ gia sản của mình cho anh ta đi du học, có thể nói trừ thân thể ra không có cái gì mà cô không cho anh ta. Cho anh ta tất cả không giữ lại thứ gì, nhưng đổi lại là sự phản bội trắng trợn thế này đây sao? !

Tâm trạng Đồng Vũ Vi lúc này như bị một con dao đâm sâu vào tim, đau đớn đến cực điểm.

Thật lâu sau, cô mới hồi phục tinh thần lại, bình tĩnh nhìn Lục Hàng, "Vì sao?"

Lục Hàng không hề áy náy quay lại nhìn Vũ Vi, chậm rãi phun ra sáu chữ, “ Cô ấy có tiền hơn em."

Người đàn ông cô yêu chà đạp cô chỉ vì đối phương có tiền? Còn có chuyện gì buồn cười hơn chuyện này sao?"Ha ha, ha ha ha, ha ha. . . ." Vũ Vi nhìn Lục Hàng mà không nhịn được bật cười, cười vui vẻ, cười rạng rỡ, cười xinh đẹp. . . .