Chương 1: Mất mạng tại Lạc Hoa lâu
Dưới ánh trăng yếu ớt, trong Lạc Hoa lâu, Tạ Hoằng Thanh ngồi yên lặng bất động. Ánh trăng mờ ảo cũng không giấu hết được ngũ quan xuất chúng của nàng, trong ánh sáng lung linh đôi mắt đen càng thêm mỹ lệ.
Tạ Hoằng Thanh nhìn bóng đêm mờ mịt bao phủ đình đài lầu các, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhớ tới trăm năm gia nghiệp của Tạ gia, trải qua ba năm gian khổ rét cắt da cắt thịt, cuộc chiến đoạt ngôi vị hoàng đế cuối cùng cũng kết thúc với thắng lợi của phu quân nàng. Thế sự thay đổi, lịch sử Đại Dận rốt cuộc đã mở sang một trang mới ——buổi trưa ngày mai, phu quân của nàng - Tề vương Triệu Tễ sẽ đi lên ngôi vị mà mọi người ngưỡng mộ, mà nàng cũng không còn là Tề vương phi nữa, sẽ là hoàng hậu của Đại Dận.
Ánh mắt của nàng rơi trên người Triệu Tễ ngồi đối diện, dung mạo nam tử tuyệt thế ở dưới ánh trăng loang lổ càng tăng thêm mị hoặc, con ngươi đen thẫm toát ra tà khí mà xinh đẹp, ý cười nhẹ nhàng không đạt tới đáy mắt, bạc môi mỏng lạnh lùng.
Nghe nói ——
Môi mỏng thường là người vô tình.
Trong lòng nàng cười khổ một tiếng, là vợ chồng ba năm, hắn đem nàng cùng toàn bộ sinh mạng của Tạ gia dốc hết sức lực thực hiện lý tưởng của hắn, nhưng hắn chưa từng cởi bỏ lớp áo khoác lạnh lùng đối với nàng, những lời đường mật bình thường giữa hai vợ chồng lại càng là hy vọng xa vời.
Có lúc nàng nghĩ, khi còn trẻ mình có quá mức tùy hứng hay không?
Đúng rồi, thời điểm đó, nàng là nữ nhi độc nhất của Tạ gia – đệ nhất thương gia của Giang Nam. Sau khi cha mẹ qua đời, một mình nàng chống đỡ cả một gia tộc lớn như vậy, sự thông minh và trí tuệ của nàng truyền khắp Đại Dận. Có người hâm mộ, cũng có kẻ ghen tỵ, khi đó, nàng trẻ tuổi tiêu sái tùy tiện, ở trên đường cái người người đông đúc, chỉ một cái liền nhìn thấy hắn —— tựa như thần tiên, nam tử phong lưu tà mị.
Sau đó, nàng một lòng một dạ phải gả cho hắn. Hắn nói, vợ của hắn không thể là thương nhân – hạng người mà hắn coi là đê tiện nhất này, nàng lập tức đóng tất cả các cửa hàng, bán đi toàn bộ, lại đem rất nhiều ngân phiếu giao cho hắn ủng hộ cho quân đội tiền tuyến. Hắn còn nói, là một cô nương thì nên nhu nhược dịu ngoan, giúp chồng chăm sóc, dạy dỗ con cái, nàng liền thu hết tất cả ánh sáng, cố gắng làm một nữ tử nhu nhược dịu dàng, giúp chồng dạy con.
Từ đó, trên đời không còn quý nữ của Tạ gia nữa, chỉ có một vị phụ nhân ngày một tái nhợt tiều tụy.
Phát giác nàng thất thần, Triệu Tễ nhấc bầu rượu, tự mình rót rượu cho nàng, tiếng nói bình thản nhu hòa: "Thanh nhi, đang suy nghĩ gì vậy?"
"Không có gì!" Nàng nhanh chóng hoàn hồn, cười không được tự nhiên, "Ta đang nghĩ, chúng ta đã quen biết ba năm, ba năm, thời gian thật lâu, chàng xem ——hình như ta đã có sợi tóc trắng rồi này!" Nàng nhìn hắn, vén nhẹ tóc bên thái dương, ở nơi đó có một sợi tóc bạc thật dài.
Triệu Tễ chỉ liếc mắt qua một cái: "Nàng mới hai mươi tuổi!" Nói xong nâng ly rượu lên.
Tạ Hoằng Thanh cùng hắn chạm cốc, con ngươi sáng trong mang theo một tia buồn bã: "Sau này sẽ có nhiều hơn, nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất ngày sau không cần than thở, má hồng chưa nhạt mà ân tình đã dứt." Nếu Triệu Tễ trở thành Hoàng đế, chắc chắn sẽ không thể thiếu được tam cung lục viện, mà năm nay nàng đã hai mươi tuổi rồi.
"Triệu Tễ, tối nay ta muốn hỏi chàng một điều, mặc kệ ngày sau như thế nào, ta chỉ muốn mình có được đáp án!" Không biết có phải bởi vì ánh trăng quá đẹp hay không, còn mượn thêm cảm giác say, trong lòng nàng tràn đầy một suy nghĩ cố chấp, nàng mơ hồ có cảm giác nếu lúc này không hỏi thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.
"Được, nàng nói đi!" Trả lời đơn giản, nam tử đối diện thậm chí còn không có ngẩng đầu.
"Chàng —— có yêu ta sao?"
Nam tử giật mình ngẩng đầu, hình như không nghĩ tới nàng sẽ hỏi như vậy, ít nhất, trong trí nhớ của hắn, nữ tử này chỉ biết ngây ngốc làm hắn vui lòng, chưa từng đòi hỏi hay cầu xin hắn cái gì.
Bóng đêm rã rời, ánh trăng loang lổ, uống qua rượu khiến ánh mắt nàng mê ly, mênh mông trong suốt, có một loại mỹ lệ đặc biệt rung động lòng người.
Hắn vừa muốn mở miệng, lại bị một tiếng bẩm báo bên ngoài truyền tới cắt đứt: "Vương Gia, Binh bộ Thượng Thư Diệp Văn Trung đại nhân cầu kiến!"
Triệu Tễ nghe xong, vội vã đứng dậy: "Bổn vương đi trước!"
Nói xong, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi không chút do dự đi về chỗ bóng đêm sâu thẳm, nàng giật mình nhìn bóng lưng của hắn biến mất, thật lâu cũng không hoàn hồn ——
"Vương phi!"
Tiếng nói thanh lệ, trong trẻo vang lên trong Lạc Hoa lâu, Tạ Hoằng Thanh bỗng nhiên tỉnh lại, nhìn về phía cô gái áo vàng đang từ dưới lầu đi lên, dung mạo như mây như tuyết, khẽ nâng lên khuôn mặt xinh đẹp, cần cổ ưu nhã, một động tác giơ tay nhấc chân cũng toát ra thân thế bất phàm, chỉ là —— nàng không nhận ra là ai, khi nào thì thủ vệ của Tề vương phủ lại để một người lạ tiến vào?
Lúc này sắc mặt nàng có chút không vui.
"Vương phi tỷ tỷ, ta là Diệp Cẩn Huyên! Là Vương Gia để cho ta tới đây." Thanh âm mềm mại vang lên, sau khi tự giới thiệu mình, ánh mắt Diệp Cẩn Huyên mang theo một tia quan sát nhìn nàng, giọng nói từ trên cao nhìn xuống, không một chút cung kính, từng bước tiến tới gần.
"Diệp Cẩn Huyên? Đại tiểu thư của Diệp thượng thư sao?" Diệp Cẩn Huyên này nàng cũng đã nghe qua, được xưng là đệ nhất tài nữ cùng mỹ nữ của kinh thành, mà lần này đoạt ngôi hình như Diệp thượng thư cũng xuất lực hỗ trợ không ít, nhưng bên ngoài Lạc Hoa lâu có tầng tầng thủ vệ, làm sao nàng ta có thể lặng lẽ không tiếng động mà đi vào?
Đột nhiên, một trận đau đớn xuyên qua ngực truyền đến, thân thể nàng chao đảo thiếu chút nữa ngã xuống, đụng đổ ly rượu trên bàn, sau một chuỗi tiếng động liên tiếp, ly rượu ngọc lăn xuống, vỡ tan nát ở dưới đất.
Diệp Cẩn Huyên thấy vậy, bật cười: "Độc phát rồi sao?"
Tạ Hoằng Thanh vừa nghe, lập tức ngẩng đầu lên: "Ngươi nói cái gì?"
"Vương Gia sợ tỷ tỷ chết không minh bạch, cho nên muốn Cẩn Huyên tới nói cho tỷ tỷ biết tất cả mọi chuyện —— Vương Gia cùng Cẩn Huyên lưỡng tình tương duyệt, hi vọng tỷ tỷ có thể thành toàn!" Diệp Cẩn Huyên đưa tay nâng cằm của nàng lên.
Tạ Hoằng Thanh hất tay Diệp Cẩn Huyên ra, nhìn khóe miệng Diệp Cẩn Huyên cười đến hả hê, ngực truyền đến từng trận đau nhói, nàng không biết là do nghe được Diệp Cẩn Huyên cùng Tề vương lưỡng tình tương duyệt hay do độc phát mà đau đớn, chỉ cảm thấy sức lực trên người nháy mắt bị rút đi, cảnh vật trước mắt từ từ mơ hồ.
Diệp Cẩn Huyên cười ha hả, hừ nhẹ nói: "Đại quân của Tề vương thuận lợi đánh bại kinh thành đoạt ngôi, cũng là do cha ta xuất lực hỗ trợ. Hôm nay đại cục đã định, nhưng không thể thiếu cha ta ở bên trong điều đình, ngươi chẳng qua chỉ là một thương nữ đê tiện, muốn tài không có tài, muốn dung mạo không có dung mạo, muốn gia thế càng không có gia thế, ngày mai Vương Gia lên ngôi hoàng thượng cửu ngũ chí tôn, chỉ là ngươi xứng làm hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ sao?"
"Không phải như vậy. . . . . . ta muốn gặp Vương Gia. . . . . ." Một tay Tạ Hoằng Thanh vịn lan can, lắc đầu nhìn Diệp Cẩn Huyên, cố gắng giữ mình thanh tỉnh.
"Vương Gia bây giờ đang cùng cha ta bàn bạc về đại lễ lên ngôi ngày mai, làm sao có thời gian để ý tới ngươi." Diệp Cẩn Huyên dữ tợn cười nói.
"Rượu độc tỷ tỷ vừa mới uống xong, còn có cái gì không hiểu? Tỷ tỷ, không phải ngươi yêu Vương Gia sao? Dĩ nhiên là hi vọng hắn sống tốt đẹp, không phải sao? Ngươi xuất thân ti tiện, Tề vương Điện hạ nếu có một hoàng hậu như ngươi, sẽ chỉ bị người ta xem thường. Nếu là ta, sẽ không phải vậy —— cha ta là trọng thần tiền triều, trong tay nắm giữ ba vạn cấm vệ quân, đối với hắn dù là giúp đoạt ngôi hay giữ vững ngôi vị này cũng đều có trợ giúp rất lớn."
Diệp Cẩn Huyên rõ ràng biết một chút võ công, ngón tay nhân cơ hội điểm vào hai đại huyệt của nàng: "Vương Gia nói cho ta biết, ngươi nói ngươi nguyện ý chết vì hắn! Thế nào? Muốn đổi ý sao?"
Nội tâm chấn động mạnh, nội tạng giống như bị xoắn lại một chỗ, thân thể của nàng bắt đầu không ngừng run rẩy: "Ta không tin. . . . . . người tới, có ai không?!" Nàng khàn cả giọng la lên, thanh âm trong không khí lạnh lẽo truyền đi rất xa, vậy mà, thường ngày một tiếng ho khan cũng sẽ kinh động tới thủ vệ của Tề vương, nay lại không có tới một người xuất hiện. Lúc này, tâm của nàng mới thật sự lạnh. Nếu không phải Tề vương hạ lệnh, sao có thể ly khai thủ vệ bên người nàng.
Giờ khắc này, nước mắt của nàng ào ào rơi xuống, trong mắt tràn ngập không phải là sợ hãi trước cái chết mà là đau lòng tuyệt vọng tới thấu xương.
"Ha ha ha. . . . . ." Diệp Cẩn Huyên ngửa mặt lên trời cười to, ánh mắt châm chọc, đưa tay đẩy đẩy lồng ngực của nàng, "Thủ vệ đã bị Vương Gia điều đi, tỷ tỷ, ngươi có gọi lớn hơn nữa cũng không ai nghe thấy đâu. Xem ngươi khổ sở như vậy, bản tiểu thư tốt bụng giúp ngươi một chút vậy!" Nhẹ nhàng đẩy xuống, nàng liền rơi ra khỏi Lạc Hoa lâu, áo trắng thuần khiết dường như xẹt qua phía chân trời, bóng cây loang lổ trên thân thể của nàng nhanh chóng rơi xuống, tiếng gió xẹt qua bên tai, nước mắt lành lạnh dưới bầu trời đêm nhỏ xuống, vẽ ra hình ảnh thê lương ——
Ngươi tên là Triệu Tễ? Ta thích ngươi...ngươi lấy ta có được hay không?
Nếu như ngươi không muốn —— ta cũng có thể cưới ngươi a!
Được, ngươi nói không làm thương nhân thì không làm!
Đây là toàn bộ gia sản của Tạ gia, ta giao cho ngươi —— về sau, ta cũng là của ngươi!
Đây là bao đựng tiền ta làm, có khó coi một chút. . . . . . Nhưng ngươi không thể vứt bỏ nó a!
Triệu Tễ, đây là nguyệt châu, có thể chữa trị vết thương, ngươi mang ở trên người, không ai có thể làm tổn thương ngươi.
Triệu Tễ, ngươi nhất định phải còn sống trở về, nếu như ngươi chết, ta —— ta liền đi theo.
Bây giờ nhớ lại, thì ra tất cả đều là vở kịch mà nàng độc diễn.
"Bịch" một âm thanh nặng nề vang lên, ngã xuống nằm trên mặt đất, gió lạnh thổi qua, nàng cảm thấy sinh mạng mình từ từ trôi đi, dung mạo tuyệt thế của người đó một lần cuối cùng hiện lên trong tâm trí nàng, tựa hồ có trận hoa mai thổi qua.
Nàng lẩm bẩm: "Triệu. . . . . . Tễ. . . . . ."
Một giọt nước mắt chảy xuống, nàng nhìn thấy, bầu trời xa xăm cuồn cuộn mây đen, phảng phất giống như thiên quân vạn mã lao nhanh, hướng về phía chân trời tụ hội.