Chương 1

Tử lão nhân, bảo ta tiến cung cư nhiên vì cái chuyện thú thê phá hư kia, đừng cho là ta không biết ngươi có cái chủ ý gì. Muốn sớm ẵm tôn tử (cháu) sao, mơ tưởng. Ta mới 19, đã muốn tìm lấy cái nữ nhân trói buộc ta, nằm mơ đi.

Trên đường cái của hoàng thành, Nam Cung Hãn La một bên tùy ý đi dạo, một bên ở trong lòng mắng tử lão nhân trong cung kia.

Tử lão nhân này không phải ai khác, chính là đương kim Thái thượng hoàng. Theo lý thuyết nếu Người muốn sớm có cháu ôm thì hẳn là phải đem đối tượng chỉ hướng đương kim thánh thượng mới đúng, nhưng cố tình lại là hoàng thượng lại nắm được tử huyệt của Thái thượng hoàng, vì thế Thái thượng hoàng chỉ có thể đem hy vọng gửi gắm vào bào đệ duy nhất của hoàng thượng, đương kim Hãn vương gia Nam Cung Hãn La.

Nam Cung Hãn La từng đau khổ cầu xin hoàng huynh của mình đem tử huyệt của Thái thượng hoàng ra nói cho hắn, dùng tới tất cả các kỹ xảo, kết quả chỉ đổi lại hoàng thượng nheo lại mắt phượng, mỉm cười, “Bí mật, đây chính là bí mật không thể nói.”

Thật là tức chết hắn mà.

Nam Cung Hãn La trong lòng đem tổ tông 18 đời của hai người đó thăm hỏi một lượt, trên mặt là nụ cười tà mị như trước.

Đi tới chỗ bán xâu mứt quả, thấy một cái hài đồng khoảng 4, 5 tuổi đang quỳ gối ở góc đường, bên cạnh dựng một cái bài tử, trên mặt viết chữ: Mãi thân táng phụ. (Bán mình chôn cha)

Nguyên lại thiên hạ hoàng huynh quản lý cung không phải đều một dạng a, nhìn một cái, ngay cả vở kịch có nội dung cũ như vậy còn có thể trình diễn ở hoàng thành.

Cao thấp đánh giá tiểu đồng một lần, tóc màu tím, thật sự là rất hiếm thấy, tuy rằng y phục rách rưới nhưng lại rất sạch sẽ, theo khe hở của y phục có thể thấy những điểm xanh tím phù thũng. Chính là đang cúi đầu, nên không nhìn rõ mặt.

Nam Cung Hãn La tiến đến phía trước: “Ngẩng đầu lên.”

Tiểu đồng ngẩng đầu cao lên, nhìn về phía Nam Cung Hãn La.

A, thật sự là hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, nếu như con ngươi đen láy kia không lộ ra lạnh lùng và đề phòng, sẽ càng đẹp mắt hơn.

Nam Cung Hãn La thấy hứng thú nhìn tiểu hài tử không hề tỏ ra thiên chân vô tà như hài đồng thường có, hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Khách nhân, nếu không mua thỉnh rời khỏi.” thật sự là một ngữ điệu lạnh lùng mà.

Nam Cung Hãn La cảm thấy tiểu hài tử kia còn thú vị hơn so với tưởng tượng: “Ngươi không nói cho ta biết, ta mua ngươi như thế nào?”

“Khách nhân, ngươi thật sự muốn mua ta sao?” Hiếm thấy được, đôi mắt kia hiện lên thần sắc hy vọng.

Nam Cung Hãn La nhìn tiểu tử kia, lại nghĩ đến tử lão nhân trong cung kia, trong lòng nổi lên một cái diệu kế.

“Đúng vậy, ta quyết định mua ngươi.”

“Yêu nghiệt, tên của ta.” Khi đôi môi mỏng manh gằn từng tiếng phun ra từ “Yêu nghiệt”, Nam Cung Hãn La thực sự là bị tàn khốc trong mắt nó làm kinh ngạc.

Cừu hận như thế nào mới có thể khiến một oa nhi 4, 5 tuổi xuất hiện biểu tình như thế? Nam Cung Hãn La đoán không ra.

Hắn chính là đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng không có nguyên nhân.

“Mua ngươi cần bao nhiêu bạc?” Nam Cung Hãn La ôm lấy tiểu tử kia hỏi.

Tiểu tử kia chỉ vào thi thể được bao lại bằng cái sàng đan vừa bẩn vừa xâu trên cái chiếu ở đằng sau, “Táng hắn là tốt rồi.”

Nam Cung Hãn La lúc đó mới để ý tới bên góc đường còn có một thi thể người chết.

“Lý bá, gọi người đem người ở trên mặt đất kia táng đi. Thuận tiện đưa thư gấp cho lão nhân kia, bản ta tìm được hài tử rồi, còn xen vào chuyện ta cưới vợ thì chờ tuyệt tôn đi.” Nam Cung Hãn La hướng Lý bá phía sau phân phó.

“Là, ta liền đi làm.” Nói xong, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

“Tiểu tử, ngươi nhớ kỹ, từ bây giờ trở đi, ngươi chính là hài tử của Nam Cung Hãn La ta. Ân, đặt cho ngươi cái tên gì thì hảo đây?” Nam Cung Hãn La vừa ôm tiểu tử kia vừa nói. “A, gọi là Nam Cung Du tốt lắm!”

“Nam Cung Du?” tiểu tử ghé vào vai Nam Cung Hãn La có chút khó hiểu.

“Ân, về sau tên của ngươi chính là Nam Cung Du. Du trong ‘thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm*.”

Nam Cung Hãn La nhìn thấy ánh mắt tiểu tử kia như trước mơ hồ, mỉm cười, không tính giải thích lại, “Ngươi năm nay mấy tuổi?”

“Năm tuổi.”

“Có từng đi học đường không?”

“Học đường?”

Nam Cung Hãn La thấy tiểu tử kia ánh mắt càng thêm mơ hồ, ý cười lại sâu thêm vài phần, cho dù thành thục vài phần so với hài đồng cùng lứa, rốt cuộc vẫn là cái tiểu hài tử mà thôi, còn phải học nhiều.

Hai người vừa đi vừa tán gẫu, chỉ chốc lát đã đến đại môn của vương phủ.

Nam Cung Hãn La không đi vào ngay lập tức mà muốn nhìn tiểu tử kia có thêm nhiều biểu tình một chút.

Không ngoài sở liệu, tiểu tử kia tuy không đọc được ba chữ vàng rực rỡ “Hãn vương phủ” trên cửa, chỉ cần nhìn vào hai con sư tử đá thật to cùng thị vệ hai bên cửa vẫn là đủ để hiểu rằng “phụ thân” sau này của nó là đại quan có nhiều tiền.

Đi lên bậc thang hướng vào đại môn, bốn bảo vệ ở cửa chỉnh tề hô: “Vương gia.”

Tiểu tử kia trừng lớn mắt: “Ngươi là vương gia?”

Nam Cung Hãn La nhìn qua vẻ mặt của nó, lúc này mới đúng a, tiểu hài tử thì phải có bộ dáng mà tiểu hài tử nên có, “Đúng vậy.”

“Ác.” Chỉ trong chốc lát, tiểu tử kia lại khôi phục biểu tình lạnh lùng.

Nam Cung Hãn La chán nản, cái phản ứng này hắn không hề mong đợi a.

Trở ra, Lý bá đã ở tiền thính.

Nam Cung Hãn La đưa tiểu tử kia cho Lý bá, “Đưa nó đi hảo hảo tắm rửa một chút, đổi y phục mới đi ra.”

Chính mình thì ngồi tại tiền thính ngồi xuống chậm rãi uống trà.

Thời gian ước chừng một chén trà nhỏ, Lý bá lại đi ra.

“Nhanh như vậy đã ra đây? Không tắm sao?” Nam Cung Hãn La gác một chân lên, nâng chung trà lên uống một ngụm.

“Vương gia, tiểu công tử không cho thuộc hạ tắm cho người, đuổi mọi người đi.”

“Nga? Thật là một vật nhỏ kỳ lạ.” Nam Cung Hãn La buông chén trà, “Quên đi, để cho nó tự tẩy đi. Chuyển cáo xuống dưới, về sau tiểu tử kia là con ta, vương phủ tiểu vương gia Nam Cung Du, cấp bậc lễ nghĩa đối với tiểu vương gia một cái cũng không thể thiếu. Còn có, ta không hy vọng nghe được cái gì nhàn ngôn toái ngữ.”

“Thuộc hạ hiểu được.”

“Ân, ngươi đi đi.”

Đợi lý bá đi rồi, Nam Cung Hãn La tiếp tục uống trà chờ đợi tiểu đông tây không được tự nhiên kia.

Qua nửa ngày, tiểu tử kia khoan thai đi tới tiền thính.

Thật sự là cái nhân nhi động lòng người mà.

Y phục tiểu nhi tử của Hoàng thúc để lại ở trong phủ thế nhưng tiểu tử kia mặc trên người thật vừa vặn. Hôm sau phải mời sư phó làm thêm vài món đến.

Nam Cung Hãn La hướng Nam Cung Du ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo nó lại đây.

Tóc dài mềm mại tùy ý tán ở sau đầu, khuôn mặt đỏ bừng còn mang theo thủy khí khiến người ta có xúc động muốn cắn một ngụm. duy nhất không chừng chính là cặp mắt lộ ra ánh nhìn lạnh lùng kia.

Nam Cung Hãn La trong lòng thở dài, đem tiểu tử kia ôm vào ngực, phân phó hạ nhân đem tất cả mọi người tập trung đến tiền thính.

Rất nhanh, mọi người đã tụ tập ở tiền thính.

“Sau này đậy chính là hài tử của ta, tiểu vương gia Nam Cung Du của các người.”

“Tiểu vương gia hảo.” âm thanh nhất trí vang dội.

Nam Cung Hãn La rõ ràng cảm nhận được tiểu tử kia đang run rẩy.

Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng tiểu tử kia, “Đừng khẩn trương, quen một chút liền tốt rồi. Mấy ngày này ngươi trước tiên ở trong phủ cho quen thuộc đi, qua vài ngày ta mang ngươi đi gặp lão nhân kia.” Lại hướng hạ nhân đang quỳ lạy phất tay “Tốt lắm, các ngươi đi xuống đi.”

“Là.”

Chính là chiếu theo cá tính của cái lão nhân kia sẽ rất nhanh có hành động đâu. Nên nói thế nào để thu phục ni?

Buổi tối.

Nam Cung Hãn La rửa mặt xong đi vào trong phòng nhìn đến tiểu tử kia đang ngồi trên giường mình.

Không nói gì, thoát y phục, tủm tỉm tiêu sái đến bên giường, Nam Cung Hãn La đem tiểu tử kia nhét vào trong ổ chăn, chính mình cũng theo vào, ôm tiểu tử kia vào trong ngực. Cảm giác được tiểu tử kia cứng ngắc, lại không nói toạc ra, chính là giống như dỗ trẻ con vỗ vỗ lưng nó, chờ nó chấn tĩnh lại.

Ngửi thấy mùi tóc thơm ngát của tiểu tử kia, ôm thân hình mềm mềm của nó, so với cái gối ôm bỏ đi kia thì tốt hơn bao nhiêu lần. Nam Cung Hãn La thỏa mãn ôm chặt hài tử hơn.

Hắn thích ôm đồ vật này nọ ngủ, tật xấu này theo hắn ít nhất đã 15, 16 năm rồi, gối ôm thay đổi một cái lại một cái. Hôm nay lúc được ôm tiểu tử kia, hắn liền cảm thấy mềm mềm thoải mái, đây là lý do mà hắn không an bài cho tiểu tử kia phòng riêng mà lại cùng nó ngủ trong phòng này.

Chờ tiểu tử kia thả lỏng, Nam Cung Hãn La nhẹ nhàng hỏi một câu, lại không nghe thấy tiểu tử kia trả lời, cẩn thận nhìn xuống, nguyên lai vật nhỏ kia đã ngủ rồi. Nam Cung Hãn La không khỏi buồn cười, quả nhiên vẫn là cái tiểu hài tử a.

Hắn không vội hỏi vật nhỏ từ đây tới, phụ thân nó vì sao lại chết, đó rốt cục có phải là thân sinh phụ sinh của nó hay không, trên người nó đã phát sinh cái gì sự việc? Thứ nhất, nhận vật nhỏ này làm con, tự nhiên hy vọng nó có thể bắt đầu một đoạn nhân sinh mới; thứ hai, tin tưởng rằng Lý bá đều sẽ điều tra hết thảy.

Sáng sớm hôm sau.

Nam Cung Hãn La mở to mắt, phát hiện tiểu tử kia ở bên sườn mắt cũng không chớp nhìn mình chằm chằm.

“Như thế nào, quên mất ta là tân‘Phụ thân’ của ngươi?” Một bàn tay nâng đầu lên, một bàn tay chỉa chỉa vào chính mình, Nam Cung Hãn La mỉm cười nhìn nó.

Nam Cung Du lắc đầu.

“Vậy gọi một tiếng nghe thử. Ta còn chưa nghe ngươi gọi đâu.”

Nam Cung Du há miệng thở dốc, một lát sau mới hàm hồ kêu một tiếng “Phụ thân”

Nam Cung Hãn La cao hứng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, thấy tiểu tử kia trừng mắt ngạc nhiên, sau đó là thẹn đỏ mặt.

Ai nha ai nha, vật nhỏ này cũng đỏ mặt a, khó có được a. Nam Cung Hãn La đắc chí thành công nhìn biểu tình của tiểu tử kia. Lại xem nhẹ một tia thần sắc không hiểu trong mắt Nam Cung Du. Thẳng đến thật lâu về sau hắn mới hiểu được ý tưởng cùng quyết tâm của tiểu tử kia ngay lúc đó.

“Vương gia, Thái thượng hoàng đến đây.” Ngoài cửa một âm thanh vang lên.

Dou, lão già này hành động đúng là mau mà.

“Xú tiểu tử, tử tiểu tử, mau ra ngoài cho ta.” (tiểu tử thối, tiểu tử chết tiệt)

Nếu không nhìn thấy Người khoác trên mình long bào, giầy thêu song long, ai cũng không nghĩ đến đang ở trong đại sảnh thở hồng hộc chính là đương kim Thái thượng hoàng.

“Phụ hoàng, tìm ta có chuyện gì sao?”

Nam Cung Hãn La ngáp một cái, châm rãi từ thiên thính đi ra.

“Tử tiểu tử, ngươi rốt cục cút ra đây rồi, hôm qua ngươi đưa thư nói có hài tử?! Ngươi rốt cuộc đang đùa giỡn cái gì a? Ta muốn ngươi thành thân sớm một chút có gì sai sao?! Đừng nghĩ ta-“ âm thanh bỗng ngưng bặt khi nhìn đến sau lưng Nam Cung Hãn La.

“Oa nhi hảo đáng yêu a.” Thái thượng hoàng một bước xông đến, “Xú tiểu tử, ngươi sinh cho ta một cái tôn tử đáng yêu như vậy không phải tốt sao?”

“Đây là tôn tử của ngươi, con ta a.” hắn chờ chính là câu nói kia của lão nhân.

Tay đang ôm ngừng một chút, “Ngươi nói cái gì?”

“Ta nói, đây là con ta.”

Thái thượng hoàng thu hồi tay rảnh, sửa sang lại thái độ hi hi ha ha vừa rồi, thái sự còn nhìn chằm chằm Nam Cung Hãn La, “Tiểu Hãn, ta cần một lời giải thích.”

Người có thể rút đi vẻ bề ngoài cũng bọn hậu bối đùa giỡn, thế nhưng không có nghĩa là Người dung túng hài tử hồ nháo làm loạn coi thường tổ chế.

“Phụ hoàng, thỉnh theo ta đến.”

Nam Cung Hãn La cùng Thái thượng hoàng đi đến thư phòng.

Nam Cung Du nho nhỏ ở cửa nhìn bóng dáng họ rời đi, một mảnh trầm tư.

Ước chừng một nén hương sau, hai người từ thư phòng đi ra đại sảnh.

Nam Cung Hãn La vẻ mặt đắc ý, Thái thượng hoàng cũng khôi phục bộ dáng hi hi vừa rồi, đi đến bên cạnh Nam Cung Du, ôm lấy nó: “Nam Cung Du phải không? Tên này lấy không tồi. Biết đọc sách không?”

Nam Cung Du lắc đầu.

“Tiểu nhi tử Nam Cung Anh Sóc của Dật lão đệ suýt soát tuổi ngươi, hôm nào mang ngươi đi  phủ thái phó nhìn xem, như vậy ngươi cũng có bạn ni. Cứ ngốc ra một chỗ ở trong phủ với xú tiểu tử này, trưởng thành khẳng định thành một cái đức hạnh (nghĩa xấu).”

Xú lão đầu, cư nhiên tổn hại hình tượng ta trước mặt con đẻ! Hừ! Nam Cung Hãn La bĩu môi.

___

(*) Lấy từ bài Tử khâm 子衿.

青青子衿悠悠我心 Thanh thanh tử khâm Du du ngã tâm

縱我不往子寧不嗣音 Túng ngã bất vãng Tử ninh bất tự âm

Áo chàng bâu vải xanh xanh

Nhớ chàng em lại nghĩ quanh xa vời

Ví bằng em chẳng đến chơi

Sao chàng chẳng gửi vài lời viếng thăm

青青子佩悠悠我思 Thanh thanh tử bội Du du ngã tư

縱我不往子寧不來 Túng ngã bất vãng Tử ninh bất lai

Xanh xanh tua ngọc của chàng

Nhớ người em nghĩ mênh mang xa vời

Ví bằng em chẳng đến chơi

Sao chàng lại chẳng đến nơi em ngồi?

挑兮達兮在城闕兮 Khiêu hề thóat hề Tại thành khuyết hề

一日不見如三月兮 Nhất nhật bất kiến Như tam nguyệt hề

Nhẹ nhàng em nhảy lên thành

Đứng nơi cửa khuyết ngó quanh ra ngòai

Một ngày không được thấy ai

Khác nào ba tháng thật dài chàng ơi!