Chương 1: Hoa cưới
Cố Thư Noãn bị gãy chân.
Đã vậy thương thế còn rất nghiêm trọng. Lúc sếp đến thăm cô, nhìn cô một cái xong liền nói "thương gân động cốt một trăm ngày", lập tức cho cô nghỉ dưỡng thương, khi nào lành lặn lại đi làm.
Còn về nguyên nhân bị thương, Cố Thư Noãn thật sự ngại phải nói ra.
“Cô ấy đi dự hôn lễ của bạn thân, vì muốn giật lấy hoa cưới nên đã đứng lên ghế. Tuy giật được hoa nhưng lại bị té từ trên ghế xuống, gãy cả chân luôn.”
Một đồng nghiệp lanh mồm lanh miệng, còn chưa đợi Cố Thư Noãn cản lại thì đã nói ra nguyên nhân bị thương.
Cố Thư Noãn cảm thấy quá mất mặt nên đành kéo chăn bệnh viện lên che kín đầu “giả chết”.
Ôn Trạm - bác sĩ điều trị trực tiếp của cô từ nãy đến giờ vẫn đứng bên mép giường, nghe vậy thì khẽ hừ một tiếng, giọng điệu có chút trào phúng: “Cô còn rất ghét phải kết hôn.”
Cố Thư Noãn vừa nghe thấy giọng điệu ấy của anh liền phát bực, hất chăn ra sau đó hung hăng trừng mắt với Ôn Trạm: “Tôi có ghét kết hôn hay không liên quan đến anh chắc? Thái độ này của anh là thái độ nên có của bác sĩ đối với bệnh nhân đó hả? Tôi cần được tĩnh dưỡng, là TĨNH- DƯỠNG đó anh hiểu không? Đừng có mà suốt ngày châm chọc mỉa mai tôi.”
Ai ngờ Ôn Trạm nghe được những lời nói này không những không giận mà ngược lại còn cười, nhìn dáng vẻ ấy như muốn hơn thua đến cùng với cô: “Bây giờ tôi không lấy thân phận bác sĩ để nói chuyện với cô mà là thân phận bạn trai cũ, lâu ngày không gặp nên thăm hỏi chút thôi.”
Thăm hỏi mẹ nhà anh!
Suýt chút nữa Cố Thư Noãn không nhịn được mà chửi bậy, nhưng lúc này cô bị gãy một chân nên khí thế có hơi yếu.
Vốn dĩ giành hoa cưới đến mức gãy chân nhập viện đã đủ xui xẻo rồi, ai ngờ còn gặp phải bạn trai cũ làm bác sĩ chính. Đột nhiên Cố Thư Noãn cảm thấy dường như dạo này mình bị ôn thần bám theo.
Ôn Trạm nhìn thấy dáng vẻ tức mà không làm gì được của cô, mỉm cười với cô một cái sau đó lại khôi phục hình tượng một bác sĩ nho nhã mang đến cho người ta cảm giác như được tắm mình trong gió xuân.
“Nhớ chú ý nghỉ ngơi.”
Cố Thư Noãn trừng mắt nói: “Anh không đến đây thì tôi mới có thể nghỉ ngơi tốt.”
Ôn Trạm không nói thêm gì, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Ôn Trạm vừa đi khỏi, đồng nghiệp liền sáp tới bày ra vẻ mặt hưng phấn: “Thư Noãn, không ngờ cậu còn có một anh bạn trai cũ đẹp trai như vậy, nhìn đúng chất nam thần áo blouse trắng luôn ấy.”
Nghe thấy đồng nghiệp ca ngợi tên Ôn Trạm kia như vậy không khỏi làm Cố Thư Noãn khinh bỉ, cô hừ lạnh một tiếng: “Cậu đừng có để bề ngoài hiền lành nho nhã kia đánh lừa. Người ta có câu gì mà ‘Bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối rữa’ chính là để chỉ loại đàn ông tồi không biết xấu hổ như anh ta đấy!”
“Nghe cậu nói như vậy…không lẽ trước đây anh ta ngoại tình nên mới chia tay?”
Cố Thư Noãn gật gật đầu, lòng cô lúc này tràn đầy căm phẫn: “Một mặt nói yêu thương tớ, mặt khác thì lại dây dưa không rõ với cô khác. Ỷ mình có chút xíu đẹp trai liền đi lừa gạt nữ sinh vô tội, đúng là Trần Thế Mỹ phiên bản đời thật, hồ ly tinh phiên bản nam.”
Đồng nghiệp nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô cũng thấy hơi kinh ngạc, lại hỏi thêm: “Nghe cậu nói thế có vẻ như còn rất hận anh ta. Trước kia sao hai người quen được nhau thế?”
Nói đến chuyện này Cố Thư Noãn lại thấy hơi ngại, sau khi ngượng ngùng xoắn xít một hồi lâu mới khẽ nói: “À cái này hả, là do trước kia tuổi trẻ bồng bột nên mới bị cái vẻ ngoài tốt bụng vô hại kia lừa.”