Chương 1
Tống Thanh Hà gương mặt mệt mỏi cầm điện thoại từ từ đưa lên tai.
Âm thanh lành lạnh đầu dây bên kia liền cất lên.
- Có chuyện gì?
Cô liếm nhẹ môi dưới không biết phải nói gì khi âm thanh lạnh lẽo ấy của Hàn Vũ Thần vang bên tai.
- Anh bận?
- Ừ, đang họp.
- Ừ, vậy em không làm phiền anh nữa.
Nói rồi cô ngắt máy, cầm chiếc điện thoại trong tay mà biểu tình nặng nề thở dài.
- Tiểu Hà! Em có cần chị đưa về?
Chị Lý tốt bụng từ phía sau gọi cô. Cô quay đầu lại nở một nụ cười.
- Em tự đi về được.
- Nhưng tay em....
Cô nhìn xuống cánh tay trái của mình đang được băng bột nhìn thật thú vị.
- Không sao, em về được.
Cô cố tỏ ra tươi tỉnh để trấn an chị Lý đừng lo cho cô. Nhìn biểu tình kiên quyết của cô chị Lý cũng phải lắc đầu đi theo, nhắc nhở cô vài điều rồi chị cũng ra khỏi bệnh viện.
Thở một hơi dài rồi cô cũng ra bãi đậu xe về nhà.
_____________
Nhìn màn hình điện thoại một lần anh mới bỏ nó vào túi quần.
- Cô ấy điện?
Vừa mang đồ ăn lên bàn Đỗ Thu Minh vừa hỏi anh.
Hàn Vũ Thần nhàn nhạt "ừ " một tiếng rồi đi lại ngồi vào ghế.
Vì cuộc điện thoại của cô đã làm tâm trạng của anh không tốt như lúc nảy cũng làm cho Đỗ Thu Minh chán ghét.
Cô ta nhất định phải giành lại thứ mình vốn có và cô đừng hòng có được.
Nở một nụ cười tươi, cô ta dịu dàng gắp thức ăn vào chén anh.
- Anh rất thích ăn món này mà, ăn nhiều vào.
Anh nhìn cô nhếch nhẹ môi như cố cười, cũng không có ý gì chán ghét.
Ăn được một ít anh cũng không có tâm tình ăn nên cũng đi về, biết tâm tình anh không tốt nên cô ta cũng mỉm cười tiễn anh về.
Cánh cửa được đóng lại tâm tình cô ta cảm thấy tồi tệ hơn, nắm chặt quả đấm trong tay, gương mặt không còn dịu dàng như lúc nảy mà trở nên lạnh nhạt, tức tối.
- Tống Thanh Hà! Những thứ vốn thuộc về tao thì có mơ mày cũng đừng hòng có được.
____________
Mở cánh cửa quen thuộc ra, vẫn như cũ căn nhà vẫn sáng sủa nó cho thấy cô đã ở nhà. Anh đặt túi đựng hồ sơ trên ghế sofa đi vào bếp rót một ly nước uống.
- Anh vừa về sao?
Cô từ trong phòng đi ra, làn hơi thơm mát tỏ ra từ trên người, có lẽ cô vừa tắm ra. Tay phải lau lau tóc vụng về vì bây giờ chỉ dùng được một tay không cố định tí nào.
Ánh mắt lạnh lẽo ấy liền cau lại khi thấy một khối thể màu trắng được bó trên tay cô khá dài.
- Tại sao lại bị thương?
Anh là đang quan tâm cố sao? Nếu như là lúc trước có lẽ cô sẽ vui lắm như bây giờ lại trở thành cảm giác thiếu an toàn có nói khoảng cách giữa cô và anh có hai từ " nghi ngờ " đang phát sinh.
Vẫn như cũ, nở nụ cười nhàn nhạt cô bước đến lấy một ly thủy tinh đặt xuống bàn rồi mới lấy bình nước rót vào.
- Không cẩn thận thôi.
Không cẩn thận mà đã sảy ra như vậy, nếu mà cô thật sự không cẩn thận thì sẽ thành ra thế nào. Không biết tại sao nhìn cô như vậy lòng anh trở nên se lạnh và khó chịu.
- Cuộc gọi đó...
Cô đủ thông minh để hiểu được hàm ý trong câu hỏi của anh.
- Em điện anh có thể đến đón em không thôi.
Có thể? Hai từ này như đang nhắc nhở anh về khoảng cách của hai người lại xa hơn một tí. Hôm nay cô dùng từ rất khác mọi hôm, khiến cho anh không khỏi cảm thấy khó chịu.
- Tại sao không nói là em bị thương?
Anh nhìn chằm chằm cô khó chịu. Cô mỉm cười rồi quay đi hướng khác.
- Nếu em nói thế, anh liền bỏ cuộc họp chạy lại đón em sao?
Câu nói của cô làm anh hóa đá, đúng! Trước đó đã nói là hai bên không được quan tâm vào chuyện của đối phương. Cô điện anh là vì muốn mang lại cho mình cảm giác an toàn như lòng cô càng se lạnh sau khi cuộc gọi đó kết thúc, có phải cô đang tự luyến hay không?