Chương 1

“Trọng Ni, tôi muốn kết hôn.”

“Kết hôn?”

Khổng Thu cố gắng bảo trì vẻ mặt bình thường, dù trong lòng cậu vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng vẫn có vài phần sáng tỏ, đây vốn là chuyện sớm hay muộn thôi mà.

Ngồi đối diện Khổng Thu, Dư Nhạc Dương cười ha ha mà nói: “Đúng vậy, nhà tôi cứ thúc giục hoài, mà tôi với Đào Đào tuổi cũng đã không còn nhỏ nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, tốt nhất là cưới cho xong. Dù sao bọn tôi bây giờ với ‘vợ chồng’ cũng chỉ khác nhau có mỗi cái tờ giấy thôi mà.”

Khổng Thu cười cười, rồi tặng cho Dư Nhạc Dương một quyền: “Chúc mừng nha, người anh em.”

Dư Nhạc Dương cũng đáp lại cậu một quyền: “Nói miệng thôi không được, làm gì đó thực tế một chút đi anh bạn.”

Khổng Thu lấy ví từ trong túi quần ra, cầm tờ 100 tệ đặt trước mặt Dư Nhạc Dương, cười nói: “Đây, hồng bao của tôi, đừng ngại là nhiều quá nhé!”

“Trọng Ni! Cậu dám!?” Dư Nhạc Dương kêu to, dùng hai ngón tay nhón lấy tờ tiền kia rồi vứt xuống trước mặt Khổng Thu. “Cậu lương một năm trên trăm vạn. Vậy mà bạn thân nhất của cậu kết hôn, hồng bao lại chỉ có mỗi 100 tệ. Cậu không thấy xấu hổ à, tôi đây cũng chẳng muốn nhận đâu.”

“Chê ít?” Khổng Thu lại móc thêm một tờ nữa ra: “Thế này đủ chưa?”

“Cậu đừng dùng tên Trọng Ni nữa, đổi tên lại thành Cát Lãng Đài đi.” Dư Nhạc Dương đem 200 tệ ném lại cho Khổng Thu, tức giận nói: “Không đủ mấy chục vạn, cậu đừng có tới gặp tôi.”

“Tôi chưa từng thấy ai lại trực tiếp đòi hồng bao của khách như thế này cả!” Lẩm bẩm đem tiền cất đi, Khổng Thu bất đắc dĩ nói: “Được rồi, coi như nể mặt cậu là bạn thân nhất của tôi, tôi nhất định sẽ hảo hảo cố gắng để cho cậu một cái hồng bao thật ‘lớn’.”

“Như vậy còn có thể tạm chấp nhận được.” Dư Nhạc Dương cười nói: “Trước khi kết hôn còn rất nhiều việc, mà tôi biết cậu cũng bận nên không cần tới giúp đỡ đâu. Hôn lễ tổ chức ngày 18 tháng 8, cậu nhất định phải tới đó.”

“Gấp vậy sao?” Khổng Thu cúi đầu xuống, cật lực che đi tâm tình trong đáy mắt. Chỉ còn hai tuần nữa thôi ư?

Dư Nhạc Dương thở dài: “Cha mẹ tôi cùng cha mẹ của Đào Đào đi tìm thầy tính tới tính lui, cuối cùng tính ra năm nay cưới ngày đó là tốt nhất. May mà cha tôi vừa mới khai trương một khách sạn mới, bằng không cũng chẳng có chỗ đâu mà tổ chức. Cho nên hai tuần này tôi bận đến tối tăm mặt mày luôn ấy.” Nét mặt hơi giãn ra một chút, Dư Nhạc Dương uống vài hớp nước trái cây, rồi nói tiếp: “Tôi phải đi đây, còn đi đón Đào Đào và đi thử áo cưới nữa. Đúng rồi, Đào Đào muốn nhờ cậu chụp hình cưới. Nhưng giờ sợ không kịp, thôi, đợi sau hôn lễ cậu dành cho chúng tôi mấy hôm để chụp hình nha.”

Vẻ tươi cười của Khổng Thu trong nháy mắt liền trầm hẳn xuống, sau đó lại bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi có thể từ chối không?”

“Đương nhiên là không rồi.” Dư Nhạc Dương đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Lúc này Khổng Thu mới giương mắt hỏi: “Cậu thật không cần tôi giúp một tay hả?”

Dư Nhạc Dương cười cười: “Nhiếp ảnh gia nổi tiếng của chúng ta thời gian là vàng bạc. Và cũng vì hồng bao bự của tôi, cậu nên dành hết thời gian quý báu của mình mà làm việc đi.”

“Đồ khốn.” Cười mắng một câu, Khổng Thu gọi phục vụ tới tính tiền, rồi cùng Dư Nhạc Dương rời khỏi quán.

Lên xe, Nhạc Dương lại nhắc nhở Khổng Thu ngàn vạn lần tuyệt đối không được quên ngày cưới, rồi mới lái xe đi. Sau khi người kia đi khỏi, nụ cười trên khuôn mặt Khổng Thu liền biến mất. Cậu cố gắng hít sâu vài hơi, nhưng cũng không sao nén được dòng lệ nóng ấm trên khóe mắt đang tuôn rơi. Lặng yên trong chiếc xe của mình, Khổng Thu gục đầu trên tay lái, tay phải siết chặt lấy ngực mà kịch liệt thở dốc.

( YY: kiểu đau ta thik nhất, đau đến tê tâm liệt phế, phải ôm tim mà thở, ôi, ước j mình đc xoa tim cho ảnh, hơ hơ hơ)

Bỗng có người gõ cửa, Khổng Thu ngồi thẳng người lên. Bên ngoài xe, nhân viên phục vụ lo lắng hỏi thăm: “Tiên sinh, ngài không sao chứ?”

Khẽ cười lãnh đạm, Khổng Thu lắc đầu tỏ vẻ không có chuyện gì rồi đạp chân ga. Thật chỉ muốn cứ như thế này chạy thẳng một mạch đến âm ty. Trong một khắc, quả thật Khổng Thu đã kích động mà nghĩ như vậy.

Khổng Thu, nếu chỉ nhìn tên cậu thì ai cũng liên tưởng đến vị Nho gia cổ đại lừng danh Trung Hoa trước kia. Từ sách giáo khoa, mọi người được biết Trọng Ni là tên tự của vị Khổng Phu Tử kia, từ đó Khổng Thu bị gọi như vậy cho đến lúc vào đại học. Dư Nhạc Dương và Khổng Thu vào cùng một trường nhưng khác ngành, vậy mà trời xui đất khiến thế nào lại trở thành bạn bè, chuyện gì cũng nói với nhau. Nhưng có một việc cho đến bây giờ Khổng Thu vẫn chưa dám nói. Đó chính là cậu thích Dư Nhạc Dương. Khổng Thu trời sinh là một người đồng tính. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Dư Nhạc Dương trên sân bóng rổ, ánh mắt của cậu không bao giờ rời khỏi đối phương. Đó là lý do tại sao một người không có nhiều bạn bè như Khổng Thu lại trở thành bạn tri kỷ của Dư Nhạc Dương. Ngay cả mua nhà cũng mua ở nơi không xa nhà của Nhạc Dương lắm.

Khổng Thu đã từng nghĩ đến việc nói cho Nhạc Dương biết tình cảm của mình, nhưng chưa kịp chờ đến khi đó thì Nhạc Dương đã giới thiệu cô bạn gái thanh mai trúc mã với mọi người. Đến tận lúc này, Khổng Thu vẫn không hiểu tại sao mình lại không chịu dứt ra ngay từ lúc đó. Có lẽ vì bọn họ ở xa nhau khiến cho cậu ôm cái mộng tưởng ấy chăng? Những lúc bọn họ cãi nhau, cậu càng thêm hy vọng. Nhưng sự thật đã chứng minh, cậu sai rồi, cậu phải sớm dứt ra từ lâu mới đúng. Giống như bị trúng độc vậy. Cứ mỗi lần nhìn thấy Nhạc Dương cùng Đào Đào thân mật tự nhiên trước mặt mình, trái tim Khổng Thu lại rỉ máu, thế nhưng Khổng Thu vẫn không tự kiềm chế được xúc cảm của mình mà càng lúc càng lún sâu hơn.

Ngay lúc tâm tình còn bề bộn, tinh thần bị tra tấn, thì thời khắc tử hình cũng đến: Chỉ còn vài hôm nữa là tới ngày Dư Nhạc Dương kết hôn – tám năm đơn phương của Khổng Thu chính thức chấm dứt trong thất bại. Dù sớm biết rằng ngày này trước sau gì cũng sẽ đến, nhưng lúc đối mặt, Khổng Thu mới phát hiện bản thân mình không thể kiên cường nổi.

Thất thần lái xe về nhà, Khổng Thu làm rơi chìa khóa không biết bao nhiêu lần mới mở được cửa ra. Vừa đẩy cửa bước vào, cậu liền đờ đẫn ngã ập lên mặt đất. Dùng hai tay che mặt, Khổng Thu co người lại, đối với mối tình ngay từ đầu đã biết sẽ không thể nào có kết quả này, ngay cả rơi lệ cậu cũng không có tư cách. Trong những mối quan hệ xã giao của cậu, người đồng tính có rất nhiều, cũng không ít người có ý muốn tiến tới với cậu, nhưng thái độ và vẻ mặt của Khổng Thu cũng đủ khiến cho mọi người nghĩ: Cậu đang để một tấm bia ‘trinh tiết’ đè nặng trên đầu. Nhưng mà cái đó có tích sự gì chứ? Mặc kệ Khổng Thu có yêu Nhạc Dương bao nhiêu đi nữa, Nhạc Dương cũng chỉ coi cậu là người bạn tốt nhất mà thôi, thậm chí còn không hề biết đến tình cảm kia của cậu.

Căn phòng dần dần tối đi, Khổng Thu cứ như vậy cuộn mình nằm im không nhúc nhích ở cạnh cửa ra vào. Chuông điện thoại liên tục reo vang, nhưng cậu vẫn như cũ không hề động đậy. Chợt nghe một tiếng “tít” vang lên, điện thoại chuyển sang chế độ ghi âm.

“Khổng tiên sinh, tôi là Trương Đạt, ngài nghĩ sao về cuộc nói chuyện lần trước với tôi? Chủ tịch Vương rất hy vọng ngài có thể đến công ty chúng tôi làm nhiếp ảnh gia ngoại cảnh, mọi yêu cầu của ngài, chủ tịch Vương đều chấp nhận. Chủ tịch rất mong có thể cùng ngài hợp tác. Mong ngài suy nghĩ kỹ, bất cứ lúc nào ngài cũng có thể trực tiếp liên lạc với tôi, rất mong nhận được hồi âm của ngài. Hẹn gặp lại.”

“Tít…” Lần thứ hai căn phòng trở lại trạng thái im lặng.

Một phút sau, Khổng Thu giơ hai tay ra, hai phút kế, cậu đưa tay lên đầu, ba phút sau nữa, cậu đứng dậy lao thẳng đến điện thoại, bấm số và gọi ngay lập tức.

“Vâng, thưa ngài, xin hỏi ngài là…”

“Cô Trương, tôi là Khổng Thu, tôi đồng ý làm nhiếp ảnh gia ngoại cảnh cho công ty của cô. Bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ đến làm việc.”

“A! Thật vậy sao? Tốt quá, tôi sẽ lập tức đặt vé máy bay cho ngài.”

“Ngay ngày mai, càng sớm càng tốt.”

“… Vâng. Công việc cụ thể thì chờ Khổng tiên sinh tới rồi chúng ta bàn sau nhé.”

“Được.”

Ngắt điện thoại, Khổng Thu chán nản xoay người, duỗi thẳng tay chân nằm trên ghế salon thở hồng hộc. Rời khỏi đây, cậu phải rời khỏi nơi này. Giống như kẻ chết đuối với được cọc gỗ, trong đầu Khổng Thu lúc này chỉ có duy nhất một ý muốn là bỏ đi, và đi thật xa. Nói cậu yếu đuối cũng được, hay là không tiền đồ cũng chẳng sao, cậu chỉ muốn ngay lập tức rời khỏi nơi đau khổ này.

Mồ hôi thấm ướt quần áo, trong phòng chỉ có ánh đèn mờ ảo từ ngoài đường hắt vào. Khổng Thu từ trên ghế salon trượt xuống đất, mở đèn bàn lên. Dưới ánh đèn hiện rõ một khuôn mặt tái nhợt, trắng toát.

Phát hiện mình vẫn còn cầm điện thoại trong tay, Khổng Thu quăng nó đi, đứng dậy bước vào phòng ngủ. Lôi cái vali dưới gầm giường ra, cậu lập tức khẩn trương đem mọi thứ có thể mang theo nhét hết vào trong đó. Điện thoại lại vang lên, Khổng Thu lập tức chạy đến nghe máy.

“Khổng tiên sinh, tôi là Trương Đạt, tôi đã đặt vé máy bay cho ngài rồi. Đó là chuyến bay 6-50 cất cánh vào sáng mai, chút nữa tôi sẽ gửi thông tin chuyến bay vào di động cho ngài.”

“Được. Cảm ơn cô rất nhiều.”

“Không có gì. Mà Khổng tiên sinh, ngài có khỏe không?”

“Tôi khỏe.”

“Vậy… ngày mai tôi sẽ đến sân bay đón ngài.”

“Được.”

“Ngày mai gặp. Tôi rất vui vì ngài có thể đến đây.”

“Vâng, mai gặp.”

Ngắt điện thoại, Khổng Thu nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Phía trước chính là tòa nhà nơi Dư Nhạc Dương và Đào Đào ở. Trong phòng vẫn còn tối, có vẻ như hai người vẫn chưa về.

Con tim quặn đau thật khó chịu, Khổng Thu vô lực nằm sấp trên giường. Trời tạo nghiệt, có thể dung; tự tạo nghiệt, không thể thứ. Ngay từ ban đầu mình đã sai, vô cùng sai. Sao lúc Ngải Khắc bày tỏ với mình, mình lại không thử một lần? Hoặc là chấp nhận lời mời cùng đi dùng bữa với Lý Minh? Hay khi Vương Thanh mời mình cùng xuất ngoại nghỉ mát, mình lẽ ra cũng nên cân nhắc… Hoặc là…

Tự tát mình một cái thật mạnh, Khổng Thu hít một hơi thật sâu để áp chế nỗi đau giằng xé trong tim.

“Xin lỗi cậu, Nhạc Dương. Tôi không thể nhìn cậu kết hôn cùng Đào Đào. Tôi thừa nhận mình là người nhu nhược. Cậu cứ coi như không có người bạn như tôi đi.” Giọng khàn khàn, Khổng Thu nhìn tòa nhà xa xa kia mà thì thầm. Cuối cùng cũng không nhịn được, để mặc cho nước mắt tuôn rơi.

Mang theo máy ảnh cùng dụng cụ chuyên ngành, kéo theo một cái va li lớn, Khổng Thu nhìn lại căn phòng bừa bộn của mình một lần cuối cùng, rồi lặng lẽ xoay người đóng cửa khóa lại. Gần như chạy trối chết, cậu lái xe một mạch thẳng đến sân bay. Từ giờ tới lúc máy bay cất cánh còn tới 6 tiếng nữa, nhưng một khắc Khổng Thu cũng đợi không nổi. Ở gần Dư Nhạc Dương như thế này, cậu cảm thấy vô cùng ngột ngạt, khó thở như sắp chết đến nơi.

Ngồi tại phi trường suốt một đêm, Khổng Thu kéo lê thân xác mệt mỏi, tinh thần cũng vô cùng uể oải mà leo lên chuyến bay 6-50 đến thành phố S. Thành phố S cách thành phố C rất xa, rất rất xa.