Chương 1: Phi vụ ''vượt rào''

Vào một buổi sáng chủ nhật trời trong xanh,nắng long lanh, gió mát lành nó đang chìm đắm trong giấc mộng đẹp với bao nhiêu là đồ ăn ngon thì:

-Nhi, dậy mau!

Đó chính là giọng nói quen thuộc của bà ngoại nó. Nó không sống cùng bố mẹ và em gái vì ngay từ khi nó 8 tuổi, ba mẹ đã quyết định gửi nó về sống với bà ngoại để tiện cho việc đi học. Kể từ khi đó, mỗi năm nó chỉ được gặp ba mẹ và em gái 1 lần hoặc thậm chí là 2 năm 1 lần mà thôi. Bực tức vì bị phá vỡ giấc mộng đẹp, nó quyết tâm “bám trụ” trên chiếc giường thêm 1 lúc nữa dù biết mình sẽ bị lôi dậy cho bằng được. Sau đợt “công kích” thứ nhất, không thấy nó phản ứng gì , bà tiếp tục đợt “công kích” thứ hai:

-Nhi, hôm nay bà có việc phải đi sớm, dậy trông nhà mau lên, không thì nhịn ăn sáng đó nhé!

Và thế là nó phải mắt nhắm mắt mở, tiếc nuối rời khỏi chiếc giường thân yêu để làm vệ sinh cá nhân. Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, bà dặn:

-Nhớ ở nhà trông nhà đó nhé, không được đi đâu đâu. 11giờ bà về là phải có cơm trưa rồi đó,không là nhịn đói.

Dặn dò nó kĩ lưỡng một hồi, thấy nó gật lia lịa, bà mới yên tâm ra khỏi nhà.

Nó ở nhà buồn chết đi được, phải làm gì cho hết buổi sáng đây? Nó mở ti vi lên, chẳng cos gì ngoài mấy chương trình nhàm chán. Định lôi bài tập ra làm thì…sao bài khó thế này, nghĩ muốn vỡ cái đầu mà không ra. Nó choáng váng nhìn đống bài tập, mắt hoa lên, mặt méo xẹo. Cuối cùng, nó đành phải từ bỏ đống bài tập khi nguy cơ bị “say đất” đang đến gần. Lục tìm điện thoại nó nhắn tin cho Linh Ngọc: “Nè, đến nhà tớ ngay nhé, có cái này hay lắm.” Ngọc đang ngồi ở quán bún để thưởng thức những sợi bún ngon lành thì nhận được tin nhắn, cô nàng liền trả lời ngay: “OK. 10 phút sau tớ sẽ đến.” Sau đó, Ngọc đành ăn vội mấy miếng bún còn lại ròi nhanh chóng phi đến nhà nó.

Còn về phần nó, sau khi nhận được tin nhắn trả lời của Ngọc, nó hí hửng nhảy nhót như một chú chim sâu, chuẩn bị cho “phi vụ vượt rào” sắp diễn ra.Nó chọn cho mình một chiếc áo lattop kết hợp với chiếc quần jean ngố dài quá đầu gối một chút,đi giày búp bê tối màu.Mái tóc ngang vai được búi lên gọn gàng cộng thêm cái mái thưa làm cho nó trở nên vô cùng dễ thương và phong cách.Cuối cùng chụp thêm cái mũ đen là xong.Xách đôi giày trên tay,nó mang ghế ra kê sát tường đợi sẵn.

Sở dĩ nó phải vượt rào vì khi đi, bà nó đã cẩn thận khóa cổng để đề phòng nó lại trốn đi chơi như mấy lần trước. Nhưng tính ngang bướng của nó, chắc chắn sẽ không bao giờ chịu khuất phục. Sau khi nghe thấy tiếng gọi “thân thương” của Ngọc, nó liền trả lời ngay:

-Đợi tớ một lát, tớ ra ngay đây!

Tuy chiều cao của nó không phải là khiêm tốn nhưng đối với bức tường ngất ngưởng thế này cũng khiến nó tốn khá nhiều sức lực.Nó ném đôi giày ra ngoafi trước rồi bắc ghế trèo ra sau.Sau một hồi ""vật lộn"",nó đã tiếp đất an toàn trước con mắt to tròn của Linh Ngọc.Mình mẩy ê ẩm,quần áo lấm lem,tay chân trầy xước,nó thở hổn hển;

-Cậu làm gì vậy Nhi?

-Hôm nay bà tớ ra ngoài từ sớm,lại còn khóa cổng không cho tớ đi đâu, ơr nhà một mình buồn chết đi được nên tớ mới phải dufng cách này

-Trời!Vậy bà cậu biết được sẽ mắng đó

-Không sao,11h bà tớ mới về,mình đi chơi 1 lát chắc bà tớ không biết đâu

-ừ!Vậy thì mau đi thôi!

Nó nhảy lên chiếc xe đạp điện của Ngọc,2 đứa vi vu quanh thành phố bay nhảy hết chỗ này đến chỗ nọ,mua nguyên 1 đống đồ,ăn bao nhiêu thứ.Khi đã thấm mệt,2 đứa mới chịu về.