Chương 1: Có tay cặn bã gọi là Tạ Uyên
Ba năm trước đây, Tạ Uyên trong tình cảnh nghèo rớt mồng tơi mà ra nước ngoài. Hồi học trung học anh có thích một cô gái, cô dù nghèo khó nhưng vẫn vô cùng mạnh mẽ. Sức sống của cô khiến cho anh hâm mộ. Thế nhưng lúc ấy trong tim cô đã có hình bóng một người.
Đấy là hotboy của trường, gia tộc cậu nắm giữ một trong những tập đoàn đứng đầu cả nước, hơn nữa là con một, là một đại thiếu gia ngồi mát ăn bát vàng từ trong trứng nước. Thế mà cậu ta lại không thèm thừa kế gia sản, chỉ một mực theo đuổi ước mơ âm nhạc. Là một thiên tài âm nhạc, chỉ album đầu tay thôi cũng đã có thể nâng bước đưa cậu bước hàng hàng ngũ siêu sao.
Năm đó lúc Tạ Uyên nảy sinh tình cảm với cô gái kia, thật sự không hề biết hai người họ đã sớm liếc mắt đưa tình. Nên ngây ngây ngốc ngốc nhảy ra làm kẻ thứ ba, ở cái đời mà tình yêu đích thực luôn chiến thắng tất thảy này, dĩ nhiên anh chỉ có thể thất bại thảm hại. Đờ mờ, nếu không phải vốn liếng nhà mình đều ở nước ngoài, thì anh đã cướp được người đẹp về tay rồi!
Tạ Uyên trước khi rời đi vẫn có chút không phục — trước giờ ông chăn rau nào chả xanh, đúng là bao giờ thứ mình không thể có được cũng tuyệt nhất.
Trong ba năm ở nước ngoài, Tạ Uyên cần cù học tập, hầu như không có quyển sách kinh tế cơ bản nào anh không đọc qua, về mặt kinh doanh, anh cũng có thể gọi là thiên tài.
Cuộc sống vừa học vừa vác cái mặt đẹp trai này đi tán gái coi như là hạnh phúc này cũng không duy trì được lâu.
Vì sau khi rời đi, anh vẫn luôn mơ một giấc mơ, không, chính xác phải nói là mỗi đêm anh đều mơ thấy những ngày xưa, những ngày “khó quên” dưới mái trường.
Vốn đầu anh còn tưởng là chân ái khó gặp, nên khó có thể quên được.
Thế nhưng, anh mơ đi mơ lại giấc mơ này cả một năm trời.
Tạ Uyên cuối cùng cũng phát ngán, mỗi lần ngẫm lại chuyện năm xưa, lại càng không cách nào hiểu được trước đây tại sao mình lại đi thích cô nàng nghèo túng Từ Y Y kia. Vốn thấy cô dù nghèo nhưng lại rất kiên cường, nhưng thiếu gì người nghèo như thế, giấy rách phải giữ lấy lề, ông cha ta đã dạy rồi đó thôi. Hơn nữa cái mặt kiểu đó, coi như là dịu dàng đi, nhưng ngó đi ngó lại suốt một năm trời, thì thật đúng là… nhìn thôi cũng thấy ngán rồi, đời này không thiếu gì con gái hao hao loại đó, không khéo đi giữa đường cũng chẳng biết ai là ai.
Khoảng cách tạo nên mỹ cảm, quả không sai.
Vì thế, lại tiếp tục mơ đi mơ lại giấc mơ này thêm một năm nữa.
Tạ Uyên rốt cuộc phát hiện một chuyện còn thú vị hơn. Kẻ tên Kim Dục Minh anh vẫn luôn xem là tình địch kia thực sự rất có khí chất ngôi sao, chỉ riêng gương mặt kia cũng đủ làm người ta muốn ghét cũng không được rồi. Mà chất giọng của cậu cũng rất tuyệt, trong mơ anh ngồi bên cạnh Kim Dục Minh, khép hờ hai mắt, nghe Kim Dục Minh ôm đàn ghi-ta hát bài hát cậu tự sáng tác, đấy là quãng thời gian nhẹ nhàng nhất trong mỗi giấc mơ của anh. [Chú em hoàn toàn quăng chụy nữ chính qua một bên đứng rồi sao…]
(tất cả những lời trong “[” là lời tác giả nha, không liên quan đến mị:(()
Rồi dần dần anh nghiện luôn, chỉ là một bài hát trong mơ đã không thể thỏa mãn anh được nữa, anh nhanh chóng tải đầy nhạc của Kim Dục Minh vào máy tính, điện thoại của mình.
Cứ thế suốt gần một năm trời, Tạ Uyên rốt cuộc biến thành fan ngầm của Kim Dục Minh. Một ngày nọ, anh vừa ngâm nga khẽ hát vừa vội vàng mở hàng chuyển phát nhanh vừa tới nơi, bên trong là CD bản limited của Kim Dục Minh – “Y · Luyến” — còn tặng kèm một tấm poster.
Tạ Uyên mở tấm poster ra, nhìn Kim Dục Minh trên tấm poster, chiếc áo da màu trắng bó sát người cùng chiếc khăng lông trắng càng tăng thêm nét tuấn mỹ cho gương mặt vốn thanh lãnh của cậu, cậu ngồi trên ngai vàng, ánh đèn chiếc thẳng vào người, đôi mắt chăm chú nhìn chiếc nhẫn kim cương đeo trên tay trái… Có vẻ — hết sức đơn côi. Tạ Uyên nhìn tấm poster này, chẳng biết vì sao trong tim khẽ nhói. Băn khoăn miết, anh vẫn quyết định treo tấm poster này lên tường phòng mình. Ờ thì, cũng không có ý gì khác, anh chỉ thấy cậu ta lớn lên thật sự rất dễ nhìn.
Buổi tối, Tạ Uyên nhận được điện thoại của ông già nhà mình, bắt anh về nước vực dậy công ty phá sản hồi trước. Về nước…… chuyện Tạ Uyên nhớ đến đầu tiên không phải là việc năm xưa mình phải khổ cực rời đi, mà là buổi biểu diễn sẽ bắt đầu vào tuần sau ở thành phố B của Kim Dục Minh, liền đồng ý, đặt vé máy bay hai ngày sau về nước.
Cũng tối hôm đó, cảnh tượng trong mơ đột nhiên đổi khác.
Trong khung cảnh trắng toát chỉ có một cái bàn, và hai quyển sách bên trên.
Tạ Uyên cầm lấy mấy quyển sách kia, hình như là tiểu thuyết ngôn tình bán đầy ra trong nước, trên bìa có hình một cô gái mặt váy màu hồng, nắm tay hai chàng trai, một tà mị, một thanh lãnh. Tên truyện cũng rất khó đọc, Tạ Uyên nhìn nửa ngày, mới miễn cưỡng đọc ra mấy chữ: “Anh có thể lặng lẽ yêu em cả đời chứ?”
*Không hiểu lắm nên dịch bậy:))
Ý gì đây?
Tạ Uyên thấy mình cũng chưa có dấu hiệu tỉnh giấc, nên kéo ghế, ngồi lên bàn đọc thử.
Mở đầu câu chuyện chính là cảnh nữ nhân vật chính Từ Y Y vì đạt được điểm tuyệt đối mà đến học ở trường quý tộc thành phố B, vừa vào trường đã gây mâu thuẫn với nhân vật tiếng tăm toàn trường kiêm ngôi sao mới của làng giải trí Kim Dục Minh! Cứ thế câu chuyện tình yêu học đường vừa đẹp nên thơ lại không thiếu hài hước chính thức bắt đầu. Tạ Uyên thấy hai cái tên này quen quen, bắt đầu le lói chút dự cảm.
Đến chương thứ 10 thì anh có được kết luận:
Người nọ tà mị cười, nâng cằm Từ Y Y lên, hai mắt nhìn cô chăm chú như thể thú săn đã tia được mồi, làn môi mỏng chậm rãi cất tiếng, thanh âm dịu ngọt như tỉ tê cùng ái nhân: “Tạ Uyên, nhớ chứ, mèo nhỏ?”
Tạ Uyên vừa kinh hoàng khi nhận ra sự thật vừa xấu hổ che mặt, trên má có chút đỏ, đậu mè, anh đây ra sàn đỉnh quá, chịu không nổi rồi!
Nhưng càng đọc, sắc mặc càng bạc phếch.
Cái kẻ cứ nhất nhất cố chấp đoạt lấy nữ chính kia là thằng khỉ nào thế, bố mày không biết! Đào đâu ra vụ bố mày kéo thù chuốc oán, bị người đời khinh ghét, chỉ còn có ba fan cuồng bám đuôi?! Lại còn cái cảnh… bố “mời” nữ chính đến nhà chủ yếu là khoe khoang cái sự giàu có để cô ta suy xét lại kia, miêu tả kiểu ói gì vậy! Đấy vốn dĩ là không phải là cái thằng tên Tạ Uyên này!
Mọe nó, vứt não đi đâu mà viết ra cái thứ chó chết này vậy trời! Tạ Uyên lạnh mặt, nhìn cái tựa “Yêu không rời chii believe① thế ┭ chờ đợi”* chả hiểu nghĩa là gì này mà gào mà rú, liên quan tới nội dung vãi!?
*_____”_ QT tớ lạy luôn cái tên truyện này
Rõ ràng bố mày đây phải là nhân vật chính! [Sai trọng điểm rồi cưng…]
Rõ ràng con bé nữ chính kia liếc mắt đưa tình với bố! [Chụy đã nói là chú mày nghĩ sai trọng điểm rồi…]
Gái đeo bố cả trăm đứa lận đó! [Sai trọng điểm hết rồi…. ORZ]
Tạ Uyên cố nén ước ao muốn xé quách cho rồi mà cầm quyển hứ hai lên – “Yêu không rời chii believe① thế ┭ chờ đợi ②”.
Sân bay thành phố B, một bóng dáng thon dài tuấn mỹ không khỏi làm mấy cô, mấy chị ngẩn ngơ, y kéo vali, nhìn sân bay quen thuộc, gỡ cặp kính đen trên mặt xuống, để lộ ánh mắt tà mị. Y ôm ngực, cúi đầu khép hờ mắt, hàng lông mi dài khe khẽ rung: “Y Y, anh nhớ em không chịu được nên mới quay về. Lại lần nữa quấy rầy cuộc sống của em, tha thứ cho anh chứ?”
Bố mày rõ rành rành là về nước vì chuyện làm ăn được không! Tổ mịa mày, mấy câu mắc ói đó, có cho vàng bố cũng éo nói!
Tạ Uyên oán giận đọc tiếp, đến lúc đọc đến chương thứ 5, giận dữ gì đó đều tan biến, chỉ còn lại hai chữ cô độc.
Lúc nam nữ chính biết được tất cả hiểu lầm đều do Tạ Uyên gây ra, Tạ Uyên trong tình cảnh nghèo rớt mồng tơi ôm chân nữ chính cầu xin, sau đó ngất đi trong cơn mưa… Mới biết — y bị ung thư dạ dày.
Tôi… Rõ ràng tôi đâu có tội tình gì.
Ba năm trước, chỉ từng bắt cóc, uy hiếp nữ chính, từng khinh bỉ nam chính, phá hỏng chuyện lam ăn của gia đình nam chính…
Mà trong tập hai, cũng chỉ nói vài câu làm họ hiểu lầm, khiến nữ chính dù đau lòng cũng không thể rời xa mình, làm nam chính không thể không làm gia tộc mình khuynh gia bại sản chớ mấy!
Yêu đương… có ai chẳng dùng ít kế sách để cướp được người mình yêu chứ?
—- Đờ mờ, thế éo nào bố ngỏm rồi!——
Mà khoan, cái bệnh ung thư dạ dày này là do trong ba năm anh vì quá nhớ nữ chính mà ăn không ngon ngủ không yên mới mắc phải… Tạ Uyên luôn cho bản thân ăn uống rất điều độ, tuyệt đối không đào đâu ra mụ ung thư dạ dày này.
Lật đi lật lại đến đoạn phát hiện bệnh của Tạ Uyên, cái vụ ăn uống này nọ chỉ là chuyện phụ, bản thân lại vì có sự an ủi của nữ chính mà chạy đến ở nhà cô, cứ thế mỗi ngày chớp mắt tỏ vẻ moe khen đồ ăn nữ chính làm ngon hết chỗ chê.
…… [Xin thưa, cái loại đen tối này không cần giải thích hén]
Tạ Uyên mấp máy khóe miệng tiếp tục đọc.
Nữ chính vì nghĩ đến việc “Anh ấy sắp chết rồi!” nên tha thứ cho Tạ Uyên. Hơn nữa, quyết tâm chiếu cố Tạ Uyên cho đến lúc y chết đi. [Nữ chính thánh mẫu – Cần giải thích sao?]
Tạ Uyên cảm động, rốt cuộc quyết định buông tay, để nữ chính quay về bên nam chính.
Đến đây, nhân vật phản diện hoàn lương đã tèo, nam nữ chính nắm tay nhau đi đến cuối đời, súp-pờ pờ-phẹc HE.
Tạ Uyên nhìn cái kết HE đến không thể HE hơn được nữa này, trong lòng hoàn toàn mờ mịt.
Thế này nghĩa là, sau một năm về nước, anh sẽ chết?
Cha, con không về được không…TUT
“Dám làm trái ý cái anh “cốt truyện” đến tháng kia là không khéo chết cả nhà đó cu!” Một thanh âm vừa moe vừa loli vang lên.
“Chú mầy là ai?” Tạ Uyên hơi hoảng nhìn nhóc con tinh linh màu hồng nhỏ xíu trước mặt mình.
“Mị là chủ hệ thống, tiểu Ái ~” Nhóc loli múa may trước mặt Tạ Uyên, từ hai cánh trong suốt lấp lánh ánh hồng, dường như có vô vàn những hạt vụi vàng rơi xuống “Tạ cưng, cưng chắc cũng hiểu rồi, quyển sách này là thứ cấu tạo nên thế giới này. Còn quyển kia sau này chính là tương lai của chú em đó ~”
“Cũng chính là ông đây sẽ chết sao.” Tạ Uyên ủ rũ gục mặt lên bàn, giây phút biết tin mình sắp chết, cuộc đời cũng chẳng còn ý nghĩa.
“Khụ khụ, kỳ thật mị chính là do Chủ Thần đại nhân phái xuống cứu vớt đời cưng đây!” Tinh linh đáp xuống bàn, lấy hai bàn tay vỗ vỗ hai má Tạ Uyên, “Mị biết cách làm cho cu cậu cốt truyện kia không phát hiện ra việc nội dung bộ truyện bị thay đổi ~”
“Có cách sao?! Cách gì, nói mau coi!” Tạ Uyên mở to mắt, nhìn bé tinh linh như nhìn cứu thế chủ.
“Thế giới này kỳ thật chỉ là vì hai người mà sinh ra, chính là nam nữ nhân vật chính.” Tinh Linh dừng một chút, liếc Tạ Uyên, ánh mắt mong chờ rõ rệt kia không khỏi làm cô nhóc thỏa mãn hư vinh. Nhỏ đằng hắng lấy giọng, tiếp tục nói, “Khụ, hơn nữa cái anh cốt truyện kia đã định là HE rồi nên kiểu gì cũng phải HE. Mà cưng thực ra cũng có thể xem là nửa nhân vật chính đi, cưng chỉ cần cố mà diễn, cho mình thăng cấp thành nhân vật chính. Thế là sống được thôi!”
“Nghĩ là bố phải cướp cho được nữ chính?” Tạ Uyên sờ sờ cằm, ngẫm nghĩ rồi nói,“Hay bọn này chơi 3P cho khỏe?”
“……”
Tinh Linh câm lặng nhìn nam phụ Tạ Tuyên vứt bỏ nhân cách cao đẹp của mình mà trợn trắng mắt: “Tiểu Ái mị đây chỉ nói thế thôi, sau này cưng muốn làm gì thì làm.”
Nói xong, em tinh linh biến đâu mất tiêu, để lại Tạ Uyên một mình vò đầu bứt tai.
Đúng là đi không dấu, nấu không khói mà, Tạ Uyên thở dài, nhưng vì sống sót, anh kiên nhẫn đọc đi đọc lại hai quyển tiểu thuyết kia, đến khi thuộc nằm lòng từng chi tiết, mới chịu tỉnh lại.
Tác giả có lời muốn nói: Lại nhắc nhở một chút:
Chụy là một tác giả bại não, đọc vào cẩn thận máu rơi đầy đây.
Nam phụ thách đấu nam chính lãnh đạm, lại còn có cu cậu cốt truyện chắn giữ, thiệt là khó quá mừ.
↑ Đọc không nổi, né giùm!