Chương 1: Sống lại thành cặn bã
《 Cuồng ngạo tiên ma đồ 》 là một quyển tiểu thuyết YY ngựa đực.
(Tiểu thuyết ngựa đực: văn cổ trang võ hiệp/ tiên hiệp thường mấy nghìn chương, theo con đường thành danh hoành tráng của nam chính, kết bạn anh hào, thu phục mỹ nữ, tiêu diệt phản diện, đi lên đỉnh cao của cuộc sống)
Nói cụ thể chút, 《 Cuồng ngạo tiên ma đồ 》 là một quyển đánh quái tu chân sảng văn dài kỳ vô tận, bàn tay vàng nghịch thiên, hậu cung lên đến ba chữ số, nhân vật trong sách phàm là giới tính nữ đều sẽ ái mộ nhân vật chính.
Tiểu thuyết ngựa đực hot nhất năm nay, chính nó và không còn đồng bọn nào khác!
Nam chính của quyển sách này, Lạc Băng Hà, không đi theo hướng Long Ngạo Thiên, không đi theo hướng phế sài, nhưng vẫn thịnh hành trong văn học mạng với hàng vạn hàng nghìn độc giả, khiến cho vô số tiểu thuyết YY sau đó bắt chước.
(Long Ngạo Thiên: nhân vật chính phiên bản nam của Mary Sue trong các tiểu thuyết tiên hiệp)
(Phế sài: nhân vật chính tư chất kém nhưng từng bước nỗ lực đạt được thành quả)
Y đi chính là con đường hắc hóa.
Mà trước khi hắc hóa, y đi chính là con đường khổ tình.
Tiếp theo, hãy để cho độc giả ngầm Thẩm Viên, tỉnh lược vô số nội dung bức chết hắn, tóm tắt khái quát một chút tác phẩm đồ sộ mấy ngàn vạn chữ cho mọi người.
Lạc Băng Hà sinh ra đã bị cha mẹ vứt bỏ, thân bọc vải trắng, đặt trong chậu gỗ, xuôi theo dòng sông.
Vào ngày đông hàn, được ngư dân ở sông vớt lên mới không bị cóng chết khi mới lọt lòng. Bởi vì y trôi trên sông Lạc, lại là thời tiết băng mỏng đầy sông, nên đã được lấy tên này.
Từ nhỏ lưu lạc đầu đường, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, thời thơ ấu u ám. Một người phụ nữ giặt quần áo cho hộ nhà giàu thấy đứa nhỏ này đáng thương, mình lại không có con, liền nhận nuôi y, coi như con ruột mà nuôi lớn. Mẹ con nghèo khổ, ở đợ nhà giàu, nhận hết sỉ nhục.
Từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh không lành mạnh, đã nuôi dưỡng mầm mống tính cách vặn vẹo khiến Lạc Băng Hà sau này tính toán chi li, có thù tất báo, bên trong bụng bồ dao găm, ngoài miệng cười nói vui vẻ.
Vì một chén cháo thịt nguội vơi nửa, y chịu trận đòn của đám cậu ấm quý phủ, cuối cùng vẫn là muộn một bước, không thể để cho mẫu thân được nếm một miếng trước khi lâm chung.
Nhờ cơ duyên xảo hợp, Lạc Băng Hà được một trong tứ đại môn phái tu tiên đương thời lựa chọn, bái nhập dưới chi của “Tu Nhã Kiếm” Thẩm Thanh Thu.
Y những tưởng rằng từ nay về sau cuối cùng có thể đi vào quỹ đạo, nhưng không ngờ Thẩm Thanh Thu bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, nhân phẩm thấp kém. Hắn ghen tị thiên tư tuyệt hảo độc nhất vô nhị của Lạc Băng Hà, nội tâm sợ hãi đệ tử mỗi ngày tu vi đều có thể đột nhiên tăng mạnh này, luôn tìm mọi cách châm biếm sai khiến, đến cả đồng môn cũng cùng nhau xem thường y. Học ở trường vài năm, chịu khổ chịu nhục, lại là một đoạn lịch sử đầy máu và nước mắt nhiều cay đắng.
Lạc Băng Hà gian nan lận đận đến mười sáu tuổi, rốt cuộc cũng đợi tới thịnh điển Tiên Minh Đại Hội ba năm một lần của Tu Chân Giới. Trong Tiên Minh Đại Hội này, Lạc Băng Hà bị Thẩm Thanh Thu ám toán, rơi xuống khe nứt giao giới giữa ma giới và nhân giới — vực thẳm Vô Gian.
Mà đây mới là bắt đầu của câu chuyện!
Lạc Băng Hà không những không chết, ngược lại còn ở vực thẳm Vô Gian tìm được tuyệt thế kỳ kiếm thuộc về hắn – “Tâm Ma”. Cũng do đó mà biết được thân thế của mình.
Hóa ra Lạc Băng Hà chính là kết tinh của tình yêu giữa thánh quân ma giới và nữ tử nhân giới, trên người đồng thời chảy máu tươi của thượng cổ thiên ma và của nhân loại. Người cha bị trấn áp dưới núi cao, trọn đời không được trở mình; còn người mẹ là đệ tử của danh môn chính phái tu chân, do tư thông cùng Ma tộc bị trục xuất sư môn, nhẫn nhục sống tạm bợ, lang bạt khắp nơi, tránh khỏi muôn trùng đuổi giết, sau khi sinh hạ Lạc Băng Hà thì chết vì mất máu sau khi sinh cùng đói khổ lạnh lẽo.
Nàng dùng hết tia khí lực cuối cùng mới đặt được đứa con lên thuyền đơn, mong có thể tìm được một đường sinh cơ.
Lạc Băng Hà dùng Tâm Ma Kiếm mở ra phong ấn Ma tộc huyết mạch, dốc lòng tu luyện dưới vực sâu hắc ám, ngộ ra thần công tái thế, trở về Thương Khung Sơn phái.
Bắt đầu từ đây, Lạc Băng Hà từng bước một đi tới con đường hắc hóa không thể quay đầu.
Những kẻ thù ngày xưa, không tên nào không chịu đủ mọi tra tấn, chết thảm trong tay y. Lạc Băng Hà dùng sự ngụy trang và tâm thuật chi đạo mà y càng ngày càng am hiểu, đâm bị thóc chọc bị gạo, bằng mặt không bằng lòng, từng bước từng bước, lừa gạt tín nhiệm, cướp lấy quyền lực, lên như diều gặp gió, dấy lên làn sóng tinh phong huyết vũ cao vút.
Theo nội dung phát triển, Lạc Băng Hà hắc hóa cũng càng ngày càng ngày càng nghiêm trọng. Y trở về ma giới, kế thừa ngôi vị thánh quân; vẫn chưa đủ, bắt đầu nhuốm máu và tiêu diệt các đại môn phái tu chân, diệt cỏ tận gốc mọi thanh âm phản đối y!
Cuối cùng, truyền kỳ nhất đại tiên ma Lạc Băng Hà, thống nhất ngàn dặm non sông tam giới; bên cạnh hậu cung vô số, đời đời con cháu vô cùng tận!
“Tác giả dở hơi, văn dở hơi!”
Đây là câu cuối cùng Thẩm Viên có thể chửi trước khi tắt thở.
Hắn đường đường một thanh niên ba tốt tuân thủ quy tắc bỏ tiền mua V xem bản chính thức, trước khi lâm chung kiên trì coi hết cư nhiên lại là một bộ có cốt truyện cực tệ hại, ngoại trừ “sảng” thì chẳng có gì, hắn có thể không chửi sao?
(V: viết tắt cho VIP, trên Tấn Giang hay một số trang đọc truyện online phải mua VIP mới đọc những chương sau được)
《 Cuồng ngạo tiên ma đồ 》, tác giả: Đâm Máy Bay Lên Giời.
Chỉ nhìn cái ID này thôi đã có một luồng khí tà dâm đập vào mặt. Hành văn như học sinh tiểu học, plot hole đầy rẫy. Thẩm Viên còn chẳng dám gọi cái đống nền móng tu chân hầm bà lằng, không có hệ thống đáng nói kia là cấu tạo của tác giả.
(Máy bay là số 1, bầu trời là số 0, 1 đâm vào 0 chính là lý do ID nó tà dâm)
Mỗi một người, ở trước mặt nhân vật chính, giống như bị bá khí tám phương của y hút lấy chỉ số thông minh vậy.
Nhất là sư phụ của Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu, đơn giản chính là máy bay chiến đấu hàng đầu của hãng thiểu năng, là Lý Thiên Nhất trong hàng ngũ cặn bã!
(Lý Thiên Nhất: tội phậm hấp diêm trứ danh)
Ý nghĩa tồn tại của hắn chính là để tìm đường chết, sau đó tìm đường chết bất thành, bị nhân vật chính giết chết!
Vậy rốt cuộc tại sao Thẩm Viên muốn xem một quyển sách như vậy, còn xem đến cuối cùng?
Xin đừng hiểu lầm, Thẩm Viên cũng không phải là thích ngược. Nguyên nhân này, cũng là điều khiến hắn đau trứng nhất:
Thiên văn này gợi mở vô số, hố to khắp nơi, bí ẩn hết cái này đến cái kia, tầng tầng sương mù khó bề phân biệt. Kết quả tới cuối cùng — một cái cũng không thèm giải đáp!
Quả thực là đáng phun thẳng lên trời một ngụm máu Lăng Tiêu!
(Máu Lăng Tiêu: máu phun thẳng lên giời hoặc thẳng vào mặt đối phương)
Hung thủ của mấy vụ thảm án rốt cuộc là ai? Mấy em gái sắc đẹp lộng lẫy đã nói sẽ thu vào hậu cung đi đâu hết rồi? Một đống nhân vật có danh hiệu dương dương lẫy lừng nghe rất trâu bò rốt cuộc là dùng để làm gì, tại sao đến cuối cùng cũng không thấy lôi ra cho ngắm nghía cái?! Anh Lên Giời, anh Máy Bay, đại thần, chúng ta thương lượng cái, lấp! hố! đi! mà!
(Nếu đọc QT sẽ thấy chỗ ‘đại thần’ nó dịch là ‘rau diếp’. Thực ra ‘rau diếp’ 菊苣 phát âm gần giống 巨巨 nghĩa tương đương với 大大 = đại thần, nhân vật tầm cỡ)
Thẩm Viên cảm thấy hắn quả thực có thể tức đến đội mồ sống lại.
Trong bóng đêm vô tận, một thanh âm của máy móc vang vọng vào lỗ tai hắn.
【 Kích hoạt mã: “Tác giả dở hơi, văn dở hơi”. Tự động phát động hệ thống. 】
“Các hạ là ai vậy?” Giọng điệu nói chuyện y như Google Translate. Thẩm Viên nhìn bốn phía, hắn giống như trôi nổi trong không gian số ảo, giơ tay không thấy được năm ngón.
Cái thanh âm kia vang vọng khắp chốn: 【 Hoan nghênh quý khách tiến vào hệ thống. Bản hệ thống dựa trên việc khai phá khái niệm “you can you up”, hy vọng cung cấp cho ngài trải nghiệm tuyệt vời nhất. Chân thành hy vọng trong quá trình trải nghiệm, quý khách có thể được bù đắp mong muốn, dựa theo ý nguyện của ngài, cải tạo một thiên văn dở hơi thành một tác phẩm kinh điển cao sang, khí phái, thượng đẳng. Chúc ngài vui vẻ. 】
Chìm trong mê muội, có một giọng nam tử bên tai hắn khẽ hỏi: “... Sư đệ? Sư đệ, đệ có nghe thấy ta nói không?”
Thẩm Viên giật mình một cái, ổn định tinh thần, cố mở ra mí mắt đang trên dưới đánh lộn, cảnh tượng trước mắt giống như ngàn hoa vạn lá lượn vòng, một hồi lâu mới chồng chất hợp lại làm một, dần dần rõ ràng.
Hắn nằm ở trên một cái giường.
Nhìn lên trên, lụa trắng thướt tha, bốn góc đỉnh giường lộ ra túi thơm tinh xảo.
Nhìn xuống dưới, quần áo bạch y, phong cách cổ xưa, một chiếc quạt giấy đặt nghiêng bên gối.
Nhìn sang trái, một nam tử bộ mặt tuấn lãng tóc cột đen tuyền, ngồi trên sườn giường, đang thân thiết nhìn qua đây.
Thẩm Viên nhắm mắt lại, bỗng dưng đưa tay sờ chiếc quạt kia, soạt mở ra, quạt đi một đầu mồ hôi lạnh cuồn cuộn.
Trong ánh mắt nam tử kia chợt hiện lên nét vui mừng, nhẹ nhàng hỏi: “Sư đệ cuối cùng cũng tỉnh rồi! Thân thể còn có chỗ nào không khỏe không?”
Thẩm Viên nói: “... Không sao.”
Lượng tin tức có chút hơi lớn, Thẩm Viên hồ đồ muốn ngồi dậy. Nam tử xa lạ kia thấy thế, mau chóng vươn tay đỡ lưng hắn, để hắn tựa vào đầu giường.
Thẩm Viên từ trước đến nay là một người cẩn thận, trước khi hiểu rõ tình huống, hắn chỉ biết làm bộ như vừa mới tỉnh lại vẻ mặt hoảng hốt, hỏi một câu: “Ta... đây là đang ở chỗ nào?”
Nam tử kia sửng sốt, nói: “Đệ ngủ đến hồ đồ rồi à? Nơi này là Thanh Tĩnh Phong của đệ mà.”
Thẩm Viên trong lòng cả kinh, tiếp tục ra vẻ mơ hồ: “Ta... Tại sao lại mê man lâu như vậy?”
Nam tử kia hít vào một tiếng, nói: “Ta còn chưa hỏi đệ đó. Đang yên đang lành sao lại sốt cao? Ta biết, Tiên Minh Đại Hội gần đến, đệ dạy dỗ đồ nhi là cần thiết. Nhưng dựa vào căn cơ và danh vọng hiện giờ của tiểu thiên cung chúng ta, cho dù lần này không cử người tham dự, cũng chưa chắc có người dám nghi ngờ, đệ cần gì phải để ý những hư danh này.”
Thẩm Viên càng nghe càng thấy không đúng. Lời này sao nghe quen tai vậy?
Không đúng, bối cảnh này sao nghe quen tai vậy?
Kế tiếp, câu nói đánh động lòng người của nam tử kia, cuối cùng đã chứng thực nghi ngờ của hắn.
“Thanh Thu sư đệ, đệ có nghe sư huynh nói không đó?”
Lúc này, sau một tiếng “ding”, thanh âm máy móc như Google Translate trong mơ kia lại vang lên.
【 Hệ thống kích hoạt thành công! Cố định nhân vật, sư phụ của Lạc Băng Hà, phong chủ Thanh Tĩnh Phong của Thương Khung Sơn phái, ‘Thẩm Thanh Thu’. Vũ khí, Tu Nhã Kiếm. Chỉ số ngầu khởi điểm: 100. 】
“Đù đù đù, mày là cái trò méo gì? Sao cứ như trực tiếp nói chuyện trong đầu tao vậy? Live-action của bối cảnh 《 Cuồng ngạo tiên ma đồ 》 này là sao đây?”
Thẩm Viên đương nhiên không nói ra, nhưng thanh âm kia rất nhanh đã đưa ra đáp án.
【 Quý khách phát động cho hệ thống thực hành mệnh lệnh, đã cố định với tài khoản ‘Thẩm Thanh Thu’. 】
【 Tùy theo tiến triển của nội dung, các hạng mức chỉ số sẽ được từ từ mở khóa, xin hãy chắc chắn mỗi hạng chỉ số không thể thấp hơn 0. Nếu không hệ thống sẽ tự động đưa ra trừng phạt. 】
Ngừng. Đủ rồi. Thẩm Viên xác định.
Hắn sống lại.
Sống lại vào một quyển tiểu thuyết ngựa đực hắc ám mình vừa đọc xong còn ghét bỏ. Hơn nữa còn đem theo cái hệ thống quỷ quái gì. Thẩm Thanh Thu nhanh chóng tiếp nhận sự thực này.
Hắn là sư phụ cặn bã không được chết tử tế của nam chính – Thẩm Thanh Thu. Cái này… ờ, tình huống có chút phức tạp.
Người đàn ông bên cạnh này là đương nhiệm chưởng môn của Thương Khung Sơn phái, sư huynh của Thẩm Thanh Thu, “Huyền Túc Kiếm” Nhạc Thanh Nguyên. Đậu má.
Thẩm Viên đặc biệt nhằm vào Nhạc Thanh Nguyên mà đậu má một hồi cũng là vì có nguyên nhân trọng đại nha — trong nguyên tác, Nhạc Thanh Nguyên đã bị sư đệ tốt của hắn Thẩm Thanh Thu tự tay hại chết đó được không!
Chết cũng đừng có thảm vậy đi!
Vạn tiễn xuyên thân đến cái xác cũng chẳng còn!
Cái mặt của người bị hại này, đang ở trước mặt “hung thủ” hỏi han ân cần, áp lực thật lớn a!
Có điều xem ra thì hiện tại tình tiết vẫn chưa tiến triển đến bước đó. Nhạc Thanh Nguyên vẫn đang yên ổn, chứng tỏ lúc này Thẩm Thanh Thu còn chưa bị lột mặt nạ ngụy quân tử, vẫn chưa thân bại danh liệt.
Nhạc Thanh Nguyên là một người rất tốt, cũng không có gì đáng sợ cả. Khi đọc sách Thẩm Viên còn khá thích nhân vật này. Đúng giây phút hắn thoáng yên tâm, một hàng văn tự quỷ dị nổi lên trong óc.
【... Trong phòng tối đen, một sợi xích sắt rũ xuống từ xà nhà. Phía cuối xích sắt có treo một cái khung tròn. Khung tròn bó buộc thắt lưng của một người. Nếu đó còn có thể coi như ‘người’. ‘Người’ này đầu tóc rối bù, giống như kẻ điên. Đáng sợ nhất chính là tứ chi của hắn tất cả đều bị chặt đứt. Bả vai và đùi chỉ có bốn thịt cầu trụi lủi. Đụng một cái, hắn sẽ phát ra âm câm ‘a a’. Đầu lưỡi của hắn cũng bị người ta cắt phăng đi, cho nên nói không ra từ ngữ đầy đủ. 】
↑ Trích đoạn《 Cuồng ngạo tiên ma đồ 》chọn lọc, kết cục của Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Viên, à không, Thẩm Thanh Thu cúi đầu đỡ trán.
Hắn nào có tư cách cảm khái người khác chết thảm, chết thảm nhất chính là hắn đó được không!
Tuyệt đối không thể tạo thành sai lầm lớn!
Phải tiêu diệt nó từ trong trứng trước khi sai lầm xảy ra!
Từ giờ trở đi phải bắt đầu điên cuồng ôm đùi nam chính!
Phải làm một người thầy tốt bạn hiền thân thiết ôn nhu, hỏi han y ân cần cẩn thận!
Vừa mới toát ra ý niệm này trong đầu, đầu Thẩm Thanh Thu đột ngột vang lên một chuỗi dài âm thanh cảnh báo, quả thực tựa như một trăm xe cảnh sát bật còi hú đi qua, làm cho hắn chấn động cả người, thống khổ mà bưng kín đầu.
Nhạc Thanh Nguyên lập tức lo lắng nói: “Sư đệ, đệ còn đau đầu sao?”
Thẩm Thanh Thu cắn răng không đáp. Hệ thống sắc lẻm mà nhắc nhở: 【 Cảnh cáo. Ý đồ vừa rồi của quý khách vô cùng nguy hiểm. Thuộc loại hành vi sai quy tắc, xin đừng thử nghiệm, nếu không hệ thống sẽ tự động đưa ra trừng phạt. 】
“Sai quy tắc chỗ nào?”
【 Quý khách hiện tại đang ở cấp bậc mới bắt đầu, chức năng OOC bị đóng băng. Cần hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn sơ cấp mới có thể làm tan băng. Trước khi băng tan, làm ra bất cứ hành động nào trái với tính cách nhân vật ‘Thẩm Thanh Thu’ nguyên tác, đều sẽ bị trừ một số điểm nhất định. 】
Với tư cách một nửa trạch nam, trước kia Thẩm Thanh Thu thỉnh thoảng có xem một ít đồng nghiệp văn, đương nhiên biết OOC nghĩa là gì. Viết tắt của out of character, dịch ra là hình tượng nhân vật sụp đổ, không phù hợp tính cách nhân vật nguyên tác.
“... Cũng tức là, tại trước khi chức năng gì gì đó tan băng, hành vi cử chỉ của tao, cũng không thể vượt quá phạm trù ‘Thẩm Thanh Thu’ sẽ làm?”
【 Giải thích chính xác. 】
Đã trực tiếp cho hắn sống lại vào xác của Thẩm Thanh Thu, còn để tâm chi tiết OOC cái gì nữa vậy?
Thẩm Thanh Thu lại hỏi: “Mày mới vừa nói, cái gì cái gì... Chỉ số không thể thấp hơn 0, nếu thấp hơn 0 sẽ như thế nào?”
【 Quý khách sẽ bị tự động trục xuất về thế giới ban đầu. 】
Thế giới ban đầu? Nhưng mà ở thế giới ban đầu, thân thể của Thẩm Viên đã chết rồi.
Nói cách khác, nếu điểm số gì đó bị trừ sạch, chờ đợi hắn chính là: tử vong!
Ta đây chẳng hỏi chẳng màng nam chính, không có hành vi gì, chắc cũng được chứ?
Hắn ngẩng đầu lên, quét một vòng, cũng không thấy trong đám đệ tử phụng dưỡng một bên có người phù hợp hình tượng Lạc Băng Hà. Hắn giả bộ thờ ơ nói: “Lạc Băng Hà ở đâu?”
Nhạc Thanh Nguyên ngừng lại một chút, nhìn hắn với ánh mắt quái dị.
Thẩm Thanh Thu bất động thanh sắc, lại âm thầm nghi hoặc. Chắc không phải thời gian không đúng, nam chính còn chưa có bái sư vào tiểu thiên cung môn đấy chứ?
Nhạc Thanh Nguyên nói: “Sư đệ, đệ không nên tức giận.”
Trong lòng Thẩm Thanh Thu nảy sinh một dự cảm không lành.
“Ta biết đệ không thích nó. Nhưng đứa trẻ kia trời sinh căn cốt không tốt, đã tận lực rồi, đệ đừng trừng phạt nó nữa.”
Thẩm Thanh Thu nghe được môi phát khô, liếm liếm, “... Huynh nói thẳng đi, nó ở đâu?”
Nhạc Thanh Nguyên im lặng một lát, nói: “Đệ treo nó lên đánh xong, không phải đều bắt giam ở phòng chứa củi sao?”
Thẩm Thanh Thu hai mắt tối sầm.