Chương 1: Trùng sinh
Edit: Nguyễn Hưởng
Beta: Số 15
Nửa tỉnh nửa mê, Nguyệt Thược tỉnh lại.
Sâu trong thân thể truyền đến một trận trướng đau, cỗ đau nhức này làm cho nàng trừng to mắt không dám tin. Nàng đã chết bảy năm, đây là lần đầu tiên cảm nhận được đau đớn, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp của cơ thể.
Nàng chú ý tới mình đang ở trong lồng ngực rộng rãi của nam nhân, đầu dựa vào cánh tay cường tráng của nam nhân, đỉnh đầu đặt ở cằm hắn.
Kiếp sống cô hồn dã quỷ suốt bảy năm đã khiến hận ý của nàng bị mài mòn hầu như không còn. Trái tim bé nhỏ của Nguyệt Thược không nhịn được nhảy lên. Toàn bộ cơ thể nàng có chút run rẩy, khó hiểu cùng khiếp sợ… Một khắc trước nàng còn là một u hồn, ngồi trên nóc nhà ngắm trăng, một khắc sau như thế nào lại có thể nhập vào thân xác khác mà sống lại?
Nguyệt Thược tự nói với mình không phải sợ, không cần sợ, phải bình tĩnh…
Nàng cố gắng ngăn những cảm xúc hỗn loạn đang dâng lên trong lòng, mặt không biến sắc, mắt mở to làm cho mình có thể thích ứng trước ánh sáng nhu hòa của ngọn đèn, sau đó đầu khẽ lui về phía sau một chút để bản thân có thể thấy rõ ràng người nam nhân bên cạnh. Nàng vừa nhìn, không khỏi ngớ ra.
Người nam nhân anh tuấn thành thục đang đè Nguyệt Thược trên giường không phải ai khác mà chính là Bùi Tứ gia bừa bãi kiêu ngạo lúc hơn hai mươi tuổi. Nhưng hắn rõ ràng đã ba mươi!
Nàng quan sát căn phòng, sau đó cúi đầu quan sát thân thể này.
Tim nàng đập càng lúc càng nhanh, càng ngày càng kịch liệt, những tiếng thịch thịch vang lên làm cho đầu óc nàng như muốn phình to ra.
Mặc dù không có gương, nhưng nàng biết rõ thân thể này là của nàng, nàng nhận ra thân thể của mình!
Nàng nhìn đến bản thân, quần áo xộc xệch, trên người hàng loạt vết xanh tím, nằm ở trong ngực Bùi Tứ gia “trẻ tuổi”.
Nàng còn nhớ rõ trường hợp này, đây chính là ngày mà Bùi tứ gia cãi nhau với Tứ nãi nãi, Thải Bạch tỷ bảo nàng mang điểm tâm đến thư phòng. Kết quả là Tứ gia đuổi Dung Đại tỷ đi, túm nàng lên tháp.
Tứ gia uống rượu say lại tức giận, thậm chí lười phải tháo y phục của nàng, đem cái yếm trước ngực của nàng giật xuống gặm vài ngụm, trong lúc nàng ngu nghếch chưa kịp phản ứng, liền tốc váy của nàng lên, tiến quân thần tốc.
Nàng mới mười ba tuổi, còn là một tiểu nha đầu hồn nhiên không buồn không lo, vốn chưa tới cái tuổi tư xuân mười bảy mười tám. Các ngày trong tuần thường chỉ là nghe được vài tỷ tỷ lớn tuổi hơn mịt mờ nói đến chuyện hôn nhân đại sự, chủ yếu là bình luận xem gã sai vặt nào thanh tú, gã nào tiền đồ tốt, nàng không chỉ không đỏ mặt, còn làm theo mấy người Hương Liên cười khúc khích: “Các tỷ tỷ tư xuân muốn lập gia đình.” Làm những cô nương lớn khác đuối đánh nàng, tất nhiên chỉ đánh như gãi ngứa mà thôi.
Nàng còn nhớ cái loại đau đớn kịch liệt lần đầu tiên đó, đáng sợ mang theo tuyệt vọng, nàng kêu khóc đẩy người ra, nhưng chỉ nghe được tiếng nam nhân thở dốc kịch liệt, động tác trên người nàng cũng không dừng lại, nàng phảng phất như chiếc thuyền lá không có kinh nghiệm lênh đênh trên mặt biển rộng, bị gió mưa cùng bão táp tàn phá. Nàng tuyệt vọng, bất lực, không biết nên cầu xin ai giúp đỡ, chỉ vô thức không ngừng gọi: “Tứ gia tha cho ta… tha cho ta.”
Lần đầu tiên đó để lại cho nàng tổn thương quá lớn, nàng mới mười ba tuổi thậm chí chán ghét nam nhân đến gần, cảm thấy họ đều không phải người tốt, đều chỉ biết “bắt nạt” người ta.
Về sau bởi vì chuyện này, Tứ nãi nãi càng ngày càng không muốn gặp nàng, càng làm cho nàng thêm hận Bùi Hành. Nàng hận Bùi Hành chiếm đoạt nàng, làm cho nàng bất trung bất nghĩa với Tứ nãi nãi. Nàng oán Bùi Hành không chịu bỏ qua cho nàng, khiến Tứ nãi nãi thường xuyên làm khó nàng. Nàng cũng chán ghét Bùi Hành làm chuyện đó với nàng, nàng chỉ cảm thấy xấu hổ cùng đau nhức.
Việc này liên tục duy trì cho đến khi nàng chết. Khi còn sống nghe người ta nói “Người chết như đèn tắt”, lại nghe người ta nói làm việc thiện sẽ có thể tới được miền cực lạc, nàng cũng đâu có làm việc gì ác, nhưng sau khi chết u linh của nàng lại bị trói buột ở Bùi gia
Nàng vừa khó hiểu vừa thương xót cho bản thân, vừa phẫn nộ, đủ loại cảm giác hành hạ.
Nhưng sau khi thành quỷ nàng rất cô đơn, không có người nói chuyện, không có ai quan tâm, cuối cùng dần dần nàng bắt đầu chú ý đến Bùi Hành, bắt đầu xem hắn làm việc, nhìn hắn luyện chữ, nhìn hắn săn bắn, nhìn hắn cùng bạn bè uống rượu…
Chính vì như thế nàng mới phát hiện ra một sự tình mà từ trước đến giờ nàng không biết, làm nàng chấn động không thôi. Nàng nhìn thấy ở ngày giỗ của nàng Bùi Hành vẽ một bức chân dung nàng, nhìn hắn dưới ánh đèn buồn bã uống rượu, nhìn thấy hắn đi đến trước mộ của nàng đứng thật lâu…
Nhìn hắn vì cái chết của nàng mà không bước vào phòng Tứ nãi nãi nửa bước.
Làm cho thù hận của nàng dần dần biến mất.
Vì cái gì Bùi Hành lại đối với nàng như vậy? Nàng cùng lắm cũng chỉ là một tiểu nha đầu không quan trọng mà thôi. Tại sao lại vì nàng mà làm cho Tứ nãi nãi cả đời sống như quả phụ?
Ánh mắt của nàng không rời nhìn chăm chú vào khuôn mặt nam nhân trước mắt, đây là một nam nhân oai hùng tuấn mỹ. Ngày trước, nàng chưa từng quan sát hắn như vậy, nàng chỉ biết Tứ gia là người đàn ông tốt nhất trong Bùi gia, bởi vì bọn nha hoàn đều nói như vậy.
Đời trước, trong lòng nàng chỉ có mỗi Tứ nãi nãi. Dù cho Tứ nãi nãi chán ghét nàng, khắp nơi gây sức ép cho nàng, nàng cũng chỉ tự trách do mình đã làm chuyện có lỗi với Tứ nãi nãi trước, nàng thậm chí trách Bùi Hành hại nàng mất đi sự tin tưởng của Tứ nãi nãi.
Nàng ngốc nghếch đến mức lại càng ân cần hầu hạ Tứ nãi nãi gấp bội, nàng cho rằng chỉ cần trung thành hầu hạ Tứ nãi nãi, một ngày nào đó Tứ nãi nãi sẽ hiểu cho lòng trung thành của nàng.
Ha ha… Nguyệt Thược cúi đầu cười mỉa mai, trong mắt hiện ra lệ khí.
Nàng ngốc nghếch lại trung tâm, nhưng với Tứ nãi nãi, thứ này là vô dụng.
Năm mười bốn tuổi, nàng mang thai, ngay cả bản thân nàng cũng không biết, chính là Hương Điệp cùng phòng chú ý thấy nàng ba tháng không có nguyệt sự. Hương Điệp không nói cho nàng biết, bí mật lén chạy tới tố cáo với Tứ nãi nãi, sau đó Vương mụ mụ phụng mệnh nàng ta đưa thuốc đến cho nàng.
Nàng lúc ấy xấu hổ không chịu nổi, cái gì cũng không dám nói, một bên nghe Vương mụ mụ buông lời ác độc khiển trách, một bên ngoan ngoãn uống thuốc. Nàng cho rằng như vậy là tốt rồi, nào biết Vương mụ mụ sợ dược liệu không đủ, cho gấp đôi liều lượng, khiến nàng đau đến mức cắn nát đầu lưỡi, máu chảy đầy đất, người thiếu chút nữa vì mất máu mà chết.
Từ sau lần đó, thân thể nàng yếu dần, người cũng trầm mặc, cũng không dám thường xuyên xuất hiện trước mặt Tứ nãi nãi, nhìn thấy Bùi Hành từ xa liền chạy trốn.
Nhưng vì Bùi Hành không thấy được nàng, liền sai người triệu gọi. Chủ tử quang minh chính đại gọi nàng đến, nàng sao dám không đi. Như vậy một năm qua đi, năm ấy nàng mười lăm tuổi. Chỉ là lúc này đây Bùi Nhị phu nhân có lệnh ngưng cấp thuốc cho thông phòng, Tứ nãi nãi cũng không thể trực tiếp kêu người ta đưa thuốc cho nàng.
Lần đầu tiên nàng mang thai, Bùi Hành không biết. Lần thứ hai nàng mang thai, Bùi Hành cho rằng đây là đứa nhỏ đầu tiên của bọn họ, vô cùng hạnh phúc, khi đó cơ hồ ngày ngày đều đến nội viện, cũng không phải vì muốn gặp Tứ nãi nãi mà chỉ vì có thể cùng nàng nói vài câu.
Bùi Hành trong tối ngoài sáng đều che chở cho nàng, chỉ là nàng ngu ngốc, bị sợ hãi cùng chán ghét che mắt, không chịu tiếp nhận ý tốt này. Bùi Hành nhiều lần nói đã an bài chỗ ở cho nàng, muốn nàng chuyển đến, nói bóng gió bảo nàng làm nha hoàn cũng không cần trung thành mù quáng, cũng cần phải nghĩ đến bản thân, nếu Tứ nãi nãi đã không thích nàng, cũng không cần phải vội vã đi hầu hạ nàng ta, nhưng là nàng không nghe, kiên quyết theo ý mình, không chịu chuyển đi.
Hơn thế nữa, Bùi Hành bí mật lưu nàng qua đêm, nàng đơn giản cũng là nói lời tốt đẹp cho Tứ nãi nãi, khuyên hắn đi đến viện của Tứ nãi nãi, khiến hắn vừa giận lại vừa bất lực.
Dù sao nàng nói đều là đạo lý, làm nha đầu không mê hoặc chủ còn biết khuyên nam chủ nhân đối tốt với nữ chủ nhân, chẳng lẽ còn có thể trách mắng nàng?
Chỉ là nàng ở sau lưng làm những việc này, Tứ nãi nãi đâu có biết. Chỉ sợ là cho dù có biết cũng không cảm kích nàng.
Nàng mang thai đến tháng thứ sáu, bụng đã rất to, thế nhưng Tứ nãi nãi vẫn cứ làm khó nàng. Nàng cố gắng kéo thân thể suy yếu đi hầu hạ Tứ nãi nãi làm cho nàng ta vừa lòng, kết quả làm nam bào thai trong bụng sảy mất, cắn răng đè nén hận ý gọi Bùi Hành, nhưng hắn lại không chịu gặp nàng.
Không có Bùi Hành che chở, dược liệu đưa cho nàng đâu còn có thể đầy đủ như trước, không phải là quá canh giờ mới đưa thuốc đến thì cũng là có rán trong bát thuốc,… cuối cùng nàng cũng không chịu nổi, không quá nửa tháng liền hương tiêu ngọc vẫn.
Sau khi chết nàng nhìn thấy Tứ nãi nãi sau khi nghe được tin tức chỉ lạnh lùng nói một câu “Mau đem nàng ra ngoài chôn đi, chết ở trong phủ thật là xui xẻo”. Lại nghe thấy tiểu nha đầu thường xuyên đem thuốc đến cho nàng nửa đêm đốt tiền vàng mã cho nàng, khóc lóc cầu xin đừng tìm nàng ta, nàng ta chỉ là nghe chủ tử phân phó làm việc, không phải cố ý muốn hại tính mạng của nàng. Khi đó nàng mới giật mình phát hiện người ra lệnh giết nàng là Tứ nãi nãi.
Nghĩ đến đây, cả người Nguyệt Thược run rẩy, con mắt ngập tràn thù hận.
Hành động nhỏ của nàng đã quấy rầy đến Bùi Hành, chỉ thấy Bùi Hành mở mắt ra, ánh mắt sáng ngời như sao lại vừa sâu vừa đen không nhìn rõ được.
Hắn ban ngày cùng bằng hữu đi săn, buổi chiều lại bị anh em đồng hao Tào Lập Hiên cứng rắn kéo đi thanh lâu uống rượu, trở lại ngửi được mùi son phấn của Lý Diệu Quỳnh liền tranh cãi một trận ầm ĩ, đạp cửa xông ra ngoài đi đến thư phòng. Bên trong Hàn Tùng hiên đang sinh khí, thông phòng Phù Dung còn lẻn đến trước mặt hắn khóc lóc kể lể Lý Diệu Quỳnh bá đạo thế nào, nhất thời lại càng bực bội, trông thấy tiểu nha đầu kia, nhất thời giận quá nên kéo nàng lên tháp, lăn lộn đến thống khoái thỏa mãn.
Lại thấy thiếu nữ đau khổ, bị ủy khuất lộ ra biểu tình mê mang, thần sắc thương tâm, nhìn nàng im lặng rơi nước mắt, không hiểu sao tâm hắn một trận áy náy xao động.
Ngày hôm qua như thế nào hắn có thể xúc động như vậy, nha đầu này không phải là sợ hãi chứ? Trước kia hắn cũng chú ý tới nha đầu này, nhưng dù sao nàng cũng còn quá nhỏ, thật sự hắn cũng không có ý định này, nhưng ngày hôm qua hắn say rượu lại tức giận liền…
Tâm Bùi Hành cảm thấy có chút khó chịu, kéo Nguyệt Thược qua, vừa mới tỉnh ngủ giọng nói của hắn vẫn còn trầm ấm khan khan, bàn tay đặt ở sau ót của Nguyệt Thược khẽ vuốt: “Nha đầu, ngày hôm qua làm đau ngươi là gia không tốt, đừng khóc…”
Nên biết thời đại này, hắn là chủ tử, muốn nha đầu ở trong viện nhà mình thật sự không phải là đại sự gì, chỉ cần đừng đem tay vươn đến tỷ tỷ muội muội hoặc là trưởng bối trong sân là tốt rồi. Bình thường loại gia đình như Bùi gia này, trong phòng ít cũng phải có một hai thị thiếp cùng năm ba thông phòng là bình thường.
Bùi Hành cũng coi như là chính nhân quân tử, thường ngày thập phần tiết chế. Bùi gia trừ bỏ ấu tử Ngũ gia Bùi Trạm, cũng chỉ có hắn hơn hai mươi tuổi mà trong phòng chỉ có một người vợ cùng một cái thông phòng.
Nguyệt Thược biết con người Bùi Hành, thứ nhất hắn không thật coi trọng nữ sắc, thứ hai hắn lại hướng tới một thê một thiếp vô cùng đơn giản. Chỉ là hắn đối với Lý Diệu Quỳnh lại là tâm tư sợ vợ, khiến nàng ta dưỡng thành tính tình kiêu căng, hiện nay không người nào có thể trị được.
Nghe được những lời này của Bùi Hành, Nguyệt Thược xác định được mình đã trùng sinh vào chính nàng của chín năm trước, nàng ở trong ngực nam nhân trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Tứ gia, ta nên trở về nội thôi, muộn nữa là cửa viện sẽ khóa mất.”
Bùi Hành thấy nàng không khóc nữa, cảm giác được buông lỏng, liền nói: “Ta gọi Vĩnh Thọ đến đưa ngươi về.”
Nguyệt Thược chịu đựng đau nhức giữa hai chân, bò dậy đem cổ áo của mình kéo lại cẩn thận, lại nhặt lên chiếc khăn lụa dài màu xanh lá cây quấn hai vòng ở trên eo rồi buộc lại.
Chỉ là dù sao cũng vừa ở trên giường lăn qua lăn lại quá mức, toàn thân không phải chỉ như vậy là có thể thu thập sạch sẽ. Nguyệt Thược chỉ hy vọng thừa dịp bóng đêm trở về phòng, trên đường sẽ không gặp quá nhiều người chỉ chỉ chỏ chỏ chế giễu nàng.
Gã sai vặt Vĩnh Thọ cầm theo một chiếc đèn lồng đưa nàng đến cửa viện, còn không ngừng nói với nàng: “Trời tối, tỷ tỷ đi đường cẩn thận chút.” Thấy Nguyệt Thược không chịu để hắn cầm đèn đưa về liền nói: “Vậy ngươi còn nhớ đường từ hành lang trở về không, đường bên kia đen sì một mảnh sợ là dọa đến ngươi.”
Nguyệt Thược không có tâm tư ứng đối, thời gian nàng trùng sinh sao lại khéo như thế chứ, chỉ cần sớm một khắc là nàng có thể tránh thoát khỏi Bùi Hành, chẳng nhẽ một đời này, trở thành nữ nhân của Bùi Hành là thiên ý.
Đời này nàng đã biết tâm của Bùi Hành, nàng nên làm như thế nào…
Còn có Tứ nãi nãi, nàng phải làm gì để báo thù kiếp trước chết oan?
Tứ nãi nãi là chủ tử, nàng bất quá chỉ là một cái nha hoàn, làm sao có thể chống lại nàng ta?
Một đường cúi đầu tránh né, Nguyệt Thược cũng trở lại phòng. Ba tiểu nha đầu là nàng, Hương Điệp, Hương Liên cùng ở chung trong một gian ở đông sương phòng. Trong phòng lúc này chỉ có Hương Điệp.
Nhìn thấy người này, Nguyệt Thược lại không thể buông lỏng tâm tình của mình, nàng cố gắng đem hận ý đè xuống, chỉ chuyên tâm nhìn người trước mặt.
Trong ngày thường, quan hệ của Nguyệt Thược cùng Hương Điệp không phải là hết sức thân mật. Thấy bộ dạng này của nàng, Hương Điệp đầu tiên là ngẩn ngơ, quan sát nàng từ đầu đến chân một lượt, lộ ra nụ cười lạnh, trong mắt không thể giấu nổi một tia ghen tị, nhìn nàng hả hê: “Thải Bạch tỷ tỷ kêu ngươi đưa điểm tâm cho Tứ gia, ngươi vừa đi là đi liền hai canh giờ, trong phòng Tứ nãi nãi có hỏi tới, ngươi cũng không có trở lại. Vừa rồi Thải Bạch tỷ tỷ có dặn dò ta, nói là khi nào ngươi về thì đi qua gặp Tứ nãi nãi. Bất quá ta xem bộ dạng này của ngươi… Còn không nhanh thu dọn một chút rồi đi đi.”
Trong lòng Nguyệt Thược căng thẳng.
Bộ dạng này của nàng, ai cũng nhìn ra được là nàng đã được nam chủ nhân thu dùng. Lý Diệu Quỳnh lại không phải là người thiện lương gì. Ngay cả nha đầu thông phòng Phù Dung lớn lên từ nhỏ cùng Bùi Hành cũng có thể khiến nàng ta ghen tức đến phẫn uất, nháo loạn với Bùi Hành, huống chi là biết nha hoàn hồi môn phản bội?
Mặc dù nàng là bị ép buộc.
Làm nha hoàn, chủ tử nói muốn gặp, làm sao có quyền nói không đây.
Nguyệt Thược vẫn còn nhớ đời trước nàng nghe nói Lý Diệu Quỳnh cho gọi, thê lương nghe theo Hương Điệp đề nghị đi rửa mặt một phen, đổi y phục, che lấp hết thảy mọi dấu vết đi thượng phòng gặp Tứ nãi nãi.
Nhưng một đời này Nguyệt Thược nàng không nghĩ sẽ cố kỵ mặt mũi của Lý Diệu Quỳnh, hơn nữa có che lại cũng vô ích.
Nàng nói với Hương Điệp: “Không cần phải thu thập, ta phải đi gặp tứ nãi nãi ngay.”
Hương Điệp chau mày, ánh mắt nhìn vào người đang đứng thất thần trước mặt, ánh mắt hồng hồng, trên cổ còn có vài dấu vết ái muội không che đậy được hết, cười lạnh một tiếng: “Không sợ chọc cho Tứ nãi nãi tức giận thì ngươi cứ như vậy đi.”
Nguyệt Thược cũng không bận tâm nàng ta nói năng kỳ quái cái gì, xoay người đi ra ngoài.