Quyển 1 - Chương 1: Mới đến kinh đô

Kim Lăng, đế đô Đại Lương.

Phú quý hào hoa, vương khí ngút trời, ngay cả cổng thành cũng cực kỳ kiên cố nguy nga, khác hẳn những tòa thành khác.

Dòng người vào thành như nước chảy, một chiếc xe ngựa mui xanh chậm rãi đi lẫn giữa dòng người rồi dừng lại cách cửa thành vài trượng.

Màn xe vén lên, một người thanh niên mặc áo xanh nhạt, mặt mày sáng sủa bước xuống xe, đi mấy bước về phía trước, ngẩng đầu nhìn hai chữ Kim Lăng phía trên cổng thành.

Hai công tử cưỡi ngựa đi trước xe ngựa phát hiện phía sau có chuyện khác thường, quay đầu lại nhìn rồi đồng loạt giục ngựa quay lại. Hai người này đều mặc trang phục công tử quý tộc, tuổi xấp xỉ nhau. Người chạy tới trước lên tiếng hỏi từ xa: “Tô huynh, có chuyện gì vậy?”

Mai Trường Tô không trả lời, chàng vẫn giữ nguyên tư thế nhìn lên cổng thành, vẻ mặt chăm chú không đổi, mái tóc đen bị gió thổi tung bay, vài sợi tóc vương trên hai gò má trắng xanh khiến cả người chàng lộ ra vẻ bi ai và tang thương.

“Có phải Tô huynh mệt rồi không?” Lúc này người còn lại cũng đã chạy đến gần, ân cần hỏi han. “Sắp đến nơi rồi, hôm nay chúng ta có thể nghỉ ngơi tử tế.”

“Cảnh Duệ, Tạ Bật.” Khóe môi bệch bạc của Mai Trường Tô thoáng lộ ra một nụ cười nhợt nhạt. “Ta muốn đứng ở đây một lát… Nhiều năm rồi không về, không ngờ thành Kim Lăng vẫn gần như không thay đổi. Bên trong cổng thành có lẽ vẫn là sự náo nhiệt của nơi đế đô như trước kia…”

Tiêu Cảnh Duệ hơi giật mình, hỏi: “Trước kia Tô huynh… đã tới Kim Lăng?”

“Mười lăm năm trước, ta từng thụ giáo Lê Sùng lão tiên sinh tại Kim Lăng, từ khi lão tiên sinh bị biếm chức rời kinh, ta cũng chưa bao giờ về lại Kim Lăng.” Mai Trường Tô thở dài, chậm rãi nhắm mắt, dường như muốn xua tan khung cảnh phù hoa trước mắt. “Nhớ đến tiên sư, không khỏi cảm khái chuyện cũ đã qua như mây như khói, mây tản khói tan, há có ngày tái hiện.”

Nhắc tới vị hồng nho Lê lão tiên sinh trước đây, vẻ mặt Tiêu Cảnh Duệ và Tạ Bật cũng không khỏi tỏ ra nghiêm nghị.

Vị tông sư Lê Sùng tài học trùm thiên hạ, mặc dù được triệu vào triều dạy các hoàng tử nhưng vẫn không quên mở giáo đàn bên ngoài cung điện. Những người thụ giáo lão tiên sinh đủ cả phú quý thanh bần, không hề phân biệt, một thời vang danh thiên hạ.

Tuy nhiên năm đó không biết vì cớ gì, lão tiên sinh chọc giận thiên nhan, từ thái phó bị giáng thành thường dân, tức giận rời kinh, buồn bực mà chết, trở thành một nỗi đau trong lòng sĩ tử thiên hạ.

Trên đường đến Kim Lăng với Mai Trường Tô, Tiêu Cảnh Duệ và Tạ Bật đều cảm thấy vị Tô huynh này có học thức uyên thâm, nhất định có lai lịch bất phàm, lại không nghĩ rằng chàng vốn từng thụ giáo vị lão tiên sinh nổi danh thiên hạ ấy.

“Nếu Lê lão tiên sinh dưới suối vàng có biết, cũng không muốn nhìn thấy Tô huynh thương cảm vì người khiến thân thể thêm yếu mệt.” Tiêu Cảnh Duệ thấp giọng khuyên nhủ. “Thân thể huynh không tốt, ta vốn mời huynh đến Kim Lăng giải sầu dưỡng bệnh, nếu huynh cứ sầu não không vui như vậy thì ta sẽ cảm thấy rất không an tâm.”

Mai Trường Tô im lặng hồi lâu rồi chậm rãi mở mắt, nói: “Các vị yên tâm, đã tới dưới chân vương đô, dù sao cũng phải tưởng niệm vong sư năm đó trung thành bị hại, đau khổ rời kinh, nhưng sao có thể sa vào tâm tình buồn bã mãi được. Ta không sao, chúng ta vào thành thôi.”

Sắp tới hoàng hôn, chợ ngày đã tan, chợ đêm chưa họp. Đường sá tương đối vắng vẻ, ba người nhanh chóng đi tới trước cửa một tòa phủ đệ lớn, tấm biển đề “Phủ Ninh Quốc hầu” treo cao vô cùng bắt mắt.

“Ai da, mau vào thông báo, đại công tử và nhị công tử đã về!” Lúc này là giờ đám hạ nhân trong phủ đang bận rộn thắp đèn khắp nơi, một nam bộc tinh mắt quay đầu nhìn thấy bọn họ, lập tức cao giọng kêu lên, đồng thời bước tới vấn an.

Ba người nhanh chóng xuống xe, xuống ngựa, khách trước chủ sau đi vào cổng hầu phủ, đập vào mắt là một bức tường phù điêu, trên phù điêu là bốn chữ ngự bút “Hộ quốc trụ thạch”.

“Cần bá, phụ thân mẫu thân ta đâu?” Tiêu Cảnh Duệ hỏi một lão bộc vừa vội vã đi ra đón.

“Hầu gia trong thư phòng, còn phu nhân hôm nay đi lễ Phật, muốn ngủ lại phủ công chúa.”

“Vậy cha mẹ ta đâu? Đại ca và Khởi muội nữa?”

“Trác trang chủ và Trác phu nhân đã về Phần Tá, Trác cô gia và đại tiểu thư đi cùng.”

Mai Trường Tô nghe bọn họ hỏi đáp, không nhịn được bật cười, nói: “Đúng là loạn hết cả lên, vừa phụ thân mẫu thân lại vừa cha mẹ, hơn nữa ngươi và huynh đệ ngươi đều mỗi người một họ, người không biết nghe thấy chắc chắn sẽ cảm giác trời đất quay cuồng.”

“Người không biết đương nhiên sẽ không hiểu nổi, nhưng thân thế của Cảnh Duệ cũng coi như là một truyền kỳ, rất ít người không biết đến.”

“Tạ Bật, ngươi không được cá mè một lứa, phải gọi ta là đại ca.” Tiêu Cảnh Duệ cố ý nghiêm mặt, sau đó ba người đồng loạt bật cười.

Mặc dù nghe có vẻ là chuyện vui đùa nhưng Tạ Bật nói cũng không sai, bởi vì thân thế của Tiêu Cảnh Duệ quá ly kỳ, lại dính dáng tới phủ Ninh Quốc hầu thế gia quý tộc và Thiên Tuyền sơn trang nổi tiếng trên giang hồ nên đích xác cả trong lẫn ngoài triều đình không có ai không biết, không có ai không nhớ.

***

Hai mươi tư năm trước, Ninh Quốc hầu Tạ Ngọc xuất chinh Tây Hạ, để thê tử đang có thai ở nhà, hầu phu nhân chính là trưởng công chúa Lỵ Dương, hoàng muội của Hoàng đế đương triều. Cùng năm đó, trang chủ Trác Đỉnh Phong của thế gia giang hồ Thiên Tuyền sơn trang cũng đưa ái thê đang mang bầu tới Kim Lăng nhờ bằng hữu chăm sóc, còn mình thì đi Miêu Cương ước chiến cao thủ ma giáo.

Ai ngờ trời nổi phong vân bất trắc, một đợt dịch bệnh mà dân gian gọi là “tỏa hầu” đột nhiên bùng nổ. Để tránh ôn dịch, quan to quý nhân trong thành lũ lượt rời đến các tòa miếu thanh tịnh trong núi gần đó để tránh nạn, phu nhân hai nhà Tạ, Trác lại trùng hợp đến ở tại hai viện đông, tây trong cùng một tòa miếu.

Bởi vì trong núi rất buồn tẻ nên hai vị phu nhân bắt đầu qua lại, hai bên cũng cảm thấy tính tình hợp nhau, thường xuyên gặp gỡ.

Hôm đó, hai người đang ngồi tán gẫu, chơi cờ với nhau, đột nhiên cùng đau bụng. Bên ngoài trời đang sấm sét đùng đùng, mưa to gió lớn, đám tôi tớ luống cuống tay chân đến đêm khuya, cuối cùng tiếng trẻ con khóc cũng vang lên, hai hài tử gần như ra đời cùng lúc.

Trong sự vui mừng của mọi người, các bà đỡ bế hai tiểu công tử tôn quý như vàng như ngọc ra gian ngoài để tắm trong một chiếc thùng gỗ lớn.

Đúng lúc này thì chuyện bất ngờ xảy ra.

Một cây bách rỗng ruột trước sân miếu cổ bị sét đánh trúng, cành to gãy rơi xuống nóc nhà làm ngói vỡ xà nghiêng, cửa sổ cũng bị rơi ra, cuồng phong mãnh liệt tràn vào, tất cả nến trong phòng đều tắt, tiếng la hét vang lên không ngừng.

Đám thị vệ và hầu gái cuống cuồng cứu hai vị phu nhân ra ngoài, hai bà đỡ giật mình ngã ngửa ra nền nhà cũng luống cuống tay chân, sờ soạng bế hai đứa trẻ sơ sinh trong thùng gỗ lên rồi chạy ra ngoài.

May mà chỉ bị kinh động chứ không có nguy hiểm gì, sau khi sắp xếp cho sản phụ vào một gian phòng mới, mọi người vừa thở phào một hơi, lại đột nhiên phát hiện ra một vấn đề lớn.

Hai bé trai được bế ra ngoài đều trần truồng không có tã lót, đều nhăn nheo như nhau, đều há miệng khóc to, cân nặng xấp xỉ, khuôn mặt na ná nhau, đứa bé nào là con Tạ phu nhân, đứa bé nào là con Trác phu nhân?

Đến hôm sau, vấn đề càng trở nên nghiêm trọng, bởi vì một trong hai bé trai bị chết.

Tạ phu nhân là trưởng công chúa đương triều, chuyện này không thể không làm kinh động đương kim thiên tử.

Hoàng đế hạ chỉ lệnh hai nhà mang đứa bé vào cung, sai ngự y nhỏ máu nhận thân, nào ngờ máu của đứa bé lại hòa tan với máu của cả hai bà mẹ, hoàn toàn không có gì khác biệt. Lại nhìn diện mạo hai cặp phu thê, Hoàng đế biết chuyện này quả thật khó giải quyết.

Tạ Ngọc và Trác Đỉnh Phong đều cao ráo sáng sủa, ngũ quan rõ ràng, hai vị phu nhân đều mày liễu mắt hạnh, tú lệ văn nhã, tuy không thể coi là rất giống nhau nhưng quan sát kĩ ngũ quan thì lại thấy các điểm không khác nhau là mấy.

Cho dù đợi đến lúc đứa bé lớn lên, e rằng cũng khó có thể dựa vào tướng mạo để nhận định xem nó rốt cuộc là con nhà ai.

Hoàng đế bế đứa bé nhìn hồi lâu mà không xác định được, trong lòng lại yêu thích đứa bé này nên đã nghĩ ra một cách thứ ba: “Đã không thể xác định đứa bé này rốt cuộc là con ai thì nó lấy họ Tạ hay họ Trác đều không ổn, vậy Trẫm ban quốc tính cho nó, đặt tên theo bối phận hoàng tử, gọi là Cảnh… Cảnh Duệ, vì nó sinh ra trên núi Duệ. Năm nay ở nhà họ Tạ, năm sau sẽ ở nhà họ Trác, xem như con của cả hai nhà, các khanh thấy thế nào?”

Hoàng đế đã quyết, huống hồ cũng không có biện pháp nào tốt hơn, vì vậy mọi người cũng chỉ có thể đồng ý.

Vậy là Tiêu Cảnh Duệ có một thân phận kép, vừa là đại công tử nhà Ninh Quốc hầu họ Tạ, vừa là nhị thiếu gia của Thiên Tuyền sơn trang họ Trác.

Hai nhà Tạ, Trác trước đó chưa hề qua lại cũng vì vậy mà bắt đầu đi lại mật thiết như thân tộc. Hai năm trước, con trưởng nhà họ Trác là Trác Thanh Diêu lại lấy đại tiểu thư nhà họ Tạ là Tạ Khởi làm vợ, hai nhà đã thân lại càng thêm thân, hòa thuận giống như một nhà.

“Được rồi, đại ca, phụ thân đang ở thư phòng, chúng ta cứ đến thẳng thư phòng vấn an.” Tạ Bật nói rồi quay lại nhìn Mai Trường Tô. “Tô huynh cùng đi chứ?”

Mai Trường Tô cười, nói: “Vào phủ quấy rầy, tất nhiên phải bái kiến chủ nhân.”

Hai huynh đệ tươi cười, một trái một phải đưa khách vào cổng trong. Xem tình hình này, đám hạ nhân trong phủ biết ngay đây là khách quý, có điều nhìn vị khách một thân áo trắng, dung mạo sáng sủa lại không đoán ra được lai lịch của người này.

Theo thông lệ của thế gia quý tộc, trừ phi nghênh đón thánh chỉ hoặc người có địa vị cao hơn, còn bình thường đều không mở cửa giữa, không vào chính sảnh, cho nên hai huynh đệ dẫn khách đến thẳng sảnh đông.

Mặc dù bên ngoài vẫn chưa tối hẳn nhưng trong phòng đã thấy đèn sáng, dưới ánh đèn màu vàng ấm áp có một người cầm quyển sách, gương mặt lộ vẻ suy tư, đang chậm rãi đi lại trên nền nhà bằng đá cẩm thạch bóng loáng như gương.

Nghe thấy có tiếng người vào phòng, ông ta dừng chân, xoay người lại. Đây chính là Ninh Quốc hầu Tạ Ngọc, người được Hoàng đế đương triều rất xem trọng, được coi là trụ cột triều đình.

Vị mỹ nam tử năm đó từng được ví như “chi lan ngọc thụ” giờ đây tuổi đã quá ngũ tuần nhưng gương mặt cân đối và ngũ quan sắc sảo, vẫn giữ được vẻ anh tuấn từ thuở thanh niên, dáng người vừa phải, khỏe mạnh rắn rỏi.

Lúc này ông mặc một bộ y phục ở nhà đã hơi cũ, ngoài một chiếc đai ngọc thì trên người không còn trang sức sang trọng nào, nhưng lại lộ ra một dáng vẻ ung dung khiến mọi người không thể xem nhẹ.

Tiêu Cảnh Duệ và Tạ Bật cung kính quỳ gối, đồng thanh nói: “Hài nhi bái kiến phụ thân.”

“Đứng lên đi!” Tạ Ngọc phất tay, ánh mắt dừng lại trên người Tiêu Cảnh Duệ, giọng nói nghiêm khắc: “Còn biết về nhà cơ à? Hơn hai tháng không thấy bóng người, ngay cả tết Trung Thu đoàn viên cũng quên, xem ra ta đúng là dạy dỗ ngươi không đến nơi đến chốn…”

Vừa mới giáo huấn được một câu, Tạ Ngọc đột nhiên phát hiện trong sảnh còn có người thứ tư, lập tức dừng lại. “A, có khách à?”

“Vâng.” Tiêu Cảnh Duệ khom người, nói. “Vị Tô huynh đây là bằng hữu hài nhi mới quen, khi ở bên ngoài dạo chơi vẫn luôn được Tô huynh chăm sóc, lần này là hài nhi khăng khăng mời Tô huynh đến Kim Lăng tĩnh dưỡng.”

Mai Trường Tô bước lên hành lễ, khí độ lại hết sức ung dung, bình tĩnh. “Thảo dân Tô Triết bái kiến hầu gia!”

“Tô tiên sinh khách sáo quá. Người đến nhà là khách, huống hồ lại là hảo bằng hữu của khuyển tử, không cần khiêm nhường như thế.” Tạ Ngọc vòng tay đáp bán lễ, thấy chàng thanh niên này tuy gầy gò ốm yếu nhưng dung mạo tươi sáng, khí chất thanh nhã, không khỏi nhìn thêm một lát. “Tô tiên sinh đã vui lòng đến tệ phủ làm khách thì cứ coi đây như là nhà mình, không cần câu nệ.”

Mai Trường Tô cúi người cười cười rồi chậm rãi lui lại một bước, cũng không khách sáo thêm.

Vì có người ngoài ở đây, Tạ Ngọc không tiện trách mắng Tiêu Cảnh Duệ nữa nên chỉ trừng mắt nhìn rồi nói chậm rãi: “Khách ở xa tới mệt nhọc, các ngươi đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho khách đi. Ngày mai không được dậy muộn, đến phủ công chúa đón mẫu thân ngươi về, chờ ta vào triều xong thì lại qua đây, ta có chuyện phải dặn dò các ngươi.”

“Vâng.” Hai huynh đệ đồng loạt cúi người, cùng Mai Trường Tô lui ra, lúc ra đến ngoài cửa viện mới dám thả lỏng toàn thân.

Vì được dặn dò trước nên đám hạ nhân trong Tạ phủ đã quét dọn xong tòa viện Tuyết Lư dành cho khách, thay hết chăn gối chiếu nệm mới tinh, cả tòa viện tỏa ra không khí ấm cúng, không hề nhận ra ở đây ít khi có người ở.

Trên đường đi, ba người ăn bữa tối quá sớm nên Tiêu Cảnh Duệ và Tạ Bật cùng dùng bữa khuya với Mai Trường Tô tại Tuyết Lư.

Đồ ăn khuya vừa được đưa lên, đột nhiên Tiêu Cảnh Duệ nhớ ra chuyện gì đó, hỏi: “Phi Lưu đâu? Gọi hắn cùng đến ăn đi!”

Mai Trường Tô cười, nói: “Hắn đang ở đây rồi mà.”

Vừa dứt lời, Tiêu Cảnh Duệ và Tạ Bật đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh buốt, vội quay lại nhìn. Vừa rồi, ở góc nhà rõ ràng không có một bóng người, lúc này lại có một thiếu niên mặc áo màu lam nhạt đang đứng.

Dung mạo hắn rất tuấn tú, đáng tiếc là toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng, cao ngạo và cô độc như phủ một lớp băng, làm người ta hoàn toàn không dám sinh ra ý nghĩ thân cận.

“Tuy không phải lần đầu tiên thấy Phi Lưu nhưng vẫn cảm thấy thân pháp của hắn rất kỳ dị.” Tạ Bật hạ thấp giọng, khẽ nói. “Tô huynh có một hộ vệ như vậy, ta cũng không dám tới gần huynh quá, sợ hắn hiểu lầm lại đánh ta một chưởng.”

“Làm gì có chuyện ấy. Phi Lưu của chúng ta tính khí rất tốt, rất ngoan!” Mai Trường Tô hơi hất tay, chỉ chớp mắt sau Phi Lưu đã bay tới, ngồi xuống, dựa đầu vào đầu gối Mai Trường Tô.

“Xem này, còn thích làm nũng nữa, chẳng qua thỉnh thoảng hắn không phân biệt được thật giả, sau này lúc có hắn ở đây thì các ngươi không được đánh nhau với ta là được rồi.”

Cậu thiếu niên hộ vệ có võ công cao cường này từng bị thương ở đầu nên tâm trí không được bình thường, Tiêu Cảnh Duệ và Tạ Bật cũng đã biết từ lâu. Có điều hai người bọn họ đều kính trọng Mai Trường Tô như tiên sinh, căn bản cũng không định đánh nhau với chàng, cho nên lời dặn này của Mai Trường Tô cũng không cần thiết.

Phi Lưu không thích ăn cháo, Tạ Bật lại sai người nấu mì cho hắn.

Mọi người đang vừa ăn vừa trò chuyện, ngoài viện chợt vang lên tiếng người, có người vừa cao giọng cười lớn vừa đi vào. “Các ngươi đi chậm quá, làm ta đợi dài hết cả râu!”

Tiêu Cảnh Duệ mừng rỡ đứng bật dậy, ôm chặt người vừa tới. “Dự Tân!”

Tạ Bật lại nhíu mày, hất cằm, hỏi: “Ta nói này, Ngôn Dự Tân, ngươi nhận được tin nhanh quá đấy! Chúng ta vừa mới vào cửa, lại muộn như vậy, ngươi chạy tới làm cái gì?”

“Ta đã dặn quản gia nhà các ngươi, bao giờ các ngươi về thì báo tin cho ta ngay.” Ngôn Dự Tân sải bước tiến lên chào Mai Trường Tô: “Tô huynh thoạt nhìn khí sắc không tồi, không có ta, trên đường đi huynh không bị hai người này làm buồn bực chết à?”

Đại thiếu gia Ngôn Dự Tân của phủ quốc cữu là bằng hữu tốt nhất của Tiêu Cảnh Duệ. Vốn ba quý công tử cùng gặp Mai Trường Tô trên đường đi du ngoạn, định kết bạn đồng hành về Kim Lăng. Ai ngờ trên đường về, bốn người lại tình cờ cứu được hai vợ chồng già bị đuổi giết, nghe họ nói là định lên kinh kiện thân tộc của Khánh quốc công Bá Nghiệp ở Tân Châu quê họ, các tội trạng bao gồm hoành hành ngang ngược, ức hiếp bách tính, cướp đoạt ruộng đất làm của riêng, giết người vô cớ.

Vì phủ Ninh Quốc hầu và phủ Khánh quốc công luôn luôn giao hảo, sợ phụ thân trách cứ nên Tạ Bật không dám quản chuyện không đâu này. Còn Ngôn Dự Tân vốn tính tình hào hiệp, nhiệt tình xung phong hộ tống hai vợ chồng già này đi trước, đồng thời còn kiên quyết không cho Tiêu Cảnh Duệ đồng hành, bắt hắn và Mai Trường Tô về kinh sau vì Mai Trường Tô có bệnh trong người nên không thể đi nhanh được.

“Phu thê lão Hồ thế nào rồi?” Vừa nhìn thấy hắn, Mai Trường Tô liền hỏi thăm tình hình kiện cáo của hai vợ chồng già nọ.

“Đơn kiện đã đưa tới ngự sử đài, tình hình bây giờ rất ổn định, Hoàng thượng mật chỉ phái đặc sứ đến Tân Châu, trước khi có kết quả điều tra thì tạm chưa khai thẩm vụ án, cho nên bây giờ còn chưa có sóng gió gì. Tạ Bật, ngươi cũng không cần vội vã tỏ ra lạnh nhạt với ta để tránh tị hiềm như vậy.” Mặc dù giọng Ngôn Dự Tân vẫn vui mừng hớn hở nhưng lời nói lại không hề khách khí. “Ta cứ muốn đến thăm Cảnh Duệ và Tô huynh muộn như vậy đấy, ta có đến thăm ngươi đâu, ngươi không phục thì cắn ta đi!”

“Hừ!” Tạ Bật cau có. “Da ngươi dày như vậy thì ai mà cắn nổi chứ?”

“Được rồi, được rồi, không nói đùa nữa, nói chuyện đứng đắn với các ngươi.” Ngôn Dự Tân kéo một chiếc ghế ra, ngồi xuống bên bàn, với một tách trà uống một hơi cạn sạch. “Chắc là các ngươi còn không biết mình về kịp thời thế nào đâu?”

“Kịp thời?” Tiêu Cảnh Duệ chớp chớp mắt, thắc mắc: “Chúng ta về kịp cái gì à?”

“Ha ha.” Ngôn Dự Tân vỗ vai hảo bằng hữu thật mạnh. “Các ngươi về kịp một dịp náo nhiệt lớn!”

Nghe hắn nói như vậy, Mai Trường Tô không để ý nhưng Tiêu Cảnh Duệ và Tạ Bật lại đồng loạt trợn tròn mắt, lộ ra vẻ mặt tò mò.

Bởi vì hai người bọn họ cực kỳ hiểu Ngôn Dự Tân, biết vị công tử nhà quốc cữu này là người thích xem náo nhiệt nhất kinh thành, ở đâu có náo nhiệt, ở đó sẽ có bóng dáng hắn. Xem náo nhiệt nhiều rồi, yêu cầu tự nhiên cũng ngày càng cao, cho nên khi hắn chính miệng nói ra ba từ “náo nhiệt lớn” thì nhất định cảnh tượng này sẽ không thể tầm thường được.

“Đừng có úp úp mở mở nữa, nói mau, có chuyện náo nhiệt gì đáng xem? Triều đình định tổ chức thi tuyển võ trạng nguyên à?” Tạ Bật hối thúc.

“Náo nhiệt hơn nhiều.” Ngôn Dự Tân xua tay. “Các ngươi còn nhớ chúng ta đã nhìn thấy người nào ở bên ngoài huyện lị nhỏ nơi lần đầu gặp Tô huynh không?”

“Chúng ta đã nhìn thấy…” Tạ Bật nhớ lại. “A, sứ đoàn nước Đại Du đi sứ Đại Lương chúng ta! Khi đó chúng còn ầm ĩ ở quán rượu, nói là làm mất quốc thư mang theo mà, vừa đập phá vừa lục soát người, hành động điên cuồng, ngang ngược đó thật sự làm mọi người chỉ muốn dạy cho chúng một bài học nhớ đời. Bây giờ bọn chúng đã vào kinh rồi à? Bọn chúng đến đây làm gì?”

“Hê hê.” Ngôn Dự Tân cười tít mắt. “Bọn chúng đến để cầu thân!”

“Thì ra là chuyện này…” Tạ Bật hơi thất vọng. “Hoàng thượng nhất định sẽ sát hạch các sứ giả này theo thông lệ, mặc dù cũng có thể coi là thú vị nhưng ta không nghĩ sẽ náo nhiệt được bao nhiêu.”

“Ngươi đừng vội mà!” Ngôn Dự Tân liếc nhìn hắn. “Trong chuyện náo nhiệt này không chỉ có Hoàng thượng, có sứ giả Đại Du, còn có một bên thứ ba mà các ngươi có nghĩ cũng không nghĩ ra đâu. Đoán xem là ai?”

Tiêu Cảnh Duệ và Tạ Bật vừa bắt đầu suy nghĩ thì Mai Trường Tô đã hỏi: “Có phải sứ đoàn Bắc Yên cũng đã đến Kim Lăng?”

Ngôn Dự Tân hơi cụt hứng nhưng lại nhanh chóng phấn chấn tinh thần. “Tô huynh đoán không sai, quy mô sứ đoàn Bắc Yên cũng không nhỏ, song phương ở thành Kim Lăng đã tranh đấu cả ngấm ngầm lẫn công khai mấy ngày rồi. Hoàng thượng không quyết định được, hoặc Hoàng thượng cơ bản không muốn quyết định nên đã ban thánh chỉ, ba ngày sau sẽ tổ chức một cuộc tỷ thí công bằng ở ngoài cửa Chu Tước.”

“Có vẻ hay đấy!” Tiêu Cảnh Duệ nhướng mày. “Chúng ta đã nhìn thấy trong sứ đoàn Đại Du ít nhất có một Kim Điêu Sài Minh, mặc dù không biết bên Bắc Yên có Thác Bạt Hạo không nhưng chắc chắn cũng không thể thiếu cao thủ. Lần này hai bên so đấu quả thật rất đáng xem đấy!”

“Đâu chỉ là hai bên so đấu, là ba bên!” Ngôn Dự Tân cười đắc ý.

“Hả?” Hai huynh đệ đồng thanh hỏi. “Còn sứ đoàn nước nào nữa?”

Ngôn Dự Tân đang chuẩn bị úp mở tiếp thì Mai Trường Tô lại nói: “Ta đoán đương nhiên còn có người của Đại Lương nữa. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, chẳng lẽ không cho các dũng sĩ Đại Lương chúng ta cơ hội cạnh tranh hay sao?”

Trước ánh mắt thăm dò của hai người Tiêu, Tạ, Ngôn Dự Tân đành phải đưa ra đáp án: “Tô huynh đoán đúng, chính là như vậy.”

Tạ Bật rất kinh ngạc. “Hoàng thượng hạ chỉ như vậy thật sự rất kỳ lạ, nếu Bệ hạ không đồng ý hòa thân thì chỉ cần từ chối là được, còn nếu đồng ý hòa thân thì còn kéo người của bản quốc vào so tài làm gì?”

“Các ngươi không hiểu vấn đề rồi.” Ngôn Dự Tân lại trở nên vui vẻ. “Vừa rồi ta đã nói với các ngươi, đây là cầu thân, không phải hòa thân. Các ngươi cho rằng lần này cũng giống những lần trước, nếu Hoàng thượng đồng ý thì chỉ cần chọn một công chúa hoặc quận chúa đến tuổi gả đi là xong, đối phương cũng không để ý rốt cuộc người đó là ai, chỉ cần lấy được một quý nữ của tôn thất Đại Lương là được à?”

“Nghe ngươi nói thì chẳng lẽ lần này Đại Du và Bắc Yên đến đây còn yêu cầu đích danh ai đó hay sao?”

“Không sai.” Ngôn Dự Tân nói với vẻ thần bí. “Một lựa chọn đặc biệt, một người mà bọn chúng sẵn sàng đánh nhau vỡ đầu chảy máu… Có muốn đoán thử xem là ai…”

Hắn còn chưa nói xong, Mai Trường Tô đã tiện tay đặt bát cháo xuống, nói: “Ta đoán là quận chúa Nghê Hoàng.”

Tiêu Cảnh Duệ và Tạ Bật đồng loạt nhảy dựng lên, kêu thất thanh: “Cái gì?”

Còn Ngôn Dự Tân thì nhìn Mai Trường Tô chằm chằm với vẻ mặt ai oán rồi trách móc: “Tô huynh, mặc dù huynh thông minh tuyệt đỉnh khiến người ta không thể không bội phục, nhưng cái tật chuyện gì cũng đoán trúng phóc này lại thật sự không hay, làm người ta cảm thấy rất không thú vị, rất không có cảm giác thỏa mãn!”

“Xin thứ lỗi, ta sẽ tự kiểm điểm lại, sau này sẽ không như vậy nữa.” Mai Trường Tô cười, nói. “Ngươi tiếp tục đi!”

“Còn tiếp tục cái gì nữa? Những gì cần nói đều đã nói hết cả rồi…”

“Thế mà đã hết rồi à?” Tạ Bật lớn tiếng hỏi. “Đại Du và Bắc Yên đưa ra cái yêu cầu chó má gì vậy? Hoàng thượng nên từ chối ngay từ đầu mới đúng, còn tổ chức tỷ thí công khai cái quái gì chứ? Các đại thần không khuyên can sao? Quận chúa Nghê Hoàng làm sao có thể gả ra ngoài được?”

Một nụ cười lạnh lẽo khó có thể phát hiện thoáng hiện trên mặt Mai Trường Tô.

Đúng vậy, quận chúa Nghê Hoàng làm sao có thể gả ra ngoài? Nàng không phải một quý nữ lớn lên trong thâm cung thông thường mà là một thống soái kỳ tài lấy thân nữ lưu nắm giữ trăm ngàn thiết kỵ biên phòng nam cương.

Mười năm trước, cường địch ở phía nam Đại Lương là nước Sở mang quân tấn công, Vân Nam vương Mục Thâm phụ trách phòng tuyến biên cương phía nam chết trận, con gái ông ta là quận chúa Nghê Hoàng gánh vác nhiệm vụ thay cha, toàn quân mặc đồ tang nghênh địch, huyết chiến với kỵ binh nước Sở tại cửa ải Thanh Minh, diệt ba mươi ngàn quân địch.

Sau trận chiến này, triều đình giáng chỉ lệnh quận chúa Nghê Hoàng thay đệ đệ còn nhỏ tuổi trấn thủ phía nam, toàn bộ quân đội nam cương đều quy về dưới trướng.

Quận chúa cũng từng thề với trời, ngày nào ấu đệ chưa thể gánh vác trọng trách Vân Nam vương thì ngày đó nàng cũng chưa lấy chồng, nên đến nay đã hai mươi bảy tuổi mà vẫn còn độc thân.

Cũng chính vì quận chúa Nghê Hoàng có vai trò hết sức quan trọng cho nên các công tử quý gia đều giật mình khi thấy Hoàng đế bệ hạ đồng ý cho phép người nước khác cũng có thể tham gia cầu thân. Tiêu Cảnh Duệ lại hỏi: “Chẳng lẽ Hoàng thượng không hỏi ý kiến của quận chúa Nghê Hoàng à?”

“Đương nhiên có hỏi chứ. Bởi vì thế tử Mục Thanh của Vân Nam vương tháng trước đã đủ tuổi kế tục tước vị của cha nên quận chúa đã đồng ý, nhưng phải kèm theo mấy điều kiện. Đầu tiên, người tỷ thí phải là bản thân người cầu thân. Tiếp theo, thi văn thì nàng không quan tâm, Hoàng đế bệ hạ hoàn toàn quyết định, nhưng người thắng nội dung thi võ thì phải đích thân so tài với nàng, nàng thua thì mới chịu lấy làm chồng.” Ngôn Dự Tân khoan thai nói.

Hắn vừa nói xong, hai huynh đệ Cảnh Duệ, Tạ Bật lại đồng thời thở phào một hơi.

Hắn vừa nói xong, hai huynh đệ Cảnh Duệ, Tạ Bật lại đồng thời thở phào một hơi.

Tạ Bật mắng: “Tên Dự Tân chết tiệt, dám cố ý trêu bọn ta! Như vậy thì tốt hơn nhiều, các cao thủ thành danh của Đại Du và Bắc Yên gần như đều đã thành thân nên không có tư cách, những người chưa thành thân thì cho dù có được chọn lựa kĩ lưỡng đến mấy cũng không thể đánh thắng được quận chúa Nghê Hoàng.”

“Cũng không nhất định phải đánh thắng mới được.” Mai Trường Tô lần nữa nói xen vào. “Nếu như quận chúa thấy vừa mắt thì cho dù không thua cũng vẫn sẽ thua.”

“Ta cũng cảm thấy như vậy.” Ngôn Dự Tân hớn hở. “Các ngươi đều biết mà, quận chúa trước giờ vẫn thích ta…”

Tạ Bật phun ngụm trà vừa mới uống ra, ho sặc sụa. “Quận… quận chúa trước giờ vẫn thích… mắng ngươi thì có! Loại người không đứng đắn như ngươi thì đứng qua một bên, quận chúa Nghê Hoàng nhiều năm sương gió sa trường, có thích cũng chỉ thích nam nhân chững chạc, trầm ổn thôi.”

“Ôi!” Ngôn Dự Tân than thở. “Tạ Bật, ngươi đúng là nhẫn tâm, chẳng mấy khi ta có một giấc mộng đẹp…”

“Ngươi nói đùa ít thôi.” Tiêu Cảnh Duệ đẩy hắn một cái, lại nói: “Có điều lần này Đại Du và Bắc Yên đến đây cũng coi như là nằm mơ một giấc mơ đẹp, không thành công cũng không thiệt hại là bao, còn một khi thành công… Các ngươi nghĩ xem, không chỉ là cầu thân thành công mà còn lấy được một kỳ tài quân sự, danh tiếng cũng sẽ nhanh chóng trở nên vang dội.”

Mai Trường Tô thản nhiên nói: “Gần đây, cục diện triều đình Đại Du và Bắc Yên đều không yên ổn, cả hai nước đều có những mấy phe phái tranh ngôi thái tử. Lúc này hoàng tử nào lấy được quận chúa Nghê Hoàng thì quả thực không khác gì đã giữ chắc được ngôi thái tử.”

“Lời này của Tô huynh xem như đã điểm trúng yếu hại rồi. Biết rõ khả năng triều đình Đại Lương ta gả quận chúa Nghê Hoàng ra ngoài không lớn nhưng dù sao cũng phải dốc hết vốn liếng đến tranh giành một trận, nếu may mắn thành công thì khi về nước nhất định sẽ thắng chắc.” Ngôn Dự Tân tán đồng. “Không biết là ai đưa ra chủ ý này cho bọn chúng, vậy mà bọn chúng cũng có dũng khí mò đến đây.”

Mai Trường Tô nhìn hắn với vẻ rất hứng thú. “Làm sao ngươi biết nhất định là có người ra chủ ý cho bọn chúng?”

Ngôn Dự Tân nhún vai, nói: “Ta không thích phân tích linh tinh, đây chỉ là trực giác. Các ngươi nghĩ xem, hai nước cùng nghĩ ra chủ ý này, lại gần như thực hiện đồng thời, chuyện này có vẻ quá trùng hợp.”

“Mặc kệ có phải tình cờ hay không, tóm lại là không thể để quận chúa Nghê Hoàng gả ra ngoài là được.” Tạ Bật hất tay, quay sang Mai Trường Tô. “Tô huynh, theo huynh thấy thì cuộc so tài này ai sẽ thắng?”

Mai Trường Tô bật cười, nói: “Ta lại không phải thầy bói, làm sao biết được?”

“Vừa rồi Dự Tân hỏi cái gì huynh cũng đoán đúng ngay, ta còn tưởng rằng huynh có khả năng tiên tri đấy.” Tạ Bật cười ha ha.

“Ta khai thật với các ngươi vậy.” Mai Trường Tô cười, nói. “Thực ra không phải ta đoán được.”

“Không phải đoán được?” Ngôn Dự Tân lập tức tỏ ra hứng thú. “Chẳng lẽ Tô huynh thật sự biết đoán mệnh?”

“Sự huyền diệu của số mệnh thì một kẻ ngu dốt như ta há có thể xem thấu?” Mai Trường Tô nói, sau đó lấy một cuốn lụa từ trong tay áo ra. “Ta không đoán, là do ta đã biết chuyện này từ trước, trên này có viết hết mà…”

Ngôn Dự Tân tò mò cầm lấy cuốn lụa, ba người chụm đầu vào xem, tất cả đều kinh ngạc kêu lên.

“Đây là quốc thư sai sứ cầu thân do quốc vương Đại Du tự tay viết!” Tạ Bật trợn tròn mắt. “Tại sao lại ở trong tay huynh?”

“A, thì ra trên tửu lâu ở huyện lị dạo trước, sứ đoàn Đại Du đánh mất quốc thư thật…” Ngôn Dự Tân nghiêng đầu nhìn Mai Trường Tô. “Tô huynh, huynh không có việc gì lại đi lấy trộm quốc thư của người ta làm gì?”

“Ngươi nói đúng rồi, chính là vì không có việc gì nên mới lấy trộm.” Mai Trường Tô vẫn cười như mây vờn gió nhẹ. “Sứ đoàn Đại Du trùng hợp ở cùng một quán trọ với ta, trưởng quỹ quán trọ nói với ta rằng bọn chúng có một cái hộp dài bằng gỗ đàn hương, bảo vệ rất kĩ càng, trong đó nhất định có thứ tốt. Ta nhất thời tò mò nên sai Phi Lưu đi lấy về xem, không ngờ đó chỉ là một quyển công văn quốc thư. Việc này không có quan hệ gì với người giang hồ bọn ta nên ta cũng không thấy hứng thú cho lắm, vốn định xem xong sẽ trả lại chỗ cũ, không ngờ bọn chúng lại phát hiện sớm như vậy. Sau đó chúng làm ầm ĩ lên, không có cách nào nên ta đành không trả lại nữa…”

Cả ba người đều đã thấy thân thủ kỳ lạ của Phi Lưu, giờ nghe nói là hắn đi lấy cũng không hề giật mình. Có điều Mai Trường Tô này đúng là quá tò mò, quốc thư của người ta mà chàng cũng mở ra xem, chẳng lẽ không sợ gặp phải phiền phức hay sao?

“Đúng rồi, người tham gia so tài cần có điều kiện gì không?” Tiêu Cảnh Duệ lại kéo đề tài về chỗ cũ.

“Có chứ. Gia thế phải trong sạch, tuổi tác tương đương, tướng mạo đoan chính, chưa từng thành thân…”

“Có thế thôi à?”

“Có thế thôi.”

“A…” Tạ Bật kêu lên. “Vậy đại ca cũng có thể đến tham gia!”

“Ta?” Tiêu Cảnh Duệ giật nảy. “Mặc dù ta kính trọng quận chúa Nghê Hoàng nhưng chưa từng nghĩ tới…”

“Không phải muốn ngươi giành thắng lợi cuối cùng mà ta mới bảo ngươi đi.” Tạ Bật kéo tay áo hắn. “Người Đại Lương chúng ta tham gia càng nhiều thì cơ hội chiến thắng của Đại Du và Bắc Yên càng nhỏ. Ngươi giỏi như vậy, nhất định có thể loại được không ít đối thủ, cũng xem như sàng lọc bớt những kẻ không đạt tiêu chuẩn giúp quận chúa Nghê Hoàng.”

“Nhưng mà…”

“Còn nhưng cái gì nữa? Ta không tinh thông võ học, có báo danh cũng phí công. Ngươi là nhị thiếu gia của Thiên Tuyền sơn trang, Trác bá bá đích thân dạy võ công cho ngươi, tốt xấu cũng được coi là cao thủ, hơn nữa trên đường vào kinh Tô huynh vẫn chỉ điểm cho ngươi, coi như tích lũy một chút kinh nghiệm thực chiến cũng tốt mà.” Tạ Bật không ngừng giảng giải, lại quay sang phía Ngôn Dự Tân. “Dự Tân, ngày mai ngươi đến báo danh giúp hắn.”

“Cái này không cần ngươi phải bận tâm, ta đã báo danh cho hắn từ lâu rồi.” Ngôn Dự Tân cười tít mắt.

“Này… hai người các ngươi…”

“Đừng căng thẳng!” Mai Trường Tô nhịn cười. “Ta hiểu rất rõ võ công của ngươi, muốn giành thắng lợi cuối cùng là không thể, vậy đến tỷ thí mấy vòng cũng có sao đâu?”

“Huynh nói thế mà cũng coi là an ủi ta à?” Tiêu Cảnh Duệ khóc không ra nước mắt. “Chẳng lẽ ta là người dễ ức hiếp như vậy sao…”

Tạ Bật lại nghĩ đến một vấn đề khác. “Không phải chỉ có con cháu quý tộc ở kinh thành mới biết việc này chứ? Thanh niên tài tuấn trong dân gian cũng có thể tới tham gia đúng không?”

“Đương nhiên là có thể tới tham gia.” Ngôn Dự Tân lườm hắn. “Một tin như thế này dù có muốn giấu cũng chưa chắc đã giấu được, huống hồ Hoàng thượng cũng có ý muốn nhân cơ hội này chọn một giai tế cho quận chúa để an ủi nàng đã vất vả nơi sa trường. Trên đường về kinh, chẳng lẽ các ngươi không để ý anh hào võ lâm các lộ đều đang đổ về Kim Lăng sao?”

Ba người ngẫm nghĩ lại một hồi, hình như đúng là có chuyện như vậy nhưng vì bình thường người vào kinh vốn cũng rất đông nên nhất thời không để ý mà thôi.

“Được rồi, không tán chuyện với các ngươi nữa.” Ngôn Dự Tân đứng dậy vươn vai. “Ta phải về tĩnh dưỡng để ba ngày sau đại triển thân thủ đánh lui anh hào các lộ, quyết giành được trái tim của Nghê Hoàng tỷ tỷ…”

Tạ Bật khinh thường lườm hắn. “Tên này còn chưa ngủ đã bắt đầu nói mê rồi…”

“Đến giờ về rồi, không nên quấy rầy Tô huynh nghỉ ngơi nữa.” Tiêu Cảnh Duệ cũng nói. “Phi Lưu đã ngủ hồi lâu rồi.”

Mọi người quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Phi Lưu vẫn mặc nguyên y phục nằm trên giường, cũng không buông màn, nhắm mắt ngủ rất ngon.

“Ngủ rồi mà vẫn cảm thấy giống như một tảng băng…” Ngôn Dự Tân vừa bình luận được một câu, đột nhiên Phi Lưu mở mắt ra làm hắn hoảng sợ, vội vã chỉ Tiêu Cảnh Duệ. “Câu vừa rồi là hắn nói!”

Hai mắt Phi Lưu mở ra một lát rồi lập tức nhắm lại.