Chương 1: Hỏa diễm hồ ly

“ Lục giới sử kí toàn thư lấy mốc Bàn Cổ khai thiên làm năm thứ nhất, ghi chép lại: Năm một trăm lẻ sáu vạn bốn ngàn sáu trăm lẻ chín, Thiên giới cùng Ma giới giao tranh căng thẳng, lục giới chia làm hai phe đen trắng rõ rệt: Yêu giới cùng Atula giới quy phục Ma giới, phản lại giao ước cùng Thiên Giới. Giữa lúc thắng thế, Ma giới mất đi Ma Tôn lãnh đạo, Thiên Giới lật lại được thế giận, tiêu diệt hàng vạn ma quỷ, phong tỏa được nguồn dung nham ma hỏa ví như dưỡng thủy của Ma giới. Tuy chung cuộc thắng lợi, Thiên giới cũng vĩnh viễn mất đi vị Thiên Đế thứ sáu uy vũ… Ma giới tưởng chừng diệt vong khi cả Ma Tôn, Ma Hậu cùng hồn tiêu phách tán…”

Thanh âm lên bổng xuống trầm, du dương như dòng nước lượn quanh Dao Trì, khi thì phiêu phiêu như gió thoảng, rất dễ ru người ta ngủ gật.

Chẳng vì thế mà trong giờ biện giảng: “ Sơ lược sử thuyết lục giới” này, có tám học trò thì đến năm sáu học trò mơ màng. Ngay cả Bạch Hạc Tôn Tử ngồi bên cạnh ta cũng đã lim dim, gà gật sắp gục vào người ta. Ta lạnh lùng đẩy y sang bên trái, y gục xuống mép bàn, da trán trầy xước một mảng.

Đôi mắt kiêu ngạo của ta vẫn mở to, dáng người ngồi thẳng nghiêm chỉnh, toát lên tư chất cao quý.

Ngoài ta ra có duy nhất một vị tiểu hoa tiên chưa gục ngã, bởi mắt nàng ta long lanh dán chặt vào vị sư phụ vân đạm phong khinh kia – Vô Cực Chân Nhân.

Vô Cực Chân Nhân ba mươi vạn tuổi, trong Thiên Giới hiện nay thuộc hàng trưởng bối, dung mạo lại đối lập với tu vi và tuổi tác, so với nhân gian chắc giống như một thiếu niên mười bảy xuân xanh, phong thái tĩnh tại, cử chỉ nho nhã lễ giáo.

Vô Cực Chân Nhân mặc một tấm đạo y màu trắng, không hề điểm xuyết. Các bậc đạo tiên thường thích thêu lên hình bát quái, âm dương ngũ hành v…v để thể hiện sự huyền bí và tinh diệu của đạo gia nhưng y thì không, một màu trắng thuần khiết, không cần khoa trương, đúng với câu nói cửa miệng của y :

Đạo khả đạo, phi thường Đạo. Danh khả danh, phi thường Danh.

(Đạo mà ta có thể nói đến được, không phải là Đạo thường. Danh mà ta có thể gọi được, không phải là Danh thật sự.)

Vô Cực Chân Nhân tay cầm kinh thư, tóc thường búi bằng ngân trâm đơn giản, đôi khi chỉ dùng vải trắng buộc như lúc này, phía sau lưng dải dây trắng bay bay, tóc màu lam bay bay… phiêu dật thoát tục như thân ảnh của y.

Giảng một hồi, y ngừng lại, mắt ngước lên nhìn quanh giảng đường, đồng tử màu đen man mác điểm một chút u sầu, mi mắt trùng trùng xuống, rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ tĩnh tại ôn hòa, giống như cảnh trước mắt đã quá quen thuộc.

Vô Cực Chân Nhân nhìn thanh tú hơn nữ nhi, lại là một quái tiên không biết già đi, tốc độ lão hóa chậm hơn tiên nhân bình thường ba, bốn lần. Ba mươi vạn tuổi nhìn như mười vạn tuổi.

Nhắc đến mười vạn tuổi, chủ nhân của thân xác này – Diễm Hồ Tiên Tử cũng mười vạn tuổi. Ta chỉ là một linh hồn hiện đại bất khả kháng xuyên qua thời hậu Bàn Cổ khai thiên này.

Vô Cực Chân Nhân dù tinh tường vạn vật, trí tuệ soi sáng khắp lục giới, thần thông quảng đại… nhưng khi ta nhắc đến, y cũng không tin con người có thể nghịch đảo luân hồi, vượt thời gian, xuyên qua bánh xe lịch sử. Y nói rằng “ Vạn vật tất biến, thời gian bất biến” , tức là thời gian là tuyệt đối, dù tu vi thượng thừa, pháp lực sánh ngang thượng thần Phục Hi cũng không thể có chuyện này. Nói tóm lại, cả thiên đình cho rằng ta bị mất trí sau lần sơ suất trúng phải Cực Băng Ngưng Sát của Thanh Long Thánh Quân, chút nữa thì hồn tiêu phách tán.

Mắt ta lơ đãng cúi xuống, suy tư về chuyện xuyên qua không mong muốn này.

Ta vốn là con gái duy nhất của tập đoàn thời trang S. nổi danh châu Á, bản thân ta không chỉ dựa vào cha mẹ, biết tự lập trong học hành, bước đầu tự gây dựng công danh sự nghiệp, coi như thực tập trước khi kế thừa. Trong kinh doanh ta đôi khi cứng rắn, cố gắng triệt hạ đối thủ, chiếm lĩnh thị trường, thích cười trên sự thất bại của đối phương… nên rất nhiều kẻ khinh ghét, tất yếu có người ôm hận hãm hại. Sau khi ta chết, linh hồn trôi dạt vào một khoảng không hỗn độn, ta gặp một vị thế ngoại cao nhân không rõ mặt, nói rằng ta sẽ xuyên qua thời hậu Bàn Cổ khai thiên như một sứ mệnh…

Ta vốn coi đó là một chuyện nhảm nhí vô nghĩa, không ngờ thực sự xuyên qua. Cao nhân đó nói rằng ta sẽ mất một vạn năm ở chốn này, điều kiện để ta trở về rất đơn giản: trong một vạn năm không vướng vào tình duyên, trong tâm không có vướng bận. Ta không yêu ai vẫn chưa đủ, phải không có nam giới nào đem chân tình trao cho ta . Càng nhiều ân tình, càng nhiều trở ngại, càng không thể trở về. Cao nhân nói cụ thể hơn trên ngực ta, vị trí chính giữa trái tim có một đóa hoa Mạn Châu Sa, trong một vạn năm này nếu có chân tình nuôi dưỡng, nó sẽ dần dần nở to và biến thành màu đỏ. Hoa nở trong một khoảnh khắc sẽ tàn ngay và biến mất, khi đó ta sẽ tan thành cát bụi, càng không thể trở về hiện đại.

Mục đích của cuộc đời ta, chỉ đơn thuần là trở thành nữ chủ tịch tài giỏi của tập đoàn S, hạ gục các thương hiệu nổi tiếng như D&G , Calvin Klein, Gucci… Từ nhỏ ta có khuynh hướng thực tế, càng không đọc tiểu thuyết, ghét chuyện cổ tích thần tiên làm mụ mị đầu óc con người. Ta càng không muốn sống một vạn năm tẻ nhạt vô vị rồi tan thành cát bụi.

Nói là tẻ nhạt, có lẽ vì bản thân ta không thích hợp được. Con người chỉ sống sáu mươi năm, nhưng là sáu mươi năm bận rộn, có đấu tranh, có mơ ước. Ở chốn này, tiên nhân có tất cả lại thành tẻ nhạt, lại bó buộc trong nhiều quy định, quá nhiều cái khiến ta mất tự do. Chẳng hạn như chốn thiên đình cũng là một nhà nước quân chủ chuyên chế, Thiên Đế là vua, là người to nhất, thần tiên cũng phân cấp độ sang hèn, gặp ai thì quỳ lạy, gặp ai thì cúi đầu…

“Ta” không phải bản thân ta đã không phải một điều thoải mái. Ta không phải Diễm Hồ tiên tử, ta không có kí ức của nàng, người thân của nàng không phải người thân của ta, cha mẹ của ta ở bên kia thế giới hẳn cô quạnh và đau khổ…

Ta không biết làm sao giống như họ, thi triển phép này, đọc thuật chú khác… chỉ cần cầm một quyển chú thư, pháp kinh như mấy cái trước mặt này lên đọc ta đã hoa cả mắt. Tiên nhân phải nhớ đến mấy trang giấy một câu chú, mà trí nhớ của ta hiện giờ, đơn giản là trí nhớ của con người, bộ não là của con người hiện đại, không phải thần thánh.

Thiên Giới sớm đã lan ra tin đồn: Diễm Hồ tiên tử, em gái Thiên Hậu hiện giờ chỉ là một phế nhân, không chỉ mất trí nhớ mà còn mất hết linh lực, mất hết pháp thuật, còn không bằng một tiểu tinh linh mới tu luyện.

Ngẩn ngơ suy nghĩ, đến khi ngước lên đã bắt gặp bóng trắng thanh thoát của Vô Cực Chân Nhân ngay phía trước mặt. Y hơi cúi xuống nhìn ta, ánh mắt đạm sầu khó diễn tả. Vô Cực Chân Nhân thường hay tự u sầu như vậy.

- Không tập trung như vậy, dù năm vạn năm nữa ngươi cũng không thể khôi phục hết pháp lực… – Y nhẹ nhàng nói, đôi mắt sầu não thay cho ta.

Ta mới nhận ra trong cái lớp học bổ túc văn hóa cấp tốc của Thiên Giới này, người cuối cùng là ta cũng không còn tập trung vào bài giảng. Không giống thời đại của ta, giảng viên có quyền lập tức đuổi sinh viên ra ngoài.

Vô Cực Chân Nhân tâm tư tĩnh tại không phải là đang thiếu kiên nhẫn, có lẽ bản thân y muốn nhắc nhở ta về tình trạng của mình mà thôi.

- Sư phụ dạy cho ta ít nhiều, nhưng ta không nhớ được là bao, chỉ có một câu đại khái nghĩa là “tâm bình thường là Đạo, nghĩ tìm đến là trái” ta hiểu như cái gì tự nhiên thì sẽ có, sẽ đến, càng cố gắng càng dễ sai lầm… – Ta thản nhiên hồi đáp – Phải là thứ ta không cố gắng được, thì càng không nên phí hoài lòng kiên nhẫn sao?

Ta đáng ám chỉ việc Thiên Hậu cùng một số người kì vọng vào sự khôi phục từ ta, mà việc đó hoàn toàn không thể.

Vô Cực Chân Nhân không hề tức giận nhìn ta, trái lại ánh mắt nhìn về phía xa vô tận, tinh quang trong mắt như xuyên thấu muôn trùng, trong giây lát y tĩnh tại, thân ảnh toát lên khí chất phi thường ảo diệu, một cái cảnh giới mà kẻ phàm trần như ta khó nắm bắt, khó đoán biết được.

Người ta nói rằng, Vô Cực Chân Nhân thực sự uyên bác thần thông, sự tinh tế của người có thể vượt qua cảnh giới cao nhất của Đạo.

- Phải là thứ không cố gắng được thì càng không nên phí hoài lòng kiên nhẫn…

Môi y khẽ nhắc lại câu nói kháng nghị của ta , mi mắt trùng trùng, một hồi lại nhìn thẳng vào ta, khóe môi cười như không cười. Sở dĩ ta nói cười như không cười bởi nếu Vô Cực Chân Nhân mà cười thì chẳng khác nào hoa nở trên băng tuyết, vạn năm hiếm thấy. Hơn nữa biểu hiện kia của y, trên mặt có giãn ra một chút, cơ mặt có hoạt động một chút nhưng không rõ là cười, chỉ là hương tan trong gió.

- Diễm Diễm… – Y gọi thẳng danh xưng của “ta”, hàm ý như một tôn sư chân thành khuyên bảo môn đồ – Hi vọng chính bản thân ngươi sẽ ghi nhớ lấy câu nói của ngày hôm nay của mình…

Vô Cực Chân Nhân vẫn như vậy, quá uyên bác thần thông nên trở thành lập dị kì quái, nói nhưng chỉ nói vế đầu, gây ra cái lấp lửng xa xăm, đúng là phong thái của đạo gia, thiên cơ bất khả lộ.

Thân ảnh của Vô Cực Chân Nhân đã rời khỏi tầm mắt ta rồi, y một bộ dáng thoát tục tiêu sái đằng vân ly khai khỏi Thái Học Điện…

Gió từ ngoài thổi đến, vuốt ve những trang kinh sử bay lật phật, nhắc nhở ta thu dọn rồi mau trở về Lăng Tú cung phía nam Thiên Giới – cung điện được Thiên Hậu ban tặng cho “ta” sau khi thăng lên hàng thượng tiên.

Thiên Giới mập mờ khói sương, người ta vốn không đi bộ trên Thiên Giới, nhưng ta ngay cả đằng vân cũng không biết, thẳng ra nếu đi bộ thì bước cao bước thấp thể nào cũng té ngã, mà dù có đi bộ hai hay ba năm cũng chưa chắc trở về được tẩm cung của mình.

Tỷ tỷ của ta – Thiên Hậu cho ta mượn con Thiên Điểu này, có thể cưỡi được, so với thuật đằng vân, không hề chậm hơn.

Mười vạn năm trước, Thiên Giới đại chiến với Ma Giới, Thiên Đế có tứ đại thần hộ vệ là Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ. Mỗi vị thần trấn giữ một hướng, chia nhau nắm giữ các nguyên tố ngũ hành. Thần Chu Tước ngự ở phương Nam nắm giữ “hỏa” – cũng chính là phụ thân của “ta” này đã anh dũng hi sinh hộ giá cho Thiên Đế, Thiên Đế vì cảm kích mà phong là phụ quốc thượng thánh, còn lập ra giao ước Thái tử sau khi kế vị sẽ lập trưởng nữ của Chu Tước Thánh Quân làm hậu, còn thứ nữ gả cho truyền nhân của một trong ba Tam đại thánh quân còn lại.

Chu Tước Thánh Quân khi còn sống oai phong nhiệt huyết, thống lĩnh đại quân vô cùng hiển hách, lại là nam nhân khá chung tình, ít thê thiếp nhất trong các thần thánh của Thiên giới. Cả đời chỉ lập một chính thất và một trắc thất. Chính thất là người cùng tộc, dòng dõi kim phụng hoàng cao quý còn trắc thất là một bạch hồ ly, vì chân tình mà lấy.

Chính thất sinh ra trưởng nữ, nghe đồn trưởng nữ khi sinh ra đã ngậm trong miệng một miếng huyết ngọc đỏ rực, lông cánh cũng màu đỏ rực rỡ lấp lánh, tộc Chu tước cho đó là điềm đại cát, đặt tên cho nàng là Diễm Phụng. Mười vạn năm sau quả nhiên nàng pháp lực thượng thừa, thay thế phụ thánh trở thành Chu Tước Thánh Nữ đồng thời cũng là Thiên Hậu.

Trắc thất chỉ là một bạch hồ ly, sau khi kết duyên với Chu Tước Thánh Quân cũng sinh ra một hỏa hồ ly lông màu cam, gọi là Diễm Diễm. Tiếc thay vị trắc thất thể trạng yếu đuối, sinh nữ tử không lâu thì qua đời, hỏa hồ ly được chính thất nuôi dưỡng cùng trưởng nữ.

Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ lại thương con chồng. Nhưng kim phụng hoàng chính là một điển hình của bánh đúc có xương thật. Trưởng nữ vì sẽ trở thành Thiên Hậu nên được dạy dỗ nghiêm khắc còn thứ nữ lại được nuông chiều, quen sung sướng từ nhỏ trở nên đỏng đảnh. Theo những tin đồn đến tai ta thì chủ nhân của thân xác này trước đây là một tiểu thư “chảy nước” như vậy.

Ta về Lăng Tú cung thì đã quá Ngọ, ngọ thiện đã được bày sẵn, ngồi bên bàn cẩm thạch là tỷ tỷ của ta, Thiên Hậu nương nương đang chờ sẵn.

Thiên Hậu vốn là một huyết phụng hoàng, nhan sắc diễm lệ, rực rỡ hơn cả mặt trời. Từ ngày trở thành Thiên Hậu, nghe nói nàng càng thích mặc y phục chói lóa nổi bật thể hiện vị thế của mình. Như lúc này đây, nàng mặc một y bào đỏ thắm, thêu chỉ kim tuyến vàng óng, mỗi bước di chuyển sẽ lấp lánh, bộ bộ sinh hỏa… Đúng là giữa tiết hạ càng làm người ta có cảm giác ấm áp… Mà Thiên Hậu thường đem tặng muội muội những xiêm y được đánh giá là không đủ độ phát quang, tuy nhiên cũng là màu vàng chanh, màu cam…

Haiz, ta nhớ đến khuynh hướng thời trang năm nay là màu xanh lá… Ta lại nhớ đến cha mẹ, tập đoàn S…

- Diễm Diễm, mau ngồi đi! – Thiên Hậu thân mật hướng ta nói.

Từ ngày ta tỉnh dậy và mất hết trí nhớ cũng như linh lực, không ngày nào nàng không sốt ruột đến xem ta hồi phục đến đâu. Việc này ngoài là quan tâm giữa tỷ muội, còn rất quan trọng với danh tiếng của Thiên Hậu.

Y như ta dự đoán, ngoài hỏi hôm nay ta học gì, có khỏe hay không… nàng lập tức hỏi đến việc Thanh Long Thánh Quân từ hôm qua đến giờ có đến thăm ta hay không.

Thanh Long Thánh Quân là người được Thiên Đế chỉ định thành hôn với Diễm Hồ Tiên Tử vào mùa thu tới.

Kết quả là, sau khi biết Thanh Long Thánh Quân không hề ghé qua, nàng sốt ruột nhét vào tay ta một giỏ mật ong và trà gừng hảo hạng, bảo ta mang đến Thanh Long Linh Thiền Đài phía bắc Thiên Giới biếu người ta.

Giữa mùa hạ tặng mật ong và trà gừng, có phải là quá lố bịch không? Sau đó ta được tiên nữ hộ giá theo ta giải thích, phía Bắc Thiên Giới là lãnh địa của Thanh Long tộc, nắm giữ “ “Thủy” , “Phong” và “âm hàn” quanh năm lạnh giá ẩm ướt rét buốt, sương giăng mịt mùng, tuyết bay lất phất… tặng những thứ đậm tính “hỏa” như vậy ngoài là quà biếu phù hợp, có thể dùng để làm ấm thân thể còn có ý nghĩa sâu xa, nhắc đến giao ước năm xưa của Phượng tộc và Long tộc, trao gửi tâm tình….

Nhắc đến Thanh Long Thánh Quân, hắn có xuất hiện trong cuốn “Lục giới tân bảng” mà tỷ tỷ tặng cho ta. Lý do vì ta mất trí nhớ, tỷ tỷ tặng cho ta cuốn sách liệt kê những người từ có chút danh vọng đến vô cùng nổi tiếng, có máu mặt trong lục giới làm từ điển tra cứu. Ngoài chuyện cuốn sách có chiều hướng lá cải khi tiết lộ cả một số chuyện đời tư lố bịch, chuyện ngoài lề… của các nhân vật trong đó ra thì có thể ví nó tựa như một cuốn catalogue thời trang được phát hành, chủ đề là những ngôi sao nổi tiếng.

Lục giới tân bảng của một vạn năm trở lại đây được biên soạn công phu, có hình minh họa từng nhân vật, tranh vẽ vô cùng sinh động, không thua ảnh nghệ thuật chụp. Lần này người mẫu trang bìa không ai khác chính là Thanh Long Thánh Quân, nhân vật này còn chiếm đến hơn mười trang giấy bên trong ruột sách. Nếu muốn nghiên cứu về Thanh Long Thánh Quân, kể cả sở thích, sở trường, thói quen…thì đều không thiếu thứ gì. Tác giả còn ghi chú, trong tương lai sẽ phát hành cuốn sách có tên: “ Thanh Long đoạt tâm đồ” , hướng dẫn cách chinh phục trái tim nhân vật này.

Trong sách phần cuối có bảng xếp hạng mỹ nam mỹ nữ của lục giới. Về xếp hạng mỹ nữ, Thiên Hậu đứng đầu, không biết là do nể hay sợ mấy phần, muội muội của Thiên Hậu, Diễm Hồ Tiên Tử đứng thứ sáu. Về bảng xếp hạng của nam, Thiên Đế chỉ đứng thứ ba, thứ hai là Atula vương, đứng đầu là Thanh Long Thánh Quân ?!!!

Vô Cực Chân Nhân nghe nói nhiều vạn năm về trước thường liên tiếp giữ ngôi quán quân bảng xếp hạng, nhưng gần đây do y đã có tuổi cộng với việc trước sau y vẫn là một đạo tiên thanh đạm, người ta đã không đem y vào xếp hạng…

Ta chưa từng gặp vị tân quán quân – Thanh Long thần này bao giờ, chỉ nghe nói sau tai nạn của hôn thê, Thanh Long Thánh Quân chỉ có ghé thăm qua loa một vài lần khi nàng còn hôn mê sống chết chưa rõ. Nói thẳng ra, ta nghe người ta nói, cuộc hôn nhân này chỉ là nghĩa vụ và mang tính chính trị, Thanh Long Thánh Quân hoàn toàn không thích Diễm Hồ Tiên Tử. Ngược lại Diễm Hồ Tiên Tử tự mình ôm mối tình si, suốt ngày như cái đuôi phiền phức bám theo hắn, nhõng nhẽo, đỏng đảnh đến phán ngán.

Đối phương chưa từng yêu thích “ta” càng tốt, không có chân tình, mạn châu sa sẽ không nở, ta càng không lo diệt vong trước khi tìm ta cách trở về nhanh chóng…

Ta nhìn vào cuốn Lục Giới tân bảng, thẳng ra mà nói với nghiệp vụ của ta, ta đã tiếp xúc không ít mỹ nam, diễn viên, người mẫu, Thanh Long Thánh Quân trong hình cũng có thể nói là đẹp trai xuất chúng, thần thái vừa khinh bạc, vừa băng giá lạnh lùng mà không mất vẻ phong tình… nhưng những model như vậy ta đã gặp không ít.

So ra thì ta thích phong thái của Atula vương hơn, quyến rũ yêu mị, điểm thêm chút gian trá xảo quyệt, nhìn sao cũng thấy hay hay…

Ta và vị tiên nữ hộ giá được hạ nhân của Thanh Long tộc dẫn qua cánh cửa của tòa thành bằng băng giá ngưng kết, ta tranh thủ nhìn ngó tham quan, đánh giá một chút. Phía bắc, Thanh Long tộc lấy băng tuyết vạn năm đắp thành, một màu trắng xóa, nhìn ban đầu thì xem là kì quan, nhìn lâu lại thấy nhàm chán. Còn phía Nam, Chu tước tộc lấy cẩm thạch, nham thạch xây thành, một sắc đỏ quạu cũng đơn điệu không kém phần.

Tuy nhiên xét về độ đơn điệu thì thành của Phượng tộc khô khan, thiếu tính nghệ thuật hơn. Chu tước thành quá nóng, xây trên đá nham thạch nên không loài hoa cỏ nào sống được ngoài một vài nhánh xương rồng bất tử. Ta trông thấy tòa thành băng sương lạnh lẽo này vẫn có hoa nở, không phải chỉ một loại mà hơn chục loại, phần lớn là hoa xứ lạnh như hàn mai, anh thảo… nhưng đặc biệt lại có một vài cây bách hợp, mẫu đơn vẫn đang trổ hoa…

Ta dừng chân, hiếu kì nhìn vào hoa mẫu đơn đỏ thắm có thể mọc trên băng tuyết, còn có thể nở bông xinh đẹp như vậy.

- Oh, Diễm Hồ tiên tử có vẻ cao hứng với cây hoa này? – Hạ nhân kia thấy ta chăm chú liền lên tiếng.

- Chỉ là hoa mọc trên băng giá nên thấy lạ… – Ta bình tĩnh đáp.

Hạ nhân đó cung kính, đồng thời có chút vui vẻ giải thích:

- Bách hợp cùng với Mẫu đơn này là do Bách Hoa tiên tử tặng cho Thánh Quân, nàng còn dùng linh lực truyền vào mầm hoa, khiến hoa có thể nở trên băng giá…Ô, thật trùng hợp, vừa nhắc đến đã thấy, là Bách Hoa tiên tử… – Hạ nhân hướng về phía hành lang đối diện mà nói.

Từ phía đối diện đi tới có ba bóng người, một chủ hai tớ. Dẫn đầu là một tiên nữ đẹp đến “hoa ghen đua thắm, liễu hờn kém xanh”, dáng đi uyển chuyển mềm mại như sương khói, mỗi bước chân hoa nở mây trôi… Ta biết nàng, đứng thứ hai trong thập đại mỹ nữ lục giới, Bách Hoa Tiên Tử.

Bách Hoa Tiên Tử, thẳng ra mà nói mới là người đẹp nhất lục giới, bản thân của một người làm trong ngành thời trang có con mắt thẩm mỹ như ta cũng thấy vậy. Chỉ có điều, ta với mỹ nam, mỹ nữ, vì nhìn thấy quá nhiều nên không sinh ra ngưỡng mộ.

Trong Lục giới tân bảng có viết đến nhưng cũng chỉ úp úp mở mở về mối quan hệ giữa nàng và Thanh Long Thánh Quân, chắc vì lý do Thanh Long Thánh Quân đã hứa hôn với muội muội của Thiên Hậu.