Chương 1: Sự Phản Bội Của Liễu Hải Duy



Trong căn phòng tại chính căn nhà của mình, cô nàng Mộng Giai Kỳ đang khoác trên người một bộ váy cưới đẹp tuyệt trần, với thiết kế tinh tế và đường may tỉ mỉ với những phụ kiện lộng lẫy càng làm tôn vóc dáng chuẩn quyến rũ của cô.

Mái tóc được tết lại và cuộn tròn thể hiện sự dịu dàng và thanh tao, chiếc vương miện được cài lên đầu càng khiến cô chính là nàng công chúa xinh đẹp bước ra từ câu chuyện cổ tích.

Trên khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng không thể nào giấu đi vẻ đẹp và nét hạnh phúc.
Chỉ sau ngày mai thôi là cô chính thức trở thành vợ của người đàn ông cô yêu nhất, người mà cô tin tưởng trao cho anh ta cả một cuộc đời này.

Lúc này đây, sự hồi hộp và lo lắng của cô như đang thi nhau để xem bên nào thắng vậy, cô run bần bật vì ngày mai chính là lễ cưới của cô và người đàn ông tên là Liễu Hải Duy, đó chính là chồng sắp cưới của cô.
Hai người quen nhau từ lúc Giai Kỳ chỉ là một người thực tập sinh mới của công ty Hâm Bằng.

Liễu Hải Duy lúc đó đang là giám đốc cho công ty con, vừa thấy Mộng Giai Kỳ liền bị cô mê hoặc vì nét đẹp thuần khiết.

Trên cô có một nét đẹp không ai có thể so được, nếu nhiều người luôn chọn cho mình một bộ đồ đẹp và trang điểm cực kỳ lồng lộn thì cô chỉ ăn mặc rất đơn giản và trang điểm nhẹ, tô son là thứ duy nhất cô làm trên chính khuôn mặt của mình.
Liễu Hải Duy xác định từ đó theo đuổi cô bằng mọi giá, ban đầu cô không đồng ý vì cô không muốn bất cứ việc gì làm phân tâm cô cả.

Nhưng nhiều lần chứng kiến và chịu sự tác động của Hải Duy, Giai Kỳ dần dần yếu lòng và chấp nhận hắn.

Và họ quen nhau được ba năm, họ trải qua ba năm yêu nhau và quyết định đi tới hôn nhân.

Hắn đã cầu hôn cô khi cả hai đang cùng nhau đi du lịch ở Pháp.
Mộng Giai Kỳ đang chìm đắm trong hạnh phúc và ngắm nhìn chiếc váy cưới thì tiếng chuông điện thoại reo lên, cô quay sang nhìn chiếc điện thoại trên rung trên bàn trang điểm.

Cô thở dài, việc di chuyển với bộ váy này quả thực hơi khó khăn, cầm điện thoại lên và mở máy.
"Alo.."
"Mộng Giai Kỳ cuối cùng cũng gặp được cô."
"Cho hỏi cô là ai vậy?" Giọng nói của một người phụ nữ nào đó bên kia điện thoại chua chát và thật sự kiến cô không thích giọng điệu của cô ta.

Nhưng Giai Kỳ vẫn giữ bình tĩnh để trả lời điện thoại.

"Sao cô biết số điện thoại của tôi?"
"Tôi nghe nói rằng ngày mai là hôn lễ của cô.


tôi gọi điện đến chúc mừng thôi."
"Xin cảm ơn." Mộng Giai Kỳ khó hiểu, có người bí ẩn nào nữa hay sao? Khách mời chủ yếu là bạn bè người thân hai bên.

Còn người nào mà cô không biết nữa à.

"Cho tôi hỏi cô là ai được không?"
"Haha..ngày mai cô sẽ biết thôi.

Tôi có món quà rất đặc biệt để tặng cô."
Đầu dây bên kia nhanh chóng tắt máy, để lại vạn câu hỏi trong đầu Mộng Giai Kỳ.

Nếu là một người bạn của Hải Duy gọi điện đến chúc mừng thì chắc chắn không có vấn đề, nhưng giọng điệu của người phụ nữ này khiến cô cảm thấy bất an nhiều hơn.
Tối hôm đó, Giai Kỳ nằm nghỉ ngơi giữa chiếc giường, nói là nghỉ ngơi như vậy nhưng thực chất cô đang rất không thoải mái.

Người phụ nữ hồi chiều này là ai.

Người quen của cha mẹ hay Hải Duy? Thực sự cô ấy muốn cái gì? Có thực muốn chúc mừng mình hay không?
Lại một lần nữa tiếng chuông điện thoại reo lên, Giai Kỳ quay sang cầm chiếc điện thoại nhìn thử.

Là Hải Duy, lấy lại tâm trạng rồi bắt máy để nghe.
"Alo..em đây."
"Kỳ Kỳ..em chưa ngủ à?"
"Chưa.

Em chưa ngủ được."
"Ây da..em mà chưa ngủ thì không chừng ngày mai sẽ thức dậy muộn đó, rồi khuôn mặt sẽ bị mụn nè.

Hết làm cô dâu xinh đẹp luôn đấy." Hải Duy trêu chọc cô, Giai Kỳ nghe xong chỉ biết mỉm cười, với cô bây giờ nghe giọng chồng mình là cảm thấy yên tâm rồi.
"Anh khỏi lo đi em đây rõ là xinh đẹp tự nhiên rồi.

Ngày mai chắc chắn không làm anh phải thất vọng đâu."
"Haha anh biết mà.


Vợ anh là đẹp nhất."
Cứ vậy tối hôm đó cả hai nói chuyện với nhau tới tận 11 giờ tối rồi mới tắt máy đi ngủ.

Trong lòng cô rất háo hức dường như cô đã quên đi sự hiện diện của người phụ nữ đã gọi cho cô lúc sáng.
Cùng lúc đó, phía bên Liễu Hải Duy vừa dứt điện thoại xuống, một tay đã cầm chiếc điện thoại khác bấm số gọi.
"Chào buổi tối em yêu."
"Darling..sao bây giờ anh mới gọi cho em vậy? Em nhớ anh nhiều lắm."
Giọng của một người phụ nữ vang lên, rất dẹo là khác.
"Nãy giờ anh hơi bận tí.

Ở bên Pháp em dạo này sao rồi? Còn bệnh không?"
"Em đã khỏi từ lâu rồi.

Còn anh thì sao? Kế hoạch của anh có chắc thực hiện được không?"
"Em yên tâm.

Sau khi kết hôn tiền của cô ta chính thức trở thành của anh.

Một tháng sau đó sẽ chính thức ra toà ly dị.

Anh và em sẽ lại ở cùng nhau nhanh thôi."
"Darling em thực sự mong chờ rồi đấy."
Sáng hôm sau trong lễ đường, Mộng Giai Kỳ cực kỳ hồi hộp, cô đã mặc sẵn chiếc váy cưới trước đó, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi.

Chỉ còn hai tiếng nữa thôi là tới giờ.

Giai Kỳ thực sự rất cần không khí để bình tĩnh lại, cô xin phép được ra ngoài hít thở một chút.
Bước ra ngoài như có thêm sức sống, cô đi dạo một vòng trước khi về lại phòng mình nhưng mà hình như cô bị lạc, chỗ này thực sự rất rộng.
Chọn lựa một hồi, cô quyết định mở cánh cửa trước mặt, nhưng Giai Kỳ không phải mở ào ào chạy vào.


Cô từ từ đẩy cửa nhìn lén thử xem có phải là phòng mình không.
Hình như không phải.

Cô nhún vai mở to thêm chút nữa để nhìn kỹ hơn, xung quanh cũng khá giống nhưng không phải phòng cô dâu.

Giai Kỳ định đóng cửa lại thì chợt âm thanh nào đó lọt vào tai cô.
"Tại sao em lại đến chỗ này.

không nghe lời rồi."
"Em nói rồi.

Em nhớ anh lắm Hải Duy."
Mọi chuyện sẽ không có vấn đề gì nếu như không có cái từ Hải Duy kia.

Giai Kỳ bất động để nghe thử.
"Tâm Nhất..em qua đây để làm gì đâu nào.

Tất cả sẽ theo mọi kế hoạch được định sẵn rồi.

Tiền của Giai Kỳ rồi sẽ về với chúng ta."
Mộng Giai Kỳ như không thể tin vào tai của mình.

Tay nắm chặt, báu vào da thịt rất mạnh đến nỗi chảy cả máu, người cô giận run.
Đóng cửa lại, cố ngăn mình khóc, một mình bước đi, mặc chiếc váy cưới cứ như thế đi mà không biết mình sẽ đi về đâu.
Bước ra lễ đường, nhìn tất cả mọi người đang cười vui vẻ, ai nấy cũng đang cười, tất cả họ đều thấy vui.

Cô bước ra với sự ngạc nhiên của họ.
Tại sao cô dâu lại bước ra một mình, vẫn chưa tới giờ cơ mà, chú rể đâu lại để cô dâu xuất hiện như thế này.
Mộng Giai Kỳ từ từ tiến vào, bước lên bục, một bên thì để chồng ly được xếp cao với hai chai rượu vang, một bên thì bánh cưới cao 5 tầng được trang trí rất đẹp và tinh xảo.
Cầm lấy một ly rót rượu vào, giơ cao lên.
"Cảm ơn mọi người hôm nay đã tốn thời gian để tới dự buổi đám cưới này.

Tôi đây cũng không ngờ mới ở cái tuổi 25 này lại đi kết hôn này, tổ chức đám cưới này."
Giọng nói có phần chua xót, có phần tan vỡ nhưng vẫn có sự cứng rắn và kiềm chế.
"Sau đây tôi xin tuyên bố, tôi Mộng Giai Kỳ chính thức hủy cưới." Giai Kỳ cầm ly rượu uống một mạch hết sạch, thả cái ly vỡ tan tành.
Liễu Hải Duy và Thước Tâm Nhất chạy tới chứng kiến toàn bộ.


Hải Duy không thể tin chuyện mà cô vừa mới làm.

Hủy cưới??
"Kỳ Kỳ..em làm cái gì vậy?"
"Kỳ Kỳ con đừng giỡn như vậy!" Giọng nói này là của Bà Liễu, mẹ của Liễu Hải Duy.

"Có chuyện gì ta từ từ ngồi xuống nói chuyện."
"Haha.." Giai Kỳ cười lần lượt nhìn bà Liễu và Hải Duy, nhìn Tâm Nhất đang đứng kế bên hắn ta.

Tay đưa cho bà Liễu chiếc điện thoại, mở ra mục ghi âm, nhấn vào đoạn ghi âm mới nhất, để cái mic gần vào loa điện thoại.
"*Nhưng mà anh phải chắc rằng một tháng sau phải ly hôn với Mộng Giai Kỳ đấy Hải Duy à*."
"*Chuyện đó em không cần phải lo đâu.

Sau khi lấy được mảnh đất và tiền cha cô ta để lại.

Anh và cô ta sẽ ly dị ngay thôi.

Tâm Nhất em phải tin anh.

Liễu Hải Duy này chỉ yêu có một mình em thôi*."
Mộng Giai Kỳ cười chua xót, thả chiếc thoại vào tay bà Liễu, một mình bước đi.

Tất cả câu thoại lúc nãy đã được tất cả mọi người nghe thấy rồi..tôi hủy cưới là có lí do.
Cô bỏ đi khỏi lễ đường, cô không biết phải đi về đâu, chỉ biết đi thế thôi.

Ông trời thật biết trêu người mà, lúc này còn đi kêu Long Vương tạo mưa xuống nữa chứ.

Trong phút chốc thôi cô đã bị ướt nhem hết tất cả, vẫn trên người là bộ áo cưới, bình thường đã nặng rồi, nay còn dính nước khiến cô như vác thêm một tạ đi bên mình.

Chân cô đau nhói vì mang đôi giày cao gót 7 phân và đi quá nhiều.
Đến khi không đi được nữa, cô tháo đôi giày ra ngồi thụp xuống, chịu đựng hết nỗi rồi, cô chợt khóc ào lên, mưa xuống càng làm nỗi đau của cô tăng thêm.

Chưa bao giờ cô nghĩ rằng tình yêu đầu tiên của mình lại thành ra thế này, cô yêu hắn ta, rất yêu nữa là đằng khác, vậy mà hắn lại lừa dối cô.

Giai Kỳ thật quá ngây thơ trong chuyện tình cảm rồi.
"Bé cưng..em ngồi trong cơn mưa sẽ bị cảm lạnh đấy.".