Chương 1: Thứ nhất – Cha (Thượng)

“Ta muốn tìm nương cho các ngươi, hảo?”

Bên bàn cơm, Triển Quang Phong vừa nói ra những lời này, Triển Tư Hoàn – đứa con lớn nhất lập tức bị nghẹn một miệng nước trà, ho cả nửa ngày, Tả Tễ Nguyệt nhanh để chén cơm xuống, vỗ vỗ lưng cho hắn, bốn người con trai khác lại là một bộ há hốc miệng.

Triển Tư Hoàn thật vất vả mới thuận lại khí, trước đối Tả Tễ Nguyệt nói lời cảm ơn, sau chuyển hướng phụ thân vỗ bàn rống to: “Cha! Ngươi đã ba mươi ba tuổi, không phải là mười ba tuổi! Đừng có ấu trĩ như vậy được không!”

Triển Quang Phong khẽ nhíu mày, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo chút nghiêm túc cùng bất mãn: “Ta nói tất nhiên là đã suy nghĩ kỹ, không phải nhất thời xúc động.”

Con thứ hai Triển Mộ Liễu, mười sáu tuổi, quơ quơ chén trà, cười nhẹ thành tiếng: “Cha, ta một chút cũng không nhìn ra ngươi là thật sự suy nghĩ, cho đến giờ đều nhìn không ra, trên thực tế ta hoài nghi ngươi có hay không biết đến cái từ『 cân nhắc 』a.”

Cùng Triển Quang Phong cá tính đối lập là lão tam Triển Hoài Quân, mười sáu tuổi, nhíu mi trách mắng: “Nhị ca, không được vô lễ với cha như vậy.”

“Quên đi quên đi!” – Song bào thai lão tứ cùng lão ngũ, đều cùng mười sáu tuổi Triển Niệm Linh cùng Triển Niệm Hoa, không hẹn mà cùng khoát tay cười cười, hai miệng một lời: “Cha chính là như vậy!” – Người trước nói “Bằng không sẽ không phải là hắn!” – Người sau đáp lời “Đúng!”     (làm cha thật thất bại!)

“Xem, hài tử đều đã trưởng thành hết cả mà mình lại còn giống như một tiểu hài tử?!” Triển Tư Hoàn chỉ kém không có đứng lên lật bàn.

“Được rồi, các con, không được cãi nhau.” Mắt thấy tất cả còn muốn mở miệng, Tả Tễ Nguyệt vội vàng lên tiếng ngăn lại, ôn hòa cười: “Trước nghe cha các con muốn nói gì?”

Năm đứa nhỏ đều thực nghe lời, im lặng trở lại.

Triển Quang Phong cũng không quản người nghĩa đệ kết bái này so với mình còn có phân lượng hơn, dù sao tình hình này đã duy trì hơn mười năm, nhìn tất cả đều đã im lặng, khẽ ho nhẹ một cái, vui vẻ nói: “Ta đã nghĩ nửa ngày a, tiểu hài tử không có mẫu thân là không được, ta hôm qua nghe phu tử (ông thầy đồ nhà mình ấy ^^) nói hài tử không có mẫu thân cá tính có thể sẽ vặn vẹo, cho nên ta hôm nay quyết định tìm mẫu thân cho các ngươi!”

Triển Tư Hoàn lại đạp bàn, rít lên: “Chúng ta sinh ra đã không có mẫu thân, tính cách muốn vặn vẹo sớm đã hỏng từ lâu, đều hơn mười tuổi cả rồi, ngươi còn tìm cái gì mẫu thân!?”

Bốn đệ đệ còn lại, nhất trí nhẫn cười, thở dài.

Nói đến Triển Quang Phong một người, ở trên giang hồ là nửa khen nửa chê, hắn là một thiên tài võ học, từng bái lạy ba vị sư phụ, người thứ nhất dạy hắn tám nam, người thứ hai ba năm, người thứ ba một năm, tất cả đều đồng ý hắn anh hùng xuất thiếu niên. Mười lăm tuổi bước vào giang hồ, một kiếm chấn động chín châu, một đường tiến thẳng vào bảng xếp hạng thập đại cao thủ, tên “Phá Hiểu Kiếm” Triển Quang Phong trong vòng một tháng không ai không biết, nhưng mặc cho hắn thế nào lợi hại, thế nào hiệp nghĩa, cá tính của hắn thay vì nói vô nguyên tắc không bằng nói không hiểu thế sự, không thấu nhân tình, liền điểm ấy cũng đủ khiến người bên cạnh gặp nhiều phiền toái.

Triển Quang Phong cá tính vô cùng tùy ý, nói gió chính là mưa, tỷ như khi hắn mười tám tuổi gặp được Tả Tễ Nguyệt, khi đó mới mười ba, tên hai người ghép lại vừa vặn một câu “Quang Phong Tễ Nguyệt” (trời quang trăng sáng), Triển Quang Phong đại hỉ, cho rằng đây là duyên phận, liền kéo con người ta kết bái. Tả gia là thư hương thế gia (nho gia), cả đời cùng nhân sĩ giang hồ không quan hệ, bỗng đâu chui ra một tên “Phá Hiểu Kiếm” làm đại ca, này khiến tất cả cừu gia đều tìm tới cửa, Triển Quang Phong kinh hãi, nói muốn dẫn Tả Tễ Nguyệt sấm bước giang hồ thuận tiện tránh cừu nhân, cứ thế đem con người ta chạy mất. Tả gia từ đó giống như đã bị cướp mất đứa con này, mỗi năm chỉ được gặp mặt vào ba dịp lễ tết, này quá trình từ giao du tới kết bái thật không khác gì cường thưởng dân nữ.

Lại nói tới năm hài tử của Triển Quang Phong.

Triển Quang Phong mười lăm tuổi trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy như ngọn gió lớn, đột nhiên nhận ra kiếm khách xứng mỹ nhân là chuyện thực hiển nhiên, chính mình phải tìm một mỹ nhân sánh đôi cùng. Triển phụ Triển mẫu đương nhiên cao hứng, thế là đứa con chạy đông chạy tây khiêu chiến, không đến một năm, đột nhiên bế một hài tử về nhà, Triển phụ Triển mẫu cằm đều muốn rớt.

Hỏi hắn mẫu thân đứa nhỏ là ai, hắn chỉ thở dài không nói, chính mình chui vào trong phòng ngồi tự kỷ đến nửa tháng, tiểu hài nhi ném cho phụ mẫu chăm sóc. Đại khái khoảng nửa tháng sau hắn đi ra, tâm pháp cao thêm một tầng, để lại một câu “Đứa nhỏ này gọi là Triển Tư Hoàn”, rồi xách kiếm chạy mất.

Triển gia nhiều đời kinh thương, phụ mẫu đều là người thông minh, suy nghĩ một chút liền bị dọa sợ đến tái mặt.

Tư Hoàn Tư Hoàn, không lâu trước đó trong cung truyền ra việc Hoàn phi không được thánh sủng lại mang thai, chỉ sợ không phải là của Hoàng thượng, chẳng lẽ đứa nhỏ này là của Triển Quang Phong cùng Hoàn phi?! Cái này là tội chém đầu a!

Triển Quang Phong đi biệt mười tháng không về, Triển gia còn đang lo không biết cái đầu trên cổ có còn bảo toàn hay không hắn đã lại hậm hực trở về, đem theo một anh nhi cho cha mẹ, “Đứa nhỏ này kêu Triển Mộ Liễu.” – lại chán nản nói “Tiêm Tiêm không lấy chồng ta có thể lý giải, nhưng tại sao Tố Tố cũng không chịu....” nói xong như du hồn bế quan đóng cửa tu luyện.

Triển phụ thiếu chút miệng sùi bọt mép, Tiêm Hồng là khuê danh của Hoàn phi, xem ra lời đồn là có thật, tuy rằng lời đồn được kỳ diệu áp chế nhưng đầu vẫn có thể rơi a!

Về phần nương của Mộ Liễu, trên giang hồ có lời đồn, “Thánh thủ” Liễu Tố Tiên cùng Triển Quang Phong thường hay qua lại, bất quá người ta chí ở hành y tế thế, không chịu cùng ai kia cũng không có gì lạ...

Triển phụ Triển mẫu nghĩ tới nghĩ lui cũng hết cách chỉ còn cách vất vả chăm sóc hai anh nhi, một tháng sau, Triển Quang Phong cửa lớn còn chưa bước tai họa đã tìm tới, Triển gia như lâm đại địch, vì người tới không ai khác là nữ ma đầu nổi danh giang hồ “Nhất kiếm vô ưu” Quân Vô Ưu.

Không nghĩ tới đối phương thế nhưng đem hai nãi oa ném cho Triển gia, cười lạnh: “Đây là con của Triển Quang Phong, nói cho tên khốn kia, bổn cô nương còn chưa xưng bá võ lâm, giết hết võ lâm chính phái thì chưa có ý định kết hôn!” – nói xong phất tay áo bỏ đi.

Triển phụ Triển mẫu trợn tròn hai mắt, hai đứa nhỏ giờ biến thành ba, không biết nên nói sao với Triển Quang Phong về mối hôn nhân vô vọng này. Sau đó nửa tháng lại có người tìm tới cửa, lần này người tới là nhạc tiên danh xưng Cung Linh Hoa, trên tay ôm một đôi song sinh.

Triển phụ tuyệt vọng, xám mặt hỏi: “Triển Quang Phong?”

Cung Linh Hoa lạnh lùng gật đầu, mỉm cười: “Ta trong lòng chỉ có vũ đạo cùng âm nhạc, tâm nguyện chưa thành sao có thể lập gia đình?”

Triển Quang Phong sau khi xuất quan, mắt thấy hài tử từ hai đứa thành năm, cũng bị dọa cho một trận, lại nghe thấy cả hai nữ nhân kia đều không nguyện gả cho hắn thì thương tâm muốn chết, đem hài tử gọi là Triển Hoài Quân, Triển Niệm Linh và Triển Niệm Hoa, lại xách kiếm muốn đi.

“Con a! Ngươi rốt cuộc muốn để lại cốt nhục cho bao nhiêu nữ nhân a!? Hơn nữa tại sao ngươi chuyên tìm cái loại nữ nhân không thương ngươi a!?” Triển phụ cuối cùng sụp đổ, níu áo thằng con lại rít gào.

“Chính là ta yêu các nàng a!” – Triển Quang Phong thở dài, suy tư nói: “Ta chỉ cùng các nàng kết giao, hẳn sẽ không lưu lại hài tử khác.”

Triển phụ Triển mẫu đang muốn sinh khí thì Triển Quang Phong cười cười: “Cha yên tâm, lần này ta nhất định sẽ mang con dâu về cho người!”

Triển phụ trợn mắt, hôn mê.

Không có hài tử tiếp theo xem như là do công của Tả Tễ Nguyệt, Trienr Quang Phong tới Tả gia chủ yếu là muốn xem nhi nữ nhà họ, kết quả nghe đến tên Tả Tễ Nguyệt liền sáng mắt quấn lấy hắn, bởi vậy đã giải cứu được vô số thiếu nữ lòng tại giang hồ không tại hôn nhân. Bởi tình yêu của Triển Quang Phong vô cùng quỷ dị, hắn luôn yêu thượng nữ nhân không đủ yêu hắn, cũng không phải là không yêu mà là các nàng yêu chưa đến mức muốn kết hôn mà thôi.

Khi con lớn nhất (Triển Tư Hoàn) được bảy tuổi, Triển Quang Phong mới về nhà ở hẳn, trước đó đều là lúc về lúc không, hơn nữa lần này còn ‘thuận tiện’ dắt Tả Tễ Nguyệt trở về cùng. Triển phụ phản ứng đầu tiên chính là khóc lớn: “Lại thêm một đứa!”     (lão gia, cực khổ cho người ~)

“Lão gia người bình tĩnh lại một chút!” – Triển mẫu nhanh chạy lại an ủi – “Đứa nhỏ này nhìn thế nào cũng đã mười tám, không phải của Quang Phong!”

Sự xuất hiện của Tả Tễ Nguyệt đối với võ lâm nhân sĩ mà nói là một thiên đại phúc ân, nói có hơi quá nhưng sự thật chính là như vậy. Tả Tễ Nguyệt biết suy nghĩ, Triển Quang Phong thì không, nhưng Triển Quang Phong đối với vị nghĩa đệ này là bảo đâu nghe đấy, cho dù hắn đang giết người, chỉ cần Tả Tễ Nguyệt hô “Dừng tay”, kiếm cũng có thể dừng lại cách mũi người nọ chưa đầy một tấc, phẩy phẩy rồi rời đi, cho nên nhờ có Tả Tễ Nguyệt mà Triển Quang Phong tránh được rất nhiều rắc rối mà võ lâm cũng được yên bình.

Đến nỗi, năm người con trai của Triển Quang Phong, căn bản là do một tay Tả Tễ Nguyệt nuôi dưỡng. Triển Tả hai người nếu cùng nói chuyện, mọi việc chắc chắn sẽ nghe theo Tả Tễ Nguyệt.

Lúc này nhìn lão cha đã bao lâu không có ý định cưới lão bà nay lại muốn tìm vợ, Triển Tư Hoàn đau đầu, sợ võ lâm nay mai lại có kiếp nạn liền chuyển hướng Tả Tễ Nguyệt nói: “Nguyệt thúc, người khuyên nhủ cha đi!”

Tả Tễ Nguyệt chần chờ một lúc, nhàn nhạt cười: “Nhưng cha các ngươi độc thân đã mười sáu năm, muốn cưới vợ là chuyện thường tình......”

“Vẫn là Nguyệt đệ hiểu ta!” – Triển Quang Phong đại hỉ, tuyên bố: “Cho nên tối nay, nữ nhi Lăng Tiêu môn môn chủ Sở Y Tình sẽ tới bái phỏng, thuận tiện gặp mặt các ngươi!”

“Gì!?” Mọi người kinh hãi, vẫn biết năng lực hành động cùng quyết đoán của Trển Quang Phong là nhất lưu, nhưng này công phu tiền trảm hậu tấu sao cũng nhất lưu đến trình độ này?

“Sở Y Tình không phải chỉ mới mười tám tuổi sao?” – Triển Mộ Liễu cười rộ lên – “Cha, công phu trâu già gặm cỏ non của cha cũng quá cường nha! Nàng so với đại ca chỉ hơn có một tuổi!”

Triển Hoài Quân lắc đầu: “Lăng Tiêu môn chủ cùng cha ngang hàng, việc này thật không hợp lẽ thường.”

Song sinh hai miệng một lời cười nói: “Hắc hắc! Cha thật không đứng đắn! Lão hán lại muốn cưới niên (trẻ) thê!”

“Đều câm miệng cho ta, dù sao chiều nay nàng sẽ tới, các ngươi chuẩn bị cho tốt vào!” Triển Quang Phong hừ nói.

Năm đứa nhỏ nhất trí nhìn Tả Tễ Nguyệt.

Tả Tễ Nguyệt nhẹ thở dài: “Cứ vậy đi, đừng khiến người ta nói Triển gia không biết lễ phép!”

Năm người đành phải tâm không cam tình không nguyện đáp ứng.