Chương 1: Không đắc tội nổi

Thành phố J, trong một dãy biệt thự phong cách Âu Mĩ đang cử hành nghi thức hôn lễ long trọng. Biệt thự xa hoa làm cho người ta chỉ nhìn là đủ rồi, hàng loạt đen treo thủy tinh màu trắng hấp dẫn, cầu thang xoắn ốc màu trắng bằng chất liệu gỗ tốt nhất, thiết kế lung linh, có khúc cong nhỏ tĩnh mịch tạo cảm giác độc đáo, vô số nhạc công nhạc giao hưởng nghiêm chỉnh đứng giữa phòng khách, tấu lên thứ âm nhạc uyển chuyển mềm mại.

Bên trong đại sảnh rộng rãi sáng rực chật ních những nhân vật thượng lưu đến từ giới kinh doanh, giới chính trị và các chức nghiệp khác, tiếng chúc mừng nối liền không dứt, tiếng cạn ly trong bữa tiệc linh đình liên tiếp.

Chợt có tiếng tranh cãi ồn ào chói tai của phụ nữ vang lên, làm khách khứa bốn phía kinh động.

"A a! ! Tiện nhân, cô muốn chết có phải không!"

Chỉ thấy cô gái mặc đồ đắt tiền, tay cầm túi LV, phủi phủi lễ phục dạ hội bị rượu bắn tung tóe. Dạ phục màu đen cổ chữ V thấp ngực đắt tiền vì lay động dữ dội mà khiến bộ ngực lắc lư càng lợi hại hơn. Vừa lúc một người hầu bàn bưng khay từ bên cạnh đi qua, cô gái ăn mặc diêm dúa kia liền đưa tay lên khay lấy một ly rượu đế cao dội thẳng vào mặt đối phương.

"Khụ khụ ~"

Cô gái bị hắt một mặt rượu, mang áo choàng màu đen với mái tóc dài mềm mại, dạ phục hở vai bị rượu làm đỏ một mảng lớn bên dưới càng làm thân thể lung linh hấp dẫn mê người, không giống với cô gái lòe loẹt quyến rũ kia, cô gái này mềm mại mỹ lệ, giống như đóa hoa sen trắng cao thượng không thể với tới, nhẹ nhàng đi vào mắt làm người ta thương yêu.

Môi xinh xắn vừa vặn nhẹ nhàng nhếch lên, giơ tay lau rượu trên mặt, nhu hòa từ trong miệng phun ra ba chữ, "Thật xin lỗi!"

Diệc Tâm Đồng nhìn khuôn mặt đối phương hung dữ, lông mày nhỏ nhắn nhẹ nhàng cau lại. Vừa rồi cô vội vã tìm người, không chú ý tới có một người đứng phía trước, mới không cẩn thận đụng vào đối phương, còn đem rượu hất vào người ta.

Cô gái ăn mặc diêm dúa nâng môi đỏ thẫm lên, cười lạnh nói, "Thật xin lỗi? Cô biết quần áo này của tôi đắt cỡ nào không? Cô đền nổi sao?"

Không có chú ý tới khách xung quanh quăng tới ánh mắt khác thường, cô ta càng nói càng lớn tiếng, "Đoán chừng cả đời cô cũng mua không nổi!"

Diệc Tâm Đồng liếc nhìn dạ phục trên người cô ta, xác thực rất đắt, kiểu dáng mới nhất nhập khẩu từ nước Pháp, nếu như đối phương không có chút lai lịch, cũng không mua được lễ phục đắt như thế.

Cô không lên tiếng, cô gái diêm dúa lại vô cùng tức giận, vung tay lên muốn tát cô, có điều tay dừng ở giữa không trung, trì trệ không thấy vung xuống.

Cô gái diêm dúa nghiêng đầu nhìn ra sau lưng, màu máu trên mặt trong nháy mắt rút đi, trợn to mắt kinh hô một tiếng, "Mạc thiếu gia!"

Mạc Duy Dương hất tay cô ta ra, tròng mắt không có một tia nhiệt độ lẫn ý lạnh, môi mỏng cử động , "Cô nên suy tính hậu quả của việc vung xuống cái tát này đi!"

"Mạc thiếu gia, đây chỉ là một chút hiểu lầm, anh nghe em giải thích. . . . . ."

Mạc Duy Dương gạt đi, ngăn cản cô ta nói câu kế tiếp, "Hợp tác quảng cáo giữa cô và tập đoàn Diệu Hằng tuyên bố bị hủy bỏ, tập đoàn Diệu Hằng không cần hợp tác với một người mẫu mở miệng là toàn lời thô tục, tôi nghĩ trang phục trên người tiểu thư Tu¬la đây, cũng nên vật quy nguyên chủ rồi!"

Vừa dứt lời, chỉ nghe được tiếng trầm thấp dễ nghe của người đành ông vang lên lần nữa, "Người đâu, đem cô gái sống chết không biết điều này kéo ra ngoài, cởi toàn bộ trang phục trên người cô ta ra!"

"A! Đừng!" Tu¬la bị mấy người đàn ông ở ngoài phòng khách xông vào nhấc hai tay hai chân lên, kéo ra ngoài.

Diệc Tâm Đồng nhìn cô gái không ngừng giãy giụa khóc lóc, chật vật không chịu nổi, trong lòng âm ỷ một trận co rút đau đớn, lại một cô gái ngu xuẩn dựa vào sắc đẹp để đến gần người đàn ông này.

Năm năm trước, cô được anh mang từ cô nhi viện về biệt thự của anh, cùng nhau chung sống năm năm, cô từ một cô bé mười hai tuổi thoắt cái biến thành cô gái mười bảy tuổi. Trong thời gian năm năm, người đàn ông này không biết đã đổi bao nhiêu phụ nữ, mà mỗi người phụ nữ không phải người mẫu thì cũng là minh tinh, thấy một màn như vậy, lòng của cô đã sớm chết lặng.

Ngẩng mắt nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, mím môi khóe miệng run rẩy, trong lòng trôi nổi từng cơn ớn lạnh. Đây là một người đàn ông tàn nhẫn không có nhiệt độ, làm bất cứ chuyện gì cũng đều là trước sau bá đạo lạnh lùng như một.

Mạc Duy Dương cũng nhìn chằm chằm cô, duỗi bàn tay cố định đầu cô vào ngực, giọng nói giống như rượu ngon nguyên chất truyền tới bên tai, "Muốn về không?"