Chương 1: Định mệnh gặp gỡ bất ngờ
Sáng
sớm, ánh mặt trời thật chói mắt.
Hôm nay
là ngày Chu Hiểu Hiểu phải đi phỏng vấn lần thứ 25 trong cuộc đời tìm việc. Từ
khi tốt nghiệp đại học tới nay, cũng hai năm rồi, cô luôn phải làm việc bán
thời gian để kiếm tiền. Hiểu Hiểu thành công bị thuê 19 lần, cũng xuất sắc
thành công bị đuổi việc 19 lần.
Lần này
nếu phỏng vấn thành công, cô nhất định không cho phép bản thân bị đuổi việc lần
nữa. Nhất định phải làm cho đến một năm rồi… tính. Mỗi lần đi làm thì cũng chỉ
duy trì được quá hai tháng là… knock out. Cũng có vài lần đi làm được một ngày,
hôm sau liền bị đuổi thẳng cẳng ra khỏi công ty.
Vận
mệnh của cô cực kỳ bi thảm, thế nhưng nào có ai biết đâu. So với vài thiếu nữ
cùng tuổi sinh trưởng trong gia đình giàu có, người ta đi đến đâu cũng đều có
thể hấp dẫn ánh mắt của người khác. Lớn lên xinh đẹp không nói, còn có điều
kiện gia đình nữa. Cô từ nhỏ đã là cô nhi, không một ai thân thích có thể chăm
sóc, giờ đây so với bọn họ đúng là một trời một vực.
“Haizzz!”
Hiểu Hiểu thở dài một hơi “Chu Hiểu Hiểu! Ngươi không nên tiếp tục ai thán bản
thân nha. Nếu không đi mau thì chẳng kịp ăn sáng đâu”
Tiếp
tục đi tới phía trước, Hiểu Hiểu có thể khẳng định bản thân mình bị sao quả tạ
chiếu xuống. Đi xe công cộng thì đón nhầm xe, đi xe điện ngầm thì bị cánh cửa
kẹp lấy đầu, ngay cả chó con cũng đuổi cô chạy trối chết, nhưng chiếc giày mới
mua còn đạp phải nước tiểu. Trời ơi! Chẳng lẽ cô còn chưa đủ bi thảm hay sao?
Làm cô phải vác vẻ mặt chật vật đi đến công ty để phỏng vấn xin việc, như vậy…
có thể thành công sao?
Nhưng
mà, sản nghiệp của Hạ thị này cũng thật là khổng lồ. Nghe nói tòa nhà cao tầng
này đã có đến 23 tầng trên 36 tầng là thuộc công ty anh ta, quy mô vô cùng đồ
sộ. Tuy không thể so sánh với các tập đoàn phương đông nhưng thị trường trò
chơi của Hạ thị này có thể nói là rộng rãi toàn nước. Vài năm gần đây bắt đầu
đầu tư vào thị trường Trung Quốc, nhất định là sản nghiệp của Hạ thị cũng không
nhỏ.
Kinh
nghiệm 25 lần phỏng vấn thất bại cùng 19 lần bị đuổi việc, Chu Hiểu Hiểu hiểu
được nếu muốn đậu phỏng vấn thì trước tiên phải biết về lịch sử của công ty
này, lần này cô chuẩn bị đầy đủ cùng với rất tự tin.
“Chu
Hiểu Hiểu!” Đột nhiên có người hô lên tên cô.
“Có!” Hiểu
hiểu từ trên ghế so pha đứng bật dậy.
“Chủ
nhiệm chúng tôi yêu cầu cô vào phỏng vấn”
“Vâng!”
Cô gật gật đầu, theo nữ nhân viên vào văn phòng của vị gọi là chủ nhiệm. Cô gái
này cũng thật xinh đẹp, xem ra có thể nhanh chóng leo lên thư ký trong nay mai.
“Là
phòng này, cô tự đi vào đi nhé!” Nữ nhân viên chỉ vào cánh cửa trước mặt Hiểu
Hiểu “Tôi còn có công việc phải làm nên sẽ không vào cùng cô đâu. Chúc may mắn”
“Vâng”
Chu Hiểu Hiểu nhìn cánh cửa thủy tinh trước mặt, trong lòng đột nhiên hơi khẩn
trương. Cô định đầu lại nói lời cám ơn với nữ nhân viên đã dẫn đường mình đến
đây, nhưng đảo mắt một chút liền không thấy bất kỳ thân ảnh nào bên cạnh mình.
“Hey!
Liều vậy!” Cô hít sâu một hơi, nắm lấy nắm đấm cửa toan đẩy vào nhưng một thanh
âm vang vọng như có như không đột nhiên xuất hiện từ đằng sau.
“Nếu đã
đến đây thì mau chóng vào đi”
Chu
Hiểu Hiểu quay đầu lại chỉ thấy một nam nhân hơn 30 tuổi với mái đầu bị hói
đang nhìn cô mỉm cười, hơn nữa liền đẩy cánh cửa thủy tinh trước mặt cô đường
hoàng tiến vào.
“Vào
đi!”
Cô hoàn
hồn, liền đi theo nam nhân kia vào, chắc hẳn hắn chính là chủ nhiệm tuyển nhân
viên. Nhìn mái đầu kia liền có thể đoán được, chẳng phải trên tivi vẫn thường
chiếu những bộ phim về những người như thế này sao?
“Cô tên
là Chu Hiểu Hiểu?” Nam nhân buông tư liệu trong tay, bước chân thong thả đến
bàn của mình ngồi xuống.
“Vâng,
là tôi!”
“Không
cần khẩn trương, ngồi đi!” Nam nhân chỉ chỉ chiếc ghế dựa phía sau cô “Tôi là
chủ nhiện quản lý nhân lực Lưu Vân Sinh, cô gọi tôi Lưu chủ nhiệm là được rồi”
“Vâng”
Chu Hiểu Hiểu hạ ghế dựa xuống thấp một chút.
“Cô tại
sao lại muốn tới công ty chúng tôi làm việc? Bằng cấp của cô có thể làm quản lý
ở một vài thị trường kinh doanh có tiếng, vì sao lại phải đến đây chịu cực với
công ty chúng tôi?”
“Vâng…
là…” Phải trả lời như thế nào đây? Chẳng lẽ lại nói cho ông ta biết cô chưa bao
giờ làm quá hai tháng tại những công ty trước sao? Chắc nên nói bản thân do học
không đúng khoa mình thích ở đại học, tất cả chỉ vì học bổng làm mê muội? Nhưng
loại chuyện như vậy cô nói cũng không nên lời.
“Chu
Hiểu Hiểu, 24 tuổi, đã tốt nghiệp học viện khoa học kỹ thuật, trong hai ngăm
sau khi tốt nghiệp luôn luôn tại không ngừng thay đổi công tác?” Lưu chủ nhiệm
giơ giơ sơ yếu lý lịch trong tay “Có đôi khi kinh nghiệm cũng rất trọng yếu,
bất quá, tần suất thay đổi công tác của cô cũng thật quá cao”
“Không
phải. Chủ… chủ nhiệm, việc đó thật ra thì…”
“Không
cần giải thích, ngành của chúng tôi không phù hợp với cô. Cô có thể đến nơi
khác xin việc…”
“Chủ
nhiệm, anh có thể châm chước một chút được không? Tôi cái gì cũng đều có thể
làm kể cả dọn dẹp này nọ…”
“Chúng
tôi tuyển chọn nhân viên rất nghiêm khắc, hơn nữa quản lý bộ phận chính là thể
diện của công ty. Cô cho rằng với diện mạo của cô bây giờ có thể đảm nhiệm chức
vụ sao?”
Chu
Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn nhìn chính mình, quả thật cô không xinh đẹp, cũng không
có trang điểm, ngay cả quần áo cũng là đồ bỏ đi của bạn tốt.
“Nếu cô
muốn làm nhân viên vệ sinh nhân thì có thể đến công ty Gia Chính, nhân viên vệ
sinh của công ty chúng tôi đều là thuê từ Gia Chính”
“Anh
không cần nói như thế. Tôi biết mình lớn lên không xinh đẹp, nhưng nhan sắc
cũng đâu phải do tôi muốn là có. Tại sao mọi công ty khi muốn tuyển dụng nhân
viên đều đem diện mạo đặt lên đầu thế này?” Cô không giữ được sự bình tĩnh khi
Lưu chủ nhiệm phê bình bản thân mình như vậy. Mặc dù cô đã biết được bản thân
mình như thế nào nhưng sao khi nghe được từ lời người khác nói, cô lại có chút
thương tâm.
“Cám ơn
anh đã tiếp đãi, Lưu chủ nhiệm, nếu không có việc gì khác, ta xin cáo từ” Hiểu
Hiểu biết, cho dù công ty không muốn thuê cô nhưng cô vẫn còn có tôn nghiêm của
mình.
“Nếu cô
muốn việc làm, hay là bộ quản lý thị trường đi, nơi đó chắc hẳn là sẽ có công
việc thích hợp cho cô”
“Cám ơn”
Chu Hiểu Hiểu đứng dậy hướng Lưu chủ nhiệm gật đầu sau đó xoay người rời đi.
Nói
cũng như không, cho dù muốn làm ngành khác cũng không phải đến xin tuyển ở bộ
phận quản lý nhân sự bên đây sao? Thật xem cô là đứa ngốc à?
Có lẽ
cô nên chấp nhận vận mệnh của mình vậy. Từ lúc sinh ra đến bây giờ chưa từng có
chuyện gì gọi là may mắn xuất hiện. Đến với thế giới này đối với Hiểu Hiểu mà
nói là một điều bất hạnh, ba mẹ không cần, người yêu không cần, thậm chí tất cả
mọi người trên thế giới này cũng đều không cần. Cuối cùng chỉ còn lại một mình
cô cố gắng sống sót.
Hiểu
Hiểu không biết rốt cuộc mình đã rời khỏi toà nhà Hạ thị như thế nào, cũng càng
không biết bây giờ mình nên đi đâu. Bản thân hoàn toàn không có mục đích, từng
bước lững thững về phía bờ hồ công viên.
“Muốn
chết sao?” Cô âm thầm hỏi chính mình. Đúng vậy, muốn chết! Hiểu Hiểu mười phần
thì đã có hết chín phần muốn ý định này trở thành sự thật, nhưng mà… cô không
cam lòng. Làm cái gì cũng không được thì chết đi sẽ có ai đau lòng đây? Cho dù
lúc còn sống thì cuộc đời cô vĩnh viễn chỉ là một màu xám tro điều hiu cô quạnh
đầy bi thảm, bị mọi người bỏ qua, thời điểm chết nhất định phải cho thật có ý
nghĩa. Tục ngữ thuờng nói: cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Đầu
tiên, cô muốn hiến xác cho bệnh viện để nghiên cứu y học giúp ích cho xã hội
bởi vì cô biết co dù có chết đi thì cũng không có ai thương tâm, lại càng không
có bà con thân thích mang cô đi mai táng. Cho nên hành động này vừa có ý nghĩ
cho thế giới lại vô cùng có lợi cho bản thân cô.
Sau đó,
Hiểu Hiểu cô phải chết long trọng một chút. Chẳng hạn như… Cứu người nha, chẳng
cần quảng đó là hạng người gì, chỉ cần… Cái gì? Trên mặt hồ làm sao lại có một
đứa nhỏ tóc trắng đây? Lại còn đang không ngừng lúc chìm lúc nổi? Không thể
nào! Có người rơi xuống nước? Nhưng mà tại sao chẳng ai cứu nó?
Chu
Hiểu Hiểu nhìn xung quanh một lượt, cô phải làm cái gì bây giờ? Xung quanh một
người cũng không có, làm sao bây giờ? Thật sự cô phải nhảy xuống cứu nó sao?
Nhưng mà… cô… cô… cô lại không biết bơi.
Mắt
thấy đứa nhỏ đang chìm dần trên mặt hồ, cô lại càng bối rối hơn.
“Có ai
không? Cứu mạng! Có ai ở đây không? Làm ơn cứu mạng!” Cô hô hào vài tiếng nhưng
vẫn không có ai xuất hiện “Chính mình phải đi thôi, dù sao cũng không còn gì
vướng bận nữa rồi”
Nói
xong liền nắm cái mũi, hít thở một lượt “Phù phù”. Một tiếng nhảy vào trong hồ,
cảm giác lạnh từ đâu xâm nhập hết lục phủ ngũ tạng. Cô không ngừng giãy giụa
hướng tới đứa bé, chỉ kém một chút nữa là thành công rồi.
Hiểu
Hiểu cách đứa nhỏ càng ngày càng gần, nhưng ngặt một nỗi cô càng lúc lại không
còn khí lực. Mắt thất mình sẽ không thoát được, cô bắt lấy đứa bé ôm thật chặt
trong lòng. Đứa nhỏ này vẫn còn rất nhỏ, phải làm sao bây giờ? Cô không còn
chút sức lực nào nữa mà nước thì càng ngày càng lạnh khiến cô hít thở không
xong. Cô nhất định phải cứu đứa nhỏ này… nhưng cô giờ đây không thể tiếp tục
giãy giụa vào bờ, không thể kiên trì được, cô sắp không xong rồi. Uống vài ngụm
nước vào bụng, cô sắp chết rồi, không nghĩ tới cuối cùng mình lại chết ở trong
này với đứa nhỏ đáng thương. Cô không nghĩ nó mới tí tuổi đầu đã phải chết lãng
nhách như thế này, cô vẫn không cứu được nó, cái chết này đối với cô lại càng
lãng nhách hơn.
Chỉ cảm
thấy thân thể thật nặng, không ngừng chìm xuống phía dưới, cuối cùng cô cũng
mất đi ý thức.
“Này!
này này này này! Cô gái! Cô gái! Tỉnh lại!”
“Ưm” Là
ai vậy? Là ai đang nói chuyện đó?
“Cô
gái! Cô gái!”
Chu
Hiểu Hiểu chậm rãi mở mắt “Đây là nơi nào? Thiên đường sao?”
“Ha ha!
Cô gái, nơi này không phải thiên đường!” Một thanh âm ồ ồ xuất hiện trên đỉnh
đầu cô.
“Không
phải thiên đường? Vậy…” Cô chậm rãi ngồi dậy nhìn xung quanh một lượt. Trời ạ!
Nơi này là ven hồ ở công viên, cô không có chết?
“Xem ra
diêm vương đã chê cái mạng của cô nha” Thanh âm đó lại vang lên.
“Chê
ta?” Chu Hiểu Hiểu ngẩng đầu muốn nhìn xem người nói chuyện với mình là ai, một
bác ngoài 40 đang nhìn cô chằm chằm “Là bác đã cứu cháu sao?”
“Không
phải, là một cô gái còn rất trẻ, nhưng mà sau đó đã nhanh chóng đi mất”
“Vâng!
Khụ khụ…” Thật may mắn khi có người cứu cô, đột nhiên cô giống như nhớ tới cái
gì lập tức đứng bật dậy “Bác, đứa nhỏ đâu?”
“Hử?
Người cô nói là nó sao?” Ông ấy chỉ chỉ đứa nhỏ đang nằm bên cạnh “Đứa nhỏ này
thật dễ thương nha”
Chu
Hiểu Hiểu nhìn lại theo hướng tay lão, một cậu bé tầm 7 tuổi hiện ra trước mắt.
Mái tóc màu trắng đặc biệt, mi tâm dường như xuất hiện tia sáng thu hút anh
mắt. Làn da trắng không chút huyết sắc, lông mi dài chắc sẽ tô điểm thêm cho
cặp mắt vẫn còn nhắm chặt, sống mũi cao cao, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên. Cô
nhìn đến trợn tròn con mắt, đây là con người sao? Xinh đẹp còn hơn cả tinh linh
trong truyền thuyết.
“Đúng
vậy, thật xinh đẹp!” Đứa bé thật đẹp làm cho đoi mắt cô muốn đui “Bác à! Nó
không có việc gì chứ?”
“Chắc
là không có việc gì, hơi thở vẫn đều đều, nhưng ta nghĩ cô nên đưa nó đến bệnh
viện cho bảo đảm. Trời lạnh như thế lại ngâm trong nuớc lâu, quần áo trên nguời
đều ướt sũng, thế nào cũng cảm cho xem” Lão đứng dậy vỗ vỗ bụi bám trên người,
hướng Chu Hiểu Hiểu nói “Cô gái, nếu không có chuyện gì ta cũng đi đây. Cô mau
mang nó đến bệnh viện đi thôi”
“Cháu
dẫn nó đến bệnh viện?” Chu Hiểu Hiểu chỉ chỉ ngón tay vào chính mình “Tại sao
lại là cháu? Đứa nhỏ này đâu có quan hệ gì với cháu”
“Cô gái
nói sai rồi, đứa nhỏ này mang lại vận may cho cô đấy. Không phải ai cũng may
mắn được cứu sống như cô đâu”
“Nhưng
mà nó thật sự không phải con của cháu nha, cháu cũng chỉ vì muốn cứu nó thôi”
“Cô gái
à! Đứa nhỏ này khi hôn mê đều luoon miệng gọi mẹ, cô không phải mẹ nó thì còn
ai?”
“Cháu…”
“Mẹ…”
Chu Hiểu Hiểu vừa muốn biện giải, đột nhiên bị thanh âm trong trẻo đánh gãy.
Cô đang
cúi đầu, chỉ thấy đứa nhỏ chậm rãi mở mắt, tay nhỏ bé nhẹ nhàng nắm lấy ống
quần của cô
“Mẹ…”
“Này
tiểu quỷ, dì không phải mẹ cháu nha! Đừng nhận loạn như vậy chứ”
“Mẹ…”
Là mẹ, chính là mẹ, lúc nó nghĩ mình nhất định sẽ bị đông chết trong hồ, là mẹ
đã ôm chặt lấy nó. Chú cùng ba ba đã nóiở, bất luận lúc nào, nơi nào, được mẹ
ôm vào lòng vĩnh viễn đều rất ấm áp. Nó suy nghĩ hết 7 năm, nhìn qua biết bao
nhiêu người mẹ. Mẹ nhất định là mẹ của nó, cho dù thế nào cũng không rời khỏi
nó, không vứt bỏ nó.
“Mẹ…
tiểu Viêm nhi rất nhớ mẹ…”
“Này!
Này này tiểu quỷ! Cháu đưng khiến dì tắt thở chết tại chỗ nhé!”