Chương 1

Tục ngữ có câu : Rừng còn xanh lo gì không có củi đốt, người còn sống ắt có ngày nổi danh. Nhưng có nhiều người chết đi rồi mới có thể dễ dàng nổi tiếng.

Hạ Vũ Thiên rốt cuộc cũng hiểu được lý lẽ này.

Trước đó, hắn chỉ là một người bình thường trong số 13 triệu cư dân của thành phố này. Hắn biết rõ bản thân mình cũng chỉ thuộc loại thường thường bậc trung, từ diện mạo, chiều cao, thành tích, tiền lương,… không điểm nào có thể coi là nổi bật, chỉ vừa đủ với những gì mà hắn mong muốn. Ngó lên thì không bằng ai, ngó xuống cũng không có ai hơn mình – chính là nguyên tắc làm người của hắn.

Nhưng vào ngày 13 tháng 6 năm 2008, Hạ Vũ Thiên lại có vinh dự xuất hiện trên trang nhất của Tây Thị Tân Văn. Toà soạn cũng thật là ưu ái, dành hẳn cho hắn một dòng tít thật lớn. Một người bình thường bỗng dưng được lên báo -nguyên do cũng chỉ có một vài loại. Loại có khả năng nhất chính là người này đã chết vô cùng ly kỳ. Hạ Vũ Thiên chưa bao giờ để ý đến những câu chuyện lá cải giật gân như thế cả. Nhưng thật không may, lần này hắn lại là nhân vật chính của một câu chuyện như thế.

Trước tiên phải nói rằng, ngày đó, Hạ Vũ Thiên bước ra khỏi cửa hắn không hề biết rằng đó là một ngày đen tối trong truyền thuyết. Mà nếu có biết hắn cũng không thể lấy nó làm cái cớ để cho bạn gái leo cây.

Ăn vội bữa sáng, hắn liền ra cửa, sải bước trên con đường nhỏ mà hắn đều qua lại vài lần mỗi ngày. Nhưng hắn không thể ngờ rằng trên con đường quá đỗi quen thuộc ấy, con đường mà hắn vốn cho là vô vị, chán ngắt lại có thể phát sinh chuyện ngoài ý muốn, giống như người ta vẫn hay nói là “Lật thuyền trong mương”.

Việc hôm ấy xảy ra như thế nào, Hạ Vũ Thiên không hề nhớ rõ. Tối hôm ấy, liếc qua vài tờ báo lá cải hắn mới giật mình không ngờ rằng việc hắn chết lại khiến báo chí tốn nhiều giấy mực như vậy. Trên báo, người ta nói như thế này : hắn đang đi trên đường thì bỗng dưng ngã lăn ra chết bất đắc kỳ tử, trên đầu chỉ có một vết thương nhỏ như đồng xu sưng lên mà thôi. Những người chứng kiến kể lại, hắn tự mình ngã xuống, không hề có ai tấn công, cũng chẳn có ai đả động gì tới hắn. Sơ lược là như vậy, còn tiếp theo thì vẫn là những dòng chữ câu khách mà những tờ báo lá cải hay dùng để khơi gợi sự tò mò của độc giả, ví dụ như “Hắn bị giết, hắn tự sát hay là…”.

Vài ngày sau đó, những tờ báo loại này tranh nhau đưa tin bài liên quan đến cái chết của Hạ Vũ Thiên khiến khắp nơi rộ lên những tin đồn về nguyên nhân ra đi của hắn. Trí tưởng tượng của những người này được phát huy đến mức tối đa, người thì nói hắn bị sinh vật ngoài hành tinh tấn công, kẻ lại bảo hắn chết vì bị bộ quốc phòng Mỹ dùng làm đối tượng thử nghiệm loại vũ khí bí mật. Nhất thời đây trở thành câu chuyện được cư dân thành phố bàn luận xôn xao nhất vào những lúc trà dư tửu hậu.

Để chứng minh cho năng lực săn tin có một không hai của mình, Tây Thị Tân Văn còn mời cả các chuyên gia trong và ngoài nước tiến hành nghiên cứu nhằm đưa ra nguyên nhân có tính thuyết phục nhất. Cuối cùng, họ đưa ra kết luận nguyên nhân khiến Hạ Vũ Thiên tử vong chính là một cái bánh bao chiều của tiệm bánh Hảo Gia Gia. “Hung khí” giết người đó trong lúc hỗn loạn đã bị một chú cẩu háu đói tha đi mất dạng, nhóm các nhà khoa học này còn dự đính điều tra chú cẩu đó để tìm thêm chứng cớ cho sự kiện hy hữu này dù chẳng ai biết nó đã chạy đi đâu.

Tin này vừa truyền ra, cả thành phố được một trận cười bò ra cả đất, cuối năm đó nó còn được bình chọn là tin tức gây chú ý nhất trong năm của thành phố Tây Thị. Thời gian đó, tên tuổi của Hạ Vũ Thiên còn vượt qua cả Hoa Nam hổ – tổ chức xã hội đen khét tiếng đang nỗ lực mở rộng phạm vi hoạt động, giết người không ghê tay. Có người còn dùng tên hắn làm nhãn hiệu cho sản phẩm mới ra lò của mình.

Hạ Vũ Thiên thầm nghĩ nếu hắn còn sống nhất định phải kiện bọn người đó ra toà vì tội vi phạm bản quyền, dám ngang nhiên sử dụng tên hắn. Nhưng nghĩ lại, nếu như hắn không chết theo kiểu không ai tin được như vậy, tức là hắn còn sống, thì có các thêm tiền cũng chẳng ai thèm sử dụng tên hắn. Con người quả thật là mâu thuẫn. Không cần nói thêm, Hạ Vũ Thiên đã chết, đây là điều không cần phải bàn cãi gì nữa. Hắn đã từng một lần đối mặt với diêm vương gia gia tại địa phủ.

Diêm vương chính là người cai quản âm phủ, không cần biết là chết oan, bị ám sát, chết vì bạo bệnh, chết vì già yếu đều phải gặp mặt diêm vương một lần. Diêm vương căn cứ vào chuyện họ đã làm mà nêu ra tội trạng, thành tích rồi từ đó quyết định đầu thai kiếp sau như thế nào. Việc này nhất định phải tiến hành công chính liêm minh. Hạ Vũ Thiên vì nguyên nhân cái chết của mình mà ở lại nhân gian thêm một vài ngày, lúc tới Diêm La điện thì diêm vương đã sớm mất kiên nhẫn.

Diêm vương trừng mắt “Ngươi chính là Hạ Vũ Hảo?”

“Cái gì mà ngọt hay không ngọt, ta là Hạ Vũ Thiên, Vũ Thiên tức là ngày mưa đó có biết không?” Hạ Vũ Thiên vội la lên, diêm vương mà cũng là kẻ làm việc qua loa cho có hay sao?

“Hạ Vũ Thiên?” Diêm vương từ trên ngai vàng bước xuống, vòng qua vài vòng nhìn kỹ Hạ Vũ Thiên.“Ngươi là nam nhân ?”

“Vô nghĩa, ta là nam tử hán đại trượng phu 26 năm nay không lẽ là giả?” Hạ Vũ Thiên tức giận nói.“Diêm vương, ngươi không muốn nói với ta là ngươi bắt nhầm người đó chứ?.”

“Nói bậy, ta đường đường là diêm vương, làm sao có thể phạm sai lầm.” Diêm vương cho dù biết là đã bắt sai người rồi nhưng vì thể diện nên cũng đành lên giọng mà nói cứng với hắn . Bên cạnh, một lũ tiểu quỷ trộm cười khúc khích.

“Diêm vương, chuyện này tuyệt đối không thể a. Ta còn chưa tới 30 tuổi, chưa cứa vợ sinh con. Ta lại còn có bạn gái đang đợi ta về. Biết sai mà sửa là rất tốt, ngươi mau đưa ta trở về đi”

“Khi nào thì đến phiên ngươi giáo huấn bổn vương. Hoàng tuyền lộ là đường một chiều, không có đường quay về.”

“Đường một chiều? Vậy ngươi cứ ghi cho ta một cái giấy phạt là được, ta nhất định phải trở về .” Hạ Vũ Thiên giãy dụa , đáng tiếc là hai tiểu quỷ bên cạnh thật khoẻ khiến hắn không thể làm gì được.

“Hạ Vũ Thiên, người thành phố Tây Thị, dương thọ……68 tuổi.” Diêm vương thì thầm.

“Ngươi xem, ngươi xem. Ta đều nói ngươi đã sai rồi, ta có thể sống tới 68 tuổi đó.” Hạ Vũ Thiên nói.

“Hoàn hảo, hoàn hảo.”

“Hoàn hảo cái gì, như vậy mà còn nói là hoàn hảo?” Hạ Vũ Thiên thật sự không hiểu, vì sao mà âm phủ cũng biến thành lộn xộn, hỗn tạp như chốn nhân gian.

“Ta nói hoàn hảo là vì số ngươi không bao giờ lấy vợ sinh con. Cho nên nếu ngươi có chết cũng không ảnh hưởng đến mệnh số của kẻ khác.” Diêm vương nói giống như là muốn lấy đại cục làm trọng.

“Không cưới vợ sinh con, không thể nào.” Hạ Vũ Thiên tuyệt đối không tin điều này. Tuyệt đối không tin.

“Ngươi đang hoài nghi quyền uy của bổn vương!!” Diêm vương nói.“Hạ Vũ Thiên, niệm tình ngươi trước đây làm người cũng coi như là làm tốt bổn phận, bổn vương sẽ cho ngươi kiếp sau làm súc sinh.”

“Dựa vào cái gì mà ngươi cho ta thành súc sinh, chẳng lẽ ta làm người thêm một kiếp nữa cũng không được”. Hạ Vũ Thiên thật sự không biết diêm vương đang tính toán cái gì trong đầu.

“Nếu ngươi nguyện ý lại muốn đi nhân gian chịu khổ, ta sẽ không ngăn trở. Bình thường chỉ có hồn phách của ác nhân chúng ta mới đưa nó đi nhân giới.” Diêm vương cũng không hiểu Hạ Vũ Thiên muốn gì. Hắn chính là linh hồn đầu tiên yêu cầu muốn trở lại nhân giới.

“Ta dương thọ chưa hết, vốn nên tiếp tục làm người. Ta cũng chưa hưởng hết vui thú của thế gian, làm sao có thể chết dễ dàng như vậy”. Hạ Vũ Thiên, khuôn mặt uỷ khuất, nước mắt tựa hồ đã sắp rơi ra.

Diêm vương cũng cảm thấy có chút thương tâm, nhịn không được nói: “Để bù lại sai lầm của thủ hạ, ta đáp ứng ngươi, ngươi có yêu cầu gì về cuộc sống kiếp sau thì cứ nói, ta nhất định cho ngươi toại nguyện”.

“Thật sự?” Hạ Vũ Thiên ánh mắt nhất thời tỏa sáng. Hắn đã từng một nghìn lẻ một lần nghĩ tới chuyện này rằng nếu hắn có thể an bài kiếp sau của mình thì kiếp sau của hắn sẽ an nhàn, tốt đẹp đến cỡ nào. Ha ha

Không chần trừ, Hạ Vũ Thiên nói ngay ra bức tranh tươi đẹp về cuộc sống kiếp sau mà hắn tưởng tượng: “Ta muốn ngày thường phong lưu phóng khoáng, bên người mỹ nữ như mây, tọa hưởng vinh hoa phú quý. Ngươi có thể đáp ứng ta không.”

“Hoàn hảo, yêu cầu không cao lắm. Người đâu, đưa hắn quay về nhân gian đi.”

Nói xong câu đó, một cỗ khói nhẹ thổi qua. Hạ Vũ Thiên chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng bay lên, nghĩ tới cuộc sống tốt đẹp kiếp sau, cái miệng của hắn vẫn không thể khép lại nụ cười. Nhưng đối với những kẻ đã phạm sai lầm một lần thì không thể dễ dàng tin tưởng thêm một lần nữa, đặc biệt là đối với diêm vương vì diêm vương lại phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.

Hạ Vũ Thiên vốn quay lại làm người nhưng  chẳng biết đầu cua tai nhe thế nào lại thành xuyên không quay về thời xưa. Nhưng dù sao cũng có thể coi diêm vương đã giữ chữ tín : diện mạo phong lưu, mỹ nữ như mây vờn quanh, vinh hoa phú quý không thiếu thứ gì. Chỉ là, Hạ Vũ Thiên hề vui vẻ nhận lấy hết thảy những thứ này.