Chương 1-1: Tiết tử

Phác Xán Liệt, một playboy thật thụ. Nhưng chuyện kỳ quái là hắn có một tình nhân không vì hắn hoa tâm mà trách cứ hắn.

Đương nhiên theo chính hắn nói là vì hắn đối với mỗi đoạn tình cảm đều nhập và sự thật tình.

Nhưng chỉ trừ bỏ một người, chính là ngay lúc này hắn hổn hển chạy đi tìm người ấy.

Một người nam nhân.

Hắn muốn tìm người được gọi là ── Biện Bạch Hiền

Xem ra thời gian là tình nhân hắn quen lâu nhất nhưng tình nhân này hôm nay lại một lần nữa phá bỏ ước định của bọn họ.

Khi bọn họ quen nhau đã nói qua, quan hệ tình nhân là quan hệ tình nhân, không ảnh hưởng đến sinh hoạt cá nhân.

Mà ngày hắn cùng người tình mới cùng uống nước lại bị Biện Bạch Hiền dùng một ly nước phá hủy hết.

Một ly nước từ ướt từ đầu đến chân trên người của hắn, làm cho hắn đương trường thay đổi sắc mặt.

Mà tên đầu sỏ gây ra lại đại diêu đại bái xoay người rời đi.

Nửa mặt của hắn bị người tình quăng cái ly vào, nửa còn lại cũng bị ướt hết rồi.

Tự nhiên mọi chuyện hắn an bài tốt đẹp, tình cảm mãnh liệt đêm qua cứ như vậy chào tạm biệt với hắn.

Chuyện như vậy đã không phải là lần đầu tiên xảy ra, mà mỗi lần hắn tìm được đối tượng mới, Biện Bạch Hiền dường như đều canh ngay thời điểm hắn vui vẻ nhất cho hắn một cái giật mình.

Hắn là kẻ có biệt hiệu playboy đã muốn trở thành danh nghĩa mà thôi.

Ngươi nói hắn như vậy mà không tức giận, hắn nhớ Biện Bạch Hiền không phải là một người tệ, chia tay, chia tay. Hắn nghĩ sau này sẽ vui chơi thỏa thích.

...

Tới nhà Biện Bạch Hiền, “Cốc Cốc” Người trước cửa run run.

Qua một hồi lâu, cửa mới mở ra, phía sau cửa lộ ra gương mặt cương nghị của Biện Bạch Hiền.

Nhìn thấy y, Phác Xán Liệt liền nhịn không được bắt đầu mắng, miệng lưỡi lưu loát nói, đem cả bộ dạng đàm phám thương trường ra.

Chờ hắn nói xong, Biện Bạch Hiền hỏi một câu: “Anh nói xong chưa?”

”Chưa xong, chờ anh lấy hơi đã.”

”Em yêu anh.” Nói xong câu này Biện Bạch Hiền còn nói thêm một câu làm cho Xán Liệt lăng ngốc nửa ngày: “Chúng ta chia tay đi!”

Đây rõ ràng là lời thoại của hắn a! Sao lại bị y đoạt trước.

”Anh biết không? Cái câu "em yêu anh" này em nói với anh bao nhiêu lần? Em nghĩ anh không biết đâu? Một vạn câu, ngay khi em yêu anh em liền cấp cho bản thân mình một cái kỳ hạn, nếu khi em nói câu "em yêu anh" thứ một vạn, anh vẫn không yêu em, em sẽ cùng anh chia tay. Cho nên chúng ta chia tay đi!”

Nói xong, Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng đóng cửa lại không có nhìn Phác Xán Liệt một lần.

Tựa như đóng lại nội tâm cùng Phác Xán Liệt, thật chậm......

Phác Xán Liệt hoàn toàn ngây ngốc, nhìn cánh cửa luôn vì mình rộng mở mà vĩnh viễn khép lại, đột nhiên cảm thấy bản thân đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, rồi lại không biết đó là thứ gì.

Mãi cho đến khi ánh đèn sáng rực rỡ xung quanh, cửa cũng không hề mở ra, mà Phác Xán Liệt vẫn cứ đứng ngây người như thế, cho tới kho xung quanh trở thành màu đen huyền mới rời đi.

Mà phía sau cửa Biện Bạch Hiền lệ đã sớm rơi đầy mặt.

Cuối cùng vẫn đi đến bước này, hoàn hảo, hoàn hảo......

Y sờ lên bụng của mình.

Con ngoan, sau này ba ba cùng ngươi sống.

Biện Bạch Hiền thuộc gia tộc đặc thù, nam nhân cũng có thể sinh con.

Nghe nói rất nhiều năm trước, bởi vì nữ nhân trong tộc bọn họ quá ít, dần dần nam nhân liền tiến hóa thành sinh dục thể chất đặc biệt nhưng bây giờ người trong tộc còn lại rất ít.

Nhưng đứa nhỏ này là hy vọng huy nhất của y.

Là hy vọng sau khi mất đi tình yêu.

Cứ nghĩ rằng bản thân có thể làm Phác Xán Liệt yêu mình, nhưng thật không ngờ mình si tâm vọng tưởng.

Cứ nghĩ rằng bản thân mình là đặc biệt, nguyên lại chính mình trong mắt hắn bất quá cũng chỉ là một người tình như bao người khác.

Cứ nghĩ rằng một vạn câu "em yêu anh" sẽ có thể làm cho một người không biết yêu sẽ yêu mình.

Cho nên đến khi nói câu "em yêu anh" cuối cùng, từ này về sau từ người tối quen thuộc trở thành người xa lạ.