Chương 1

CHƯƠNG 1

“Tiết Lăng Phong! Ngươi còn muốn chạy đi đâu?! Mau trả lại Nam Hải minh châu!!!”

Bạch y nam tử đứng ở bên vách núi ngoảnh mặt làm ngơ với những lời kêu gào phía sau, cầm trong tay bảo châu sáng long lanh, hướng về phía ánh dương quang tỉ mỉ quan sát, khóe miệng vạch ra một đường cong lạnh như băng.

Gió lạnh dốc núi, sắc bén tới mức như lưỡi đao gọt qua vách đá, thổi tung mái tóc dài của bạch y nam tử, lại cấp tốc nhào về hướng đám hòa thượng Thiếu Lâm phía sau y.

“Tiết công tử, ai chẳng biết Bàn Long sơn trang các ngươi phú khả địch quốc, kỳ trân dị bảo cái gì cần cũng có, vì sao còn muốn đoạt viên Nam Hải minh châu này a?”

Hòa thượng dẫn đầu bạch phát tu mi, trên mặt lộ vẻ lo lắng, thứ đã bị Tiết Lăng Phong lấy đi, hầu như không có khả năng quay về với chủ cũ.

Mà Nam Hải minh châu kia, thật ra chính là bảo vật trấn tự của Thiếu Lâm.

Trên giang hồ có tin thất thiệt rằng vật ấy có sức mạnh cải tử hoàn sinh, thế nhưng sinh tử là do mệnh định, phàm là tục vật thế gian sao có thể có năng lực nghịch thiên cải mệnh.

Minh Châu kia cũng chỉ là xá lợi tử sau khi chết đi của các đời cao tăng dung hợp mà thành, cũng không có dị năng gì, chỉ là đối với Thiếu Lâm bọn họ mà nói, có ý nghĩa phi phàm mà thôi.

Bạch mi (mi là lông mày) hòa thượng nhìn bóng lưng Tiết Lăng Phong liên tục thở dài, Thiếu Lâm bọn họ thực sự là bị lời đồn giang hồ hại thảm rồi.

“Hòa thượng, Bàn Long sơn trang có tiền hay không, có quan hệ gì với bảo châu này đâu? Không lẽ ta lấy tiền ra mua, thì các ngươi sẽ không liều mạng đuổi theo nữa?”

Tiết Lăng Phong chậm rãi xoay người lại, hé ra gương mặt vừa đẹp lại vừa lạnh lẽo như đao khắc, còn mang theo một nụ cười mạn bất kinh tâm.

“Chủ trì, đừng nhiều lời với hắn, chúng ta nhiều người như vậy, còn không đánh lại một mình hắn sao?!” Một hòa thượng trẻ tuổi thấy dáng vẻ bỡn cợt của Tiết Lăng Phong liền nổi giận, lại nhìn tới bảo châu trong tay y, càng thêm nghiến răng nghiến lợi.

“Đúng vậy, chủ trì, thiên hạ võ công xuất Thiếu Lâm, dù võ công của Tiết Lăng Phong hắn có lợi hại, cũng là công phu tà môn ma đạo, sao có thể địch nổi võ học chính phái chúng ta!” Một hòa thượng giơ giơ trường côn trong tay, hét to theo.

“Nói rất đúng!”

Người chung quanh bị giật dây một cái, lập tức liền thi triển võ công, vọt về phía nam tử trên vách núi.

“Dừng tay! Mau dừng tay! Cẩn thận!!”

Lão chủ trì lập tức ở phía sau hô to, muốn ngăn cản chúng đệ tử, nhưng đã không còn kịp nữa.

Không gió, nhưng bóng cây loang lổ bắt đầu lay động, nơi vốn không một bóng người, bỗng nhiên có mấy hắc y nhân từ trong bóng râm nhảy ra.

Ngay lúc các hòa thượng còn chưa kịp phản ứng, đã nhanh như gió tập kích vào giữa bọn họ, trong nháy mắt liền có mấy người chết dưới ánh đao lóe lên.

Mọi người kinh hãi, nhất thời nghĩ ra, đây là ảnh vệ trong truyền thuyết của Bàn Long sơn trang.

Có người nói, những người này luôn mặc hắc y, mang mặt nạ thanh đồng, không ai biết hình dáng của họ. Bọn họ có thể mượn bất cứ bóng râm nào để ẩn đi thân hình của mình, vô thanh vô tức thủ vệ bên người chủ nhân, một khi chủ nhân gặp nguy hiểm, sẽ chém giết bất cứ địch nhân nào không chút lưu tình.

Ảnh vệ Bàn Long sơn trang bởi vì thần bí cùng đáng sợ mà nổi tiếng giang hồ, kỳ thuật có thể mượn bất cứ cái bóng nào để ẩn hình của họ đã tới phạm vi năng lực siêu việt, chiêu thức võ công tà dị âm ngoan, ít ai địch nổi, mà lại bởi vì tuyệt đối trung thành mà rất được quý tộc hào môn ưu ái.

Bàn Long sơn trang thông thường không dùng ảnh vệ như thương phẩm để giao dịch ra ngoài, nhưng thỉnh thoảng cũng làm vài món sinh ý, rao giá đương nhiên là không thể tưởng nổi.

Ngay khi đệ tử Thiếu Lâm luống cuống tay chân bắt đầu ứng phó với những ảnh vệ di chuyển vô hình, xuất thủ lại tuyệt ngoan này, thì Tiết Lăng Phong lại hướng về thái dương bắt đầu quan sát Nam Hải minh châu trong tay y.

Bạch mi lão chủ trì không ngăn cản nổi, nhưng thấy những đệ tử tâm địa thiện lương, một lòng hướng phật trong nháy mắt bị giết quá nửa, vô cùng đau đớn, rốt cuộc khua kim trượng trong tay, phá sát giới mà ông tuân thủ nghiêm ngặt nhiều năm.

“Mọi người đi mau!”

Lão chủ trì đẩy ra lưỡi đao nhọn của ảnh vệ bổ về phía một đệ tử, hướng về phía đệ tử còn sống hô to.

“Chủ trì cẩn thận!”

Một gã đệ tử thấy phía sau chủ trì có một hắc ảnh vô thanh vô tức tập kích tới, vội vã đả một côn qua, nhưng hắc ảnh đó bỗng chốc biến mất trong bóng râm, sau một khắc, lại hiện ra như quỷ mị từ trong chính cái bóng của đệ tử nọ, một đao đâm xuyên qua trái tim.

“Đi mau! Tất cả đi mau!”

Chủ trì bi thống nhìn lướt qua đệ tử vừa chết, càng lo lắng giục giã những người khác.

Đáng tiếc không ai có thể sống sót giữa đám hắc y mặt nạ thanh đồng này, chủ trì võ công tu vi mặc dù vượt trên những đệ tử khác, nhưng kiên trì tới cuối cùng tình cảnh vẫn là ông bị bốn người vây công.

Nhưng trước khi chết ông phát hiện ra nhược điểm của những ảnh vệ này, có lẽ vì để bảo hộ người khác, võ công của bọn họ trên cơ bản đều là sát chiêu sắc bén, cố gắng trong vòng mấy chiêu dồn đối phương vào chỗ chết, nhưng hầu như không có chiêu thức phòng thủ gì, nếu có thể né được sát chiêu của họ, muốn đẩy họ vào tử địa cũng không phải việc khó.

Chỉ tiếc, bốn người hợp lại tiến công, thuật sát nhân vốn đã rắc rối phức tạp kia cũng đã là một thứ phòng thủ hoàn mỹ làm cho đỡ không xuể.

Bạch mi chủ trì vào lúc giết chết một ảnh vệ, rốt cuộc cũng chết dưới đao một hắc ảnh toát ra từ chính cái bóng của mình.

Nhiệm vụ hoàn thành, những ảnh vệ còn lại trong nháy mắt lặng yên không tiếng động ẩn vào trong bóng tối, không hề lộ ra một tia vết tích. Bên cạnh vách núi, chỉ còn lại Tiết Lăng Phong bạch y tung bay và thi thể đầy mặt đất.

“Vậy mà lại là giả.”

Cuối cùng Tiết Lăng Phong giám định xong bảo châu, lạnh lùng cười cười, sau đó tiện tay ném viên bảo châu đáng giá hơn mười mạng người xuống vách núi.

Gió lạnh lại càng dữ dội hơn, thái dương bị che khuất, một hồi bạo tuyết lại sắp phủ xuống.

Tiết Lăng Phong cũng chẳng liếc mắt, lướt qua thi thể những ảnh vệ chết trận, mũi chân điểm nhẹ, liền phi thân lên, cấp tốc lao xuống núi.

Hắc ảnh chập chờn, phát sinh tiếng sàn sạt rất nhỏ, không biết đám ảnh vệ ẩn ở nơi nào cũng chạy như bay theo chủ nhân.

Trên đỉnh núi ngổn ngang thi thể, nhưng những ảnh vệ chết đi chỉ còn lại một bộ hắc y và một cái mặt nạ đồng đen, còn thi thể đã hóa thành thi thủy, ngấm vào trong tuyết.

Ảnh vệ chỉ là vũ khí, đối với chủ nhân mà nói, chẳng có gì khác đao kiếm hộ thân. Trừ phi để chiến đấu, bằng không suốt đời đều sống trong bóng tối, cho dù sau khi chết cũng không lưu lại bất cứ đầu mối gì có thể cung cấp cho người khác tìm tòi nghiên cứu, sẽ chỉ hóa thành một vũng nước trong.

Người trên giang hồ cũng không biết Bàn Long sơn trang làm thế nào huấn luyện ra những ảnh vệ hoàn mỹ như vậy. Những ảnh vệ ngẫu nhiên bị bắt, cũng sẽ tự kết thúc trong thời gian ngắn, vậy nên không ai có thể dòm ngó vào bí mật kinh thiên này.

Khắp bầu trời đại tuyết vô thanh rơi xuống, bao trùm cả tòa sơn lâm và một hồi giết chóc.