Chương 1: Gặp được một thiếu niên xinh đẹp

Tháng mười, ở thành phố phía nam, cái nóng mùa hè chưa giảm bớt.

Trên khuôn mặt trắng trong thuần khiết của Lạc Tử Tinh bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt đến đỏ ửng. Hôm nay công việc của cô không thuận lợi, bởi vì khu vực cô phụ trách hôm nay bị mất một vài thứ, camera quan sát lại hỏng, không thể tra ra ai là thủ phạm, chủ cửa hàng dốc sức mắng cho cô một trận, cũng thông báo cho cô biết rằng nếu như còn có lần sau thì sẽ lập tức sa thải cô.

“Bắt kẻ trộm - - Bắt kẻ trộm a!” Đột nhiên, một tiếng nói nóng vội vang lên dội vào tai Lạc Tử Tinh. Vừa ngẩng đầu, cô lập tức nhìn thấy một cô gái đầu chảy đầy mồ hôi đuổi theo một người đàn ông trung niên, trong tay người đàn ông kia còn đang nắm chặt một chiếc ví tiền của nữ.

Người xung quanh cũng không có động tĩnh gì, biểu cảm lạnh lùng còn không thay đổi nét mặt, thậm chí có một vài người còn dừng lại, lấy di động ra chụp.

Lạc Tử Tinh tức giận, tại sao đi làm đã gặp kẻ trộm, tan tầm cũng đụng phải là sao? Cô kéo chặt quai đeo cặp sách, một bước lao ra đuổi theo người đàn ông kia.

Cô gái kia nhìn thấy có Lạc Tử Tinh hỗ trợ, trong lòng cảm kích, lại mệt đến nỗi câu cảm ơn cũng nói không nên lời.

Lạc Tử Tinh ra sức đuổi theo người đàn ông kia. Cô là người đạt huy chương vàng ba năm liên tiếp trong cuộc thi chạy cự ly dài ở trường trung học Hoa Anh, có một cặp chân dài khỏe mạnh. Cô yên lặng tăng tốc, mắt thấy khoảng cách với người đàn ông kia đã thu hẹp lại.

Kẻ trộm hình như đã phát hiện ra, chạy nhanh vài bước sau đó đột nhiên xoay người, ý định là băng ngang qua đường. Lạc Tử Tinh nóng nảy, không biết có được sức mạnh từ đâu, khi hắn ta vừa chạy đến ven đường, cô túm lấy cổ tay hắn ta, giật mạnh. Người đàn ông kia bị kéo một phát mạnh như vậy, ngã xuống đất theo quán tính. Lạc Tử Tinh bị hắn ta hất ra cũng ngã xa vài bước, may mắn là không ngã sấp xuống, vừa định bắt lấy kẻ trộm, trong nháy mắt tiếp theo đột nhiên ngây dại.

Một chiếc xe thể thao phát ra tiếng phanh chói tai kích thích màng nhĩ của cô, khiến cho cô không thể nhúc nhích, Lạc Tử Tinh chỉ cảm thấy cơ thể cô bị một lực mạnh va đập vào, cả người quay cuồng, ngã văng ra ngoài.

A, đau quá. Trong mắt Lạc Tử Tinh đã đọng một tầng nước mắt, nhỏ giọng rên rỉ kêu đau, nhưng còn chưa kịp nhìn thấy chỗ nào bị thương đã thấy tên cướp kia thừa dịp hỗn loạn muốn chuồn đi, lập tức nhảy lên, giống như một trận gió xoáy chạy tới ấn người đàn ông kia ngã xuống đất.

Kẻ trộm dùng sức giãy dụa, Lạc Tử Tinh dùng sức trói chặt hắn ta lại, quay lại nói với người vây xem: “Mọi người, ai đó báo báo cảnh sát đi, có ai có thể giúp một chút không?

Sắc mặt cô bởi vì đau đớn mà trắng bệch, trong mắt còn có nước mắt, quần áo trên người dính đầy bùn đất, chật vật vô cùng nhưng hành động bắt được kẻ trộm của cô lại khiến cho người ta khâm phục.

Thế nhưng vẫn không có ai chịu ra tay giúp đỡ như trước. Kẻ trộm thấy thế càng dùng sức giãy dụa muốn đứng lên, mà người mất của kia vẫn chưa chạy đến nơi.

Lạc Tử Tinh thật sự cảm thấy đã mất hết sức lực, ngay khi cô sắp không kiên trì nổi nữa, bên cạnh lại xuất hiện một người con trai cũng giúp cô đè kẻ trộm lại.

Lạc Tử Tinh quay đầu lại nhìn anh, hai mắt hơi hơi mở to, không nghĩ tới người con trai tốt bụng này lớn lên lại đẹp như thế.

Theo góc độ của Lạc Tử Tinh, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt nhìn ngang của anh, đường nét khuôn mặt không quá khắc sâu, tuổi cậu ấy cũng không lớn. Vầng trán đầy, hai mắt hẹp dàu, hàng lông mi buông xuống như đôi cánh bướm màu bạc bị trời chiều nhuộm thành màu cam giống màu vỏ quýt. Chiếc mũi thẳng, bờ môi hoàn mỹ, ngay cả chiếc cằm nhìn cũng rất đẹp. Ngũ quan của cậu ấy tinh tế gần như yêu mị, loại con trai như thế này là loại cô thích nhât, khiến cho Lạc Tử Tinh nhìn không chuyển mắt.

Nhưng mà cô vẫn nhớ rõ bây giờ đang bắt lẻ trộm mà có người con trai này trợ giúp, Lạc Tử Tinh có thể thoải mái hơn một chút.

Một lúc sau, người mất cắp thở hổn hển chạy đến, không ngừng nói cảm tạ với hai người. Lạc Tử Tinh đoạt lấy ví tiền trong tay kẻ trộm trả lại cho người mất của, mỉm cười nói: “Dì không cần cảm ơn đâu ạ, cháu chỉ làm chuyện cháu nên làm mà thôi.”

Một câu nói chân thành như vậy khiến người vây xem bên cạnh đều xấu hổ cúi đầu có mấy người đàn ông từ giữa đám đông đi ra, một người đàn ông lớn tuổi nói với Lạc Tử Tinh: “Cô bé, cháu xử lý vết thương trước đi, nơi này để lại cho bọn ta, đã báo cảnh sát rồi, một lát nữa cảnh sát sẽ tới.”

Lúc này Lạc Tử Tinh mới cảm thấy đau, cả người đều run rẩy, hai chân cô đều mài xuống đất, máu chảy thấm qua quần chảy ra ngoài. Trước mắt Lạc Tử Tinh bỗng tối sấm, mềm yếu lảo đảo ngã xuống đất – cô thấy máu là choáng.

Nhưng phía sau đã có một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy cô, ngăn cản cô tiếp tục ngã xuống đất. Trong lòng Lạc Tử Tinh còn sợ hãi, quay đầu nói cảm ơn với người con trai kia, ai biết chỉ trong chớp mắt đó liền ngây ngẩn cả người. Bởi vì người đỡ cô vừa vặn là người con trai vừa hỗ trợ cô.

“Cảm ơn cậu.” Lạc Tử Tinh chân thành nói lời cảm ơn, đứng thẳng người, lộ ra nụ cười tươi đáng yêu.

Người con trai tuấn tú kia trầm mặc một lúc, nói: “Là tôi đụng vào cô.”

“Cái gì?” Lạc Tử Tinh khiếp sợ, quay đầu nhìn chiếc xe thể thao kia, quả nhiên trên đó không có một bóng người.