Chương 1: Bị bắt cóc!
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Nhan Tử Kì bổng nhiên cảm thấy ánh sáng chói lóa trước mặt, thân thể liền trở nên vô cùng nhẹ nhàng, không còn sức lực nhúc nhích, muốn mở to mắt xem đã phát sinh chuyện gì, nhưng lại có một trận rung chuyển bất ngờ ập tới, Nhan Tử Kì lập tức rơi vào giấc mộng ngọt ngào, ý thức cuối cùng trước khi mất đi tri giác là: động đất sao?
Không biết trãi qua bao lâu, Nhan Tử Kì cảm thấy chính mình nên tỉnh dậy, nhưng cả người lại vô lực, ngay cả muốn mở mắt cũng không đươc, xung quanh cơ thể lạnh như băng, dưới thân lại cứng rắn không có xúc cảm, chắc là sàn nhà, giường lớn mềm mại của hắn đâu? Sao lại ngủ trên sàn nhà? Chẳng lẽ động đất làm hắn rớt xuống sàn? Nhưng dưới giường hắn có trải thảm a, chẳng lẽ động đất ngã xuống sàn rồi còn lăn tới bên tường sao? Nhưng nếu chấn động mạnh như vậy, chính mính cũng nên tỉnh dậy, sao có khả năng ngủ như chết vậy, mình cũng đâu phải heo.
Đang lúc Nhan Tử Kì mê man suy nghĩ, bên tai bổng nghe thấy được âm thanh trò chuyện.
“Đã được ăn thủy tinh ngôn ngữ à?” Một giọng nam sắc bén vang lên, giống hệt như tiếng của những tên thái giám trong TV, khiến cho Nhan Tử Kì toàn thân nỗi đầy da gà.
“Lần này số lượng nhỏ nên đã hoàn tất các thủ tục bình thường, vừa được cấp giấy phép qua biên giới.” Một giọng nam nhân trầm thấp lên tiếng.
Nhan Tử Kì nghe thấy lời nói của nam nhân thứ hai thì chấn động, lúc này mới phát hiện giọng nói của bọn họ rất quái lạ, thanh âm so với người nước ngoài cũng có chút quái lạ, nhưng bọn họ cứ tiếp tục nói thứ tiếng kỳ lạ như vậy, hắn lại có thể hiểu được, lỗ tai tiếp thu âm thanh truyền tới, trong đầu lập tức chuyển thanh tiếng phổ thông, chẳng lẽ cái này có liên quan tới thứ thủy tinh ngôn ngữ mà bọn họ nói? Khoa học kỹ thuật hiện tại đã tiến bộ đến mức này sao? Chỉ cần ăn một miếng thủy tinh có thể hiểu được ngôn ngữ các quốc gia, thế còn cần chi phải đi học ngoại ngữ, một người mua một mảnh, có thể tùy ý thay đổi ngôn ngữ!
Nhan Tử Kì cảm thấy sợ hãi, lại có chút tò mò, hắn cố gắng muốn mở to mắt nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, lại luôn lực bất tòng tâm, hẳn là bị tiêm thuốc mê, nhưng hắn đang ngủ trong nhà, sao lại có thể bị thuốc? Đối phương là loại người nào? Đến cùng là có mục đích gì a!!!
“Ngu xuẩn, để bọn họ nghe hiểu được, mới bán được giá tốt a?” Âm thanh ẻo lã lại cất cao thêm một chút, trong đầu Nhan Tử Kì còn tưởng tượng ra đối phương đang trừng mắt, nắm chặt bàn tay đứng chống nạnh mắng chửi người.
“Được có ba người, chi phí đi đường rất cao, căn bản không có lời, ngươi cũng không phải không biết, làm thế thì những người này sẽ bị giết hết.” Nam nhân khác không phục giải thích.
“Quên đi quên đi, không cần nhắc lại chuyện thủy tinh ngôn ngữ, nhưng mà ngươi xem những người này,làm sao bán được a ! Tên mập mạp kia cũng hợp yêu cầu nhưng lại có tóc vàng, tóc đen chính giữa kia, sao da toàn thân lại đen như vậy, còn cái người ở ngoài cùng này, tuy là tóc màu đen nhưng lại gầy như một cây gậy trúc, đừng nói là dùng tay ôm, chỉ cần hai ngón tay cũng có thể bóp chết hắn.”
“Như vầy là tốt lắm rồi, ngươi còn không vừa ý, thời gian thì gấp rút, phi thuyền ngươi đưa lại cũ nát, tốc độ chậm muốn chết, mỗi lần chuyển đổi không gian thì lại chấn động muốn vỡ nát, nếu ngươi cho ta thêm thời gian một tháng, cam đoan ngươi muốn loại nào cũng có!”
“Thôi thôi thôi, nếu có nhiều thời gian như vậy, ta cũng không phải tự mình chậm rãi đi tìm, còn phải gọi ngươi sao?” Ẻo lả tiếp tục hung ác nói.
“Được được được, ngươi lợi hại nhất, đã một tuần không gặp, nhớ ngươi chết mất, cái mông vễnh lên để cho ta tới một trận hạ hỏa đi.” Giọng nam trầm thấp hắc hắc cười vài cái.
“Chết đi.” Ẻo lả mắng một câu, sau đó lập tức cúi đầu phát ra âm thanh rên rỉ…
Đây là cái gì a?!
Nghe tới đó, Nhan Tử Kì không chỉ có thân thể lạnh ngắt, trái tim cũng bắt đầu giận run, đây là, đây là bắt cóc a, chính mình đang ngủ lại bị bắt cóc!! Đối Phương thực ra là loại người nào? Có mục đích gì? Nếu như muốn tiền chuộc, hắn muốn cũng không thể đưa ra a, hắn không nhà không cửa, không thân không thích, chỉ cô đơn một mình, tiền kiếm được mấy năm nay cũng chỉ bỏ vào ngân hàng, bây giờ bị bắt tới đây, ai đem tiền chuộc tới a, chẳng lẽ kêu tên cướp cầm lấy chi phiếu của hắn đi rút tiền sao?
Còn có đây là nơi nào, còn phải ngồi trên phi thuyền dịch chuyển, hắn rốt cuộc là bị bắt đem tới chỗ nào, thuốc mê chết tiệt, nhất định là sản phẩm giả mạo kém chất lượng, làm sao người đã tỉnh lại vẫn không thể mở mắt ra được.
Vừa rồi bọn họ nói tới một người gầy như gậy trúc, là chỉ mình sao, quả thực là bị mù mà, hắn từ nhỏ đã tập khiêu vũ, thân thể cân xứng rắn chắc, mềm dẻo mạnh mẽ, bất cứ bộ phận nào trên cơ thể hắn cũng khiến người khác phải chảy nước miếng, lại còn nói hắn gầy, con mắt của những người này không phải đem giấu xuống đũng quần hết đi!
Đoạn thời gian tiếp theo, Nhan Tử Kì sống một cuộc sống vô tri vô giác, bị người ta mang từ sàn lạnh lẽo này sang cái sàn lạnh lẽo khác, có lúc cũng có người đút thức ăn cho hắn, một thứ gì rất mềm mại, rất ngon, khi nuốt xuống bụng lại có cảm giác nó nở ra no căng.
Trong khoảng thời gian liên tục bị dịch chuyển, Nhan Tử Kì ban đầu sợ hãi, sau đó chết lặng, cuối cùng trở nên bình tỉnh, tâm trạng có thể xem là thoải mái, chuẩn bị sẵn tinh thần bị giày vò.
Trong khoảng thời gian này, hắn cũng nghe được một ít tin tức, đây chính là một tổ chức tư nhân, đem hắn bán cho người khác, người này vì mái tóc đen của hắn muốn bán giá cao, người mua lại bảo người hắn gầy, trả thấp giá xuống, hành động mua bán này đều là thoải mái tiến hành trước mặt Nhan Tử Kì, trong đó có một số người lật lật người hắn, kiểm tra hàng, cuối cùng một người nào đó đeo lên tai hắn cái gì đó, mua bán cuối cùng cũng được kết thúc.
Nhan Tử Kì lúc này mới hiểu được tình cảnh của chính mình, hắn chính xác là bị bắt cóc, nhưng những người bắt hắn không phải muốn đòi tiền chuộc, mà là đem hắn thành món hàng kinh doanh!
Cái này quả thực vớ vẫn, trong thế kỉ 21 xem trọng quyền con người, lại có thể xảy ra chuyện mất nhân tính như vậy, quả thực là coi trời bằng vung! Hơn nữa, nếu muốn bán cũng nên tìm những mỹ nữ xinh đẹp chứ, thế mới có thể bán được giá cao, cái gì mà tóc đen, da trắng, hơn nữa còn chọn những nam nhân béo ú! Mua về có thể làm được gì a, khó coi lại không thể ăn được, hơn nữa nếu béo được yêu thích như vậy thì đi bắt người béo đi, sao lại bắt cả người cân xứng gầy như hắn? Làm việc cũng kém quá đi!
Hắn oán giận rồi lại oán giận, hắn thực sự đã bị bán đi, trên lỗ tai đã được đánh dấu hiệu, hơn nữa người cuối cùng mua hắn còn phân phó người đem hắn tẩy sạch sẽ, đổi một bộ quần áo mới, ông cần phải đem tặng cho người khác.
Nhan Tử Kì trong lòng buồn nôn gần chết, đúng vậy, đúng là hắn được mua về, lại còn là được mua để tặng cho người khác! Ông trời ơi, sao lại quá đáng như vậy, sao lại ép buộc ta như vậy, ta không phục…
Bất quá cũng khá tốt, hắn rốt cuộc từ một cái sàn đan lạnh như băng chuyển tới một cái đệm mềm mại ấm áp, xunh quanh có lò sưởi, có tiếng người nói chuyện, không phải là những tiếng gào thét ồn ào, mà là giọng nói nhỏ nhẹ, có chút sợ kinh hách tới người kia.
Không bao lâu sau, Nhan Tử Kì cảm giác có người đi đến bên cạnh hắn, bàn tay đặt tên tóc hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó Nhan Tử Kì nghe thấy một âm thanh tốt nhất trong đoạn thời gian bị bắt tới nay, âm thanh kia của một người rất trẻ, gần như là của một cậu bé, thanh thúy lại ôn nhu: “Tiểu gia hỏa này rất dễ thương, tóc rất mềm mại.”
“Thiếu chủ thích là tốt rồi.” Lập tức có người đáp lại.
“Chỉ là quá gầy yếu đi.”
“Thiếu chủ muốn hắn mềm mại hơn một chút, cũng không phải không có biện pháp.” Người nọ vội vàng hiến kế.
“Không cần, như vậy rất tốt, chỉ cần chăm sóc cẩn thận một chút, đa tạ đã góp ý.” Trong lời nói của thiếu niên có mang theo ý cười.
“Thiếu chủ thích là tốt rồi, chuyện ở phía Tây, hi vọng thiếu chủ trước mặt chủ tử nói giúp ta vài câu.”
“Cái này chắc chắn rồi.”
“Ta đây không quấy rầy ngài, đây có sẵn thuốc tiêm, chỉ cần chích một mủi, hắn ta sẽ tỉnh dậy.”
“Được rồi, ta tự mình làm.”
“Vâng.”
Mọi thứ lại bắt đầu yên tĩnh, Nhan Tử Kì vô cùng khó chịu, những người này quả thực vô cùng đáng ghét, ngang nhiên dám đem hắn thành lễ vật đem đi tặng, mà người nhận quà cũng không ngại ngùng, thoải mái nhận lấy, hắn vì luyện tập khiêu vũ mà một tháng không xuất môn, hai tuần không lên mạng, chỉ vừa mệt mỏi ngủ say một chút, thế giới này sao lại thay đổi đến như vậy!
Mà chính mình đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, thì ra không phải do thuốc mê, mà là chìm vào thời kì hôn mê, quốc gia nào có thể phát minh ra loại thuốc này a, một mủi tiêm có thể khiến người ta hôn mê, này cũng có chút khủng bố đi.
Không bao lâu, Nhan Tử Kì cảm thấy mi tâm giống như bị muỗi chích, có chút đau đớn, lập tức có một dòng nước ấm lan truyền khắp cơ thể, tay chân vô lực cũng từ từ khôi phục lại, chớp mắt vài cái, mí mắt cũng có thể chậm rãi mở ra.
Cảm giác được sống lại, thực tốt!
Tầm mắt mơ hồ, Nhan Tử Kì nhìn thấy một hình bóng to cao bên cạnh mình, sau đó, cố gắng tập trung, hình ảnh dần dần rõ ràng hơn.
Ngay sau đó….
Má ơi! ! !Nhan Tử Kì sau khi nhìn thấy đối phương, gương mặt liền trắng bệch không còn chút máu.
Cứu mạng a, giữa ban ngày ban mặt gặp quỷ….
Thú nhân a! ! !
Nhan Tử Kì bỗng nhiên cảm thấy khoảng thời gian dài chính mình trải qua vô cùng quái lạ, nhất định là một giấc mơ, giống như cô bé Alice lạc vào xứ thần tiên, đồ vật chỗ này đều rất quái lạ, cao cấp, đặc biệt là trước mắt…ách, cái này? Vừa rồi nghe thấy âm thanh còn cảm rất rất ôn nhu, rất tốt, bây giờ mở mặt ra, sự thật trước mắt quả thực khó tưởng tượng được.
Nhan Tử Kì nuốt nước miếng, oán hận nhéo mạnh vào cánh tay mình, trong lòng lẩm bẩm mau tỉnh dậy, mau tỉnh dậy, hắn kéo đến mức cánh tay sắp rớt ra một miếng thịt, nhưng giấc mơ này vẫn như cũ không biến mất, cảm giác đau đớn trên tay lại vô cùng chân thực.
Xem ra quả thực không phải mộng!
Nhan Tử Kì cam chịu nghĩ, nếu không phải mộng, những đồ vật cao cấp trước mắt nhìn không giống như được sản xuất từ địa cầu, chẳng lẽ mình xuyên không? Mà lại còn là bị ép buộc!
“Tiểu tử kia, có chỗ nào không thoải mái sao?” Vật trước mắt ôn hòa hỏi hắn, nhưng quả thực khi đối mặt ngoại trừ giọng nói ôn nhu, quả thực rất khó tìm được nữa điểm biểu tình hòa ái.
Tâm Nhan Tử Kì cứng lại, muốn chết thì chết, cho dù lúc này bị ngươi ăn, mười tám năm sau lại làm một trang hảo hán, vì thế mà mạo hiểm đối mặt với đối phương, lúc nãy vừa nhìn thấy đối phương đã hoảng sợ không dám ngước mắt lên nhìn lần nữa, bây giờ bất cứ giá nào cũng phải nhìn cho thật kĩ.
Người kia, tạm thời cứ xem là người đi, bởi vì hình dáng người này hệt như thú vật, thứ Nhan Tử Kì thấy đầu tiên chính là ánh mắt của dã thú, lúc này trong ánh sáng mờ mịt, đồng tử của người kia có hình cầu, nhưng Nhan Tử Kì dám khẳng định nếu đưa ra trước luồng ánh sáng cực mạnh, đôi mắt này sẽ giống hệt như loài mèo co rút lại thành một đường thẳng, còn gương mặt, nói thế nào nhỉ, ngũ quan cũng có thể xem hấp dẫn, gương mặt cũng khá đẹp, có một đôi mắt của dã thú, cái mũi rất cao, một đôi tai nhọn, nhìn thế nào cũng rất áp lực, không hài hòa a!
Còn thân thể, ước chừng cũng hai ba mét, chính xác là lưng hùm vai gấu, con người lại có thể có được cơ thể này sao? Đây có thể là người khổng lồ đi, cánh tay kia thô to ngang bằng thắt lưng hắn.
Đối phương nhìn thấy Nhan Tử Kì ngẩn ngơ ngồi một chỗ không phản ứng, còn nói thêm: “Ngươi chờ một chút, ta lấy đồ cho ngươi ăn.” Nói xong xoay người nhanh chóng rời khỏi.
Nhan Tử Kì nghĩ chính mình đã nhìn thấy những chuyện đáng sợ nhất rồi, không nghĩ tới khi người nọ xoay người lại, lại một lần nữa khiến Nhan Tử Kì hoảng sợ kinh hoàng, chỉ thấy đối phương xoay người một cái, thân thể trong chớp mắt biến thành một dã thú thật sự, hình như là con cọp, hoặc là sư tử gì đó, trên đỉnh trán còn có một cái sừng nhỏ, hình thể vẫn khổng lồ như cũ, cũng rất xinh đẹp, bốn chân bước đi vô cùng nhẹ nhàng, hệt như đang cưỡi mây đạp gió, nhanh nhẹn rời khỏi phòng.
Nhan Tử Kì gãi đầu, thống khổ suy nghĩ, thế giới này quá điên cuồng, một người thú có thể nhanh chóng biến thành động vật bốn chân, chuyện tình li kì như vậy cũng có thể phát sinh, nếu còn phát sinh thêm những chuyện quái lạ, hẳn là cũng không cần phải kinh ngạc nữa.
Chờ khi người khổng lồ kia rời khỏi, Nhan Tử Kì mới chú ý tới cảnh vật xung quanh, đây là một gian phòng ngủ cực lớn, đồ vật trang trí cũng na ná như của loài người, bất quá phong cách thiên về châu Âu, rất sang trọng, nhưng khuôn mẫu thì gấp đôi đồ vật ở đại cầu, chiếc giường lớn này, nhìn thoáng qua cũng thấy rộng khoảng năm sáu mét, nếu để cho Nhan Tử Kì ngủ trên đây thì nó không phải giường mà sàn.
Đảo mắt một vòng, dừng ở một góc phòng, có một chiếc giường đơn, là một chiếc giường làm theo kích cỡ của con người, trên giường có một lớp nệm dầy, nhìn thoáng qua cũng rất thoải mái, trong lòng Nhan Tử Kì cảm thấy rất nghi hoặc, đây là chuẩn bị cho hắn sao? Có vẻ ngủ rất tốt, phi phi phi, Nhan Tử kì ngươi bị dọa đến phát điên rồi sao? Trong tình cảnh nguy hiểm như vậy, ngươi còn có tâm tư nghĩ tới chiếc giường kia ngủ rất thoải mái, không được ngủ.
Ngay lúc Nhan Tử Kì hung hăng khinh bỉ chính mình vài lần thì đại ca sư tử hổ báo kia đã quay trở lại, như một cơn gió thổi ào vào, chạy đến trước mặt hắn lại một lần nữa biến hóa thành hình dáng người khổng lồ, anh bạn này trước khi biến thân cũng không nói một tiếng, cũng không hỏi xem người đối diện có bị bệnh tim hay không, Nhan Tử Kì căm giận nghĩ, nếu không phải trái tim hắn tốt thì chắc chắn đã bị đối phương dọa chết.
Nếu không phải hình dáng vị đại ca sư tử hổ báo này quá khổng lồ, thì động tác của anh ta cũng có thể xem là duyên dáng, trong giây lát biến thành người lớn, mái tóc dài nhẹ nhàng lay động, quần áo phấp phới đứng trước mặt hắn, trong tay cầm hai quả hạch ngon ngọt, nhẹ nhàng sờ một chút, thấy quả hạch nứt ra một khe nhỏ, lập tức đưa tới trước mặt Nhan Tử Kì.
“Ha ha xem này, mùi vị rất ngon, ta biết ngươi cũng muốn ăn thịt, bất quá ngươi vừa tới nơi này, chờ ngươi thích ứng một thời gian rồi ăn thịt ở đây.”
Sư tử hổ báo cẩn thận hống với hắn, vẻ mặt kia nhìn hệt như con chó chăn cừu giống Anh quốc trước đây của Nhan Tử Kì, có sự bao dung lẫn cưng chiều.
Nhan Tử Kì do dự một chút, cuối cùng vẫn cầm lấy quả hạch, vừa này anh ta chỉ cần sờ nhẹ một cái đã đem lớp vỏ bóp nát, lúc này Nhan Tử Kì phải dùng sức rất nhiều mới mở được lớp vỏ, bên trong là một loại trái cây mềm mại có màu xanh lá cây ngọt ngào, Nhan Tử Kì cẩn thận đâm nhẹ vào, vài giọt nước tràn ra, vài giọt chất lỏng xanh biếc nhiễu lên quần áo trắng tinh tạo thành mấy đóa hoa lục sắc.
Nhan Tử Kì nhíu mi, trừng mắt, tên thú vật trước mặt này dùng tùy tiện cùng hai ngón tay cũng có thể đem chính mình bóp chết, chắc cũng không cần phí thời gian đem trái cây độc tới đầu độc mình, kia quả thực thừ a thãi quá đi, mà nếu đây quả thực là trái cây độc, hắn có thể cự tuyệt không ăn sao? Căn bản không có khả năng, hiện tại cái mạng nhỏ của mình đang nằm trong tay người khác, cần chi phải cẩn thận như vậy, liền ăn vào, ai sợ ai chứ.
Vươn đầu lưỡi liếm một chút, hương vị chua chua ngọt ngọt lập tức lan tràn khắp khoang miệng, hương vị này cũng không xa lạ, thời gian trước đây còn bị đem đi bán, thứ người khác đưa vào miệng hắn, chình là thứ này, hương vị chua ngọt, ăn vào miệng có cảm giác giống như măng cụt, nhưng lại có phần ngon hơn.
Sư tử hổ báo không chớp mắt nhìn hắn ăn, càng xem càng thích, nhịn không được nâng tay xoa xoa mái tóc Nhan Tử Kì nói: “Ta biết ngươi có thể nghe hiểu được tiếng của ta, cũng biết ngươi tên là Nhan Tử Kì, bất quá từ hôm nay trở đi, ngươi chính là sủng vật của ta, cho nên về sau cứ gọi là tiểu Kì đi, tiểu Kì nhớ kỹ, tên ta là Lan Nô Triết, là chủ nhân của ngươi.”
“Phốc…” Trái cây vừa đưa vào miệng lập tức bị Nhan Tử Kì phun ra, Lan Nô Triết đứng gần hắn, ngoại bào trắng tinh trên người lập tức bị hắn phun thành một bức tranh trừu tượng.
Không chỉ đem nước trái cây phun ra, Nhan Tử Kì còn bị sạc nước miếng của chính mình, ho tới mức kinh thiên động địa, cả gương mặt cũng đỏ lên, một tay chỉa vào Lan Nô Triết muốn chửi ầm lên, nhưng khi mở miệng nói chuyện, không có một lời nào phát ra, lúc này Nhan Tử Kì mới nhớ ra, từ lúc tỉnh dậy tới giờ, vẫn chưa mở miệng nói một câu, căn bản không biết chính mình đã biến thành người câm, này….này cũng quá bi thảm đi! ! !
Nhan Tử Kì cảm thấy chính mình nên được viết tên vào sách kỷ lục Guinness—— người bi thảm nhất trên thế giới!
Lan Nô Triết nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn, an ủi nói: “Đừng nóng vội, ở thế giới của chúng ta, loài người không được phép nói chuyện, đa số là không được ăn thủy tinh, ngay cả lời nói cũng không hiểu, ngươi rất may mắn, là một trong số ít ngoại lệ.”
Nhan Tử Kì xúc động đến mức muốn đập phá, may mắn cái rắm, có thể nghe không thể nói, nếu lỡ như có cãi nhau, bị mắng còn không được mở miệng, kia không phải muốn chôn sống hắn sao, hắn có thể không cần nhận thứ may mắn này không a!
Hơn nữa mấu chốt vấn đề không phải hắn nói được hay không, mà là tự nhiên hắn lại bị đưa đến đây trở thành sủng vật của Lan Nô Triết, mụ nội nó, bọn họ không phải người, này căn bản chính là phân biệt chủng tộc, a phi, nhưng đây cũng không đơn giản là phân biệt chủng tộc mà là khinh thường chủng tộc…
Từ trước đến nay chỉ có loài người nuôi sủng vật, chưa bao giờ nghe thấy con người bị biến thành sủng vật? Sao một thảm kịch đổi trắng thay đen lại phát sinh trên người hắn, hắn không phải Robinson, cũng không phải Columbus, hắn chỉ là một thầy giáo dạy vũ đạo, một chút máu mê thám hiểm cũng không có, có thể đừng đùa giỡn hắn như vậy được không, sẽ chết người a!
Nhan Tử Kì hắn lại có thể trở thành sủng vật của một con sư tử hổ báo? ! Ai tới nói cho hắn biết, tất cả những điều này không phải là sự thật đi.
Lan Nô Triết nhìn tiểu đông tây ban đầu thở hổn hển, cuối cùng lại ủ rủ không chút tinh thần, có chút đau lòng, vươn tay giống như ôm một tiểu hài tử mà ôm hắn: “Tiểu Kì hẳn là mệt mỏi rồi, ngươi nghĩ ngơi trước đi, yên tâm, ta sẽ hảo hảo dưỡng ngươi.”
A phi, ai muốn ngươi dưỡng!
Khi được đặt nằm xuống chiếc giường đơn, Nhan Tử Kì hung hăng liếc mắt một cái, nếu thực sự tốt như vậy, thì để ta trờ về đi!