Chương 1: Duyên đến như thế…
Trần Mặc Đông như thường lệ cầm thẻ phòng trở về, đi vào
vừa lúc thang máy dừng ở tầng một, trong nháy mắt thang máy sắp đóng,
cửa thang máy lại một lần nữa mở ra.
Lộ Nghiên mặc đồng phục nhân viên màu đen của khách sạn, áo sơ mi trắng
bên trong áo vest đen, cổ áo dựng thẳng ôm lấy một phần ba chiếc gáy
mảnh khảnh, bảng tên gắn ngay ngắn trên chiếc túi áo ngực, bên dưới là
chiếc váy bó sát đến đầu gối.
Lộ Nghiên lịch sự mỉm với Trần Mặc Đông đang đứng trong thang máy, một nụ khuôn phép nghi thức, vì nụ của cô vốn là một kỹ năng thiết yếu, cùng với tiếng “Xin chào” bước
nhanh vào thang máy, nhấn nút số tầng, rồi cô đứng phía sau Trần Mặc
Đông, vốn dĩ cô nên đi thang máy của bộ phận nhân viên, nhưng khách ở
tầng mười lăm phàn nàn liên tục, thời gian cấp bách, quản lý lại đang
lên kế hoạch năm, vì thế những loại công việc lặt vặt này giao hết cho
Lộ Nghiên hôm nay đang phải làm đêm, tuy chức vụ và sự việc không tương
xứng nhưng Lộ Nghiên chỉ có thể kiên nhẫn đi hoàn thành.
Trần Mặc Đông đứng thẳng trong thang máy, khi tới tầng mười bốn, anh
chầm chậm ra khỏi thang máy, đi về phòng mình. Lộ Nghiên nhìn người
khách bước ra khỏi thang máy, thở phào nhẹ nhõm, dù chỉ là thời gian đi
lên một tầng cô cũng có thể thả lỏng chút, cô dựa người vào vách thang
máy, hôm nay thật sự rất mệt, thật sự chỉ muốn quẳng hai đôi giày cao
gót trên chân ra khỏi thang máy. Cô mới làm việc ở đây hai tháng, vì thế phải cẩn thận chú ý ở mọi nơi với mọi người, ca đêm hôm nay là do cô
thay người khác làm, người ta nhờ cô làm hộ, cô không nỡ từ chối, chỉ
biết bắt mình đồng ý. Cô thầm cầu nguyện có thể thuận lợi “giải quyết”
vị khách kia. Khi thang máy hiển thị con số 15, Lộ Nghiên đứng thẳng
người, nở một nụ , sau đó chuẩn bị lắng nghe những lời phàn nàn của khách hàng.
Cuối cùng Lộ Nghiên kết thúc công việc, đổi quần áo bước ra ngoài khách
sạn Hyatt, ngẩng đầu khởi động cổ, lúc quay đầu ánh mắt dừng lại ở một
hình bóng quen thuộc, cô nhớ lại đó là người đàn ông tối qua, sở dĩ cô
có ấn tượng sâu sắc vì nhìn thấy bóng dáng này khiến cô có một cảm giác
kiên định rất quen thuộc. Cô vứt bỏ quy nghĩ, chạy nhanh về nhà lúc này
mới là điều quan trọng, bốn giờ chiều nay còn phải tiếp tục làm việc
nữa.
Cô đi bộ trên đường, chân mang giày vải, trong lòng thầm nghĩ “Không
phải đi giày cao gót thật là hạnh phúc”, đi lên cầu vượt, người trên
đường lúc này không nhiều, gió buổi sớm mát lành khiến cô không khỏi nhớ tới buổi tối chia tay với Thẩm Nham.
Buổi tối nhận được tin nhắn chia tay, Lộ Nghiên im lặng, nhưng sau đó cô lại điên cuồng đi hỏi thăm tin tức của Thẩm Nham, thậm chí cô đã quên
mất chính mình khi đó chỉ thích hợp với đau lòng và khóc lóc thôi.
Sau này cô tìm được rồi, nhưng thực tế lại không thể thay đổi được gì,
hết thảy bất lực. Lộ Nghiên không phải một cô gái phải dựa vào người
khác để sinh tồn, nhưng cô lại cảm thấy thế giới của mình đã lún sụt một góc, không thể cứu lại, không thể đối mặt, càng không có triển vọng.
Sau khi gặp Thẩm Nham, Lộ Nghiên đờ đẫn đi về căn phòng mình vừa thuê.
Nơi ở trước kia là “nhà” do cô và Thẩm Nham cùng nhau xây dựng khi cô
sắp tốt nghiệp. Buổi sáng nhận được tin chia tay, phản ứng đầu tiên của
Lộ Nghiên là tìm cho mình một nơi ở, cô dành cả buổi sáng để tìm một căn phòng nhỏ nhưng đầy đủ.
Sau khi quyết định lấy căn phòng nhỏ đó, Lộ Nghiên quay trở lại căn
“nhà” kia thu dọn đồ đạc của mình, những đồ thuộc về cô không nhiều, đây vốn là nhà của Thẩm Nham, ở đây căn bản chỉ có quần áo của cô, hai cái
va li – một lớn một nhỏ, Lộ Nghiên không muốn gọi xe, cô kéo hành lý đi
bộ bốn mươi phút đến nơi ở mới của mình.
Buổi tối đến căn phòng nhỏ mới, Lộ Nghiên bỏ từng bộ quần áo trong va li ra, cô cảm thấy kiệt sức, trước mắt đều là hồi ức về hai người, cơ thể
cô không chống đỡ được, cả người ngã xuống sô pha.
Lộ Nghiên nhắm mắt lại, những cảnh tượng hiện ra nếu không ngọt ngào thì cũng là cảnh hai người “tranh cãi”, con mắt cô thấm đẫm đau thương.
Năm nhất đại học, Lộ Nghiên tham gia hội sinh viên, Thẩm Nham đang là
sinh viên năm thứ tư, là hội trưởng hội học sinh. Khoa của Lộ Nghiên là
Kiến trúc học, theo qui định phải học năm năm, Thẩm Nham lại chỉ phải
học Quản lí trong bốn năm, theo lý mà nói Thẩm Nham đang học năm cuối
hẳn là phải nhường chức vụ cho người khác, nhưng vì Thẩm Nham đang tiến
hành cải cách hội học sinh vẫn chưa xong nên cậu ấy vẫn tiếp tục đảm
nhiệm chức vụ ấy, dường như đó là ý trời vậy. Lộ Nghiên không phải là
người nhiều chuyện, công việc của hội sinh viên vốn cô không muốn, chỉ
vì bạn cùng phòng muốn thể hiện tinh thần “đoàn kết nhất trí, cùng bắt
đầu tương lai tươi sáng” đã viết đơn đăng ký giúp cô, đơn được thông
qua, lần đầu tiên tin nhắn báo hội nghị của hội học sinh đến điện thoại
của Lộ Nghiên, cô không thể không đi.
Vì thế hai người chấp nhận ý trời này, trong một chiều hoàng hôn đầu thu lần đầu tiên họ đã nhìn thấy nhau.
Hôm đó Lộ Nghiên từ phòng tắm trở về, thấy tin nhắn báo hội nghị trên
điện thoại và mấy cuộc gọi lỡ của bạn học cùng phòng kí túc, cô sấy khô
tóc rồi ngay lập tức chạy nhanh đến hội nghị của hội học sinh, tới phòng họp mà không dám xông vào, lưỡng lự nhìn vào bên trong, số người không
nhiều, mà hội nghị đã bắt đầu, Lộ Nghiên đứng ở cửa không biết nên làm
thế nào, đúng lúc ấy có một người có vẻ lớn tuổi hơn nhìn thấy Lộ Nghiên ngoài cửa.
“Tiểu Nham.”
Tiếng gọi của người kia được đáp lại bằng hai tiếng trả lời. (Chữ “Nham” và chữ “Nghiên” đều được phát âm là “yán” nên bạn Nghiên mới hiểu lầm
người ta gọi bạn ấy.) Thẩm Nham đang khai mạc dừng lại, thấp giọng trả
lời “Hử?”, sau đó quay đầu nhìn người vừa cất tiếng giống mình, thật ra
Lộ Nghiên cho rằng người kia gọi cô nên trả lời, rồi mở cửa đi vào khiến mọi người ở đó đều khúc khích, Lộ Nghiên không biết rằng người kia chẳng qua muốn nhắc nhở Thẩm Nham đang nói dừng lại một chút để cô có cơ hội bước vào. Thật sự
là rất mất mặt, lúc ấy Lộ Nghiên chỉ muốn có cái hố chui xuống mà thôi.
“Bạn đến dự họp à, đội ngũ chúng ta lại được trẻ hóa rồi.” Vẫn là người
lúc nãy, về sau Lộ Nghiên mới biết người này chính là chủ tịch hội học
sinh, là nghiên cứu sinh năm nhất, lần đó chỉ muốn đến góp vui, trích
dẫn nguyên lời của anh ta là “Đến xem có mỹ nhân không”. Nam sinh ở đại
học đều như vậy, điều này trước kia Lỗ Mạn đã từng nói với cô rồi.
Mãi đến khi mặt bớt nóng, Lộ Nghiên mới dám ngẩng đầu lên, lúc này
trưởng ban đối ngoại đang phát biểu, Lộ Nghiên vốn định liếc mắt xem
dung mạo của người đang có giọng nói dịu dàng kia như thế nào, không ngờ cô vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt của Thẩm Nham, Lộ Nghiên lại
cúi đầu xấu hổ, ngoài cảm giác xấu hổ và bẽ mặt, cô không cảm thấy gì
nữa, sau này Lộ Nghiên rất muốn nhớ lại biểu hiện của Thẩm Nham khi đó
nhưng lại không nhớ được gì.
Thường là các thày cô hoặc bạn bè thân thiết mới gọi Thẩm Nham là Tiểu
Nham, anh em tốt thì gọi cậu là Nham Tử; bạn bè của Lộ Nghiên cũng gọi
cô là Tiểu Nghiên, vì thế thường nghe thấy tiếng gọi “Tiểu Nham” là thể
nào cũng có hai tiếng trả lời. Mọi người bắt đầu đem điều đó ra trêu
chọc, sau này quen rồi thì một việc đều giao cho hai người làm, đỡ gọi
phiền phức, vì thế hai người dần dần thân thiết, đấu võ mồm, tán chuyện, ăn cơm, làm việc luôn cùng nhau. Thẩm Nham khi đó sống rất khiêm tốn vì không muốn mọi người biết gia cảnh nhà anh, cho nên tiêu tiền, làm việc đều không khoa trương; mà tính cách Lộ Nghiên lại điềm đạm khôn khéo,
nhưng luôn liều lĩnh một cách ngu ngốc đáng yêu.
“Em làm bạn gái anh nhé?” Khi Lộ Nghiên học năm ba, Thẩm Nham thổ lộ với cô, không ầm ĩ, không lãng mạn. Sau khi Lộ Nghiên cùng Thẩm Nham chơi
bóng rổ, địa điểm là sân bóng, lúc ấy là hơn sáu giờ, vì mỗi khi đến giờ này đài phát thanh của trường đều mở các bài hát Trung, Nhật, Hàn, Âu
Mĩ, thi thoảng có xen lẫn các ca khúc Italia, hoặc các loại vũ khúc Tây
Ban Nha, Lộ Nghiên vẫn luôn cảm thấy đài phát thành trường như một món
thập cẩm.
“Hử?” Lộ Nghiên cảm thấy kinh ngạc, nhưng Thẩm Nham lại nghĩ cô không
nghe thấy nên lặp lại một lần nữa, Lộ Nghiên lập tức nhào đến lòng Thẩm
Nham, vòng tay ôm lấy thắt lưng, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Nham, trên
mặt là nụ vô cùng rực rỡ: “Anh không được hối hận đấy.”
Thẩm Nham bị hành động của cô dọa hết hồn, nhưng nghe thấy lời của cô
tâm tình bỗng tươi sáng hẳn: “Thật không biết xấu hổ!”, Thẩm Nham nói, sau đó nhẹ nhàng in dấu vết lên môi cô, khuôn mặt Lộ Nghiên bỗng
đỏ lên như quả cà chua, nói lắp bắp: “Anh mới không biết xấu hổ ý.”
Từ đó hai người luôn ngọt ngào bên nhau, Lộ Nghiên biết hoàn cảnh gia
đình nhà Thẩm Nham là khi cô học năm cuối phải đi tìm công việc thực
tập. Lộ Nghiên vốn là con gái Bắc Kinh gốc, nhưng vì Thẩm Nham cô đã ở
lại thành phố S, chuyện tìm công việc của cô không thuận lợi, cô học
kiến trúc, nhưng các công ty kiến trúc lớn nhỏ ở đây đều khéo léo từ
chối cô, lúc đầu cô còn có niềm tin đi tìm việc, nhưng hi vọng vẫn xa
vời mong manh như cũ, sau này cô suy nghĩ đã hiểu rõ nguyên nhân vì sao. Khi Lộ Nghiên biết gia cảnh của Thẩm Nham chính là lúc mẹ anh đến tìm
cô, đơn giản là mong cô trở về Bắc Kinh, Thẩm Nham và cô không thích
hợp, khi đó người phụ nữ ấy rất khách sáo, Lộ Nghiên nghe chuyện, nhưng
vẫn không để tâm, cô vốn không phải tiểu nha đầu chịu để người khác sai
khiến. Mẹ của Thẩm Nham là một nhà thiết kế kiến trúc nổi tiếng của tỉnh nên chuyện cô không tìm được việc cũng chẳng có gì là lạ, vì thế cô tìm những việc vặt khác, cuộc sống không thoải mái vì công việc rất mệt,
nhưng cô không từ bỏ mà tiếp tục tìm việc. Tuy gần một năm vất vả nhưng
cô không nhận sự giúp đỡ của Thẩm Nham, mỗi lần Thẩm Nham đau lòng nói
“Đã khiến cô vợ ngốc của anh mệt quá rồi”, Lộ nghiên không nói gì, chỉ
làm nũng trong lòng anh đòi đi ăn, vì thế quãng thời gian ấy Thẩm Nham
luôn dẫn cô đi ăn.
Nhưng một tháng trước khi họ chia tay, không biết Thẩm Nham làm sao biết được chuyện này, anh nói: “Đừng tìm nữa, anh nuôi em, chẳng phải em
không thích lừa gạt anh sao?”
“Nói thì nói vậy, em nhất định phải là một người phụ nữ độc lập về kinh
tế.” Cô nói xong, nhăn mặt làm trò với anh, “Anh đừng lo, em không sao,
dần dần sẽ ổn, tự em sẽ khiến mẹ anh phải nhìn thấy thành ý của em, đúng không?” Có lúc Thẩm Nham thực bội phục tính khí lạc quan của nha đầu
này.
Nghĩ lại sự vất vả khổ cực và ngọt ngào của quãng thời gian ấy, nếu cho
Lộ Nghiên cơ hội được chọn lựa lại một lần nữa, cô vẫn sẽ chọn Thẩm Nham – người đã từng đưa cô đi tới thiên đàng.
Ngày đó, từ bên cạnh Thẩm Nham cô bước chân ra đi cũng không quay đầu
ngoảnh lại, giống như hôm nay cô bước trên cây cầu vượt này, nhưng sau
đó cô lại không khống chế nổi mà bật khóc, cô chầm chậm ngồi xuống mặt
đất, hai tay ôm lấy đầu gối cuộn người lại, như vậy dường như có thể ấm
áp hơn một chút. Lộ Nghiên không muốn cầu xin Thẩm Nham đừng chia tay
với cô, tuy cô biết anh muốn tốt cho cô, nhưng anh dễ dàng nói chia tay
như vậy thật sự khiến cô thấy thất vọng.
Lộ Nghiên mải suy nghĩ đã thấy mình về đến nơi ở của mình, “Thật dễ
chịu!” Cô nhào vào giường, sau tiếng cảm thán đã thấy hơi thở cô dần trở nên đều đều.