Chương 1
Đặng huyện ở vùng biên trấn cũng không tính là nhỏ, tuy không có danh thắng hay sản vật đặc biệt gì nhưng vì nằm trên đường quan đạo đến kinh thành nên có nhiều thương nhân lui tới, sinh ý tòan thành chủ yếu là
nhờ vào tiệm cơm,khách sạn, tiêu cục cùng với tiền trang.
Điểm đặc biệt là nội câu lan viện cùng sòng bạc đều thiết lập trên
các lâu thuyền, hoa thuyền bên phải, đổ thuyền bên trái, neo đậu ở ven
bờ sông ngòai trấn.Mặc dù mùa thu, nước có ít đi một ít cũng không ảnh
hưởng tới vẻ xinh đẹp của dòng Thoan Hà. Dòng nước xan biếc chảy về
hướng đông, hai bên bờ là rừng cây, ẩn hiện có hồ điệp..tạo nên sự u
tĩnh thanh nhã. Dọc theo Thoan Hà, từ chỗ hoa thuyền chạy xuống có một
ngọn núi tuy không lớn cũng không hùng vĩ nhưng lại có nét đặc biệt.
Ở bên sườn núi có một tòa nhà nhỏ, giờ phút này, một thiếu phụ đang
phơi quần áo, mặc dù quần áo vải thô cũng không giấu được vẻ xinh đẹp
tuyệt trần, bên cạnh nàng có một tiểu nam hài đang cầm một cành trúc nhỏ cắm xuống đất.
“Mập Mập đang làm cái gì a?”
“Trùng trùng, trùng trùng.”
Mập Mập ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, vui vẻ nhếch miệng cười, thiếu phụ
cũng nhìn lại hắn cười, đồng thời trong lòng không nhịn được thầm khen : Thật khá tiểu oa nhi! Khuôn mặt trắng hồng, ngũ quan như phấn điêu ngọc mài, hai hàng lông mày rậym đen, phối hợp với hai tròng mắt trong suốt
cùng cái mũi thẳng khéo léo,đôi môi đỏ hồng. Đúng là bộ dạng người gặp
người thích. Bộ dáng xinh đẹp cùng tính cách bướng bỉnh, đáng yêu làm
cho ngừơi ta thấy hắn không nhịn được muốn ô một cái, hảo hảo yêu
thương, cho nên tới giờ Mập Mập đã có tới sáu can nương a.
“Lấy trùng làm gì a? Mập Mập, nếu khiến cho một thân bẩn, như thế này nương ngươi trở về sẽ mắng ngươi a!”
Mập Mập dùng ngón tay nhỏ gà đàn. “cho gà con ăn, gà con muốn ăn.”
Thiếu phụ lắc đầu cười nói: “Chúng nó chính mình sẽ tìm ăn, không cần ngươi bận việc. Đi rửa tay đi! Nương ngươi sắp về tới a.”
Mập Mập trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ mẫu thân hắn, cho nên,
dù hắn không tình nguyện vẫn chu cái miệng nhỏ nhắn mà đi rửa tay. Nhìn
hắn ngúng nguẩy, thiếu phụ không nhịn được bật cười. Vật nhỏ này thật
làm cho người ta cực kỳ yêu thích. Thiếu phụ đã phơi xong quần áo, cầm
lấy cái rổ không quay người lại mới thấy từ xa đi tới một thân ảnh yểu
điệu, nàng quay đầu nhìn Mập Mập đang vừa rửa tay vừa ngịch nước nói
“Mập Mập, không cần giặt sạch, ngươi nương trở về la.”
Đỉnh một thân ẩm ướt, Mập Mập nhảy dựng lên hoan hô một tiếng, liền
hướng mẫu thân chạy tới, “Nương, nương……” Lung lay thoáng động thân hình nhỏ nhắn liền ngã xuống đất, nhưng hắn không khóc không la, vội đứng
lên tiếp tục chạy về phía trước ” kẹo hồ lô, kẹo hồ lô”
Một cô nương ước chừng 18 – 19 tuổi, xinh đẹp, họat bát đáng yêu, một thân lục sắc càng tạo nên vẻ anh khí, linh lợi. Chỉ thấy nàng hai chân
bước vội, vừa tới, tay liền chụp tới, giơ Mập Mập lên cao, làm cho hắn
bay lượng vòng vòng trên không.
“Mập Mập, có nhớ nương nha?”
“Tưởng, tưởng!” Mập Mập khanh khách cười lớn. “nhớ nương, rất nhớ, rất nhớ!”
Lãnh Thủy Tâm miệng cười tươi, tay ôm thân hình nhỏ nhắn mập mập vào lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn vài cái.
” Cái miệng nhỏ nhắncủa người rất giỏi dụ người a”, nàng nói xong lấy gói to đeo bên thắt lưng xuống, theo bên trong lấy ra một cái gói nhỏ”
kẹo hồ lô của ngươi đây, nương không có quên a”
Mập Mập mừng rỡ reo lên, khẩn cấp đọat lấy túi giấy về bên mình, Thủy Tâm cười khẽ, để hắn xuống đất hướng thiếu phụ trung niên hỏi ” Sương
di, ta không có ở đây, tiểu tử béo này có làm phiền người không?, nếu có hãy nói mau nha, ta sẽ đánh hắn trước khi cho hắn ăn kẹo hồ lô”
” tiểu tử này rất ngoan, làm người ta vui vẻ, làm sao lại gây họa”
thiếu phụ trung niên Tư Đồ Sương cười nói ” thật ra ngươi vừa đi đâu a?”
Thủy Tâm đang ngồi trên ghế nhỉ trước nhà, chống hai ma nhìn con đang ăn kẹo hồ lô trả lời ” đi đến miếu thắp hương, sau đó lên phố mua chút
phấn son”
Tư Đồ Sương cũng ngồi xuống một cái ghế nhỏ khác, hỏi ” không phải gặp cái gì phiền tóai chứ?”
Thủy Tâm xuy một tiếng. “Nói đùa! Có ta ở đây sẽ có cái gì phiền
toái? những kẻ muốn gấy phiền tóai đều bị ta giáo huấn từ mấy trăm năm
trước, còn lại đều là những người thành thật, nên còn ai dám tìm bản cô
nương gây phiền tóai”
Tư Đồ Sương nhìn bộ dáng kiêu ngạo của nàng không khỏi thở dài thật
sâu ” Thủy Tâm, ta không phải muốn nói ngươi nhưng là một cô nương không nên làm lọai sự tình này, mà phải tìm một người nào đó gả mới là tốt a”
Thủy Tâm tà nghễ nhìn Tư Đồ Sương” Sương di, người không phải không
biết chí hướng của ta, trở thành một hiệp nữ hành tẩu giang hồ, hành
hiệp trượng nghĩa mới là chuyện ta muốn làm, lập gia đình” nàng xùy một
cái ” kiếp sau đi, ta mới không cần một trượng phu đển quản ta”
” Giống như cha ta, trước sau thê thiếp cộng lại có năm người, người
nào hắn cũng quản. Cái kia không cho, cái này không được, còn nói cái gì nữ tử chỉ có thể ngoan ngõan ở trong khuê phòng làm hiền thê lương mẫu, không thể tùy tiện xuất môn. Đã làm thời đại gì, trên gian hồ nhiều
hiệp nữ như vậy, vì sao ta lại không thể trở thành một hiệp nữ?
Tư Đồ Sương lắc đầu ” nghe ngươi nói kìa, dù sao Lãnh gia trang của
ngươi cũng coi như co chút danh tiếng, muội phu sẽ hiểu chuyện , ngươi
hảo hảo nói chuyện với hắn, có lẽ…”
“Không có cửa đâu!” Thủy Tâm hừ nhẹ. “ ta đều năn nỉ nhiều lần, hắn
ngay cả một chiêu võ công cũng không dạy ta, ta là tự thân học trộm một
chút, lại cầu các ca ca âm thầm dạy ta một ít nên mới có một thân công
phu này. Nói cho ngươi nha, đại tẩu gả đến trước đây cũng là một hiệp
nữ. Sau khi nàng gả đến đây, cha không cho nàng dùng võ công a”
Tư Đồ Sương lại thở dài. “nhưng ngươi cũng không cần vì làm hiệp nữ mà không từ thủ đọan đi”
Thủy Tâm nhún vai ” không có biện pháp, bị bắt buôc thôi”
Tư Đồ Sương không biết nên nói như thế là tốt hay không nữa, cho nên chỉ có thở dài.
Lãnh gia trang thanh thế, uy tín vang dội cả hắc bạch lưỡng đạo, mà
trang chủ Lãnh Thương Hùng cá tinh ngay thẳng, làm việc cẩn thận, hắn
chỉ có một chút tật xấu đó là trọng nam khinh nữ. Hắn kiên trì tư tưởng: nam chủ ngọai, nữ chủ ngọai; bởi vậy nữ nhân bên trong Lãnh gia trang
không được tùy ý động võ, đặc biệt là tam nữ nhi Thủy Tâm hướng hắn đòi
học võ công, hắn liền từ chối thẳng thừng. Thủy Tâm luôn luôn ngưỡng mộ
các hiệp nữ đương nhiên sẽ không có khả năng liền từ bỏ, nàng liền vụng
trộm học, âm thầm luyện. Nhưng mà, như vậy nàng còn không vừa lòng, đến
tuổi cập kê nàng liền quấn quýt lấy Lãnh Thương Hìng đòi xuất môn, làm
hiệp nữ xông xáo giang hồ.
Nhưng thường khi nàng chưa nói xong, Lãnh Thương Hùng đã nổi giận
rống lên ầm ĩ. Bất quá với nàng nó cũng giống như gió, thổi từ tai phải
qua tai trái, sau đó ra ngòai. Trong lòng thầm nghĩ, nếu đến năm nàng
mười sáu tuổi mà cha còn không đáp ứng, nàng sẽ trốn nhà bỏ đi, tự mình
đi tìm hiểu cũng được. Không ngờ, việc thuyết phục của nàng chưa tiến
hành được bao lâu, đại họa liền xảy ra trước mắt.
Lãnh gia nhị tiểu thư Lãnh Ngọc Tâm, vốn là sẽ gả cho thiếu bảo chủ
Triều Dương Bảo, ai biết còn chưa qua cửa, Lãnh Ngọc Tâm cùng đại sư
huynh của nàng nảy sinh tình cảm, chẳng những ước hẹn chung thân còn đem gạo nấu thành cơm. Cho nên trước khi Triều Dương Bảo đến cưới, Lãnh
Ngọc Tâm đành phải đem chân tướng sự thật nói cho phụ thân biết
Tức giận bốc hỏa, nổi trận lôi đình, nhưng Lãnh Thương Hùng cá tín
chính trực, sẽ không đem con gái mình đã là tàn hoa bại liễu gả cho
người, càng không nói đến Triều Dương Bảo về danh vọng địa vị đều hơn
hẳn Lãnh gia trang, sao có thể chịu được sự lừa gạt cùng vũ nhục này.
Hồi sau, chính thất của Lãnh Thương Hùng nghĩ ra cách đưa tam nữ Lãnh
Thủy Tâm gả thay. Việc này đối với ước mơ, xông pha giang hồ, hành hiệp
trượng nghĩa của Thủy Tâm giống như sét đánh ngang tai, đúng là tai họa
bất ngờ từ trên trời rơi xuống.
Nàng mới không cần lập gia đình. Còn chưa có lập gia đìnhđã bị cha
quản muốn chết, nếu gả cho người, có phu quân lại thêm cha mẹ chồng,
chẳng khác nào bị quản tới hai lần a. Đến lúc đó, chí hướng làm hiệp nữ
của nàng làm sao thực hịên được. Nàng tình nguyện cả đời không cần gả
cho người, tình nguyện hưởng thụ cuộc sống độc thân tự do. Có lẽ, chỉ
cần nàng giống nhị tỷ, trở thành tàn hoa bại liễu thì cha sẽ không ép gả nàng a. Nàng vẫn là phải nhanh chóng thực hiện ý định này.
“Rốt cuộc là ai dạy ngươi làm như vậy?” Tư Đồ Sương tò mò hỏi.
“Không ai a! Ta chính mình tưởng thôi!” Thủy Tâm trả lời. “Xem nhị tỉ, cha không phải không bắt buộc nàng gả cho?”
“Nhưng là. Nàng về sau vẫn là gả cho ngươi đại sư huynh nha.”
“Cho nên la!” Thủy Tâm đắc ý nói: “ta mới có thể tìm một người qua
đường không quen biết, cứ như vậy ngay cả chính ta cũng không biết nên
tìm ai, thế thì ta vĩnh viễn cũng không cần lập gia đình”
Lúc Thủy Tâm vừa biết được quyết định của cha, phản ứng đầu tiên là
chạy trốn, đáng tiệc vận khí không tốt, đến nửa đêm đã bị đại ca bắt về. Sau đó bị canh giữ gắt gao, muốn chạy trốn cũng không thóat. Cũng bởi
vậy, nàng mới nảy sinh kế họac: rút củi dưới đáy nồi.
Nàng quấn quýt lấy đại nương cùng đến miếu Quan Âm ở Đặng huyện thắp
hương, ban đêm khi ngủ lại ở khách điếm, liếc mắt liền thấy ở gian phòng tối đối diện có một thư sinh áo trắng vừa bước vào. Vóc dáng cao to,
bóng lưng tiêu sái, nàng lập tức quyết định là hắn. Nàng biết những
người trông coi nàng canh giữ bên ngòai khách điếm,nên nàng cứ lớn mật
tiến vào phòng thư sinh áo trắng, thuận lợi thực hiện kế họach của mình.
“Ngươi thực ngốc!” Tư Đồ Sương mắng: “Cha ngươi vẫn là có thể đem
ngươi gả cấp người không vợ, hoặc rõ ràng cho ngươi gả đi ra ngoài làm
thiếp, kia không phải thảm hại hơn?”
Thủy Tâm hoạt bát le lưỡi. “ta khi đó vừa cập kê không bao lâu, nương lại qua đời sớm, không có ai dạy, ta làm sao biết nhiều như vậy” Nàng
chột dạ cuối đầu
“Bất quá, kết quả vẫn là không có a!”
“Là nha!” Tư Đồ Sương trợn trừng mắt. Tức giận nói: “Còn không phải
béo tiểu tử giúp ngươi……” Nàng xoay mình nhíu mày nói nhỏ.” Thật không
biết hắn là giúp ngươi, vẫn là hại ngươi?”
“Đương nhiên là giúp ta la!” Thủy Tâm đưa tới Mập Mập, vô cùng thân
thiết ôm lấy hắn. “Ngươi không biết, lúc ấy cha chẳng những ép ta nhất
định phải đem đứa nhỏ xoá sạch, còn chuẩn bị muốn đem ta gả cho lão bản của kim phô ở Bạch Ngư trấn làm thiếp thứ ba!”
Tư Đồ Sương lấy “Ngươi xem đi” ánh mắt nghễ nàng, Thủy Tâm lấy hơi dẩu miệng đáp lại.
“Cho dù cha không ép ta gả, ta cũng sẽ không đem đứa nhỏ xoá sạch.”
Thủy Tâm sắc mặt quái dị trầm tư một lát. “Rất kỳ quái, ta lúc ấy luôn
luôn cảm thấy đứa nhỏ này là lên trời ban cho của ta, là…… Không thể
không muốn.”
Tư Đồ Sương chăm chú nhìn nàng một lát, lại chuyển hướng Mập Mập, lập tức lộ ra tươi cười. “một đứa nhỏ đáng yêu, xinh đẹp như vậy thật đúng
là của trời ban cho a”
Thủy Tâm cẩn thận nâng khuôn mặt của Mập Mập lên ” hắn một chút cũng
không giống ta, khẳng định là giống cha hắn, đáng tiếc ta căn bản không
biết diện mạo của cha hắn”
Tư Đồ Sương lại bắt đầu bị sự việc hoang đường này làm cho đau đầu ”
thật không biết ngươi nghĩ thế nào, ngươi làm sao có thể tùy tiện cho
rằng tìm đại một người, người ta sẽ nguyện ý?
Thủy Tâm buông con ra, làm cho hắn giả trang diều hâu đi bắt gà con.
“Ta nghe tới thôi? Nàng ngượng ngùng cười cười.” Có một hồi, ta tránh ở trong phòng bếp ăn vụng chân gà, vừa khéo Tiểu Thúy cùng Tiểu Hồng
giúp đại nương đôn thuốc bổ, các nàng không biết ta tránh ở phía sau,
cho nên liền hàn huyên một ít…… Ách…… Nhàn thoại. “Thủy Tâm hắc hắc cười hai tiếng.” Các nàng nói nam nhân đều là không giỏi cự tuyệt, không cần ngươi quen hay không, chỉ cần không quá lão lại không quá xấu, bọn họ
hướng tới là càng nhiều càng tốt, đối với tự động tới cửa nữ nhân, càng
cho rằng là diễm phúc đưa tới.”
Tư Đồ Sương mãnh lắc đầu.
“Về sau các nàng còn nói, hiện tại có nhiều nam nhân cũng giống kỹ nữ giống nhau, muốn thu bạc Này trượng phu thường thường xuất môn ngạo
sinh ý thê tử, cùng quả phụ giàu có không muốn tái giá, còn có nhóm phụ
thương di thái thái… đều sẽ cố định đi tìm này nam nhân nha!”
Tư Đồ Sương hừ lạnh một tiếng.” Cho nên, ngươi mới có thể lấy bạc đi cấp cái thư sinh kia?”
“Đúng vậy!” Thủy Tâm lý thẳng khí đáp. “Dù sao ta tìm hắn là có mục đích thôi!”
“Ông trời!” Tư Đồ Sương phủ ngạch ai thán. “bị thiệt còn cấp bạc cho đối phương”
“Nào có?” Thủy Tâm phản bác. “Mục đích của ta đạt tới, không phải sao?”
“Là nha! Kết quả là ngươi bị đuổi ra gia môn!”
Thủy Tâm không cần nhún nhún vai. Ở “Đêm hôm đó” Sau đó không lâu,
Thủy Tâm phát hiện kế hoạch nhưng lại ra đường rẽ — nàng thế nhưng mang
thai! Mới đầu kế họach của nàng thực sụ thuận lợi, nàng thề chính mình
cũng không biết thư sinh kia là ai cha đối nàng không biết làm thế nào,
âm thầm nghĩ biện pháp đem nàng nhanh chóng gả ra ngòai, chuyện này
đương nhiên nàng cũng không biết.
Cảm xúc đầu tiên là sợ hãi đến thất kinh, nhưng trong nàng lại có một cảm giác kỳ diệu, một lọai cảm giác làm nàng kiên quyết không chịu xóa
sạch đứa nhỏ. Kiên quyết đến nỗi nàng tình nguyện tuyệt thực, bởi vì sợ
phụ thân bỏ thuốc phá thai vào trong thức ăn ( đương nhiên nửa đêm nàng
vẫn là nhịn đói không đuợc mà trộm lấy này nọ để ăn, hehehe)
Tuy rằng nàng thất thân mang thai, lại không chịu xoá sạch đứa nhỏ,
nhưng Lãnh Thương Hùng cũng không có cố chấp, tàn nhãn đến mức để nữ nhi đói chết. Nhưng hắn cũng không thể lưu lại nữ nhi làm hắn mất hết thể
diện, vì vậy đã đem nàng đến chỗ muội muội mẫu thân nàng là Tư Đồ Sương, kèm theo năm trăm lượng và lời nhắn từ nay hai người đọan tuyệt quan hệ cha con, muốn nàng đừng bao giờ quay trở về. Mà trượng phu Tư Đồ Sương
vừa mới qua đời không lâu nên thật vui mừng khi có người đến ở cùng
nàng, để nàng không phải một mình trải qua những ngày tưởng niệm đau
lòng. Đương nhiên từ đầu đến cuối, Thủy Tâm chưa từng quên ước mơ làm
hiệp nữ, nhưng nàngcũng biết ít nhất phải đợi khi đứa nhỏ lớn lên thì
nàng mới có thể yên tâm xuất môn.
Trượng phu Tư Đồ Sương có để lại cho nàng chút tài sản, hơn nữa Lãnh
Thương Hùngcũng cho Thủy Tâm năm trăm lượng, tiết kiệm một chút cũng có
thể xài được mấy năm. Huống chi nàng còn có tài thêu khéo léo, các nhà
giàu có thường kêu nàng thêu trang phục cho họ. Mà Thủy Tâm đương nhiên
cũng không cam yếu thế…… Ách…… Hẳn là xem như không chịu cô đơn a! Sau
khi sinh xong, đứa nhỏ vừa cai sữa nàng liền nơi nơi đi tìm việc làm,
nhưng
Tiêu cục — “Thật có lỗi, chúng ta không mời nữ tiêu sư.”
Võ quán — “Ngươi dựa vào cái gì làm cho chúng ta mời ngươi?”
Bảo tiêu hộ viện — “Ha, gì, ha!”
Nàng đi hỏi khắp nơi, cũng bị khắp nơi từ chối, đang lúc nàng nản
lòng thóai chí thì có lẽ là vận khí tốt đến, nàng cư nhiên ” không cẩn
thận” cứu được lan thuyền đầu bài Hồng Tích Tích cô nương bị một đám
tiểu lưu manh quấy rối. Tích Tích sau khi biết được tình cảnh của nàng,
lại ở song phương rất hợp ý nên Thủy Tâm trở thành bảo tiêu của Tích
Tích, nhưng không phải cận vệ, chỉ khi nào Tích Tích xuất môn thì mới
cần bảo tiêu. Cơ hội Tích Tích xuất môn không cố địn, nhưng thù lao mỗi
tháng lại là cố định,cho nên Thủy Tâm cũng thường đến lan thuyền làm bảo tiêu. Mà các cô nương ở lan thuyền mỗi khi xuất môn, cũng sẽ dạo đến
nhà Thủy Tâm. Không có biện pháp, ai bảo Mập Mập đáng yêu như vậy, làm
cho người gặp người thích.
“Thủy Tâm……” Tư Đồ Sương muốn nói lại thôi nói: “Chẳng lẽ ngươi…… Thực sự tưởng cả đời không gả người sao?”
“Đương nhiên!” Thủy Tâm không chút do dự trả lời. “ Ta đã lập chí làm hiệp nữ thì ngày nào đó sẽ thực hiện, cho nên ta quyết định nếu có thể, ta liền tình nguyện cả đời không gả”
“Vì sao?” Tư Đồ Sương tò mò hỏi.
” Ngươi nghĩ xem có nhà nào mà trượng phu, cha mẹ chồng sẽ cho nàng dâu tùy ý chạy loạn?”
“Ách……”
“Không có đi?” Thủy Tâm đắc ý giơ giơ lên cằm, “ chỉ cần nữ nhân gả
qua cửa, cha mẹ chồng sẽ muốn nàng dâu ở nhà phụng dưỡng họ, sinh con đẻ cái, mà trượng phu cũng hi vọng thê tử ngoan ngõan chờ hắn ở nhà,
chuyên tâm hầu hạ hắn, bồi hắn trên giường”
Chỉ cần nữ nhân nhất gả quá môn, cha mẹ chồng rồi sẽ muốn cầu nàng
dâu đãi ở nhà phụng dưỡng cha mẹ chồng, sinh nhi dục nữ cái gì, mà làm
trượng phu cũng sẽ hy vọng thê tử ngoan ngoãn chờ hắn về nhà chuyên tâm
hầu hạ hắn, bồi hắn lên giường đợi chút. “Nàng hừ lạnh một tiếng.” Cứ
như vậy, ta nào có rảnh rỗi đi làm chuyện ta muốn làm a?”
Tư Đồ Sương trầm mặc một lát, sau đó nhíu mày hỏi lại Thủy Tâm ” hiệp nữ thực sự dễ dàng làm như vậy sao? mà có cái gì tốt chứ”
“Sương di, đừng xem thường nữ nhân a!” Thủy Tâm mất hứng nói: “Ngươi
biết không? trong võ lâm bảy đại cao thủ, có hai người là nữ nha!”
“Võ lâm bảy đại cao thủ?”
“Ân.” Thủy Tâm gật đầu lên tiếng trả lời, đồng thời hai mắt khát khao nhìn về phía trước ” trong chốn võ lâm, bảy đại cao thủ trẻ tuổi là
nhất cuồng, song ma, tứ kiếm. Mà tứ kiếm Trung Thất Linh là vị nữ hiệp
rất nổi danh, nàng hành hiệp trượng nghĩa, hào sảng không thu nam nhân.
Còn một người khác là Câu hồn kiếm Lã Tiểu Mật, nàng không những võ công cao cường mà còn là một đại mỹ nữ, xinh đẹp, mềm mại”
“Lại là hành hiệp trượng nghĩa, ngươi không phiền, ta đều phiền!” Tư
Đồ Sương thì thào than thở. Thủy Tâm chính nói đến cao hứng, không để ý
Tư Đồ Sương.
” Nhưng là, võ công cao nhất là nhất cuồng song ma, Song Ma là người
trong hắc đạo, đương nhiên không phải là người tốt. Nhất cuồng chính là
Cuồng Thư Sinh, nhưng hắn lại là một nhân vật thần bí quỷ dị” nàng hơi
hơi nhíu mày, còn nói ” nghe nói hắn một thân võ công cao không lường
được, nội công thâm chí so với chưởng môn Thiếu Lâm đại sư còn cao hơn,
đủ để xưng bá võ lâm. Mà lạ nhất là thường thì trình độ võ công tương
quan mật thiết với độ tuổi, nhưng hắn lại trái với nguyên lý bình thường ấy, chưa đến ba mươi tuổi đã đạt được cảnh giới này. Hắn như thế nào có thể luyện thành một thân tuyệt thế võ công?”
Tư Đồ Sương lấy một tay chống má. “Nói không chừng đó là giang hồ đồn sai, kỳ thực võ côngcủa hắn căn bản không lợi hại như vậy.’.
“Sương di!” Thủy Tâm phiên mắt trợn trắng. “Giang hồ đồn đãi tuy rằng không thể quá tin nhưng Cuồng Thư Sinh đã có thể liệt vào bảy đại cao
thủ đứng đầu thì võ công của hăn thâm hậu thế nào, sao có thể là tin đồn thất thiệt ?”
“Này đó đều chỉ do phỏng đoán thôi.” Tư Đồ Sương nhún nhún vai “Vậy hắn là hắc đạo hay bạch đạo?”
“Không biết!” Thủy Tâm trả lời.
“Không biết?” Tư Đồ Sương kinh ngạc mở lớn mắt. “Làm sao có thể không biết?”
Không phải ta vừa mới nói sao, hắn là nhân vật thần bí quỷ dị, làm
việc không theo nguyên tăc chính tà, thiện ác, hòan tòan dựa vào tâm
tình cá nhân mà làm. Hơn nữa đồn đãi rằng hắn cá tính lãnh khốc tuyệt
tình, lại quái gỡ, bề ngòai nhìn rất thư sinh nho nhã nhưng cũng là giết người không chớp mắt, dữ dằn ngoan độc làm người ta kinh sợ”
“vậy hắn nên liệt vào người hắc đạo.” Tư Đồ Sương bình luận nói.
Thủy Tâm mắt liếc nàng một cái ” cũng không màng đó là chỗ nào, chỉ
cần nơi đó gặp tai họa, hắn liền quyên tiền cứu giúp, hơn nữa mỗi lần
quyên đều là hơn trăm vạn lượng. Tựa như mỗi năm Hòang Hà vỡ đê, hắn đều xuất hai trăm vạn lượng bạc cứu tế”
Tư Đồ Sương sửng sốt sau một lúc lâu, nói: “Vậy…… Bạch đạo……”
Thủy Tâm thở dài ” hắn được xếp đứng đầu bảy đại cao thủ, nhưng người quen biết hắn lại không nhiều, Sương di biết vì sao không?”
Tư Đồ Sương lắc lắc đầu
” Bởi vì người nhận thức hắn hết thảy đều đã chết”
Tư Đồ Sương kinh ngạc háto miệng
“Hắn sẽ khôg đi đến đâu cũng nói hắn chính là Cuồng Thư Sinh,chỉ khi
nào chọc giận hắn, hắn sẽ không lưu tình mà hạ đao đọat mạng, cho nên
làm cho đối thủ hiểu được thân phận của hắn cũng là lúc tuyệt mạng”,
Thủy Tâm cười khổ ” cho nên, ta cũng không biết hắn rốt cuộc là bạch đạo hay hắc đạo”
Thủy Tạm lại thở ra một hơi nói tiếp ” hôm nay, ngươi có thể thấy hắn gặp chuyện bất bình lại nhưng không biết, thấy chết mà không cứu nhưng
ngày mai lại không chừng thấy hắn vì giúp người bị ức hiếp mà vượt lửa
băng sông, tòan tâm tòan ý cứu giúp”
Nàng bĩu môi ” dù sao mọi việc đều tùy vào tâm tình của hắn mà định,
có thể là việc thiện cũng có thể là chuyện ác. Có thể là hành vi chính
nghĩa, cũng có thể là cử chỉ gian tà. Hắn không có phân biệt thiện ác,
hòan tòan là do ý hắn muốn mà thôi”
Tư Đồ Sương lại bàng hòang hồi lâu mới lắc lắc đầu ” ai, nói nư thế
nào lại nói đến chuyện này? hiện tại nên là…” nàng nhíu nhíu mày nghĩ ”
đúng rồi, làm nữ hiệp có gì tốt, hơn nữa chẳng lẽ làm nữ hiệp đều sẽ
không lập gia đình sao?”
” Có cái gì tốt” Thủy Tâm với ánh mắt khôngthể hiểu nổi nhìn chằm
chằm Tư Đồ Sương ” chẳng lẽ người chưa từng khát khao cuộc sống tự do,
trời cao biển rộng sao? còn có cảm giác vui vẻ vì giúp người, cái kiêu
ngạo vì không thua nam nhân, cái lọai này…”
“Giống như không có nha!” Tư Đồ Sương lẩm bẩm.
Thủy Tâm nhịn không được xuy một tiếng ” thực không có chí khí. Cho
dù là nữ hiệp cũng có thể lập gia đình, nhưng các nàng có thể tự mình
chọn trượng phu, phu thê cùng nhau hành tẩu giang hồ, như vậy không phải là chuyện tốt đẹp nhất sao?
“Bất quá, lời này còn nói lại” Tư Đồ Sương lấy hoài nghi ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới Thủy Tâm. “Ngươi có tư cách làm nữ hiệp sao?”
Thủy Tâm nhún nhún vai. “Thử xem xem a! Nếu là không được, ta còn là có thể tìm danh sư khác học nghệ thôi!”
“vậy…… Mập Mập……”
“Mang theo trên người a! Hắn là tâm can bảo bối của ta, đương nhiên muốn dẫn theo rồi!”
Tư Đồ Sương không đồng ý lắc đầu. “Như vậy không tốt đi? Một cái tiểu oa nhi làm sao chịu được bôn ba vấtvả, có lẽ ngươi trước nên tìm cho
hắn một người cha chiếu cố hắn”
” Ta đã sớm nói qua, ta không gả, Sương di” Thủy Tâm lập tức lên
tiếng kháng nghị ” thật vất vả mới thóat ly được phụ thân bá đạo, ta sẽ
không ngốc để chui đầu vào nhà giam hôn nhân”
“Nhưng là……”
Thủy Tâm hai mắt đột nhiên nhìn sững vào mặt Tư Đồ Sương ” Sương di, sẽ không phải chính người muốn gả đi?”
Tư Đồ Sương mặt đỏ lên, lập tức bật thốt lên nói: “Mới không phải!”
Thủy Tâm híp mắt tà nghễ nàng. “Phải không? Đều hai năm hơn, Quan thúc thúc còn chưa có đả động được tâm của người sao?”
Tư Đồ Sương quay mặt, tránh đi ánh mắt đánh giá của Thủy Tâm ” ta không biết ngươi đang ăn nói bậy bạ gì đó”
Lúc này đến phiên Thủy Tâm thở dài ” ta nói Sương di a, đừng luô nói
cái gì không lấy hai chồng, nam nhân có thể cưới lại, nữ nhân vì sao
không thể tái giá? cũng không phải không có tiền lệ để theo, huống chi
Quan thúc thúc cũng là cưới lại, các người kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không thể chiếm tiện nghi ai. Lại nói Quan thúc thúc thật thà,
trung hậu, đối với người lại si tình, ta xem người đối với hắn không
phải không có chút nào động tâm?”
Tư Đồ Sương cắn cắn môi. “Ta……”
” Đừng chỉ nói chuyện của ta, người hảo hảo lo lắng đi, mặc kệ ánh
mắt thế tục, có thể có được người tâm đầu ý hợp mới là quan trọng nhất”
Tư Đồ Sương không khỏi thở dài, rõ ràng là nói Thủy Tâm, nhưng nói
thế nào lại sang chuyện của nàng? mà việc này, cũng làm cho tâm của nàng lọan lên