Chương 1: Núi rừng tối tăm um tùm, mây đen quỷ dị…

Sắc trời sầm tối, một đám mây ngũ sắc lớn kéo dài ngưng tụ tại phía chân trời, hai màu xanh tím xanh đậm dần dần nhuộm khắp, đan vào nhau chẳng khác nào một tấm lụa huyền ảo khoác lên bầu trời của thành Toàn Hoa, che lấp ánh chiều tà, làm ánh sáng tiêu tan, màn đêm dần buông xuống.

Một chiếc xe ngựa đứng ở trước cửa Phong Thiên phủ rộng lớn khí thế, phu xe cách một tầm rèm xe màu xanh đen nói:

- Công tử, tới rồi.

Bên trong xe vươn ra một một cánh tay thon dài trắng nõn vén rèm lên, một đôi chân dài được bao bởi giày da màu đỏ bước đi ra. Người đó khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, trên người mặc trang phục màu đỏ, lưng đeo bội đao, da trắng mắt đen, sống mũi cao thẳng tắp, cánh môi phân rõ như củ ấu, mái tóc dài rối tung như thác nước chảy dưới lưng, giữa sự tuấn mỹ lộ ra một sự anh khí bức người.

Chàng rũ rũ thân áo một chút, than thở:

- Cuối cùng thì trước khi trời tối cũng đã tới nơi.

Dứt lời xoay người lại thăm dò vào trong xe, thấy trên tấm thảm đỏ thẫm một thiếu niên trong trang phục thư đồng hãy còn đang ngủ rất say, trong đôi mắt trong trẻo chưa kịp lộ ra tia sủng nịnh thì đã phải kiên quyết đánh thức.

- Tiểu mỹ nhân, tỉnh dậy nào.

Thấy nàng một lát vẫn không hề động tĩnh, chàng đưa tay nhéo nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng kia, cười nói:

- Mau tỉnh lại đi, đồ đại lười, muội về đến nhà rồi.

Người trong thùng xe đột nhiên nhấc chân lên đá văng cằm của chàng, hai mắt vẫn đang nhắm chặt bỗng mở trừng ra rất lớn:

- Nói láo, đây là nhà của ta ư?

Thẩm Đa Tình tay giữ lấy gót chân của nàng, kéo một nhát ra ngoài, vui vẻ cười nói:

- Sớm muộn cũng là nhà của muội, nhanh đi bái kiến hôn phu đi.

Người bên trong xe thuận thế trượt ra ngoài xe, hai chân lăng không một chút, cả người quay tròn nhanh nhẹn dừng lại, đưa tay sửa sang lại áo mũ, hai mắt liếc ba chữ “Phong Thiên phủ”, cười lạnh nói:

- Cái tay ăn chơi Phong Dật Quân này mà cũng xứng làm hôn phu của Thẩm Hi Vi muội sao!

Thẩm Đa Tình lắc đầu thở dài:

- Thân phận hiện giờ của muội là tuy tùng đi bên cạnh ta.

Thẩm Hi Vi trừng mắt liếc nhìn chàng, bỗng nhiên thay thành gương mặt tươi cười:

- Ca ca, không bằng huynh giúp muội trả lại hôn sự này đi. Tên khốn kiếp nào làm chuyện xấu khắp nơi, hành sự hoang đường, sau này nếu thực sự trở thành người một nhà, sẽ ảnh hưởng đến danh dự trong sạch của nhà chúng ta…

Chợt thấy ánh mắt của Thẩm Đa Tình nhìn thẳng ra phía sau mình. Nàng xoay người lại hướng theo ánh mắt của chàng, lập tức giật mình.

Chỉ thấy đứng ở cạnh cửa là một vị thiếu niên công tử, mặc trường bào lụa màu tro, thắt lưng được gắn một viên ngọc trai màu đỏ sậm. Mặt trái xoan, mắt phượng dài nhỏ, quanh người tỏa ra một khí chất lạnh lùng xa cách, một đôi mắt đen kịt lóe sáng nhìn hai người họ chằm chằm, lạnh lùng hỏi:

- Chuyện gì?

Thẩm Đa Tình đáp:

- Tại hạ là Thẩm Đa Tình, đến đây tiếp kiến Phong đại nhân.

Thiếu niên nghe vậy lập tức quay đầu nói với đứa bé giữ cửa đằng sau:

- Đi vào thông báo một tiếng, Thẩm công tử Bắc Cương Tây Vực đã tới.

Đứa bé giữ cửa lập tức lên tiếng trả lời rồi đi.

Thiếu niên đi xuống thềm đá, nói với Thẩm Đa Tình:

- Thẩm huynh trên đường cực khổ, ta có việc phải ra ngoài làm, trước tiên xin lỗi vì không tiếp đón được.

Dứt lời, cũng không đợi Thẩm Đa Tình trả lời, liền đi thẳng ra đường về hướng Tây.

Thẩm Hi Vy thấy thiếu niên vô lễ như vậy, không nhịn được quát lên:

- Này, thái độ của ngươi là gì vậy?

Thiếu niên kia như không hề nghe thấy, bóng người ẩn hiện rồi biến mất ở góc đường.

Nàng sắp sửa phát hỏa, chợt nghe có giọng nói ấm áp trong trẻo như mùa xuân tháng ba:

- Từ biệt ở Băng Lăng phong, Thẩm huynh càng ngày càng phong độ tỏa sáng.

Một bạch y nam tử chân không dính bụi trần từ trong cánh cửa lớn màu đỏ thẫm nhẹ nhàng đi ra, thể trạng cao gầy, mặt mũi ôn hòa, một đôi mắt lộ tinh quang nhìn Thẩm Đa Tình nửa cười nửa không.

Thẩm Đa Tình lại cười nói:

- Chẳng qua chỉ không gặp vài năm thôi, nhưng thật ra Thác Hi huynh mấy năm nay rất có công tích. Nghe nói Tuyết Cốc đánh một trận, thần uy hiển hách, nổi danh lan xa. Ta mặc dù ở tận Bắc Cương, nhưng cũng nghe như sấm bên tai.

Thẩm Hi Vi khẽ nhíu mày, nghĩ thầm: thì ra hắn ta là đại công tử Phong gia. Hình thức tên này thật sự hào hoa phong nhã không giống thần võ đại tướng quân lĩnh binh giết địch chút nào, thật không hiểu được cái tên Phong Dật Quân khốn kiếp nào đó có bộ dáng như nào nhỉ?

Rốt cuộc nàng chỉ là một nữ hài tử, đối với vị hôn phu chưa từng gặp mặt mà lại có nhiều tiếng xấu kia khó tránh khỏi chút hiếu kỳ.

Trăng lên giữa trời, tiệc rượu mới tan.

Lúc này là cuối mùa xuân, trong đình viện rộng lớn có nhiều loại hoa tự cẩm, mùi hương thanh nhã thẩm thấu tận vào nội tâm. Trên đường mòn trải đầy những cánh hoa màu đỏ, hai bóng người một đỏ một trắng chậm rãi đi tới.

- Nửa tháng trước gia phụ đáp ứng lời mời hỗ trợ Bộ tiên sinh của Hải Vân tự đi Kim Việt Sơn, hơn nửa thời gian rồi còn chưa thấy về. Tiểu đệ đã sai người đi dọn dẹp “Tả Ngọc Các” thu rồi, tạm thời trước tiên để Thẩm huynh thiệt thòi ở đó.

Giọng nói của Phong Thác Hi vọng đến trong bóng đêm, thuần hậu lành lạnh, giống như một vệt ánh trăng lạnh đêm xuân.

Thẩm Đa Tình cười nói:

- Có thể ở lại làm khách quý của đệ nhất danh phủ Toàn Hoa Thành, ta nghĩ trên đời này chưa từng người nào sẽ nghĩ có thiệt thòi gì, Thác Hi huynh sẽ không khách khí với ta như thế, chắc là huynh vội vàng đưa ta tới đây, xảy ra chuyện gì sao?

Phong Thác hi ôn hòa cười, không đáp mà hỏi lại:

- Thẩm huynh trên đường từ phía Đông tới, có từng phát hiện nơi nào có gì đó không bình thường hay không?

Thẩm Đa Tình thoáng trầm ngâm:

- Chưa từng gặp phải chuyện kỳ quái gì.

Lúc này, Thẩm Hi Vi đi theo sau hai người đột nhiên mở to đôi mắt buồn ngủ mông lung, nói:

- Ý? Ca…Công tử, huynh quên rồi sao, lúc chúng ta đi ngang qua Lâm Đồng Sơn, huynh chẳng phải nói đó là khu rừng rậm rạp um tùm, mây đen quỷ dị, hình như có yêu khí đó…

Thẩm Đa Tình mạnh mẽ trừng mắt với nàng, Thẩm Hi Vi lập tức lấy tay che miệng lại, đôi đồng tử đen trắng rõ ràng quay tròn đảo qua một vòng trên mặt Phong Thác Hi, trong sóng mắt lưu chuyển đó toát lên một loại thần sắc lóng lánh, sáng rực mỹ lệ động lòng người.

Trong mắt Phong Thác Hi lóe lên một tia sáng quỷ dị:

- Thẩm huynh không cần khách khí, có chuyện cứ nói đừng ngại.

Thẩm Đa Tình nói:

- Thác Hi, cũng không phải là ta thấy gì. Lúc đó sắc trời mờ tối, mưa dầm liên miên, nên không thấy gì rõ ràng cả, nên ta không dám ăn nói bừa bãi.

Phong Thác Hi gật đầu nói:

- Thẩm huynh không hổ là đệ nhất cao thủ của Mật tông Tuyết Vực, quả nhiên mắt sáng như đuốc. Thực ra không dám giấu diếm, Lâm Đồng Sơn xác thực là có điều cổ quái.

- Sao?

Thẩm Đa Tình khẽ chau mày.

- Đó chính là nguyên nhân tiểu đệ mới Thẩm huynh đến đây.

Phong Thác Hi lo lắng thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: – Tháng ba vừa rồi, trong thành Toàn Hoa liên tục xảy ra những chuyện kỳ quái…Ra khỏi thành đi về phía Tây năm mươi dặm, có mấy trăm mẫu đất của Uyển Hoa Hoàng Gia, giữa vườn có tám gã nông dân chuyên trồng hoa lần lượt chết oan chết uổng, “Nhiếp Tộ Xã” phái ba người ra truy nã mà không tìm được bất kỳ manh mối gì, hơn nữa toàn bộ đều mất tích, đến nay tin tức đều mịt mờ không rõ…

Thẩm Đa Tình yên lặng không nói gì, Thẩm Hi Vi vẫn đang ngáp mấy cái liều lúc này chợt mở to hai mắt, bật thốt lên nói:

- Ai có lá gan lớn như thế, dám ở trong Uyển hoa Hoàng Gia của nữ vương mà giết người?

Phong Thác Hi cười khổ một chút:

- Đúng vậy, Nữ chủ có chút tức giận. Nhưng càng kỳ quái chính là, toàn thân trên dưới tám gã người chết này đều không hề có một vết thương nào, lại có một điểm chung nữa là mất máu mà chết. Ngay lúc chạng vạng, lại có một người chết bị phát hiện, Quan Ngữ đã đến đó rồi.

- Quan Ngữ? Chẳng lẽ là thiếu niên ta vừa gặp tại cửa ư?

Thẩm Đa Tình nhíu mày hỏi.

Phong Thác Hi vỗ tay nói:

- Đúng rồi. Lúc hắn ra ngoài, cũng là lúc Thẩm huynh tới. Vậy hẳn là các người đã gặp nhau rồi.

Thẩm Hi Vi hừ lạnh một tiếng, chu mỏ nói:

- Hừ! Hắn thì có gì mà giỏi, còn kém xa đối với công tử nhà ta.

Thẩm Đa Tình quát lên:

- Không được nói lung tung.

Phong Thác Hi ngẩn ra, rồi lập tức cười nói:

- Thẩm huynh chớ vội trách móc, hắn là đệ tử do gia phụ năm xưa trong loạn quân thu dưỡng, thuở nhỏ ít nói, một năm nói chuyện có thể đếm được trên đầu ngón tay. Gia phụ dựa vào đặc điểm này của hắn, đặt cho hắn một cái tên gọi là Lãnh Quan Ngữ.

Nghe vậy, cả ba người không nhịn được cùng nở nụ cười.

Thẩm Đa Tỉnh nghiêm mặt nói:

- Thác Hi, ngươi vừa nói Lâm Đồng Sơn có điều cổ quái, có phải đã tra ra đầu mối gì không?

Phong Thác Hi gật đầu, tức thì nhíu mày nói

: – Kỳ thật cũng chưa hẳn gọi là đầu mối gì. Ba người của “Nhiếp Tộ Xã” truy đuổi bị mất tích, Quan Ngữ liên tục điều tra việc này, nửa tháng trước, hắn ở dưới chân núi phát hiện một thi thể tàn cốt, thật sự không giống con người gây nên. Nếu nói là mãnh thú trong núi thì…Lâm Đồng Sơn hơn mười dặm chịu sự quản lý của vườn săn Hoàng Gia, tất cả chim muông cá nhảy đều là vật nuôi của hoàng thất, tuyệt đối không ngẫu nhiên mà bị đả thương người. Huống hồ triều đại kiến quốc hơn bốn trăm tám mươi năm, Càn Khôn rực rỡ, thái bình thịnh thế, chưa từng thấy nói đến yêu nghiệt, vì vậy phải cần thận hành sự…

- Haizz, cho nên, ngươi đã nghĩ mời công tử nhà ta đứng ra, giúp các ngươi chứng thực một chút, rốt cuộc có đúng là có yêu quái làm mưa làm gió hay không.

Thẩm Hi Vi cười hì hì tiếp lời.

Phong Thác Hi càng lúc càng cảm thấy thanh y thư đồng này hoạt bát thú vị, vẻ mặt Thẩm Đa Tình cũng bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.

Thẩm Hi Vi bỗng ngửa đầu ngáp một cái rõ to, nói:

- Tuy nhiên, hiện giờ đã muộn thế này rồi, mọi người nên đi nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì đợi ngày mai cũng không muộn đâu.

Sắc mặt Phong Thác Hi lập tức đỏ bửng xấu hổ. Vẻ mặt Thẩm Đa Tình cũng ngại ngùng, hận không thể khâu cái mồm của nàng vào, đang định nói lời xin lỗi, Phong Thác Hi đã chìa tay nói:

- Thẩm huynh trên đường vất vả, xin đi nghỉ ngơi sớm đi, tiểu đệ xin đi trước.

Thẩm Đa Tình tiễn Phong Thác Hi ra cửa, nhìn theo bóng lưng hắn đi xa dần, lúc này mới quay lại tính sổ với muội muội, thấy nàng đang dựa vào khuông cửa Ngọc Các đang ngủ, vừa tức giận vừa buồn cười, đành phải khom lưng bế nàng đi vào phòng.