Chương 1: Lục Tiểu Phụng chạy trốn
Đệ ngũ Lục Tiểu Phụng truyền kỳ
---------------------------------------------------------------------------
Dưới cục đồng dằn giấy cũ kỹ màu sắc nhu hòa kia, là mười hai tờ giấy trắng, bên cạnh cái bàn bát tiên hình thù cổ nhã, có bảy người đang ngồi.
Bảy người danh tiếng vang động trong giang hồ.
Cổ Tòng cư sĩ, Mộc đạo nhân, Khổ Qua hòa thượng, Đường nhị tiên sinh, Tiêu Tương kiếm khách, Tư Không Trích Tinh, Hoa Mãn Lâu.
Bảy người này thân phận rất đặc biệt, lai lịch lại càng không giống nhau, trong đó có tăng, có đạo, có ẩn sĩ, có độc hành đại đạo, có cao thủ trong đại nội, có danh môn đệ tử lãng tích thiên nhai, cũng có tiền bối vũ lâm du hí phong trần.
Bọn họ cùng họp nhau lại nơi đây, bởi vì bọn họ có một điểm giống nhau.
Bọn họ đều là bạn bè của Lục Tiểu Phụng.
Hiện tại bọn họ còn có thêm một điểm tương đồng nữa, bảy người đều có gương mặt đầy vẻ nghiêm trọng, tâm tình đều rất nặng nề.
Nhất là Mộc đạo nhân.
Mỗi người đang đợi lão ta, đợi lão ta mở miệng ra.
Bọn họ đều được lão ta mời lại, đấy không phải là chuyện gì dễ dàng, dĩ nhiên lão ta phải có lý do gì quan trọng lăm.
Trên bàn có rượu, nhưng không một ai nâng ly, có đồ ăn, nhưng không một ai động đũa.
Gió thổi qua, hương hoa tràn ngập cả lầu, trong một ngày sáng sủa tươi đẹp trong mùa, đáng lý ra phải là lúc mọi người đang tận tình thoải mái.
Bọn họ vốn là những người hào sảng phóng khoáng nhất đời, tại sao lại có nhiều tâm sự trong lòng vậy?
Hoa Mãn Lâu là người mù, mù đáng lý ra không đốt đèn, nhưng cái người đang đốt cây đèn bằng đồng hình lục giác để trên bàn, lại là y.
Trên đời này vốn có rất nhiều chuyện như thế, không nên xảy ra, lại cứ xảy ra.
Mộc đạo nhân thở ra một hơi, lão ta rốt cuộc đã mở miệng ra :
- Mỗi người ai ai cũng có lúc làm chuyện sai lầm, chỉ cần biết mình làm sai rồi sửa lại, là quá tốt rồi.
Lão ta đang ráng sức khống chế lấy mình, nhưng giọng nói vẫn còn lộ vẻ rất xúc động :
- Nhưng có những chuyện nhất định không thể sai lầm được, mình mà làm sai một lần thôi, là chỉ có một đường để đi thôi.
- Đường chết?
Tư Không Trích Tinh hỏi.
Mộc đạo nhân gật gật đầu, cầm lấy cục đồng dằn giấy, trên mười hai tờ giấy trắng, có đề tên của mười hai người.
Tên của mười hai kẻ tài nghệ siêu quần!
- Bọn họ vốn không đáng chết, bất kỳ ai muốn giết bọn họ, đều chẳng phải là chuyện dễ dàng, chỉ tiếc là bọn họ đều phạm vào một lỗi lầm trí mạng.
Lão rút trong mấy tờ giấy ra bốn tờ :
- Nhất là bốn người này, tên tuổi bọn họ các vị cũng đã từng nghe qua!
Bốn tờ giấy, bốn cái tên.
Cao Đào : Hương chủ tam đường của Phụng Vĩ bang.
Tội : Thông đồng kẻ địch, bán đứng bạn bè.
Người truy nã : Tây Môn Xuy Tuyết.
Kết quả : chạy trốn mười hai ngày, chết trong vũng lầy.
Cố Phi Vân : truyền nhân y bát của Ba Sơn kiếm khách.
Tội : giết con của bạn, thông gian vợ bạn.
Người truy nã : Tây Môn Xuy Tuyết.
Kết quả : chạy trốn mười lăm ngày, chết trong phố chợ náo nhiệt.
Liễu Thanh Thanh : con gái của đại hiệp Hoài Nam, vợ của Điểm Thương kiếm khách Tạ Kiên.
Tội : Thông gian, giết chồng.
Người truy nã : Tây Môn Xuy Tuyết.
Kết quả : chạy trốn mười chín ngày, chết trong sa mạc hoang vu.
Độc Tý Thần Long Hải Kỳ Khoát.
Tội : tàn sát vô hạnh.
Người truy nã : Tây Môn Xuy Tuyết.
Kết quả : chạy trốn mười chín ngày, chìm thuyền chết.
Tên tuổi của bốn người này, dĩ nhiên mọi người ai ai cũng biết, nhưng người mà ai ai cũng biết rõ nhất, vẫn là Tây Môn Xuy Tuyết!
Chỉ cần là người đã từng luyện vũ công, còn ai không biết Tây Môn Xuy Tuyết?
Lại còn ai dám nói kiếm pháp của y không phải là đệ nhất thiên hạ!
Tiêu Tương kiếm khách bỗng nói :
- Tôi có gặp qua Tây Môn Xuy Tuyết. Trải qua trận chiến trên đỉnh Tử Cấm thành, ngay cả vị đệ nhất cao thủ trong đại nội, đều không thể không thừa nhận kiếm pháp của y quả thật không ai bì kịp.
- Nhưng tôi không biết y lại là người hay xen vào chuyện riêng của người.
Hoa Mãn Lâu nói :
- Y xen vào không phải là chuyện riêng tư gì.
Tư Không Trích Tinh lập tức nói tiếp :
- Chính y rất có ít bạn bè, nhưng lại ghét nhất là những kẻ bán đứng bạn bè.
Tiêu Tương kiếm khách câm miệng lại, nhưng Đường nhị tiên sinh lại mở miệng ra.
Độc dược ám khí của Đường môn nổi danh thiên hạ, Đường nhị tiên sinh không hay mở miệng ra cũng là một chuyện nổi tiếng, nhưng hiện tại y bỗng hỏi :
- Các vị nghĩ là bọn họ phạm phải lỗi lầm trí mạng chính là bán đứng bạn bè?
Tư Không Trích Tinh hỏi :
- Không lẽ không phải sao?
Đường nhị tiên sinh lắc lắc đầu, không nói thêm chữ nào, bởi vì y biết cái ý của y nhất định đã có người hiểu được rồi.
Quả thật có người hiểu :
- Bọn họ phạm phải cùng một lỗi lầm trí mạng thật.
- Cùng lỗi lầm gì?
- Tây Môn Xuy Tuyết.
Mộc đạo nhân chầm chậm nói :
- Nếu Tây Môn Xuy Tuyết đã muốn giết người nào, người đó chẳng thể nào thoát nổi tay y. Dù có trốn, cũng trốn không quá mười chín ngày.
- Mười hai người này đều chết dưới lưỡi kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết đấy.
Biểu tình trên gương mặt của Mộc đạo nhân càng thấy nghiêm trọng :
- Hiện tại có người lại phạm phải cùng một lỗi lầm với bọn họ, không những vậy còn nặng nề hơn thế nữa.
- Sao?
- Không những y bán đứng bạn bè, mà người y bán đứng lại là Tây Môn Xuy Tuyết.
- Người đó là ai?
- Lục Tiểu Phụng!
Yên lặng bỗng trùm xuống mọi người, yên lặng khó thở.
Người đầu tiên phá tan bầu không khí yên lặng là Tiêu Tương kiếm khách :
- Tôi biết Lục Tiểu Phụng không những là bạn của Tây Môn Xuy Tuyết, mà còn là ân nhân của y.
Mộc đạo nhân than thở :
- Chỉ tiếc là ân đã báo rồi, thù còn chưa trả!
Tiêu Tương kiếm khách hỏi :
- Thù gì?
- Thù cướp vợ.
Tiêu Tương kiếm khách thay đổi nét mặt hỏi :
- Có chứng cớ không?
Mộc đạo nhân nói :
Tiêu Tương kiếm khách hỏi :
- Chứng cớ ra sao?
Mộc đạo nhân nói :
- Y chính mắt mình trông thấy bọn họ nằm trên trường với nhau.
Tiêu Tương kiếm khách bỗng cầm lấy ly rượu trước mặt, ực một hơi cạn, Tư Không Trích Tinh còn uống nhanh hơn cả y.
Người duy nhất còn giữ trấn tĩnh là Hoa Mãn Lâu, ly rượu đầy ắp, y chỉ chầm chậm nhắp nhắp một miếng :
- Lục Tiểu Phụng không phải là hạng người như vậy, chuyện này chắc chắn còn có ẩn tình gì trong đó.
Tư Không Trích Tinh lập tức đồng ý :
- Không chừng y trúng phải thuốc mê, không chừng bọn họ nằm trên trường nhưng chẳng làm chuyện gì cả.
Những lý do đó đều không được vững chắc, chính y cũng không lấy làm bằng lòng cho lắm, vì vậy y lại uống thêm ly rượu nữa.
Người kết luận thông thường là người ít mở miệng ra nhất.
- Tôi không quen biết với Lục Tiểu Phụng, nhưng tôi biết y có ơn với Đường gia.
Đường nhị tiên sinh kết luận :
- Bất kể chuyện gì có ẩn tình hay không, chúng ta đều phải tìm bọn họ hỏi ngay trước mặt cho ra lẽ.
Mộc đạo nhân đang lắc đầu.
Tư Không Trích Tinh hỏi :
- Ông không muốn đi tìm?
Mộc đạo nhân nói :
- Không phải là không muốn tìm, nhưng tìm không được.
Chuyện này vừa xảy ra, Lục Tiểu Phụng lập tức đã chạy trốn, không ai biết chàng đã trốn đi đâu.
Mộc đạo nhân trải mười hai tờ giấy ra bàn nói :
- Vì vậy tôi mời các vị lại đây xem mấy thứ này...
Tư Không Trích Tinh ngắt lời lão :
- Lục Tiểu Phụng không phải là Cao Đào, cũng không phải là Độc Tý Thần Long, chuyện của mấy tên hỗn trướng vương bát đản đó, quan hệ gì đến chúng ta?
Mộc đạo nhân nói :
- Có một điểm quan hệ.
Tư Không Trích Tinh hỏi :
- Điểm nào?
Mộc đạo nhân nói :
- Con đường họ trốn đi.
Muốn tìm Lục Tiểu Phụng, nhất định phải xét đoán kỹ càng xem chàng sẽ trốn đi đường nào trước.
Mộc đạo nhân lại nói :
- Những người đó không những vũ công đều cao, mà còn là những người dày dạn giang hồ, rất cơ cảnh và kinh nghiệm đầy mình. Lúc bọn họ chuẩn bị đi trốn, nhất định đều đã có kế hoạch sẵn sàng, con đường bọn họ chọn, nhất định là không tệ.
Tư Không Trích Tinh lạnh lùng nói :
- Chỉ tiếc là bọn họ chẳng ai trốn thoát được.
Mộc đạo nhân nói :
- Tuy trốn không thoát, nhưng cũng đủ cho chúng ta lấy làm tài liệu tham khảo.
Những con đường mười hai người đó chọn đại khái có thể chia làm bốn đường...
Mua thuyền ra biển.
Ra khỏi quan ải vào sa mạc.
Trốn trong phố chợ.
Trốn trong hang sâu núi thẳm.
Mộc đạo nhân nói :
- Các vị đều là bạn bè lâu năm của Lục Tiểu Phụng, đều hiểu rõ tính khí của y, các vị nghĩ y sẽ chọn đường nào?
Không ai trả lời được.
Không ai dám nhận là phán đoán của mình tuyệt đối chính xác nhất.
Hoa Mãn Lâu chầm chậm nói :
- Nhất định y sẽ không ra biển, và cũng không vào sa mạc.
Không ai hỏi y làm sao có thể xác định được điểm đó, bởi vì ai ai cũng biết y vốn có một thứ bản năng và xúc giác thật kỳ dị.
Tư Không Trích Tinh uống hết ly thứ tám rồi mới nói :
- Tôi cũng có thể xác định được một điểm.
Mọi người đang lắng tai nghe.
Tư Không Trích Tinh nói :
- Lục Tiểu Phụng nhất định không chết được.
Phán đoán của y có người đã nghi ngờ :
- Tại sao?
Tư Không Trích Tinh nói :
- Tôi biết vũ công của Lục Tiểu Phụng, tôi cũng biết kiếm pháp của Tây Môn Xuy Tuyết.
Dĩ nhiên y cũng không phủ nhận được kiếm pháp của Tây Môn Xuy Tuyết nhanh tuyệt và chính xác, nhưng từ lúc y lấy vợ sinh con xong rồi, kiếm pháp của y đã trở nên mềm yếu, bởi vì trái tim của y đã trở nên mềm yếu.
Bởi vì y không còn là thần của kiếm nữa, y đã từ từ có tính người.
Mộc đạo nhân nói :
- Tôi vốn cũng nghĩ như vậy, hiện tại tôi mới biết chúng ta đều lầm.
Tư Không Trích Tinh nói :
- Chúng ta không lầm.
Mộc đạo nhân lắc đầu nói :
- Trước trận chiến ở đỉnh Tử Cấm thành, kiếm pháp của y quả thật có yếu mềm thật, bởi vì tình cảm của y đối với vợ con, vượt quá tấm lòng cuồng nhiệt của y đối với kiếm.
Tiêu Tương kiếm khách hiển nhiên hiểu rõ thâm ý của câu đó :
- Nhưng sau khi y thắng Bạch Vân thành chủ rồi, chuyện không còn như cũ nữa.
Bất cứ người nào đánh bại được Bạch Vân thành chủ một tay cao thủ tuyệt thế như vậy, cũng đều không khỏi phấn khởi tinh thần, muốn “lên thêm một tầng cao nữa”.
Trận chiến trên đỉnh Tử Cấm thành, chắc chắn đã khích phát cái lòng cuồng nhiệt đối với kiếm của y lên, làm nó lại vượt qua tình yêu của y đối với vợ con.
Không chừng vì y đã sơ sót với vợ con mà đã làm cho Lục Tiểu Phụng trở nên đồng tình, do đó mới phát sinh ra chuyện như vậy.
Mỗi người đều đã nghĩ đến điểm đó, nhưng không ai muốn nói ra miệng.
Mộc đạo nhân nói :
- Mấy lúc trước tôi có gặp Lục Tiểu Phụng, chính y đã nói với tôi, kiếm pháp của Tây Môn Xuy Tuyết đã đạt đến mức “vô kiếm”.
Mức “Vô Kiếm” là mức độ ra sao?
Bàn tay y không có kiếm, nhưng kiếm của y vẫn có ở đó, ở đâu cũng có.
Người của y đã dung hợp thành một thể với kiếm, người của y chính là kiếm, chỉ cần y có đó, vạn vật trong trời đất, đều là kiếm của y.
Cái mức độ đó cơ hồ đã đạt đến đăng phong của kiếm thuật, cơ hồ không còn ai có thể vượt qua được.
Mộc đạo nhân than thở rồi nói tiếp :
- Lúc tôi gặp Lục Tiểu Phụng, y đã say khước, y còn nói với tôi rằng, nếu trên đời này còn có ai giết được Tây Môn Xuy Tuyết, người đó chính là Tây Môn Xuy Tuyết.
Lại một phen yên lặng, mọi người đều có một kết luận trong đầu.
Chỉ cần Tây Môn Xuy Tuyết đuổi kịp Lục Tiểu Phụng, chắc chắn chàng sẽ bị chết dưới lưỡi kiếm của y.
Vấn đề bây giờ là : Lục Tiểu Phụng rốt cuộc đã trốn đi đâu? Còn trốn được bao lâu nữa?
- Nếu y không ra biển, cũng không vào sa mạc, vậy thì y không ở trong phố chợ, y cũng sẽ ở trong hang sâu núi thẳm nào đó.
Phạm vi đã rút nhỏ lại, nhưng còn ai biết được trên đời này có bao nhiêu phố chợ? Có bao nhiêu hang núi?
Đường nhị tiên sinh bỗng đứng dậy bước ra ngoài.
Tư Không Trích Tinh còn đang cầm ly rượu trên tay, y lớn tiếng hỏi :
- Ông tính bỏ đi sao?
Đường nhị tiên sinh lạnh lùng nói :
- Tôi chẳng lại đây để uống rượu.
Tư Không Trích Tinh nói :
- Ông không còn muốn nhúng tay vào vụ này sao?
Đường nhị tiên sinh nói :
- Không phải là không muốn, mà là không làm được gì.
Cổ Tòng cư sĩ bỗng nhiên cũng thở dài một tiếng, lẩm bẩm :
- Đúng là không làm được gì...
Khổ Qua hòa thượng lập tức gật đầu nói :
- Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy...
Lão nói “đúng vậy” tới ba lần, ba người đã bước ra khỏi phòng.
Tiêu Tương kiếm khách cũng không chậm hơn bọn họ.
Tư Không Trích Tinh nhìn nhìn ly rượu, bỗng đặt mạnh xuống bàn một cái, lớn tiếng nói :
- Tôi chẳng phải lại đây để uống rượu, chỉ có tôn tử vương bát đản mới lại uống rượu.
Y cũng bước ra khỏi phòng.
Trong phòng thình lình chỉ còn lại có hai người, còn giữ được trấn tĩnh chỉ có mỗi một mình Hoa Mãn Lâu.
“Ba” lên một tiếng, ly rượu trong tay của Mộc đạo nhân đã vỡ tan tành từng mãnh vụn.
Hoa Mãn Lâu chỉ cười cười nói :
- Ông có biết bọn họ đi đâu không?
Mộc đạo nhân lạnh lùng nói :
- Có quỷ mới biết.
Hoa Mãn Lâu nói :
- Tôi biết.
Y vẫn còn đang cười :
- Tôi không phải quỷ, nhưng tôi biết.
Mộc đạo nhân nhịn không nổi hỏi y :
- Ông nói bọn họ đi đâu?
Hoa Mãn Lâu nói :
- Hiện tại, nếu chúng ta lại Tây Môn sơn trang, nhất định sẽ tìm ra bọn họ ở đó, không thiếu một ai.
Mộc đạo nhân không hiểu.
Hoa Mãn Lâu lại nói :
- Bọn họ lại đó, bởi vì bọn họ muốn biết một chuyện... Nếu tôi là Lục Tiểu Phụng, từ chỗ đó chạy trốn, tôi sẽ chạy đường nào?
Hoa Mãn Lâu nói :
- Đợi đến lúc bọn họ đã nghĩ ra thông suốt rối bọn họ sẽ theo hướng đó mà rượt.
Mộc đạo nhân hỏi :
- Tại sao bọn họ không nói ra?
Hoa Mãn Lâu nói :
- Bởi vì bọn họ sợ mình đoán trật, ảnh hưởng đến người khác.
Mộc đạo nhân hỏi :
- Ông có chắc không?
Hoa Mãn Lâu gật gật đầu mỉm cười nói :
- Tôi chắc là vậy, bởi vì bọn họ đều là bạn bè của Lục Tiểu Phụng.
Gương mặt của y rạng rỡ, nụ cười của y cũng rạng rỡ, y yêu đời, y tin tưởng hoàn toàn vào cái bề mặt lương thiện của con người.
Mộc đạo nhân cũng thở ra một tiếng dài nói :
- Một người có được bao nhiêu đó bạn bè như Lục Tiểu Phụng, quả thật còn muốn gì hơn nữa, chỉ tiếc là chính y lần này lại quá tệ.
Lão ta vỗ vỗ vào vai của Hoa Mãn Lâu nói :
- Chúng ta đi thôi, nếu trên đời này có người nào tìm ra được Lục Tiểu Phụng, người đó chính là ông.
Hoa Mãn Lâu nói :
- Không phải tôi.
Mộc đạo nhân hỏi :
- Không phải ông còn ai nữa?
Hoa Mãn Lâu nói :
- Là chính y.
Nếu một người đã mê lạc đi chính mình, thì trừ y ra, còn có ai tìm lại y cho được nhỉ?