Chương 1

"Kít.............ầm............."

Hai chiếc BMW và Ferrari lạc tay lái điên cuồng lao vào nhau tạo nên vụ nổ kinh thiên động địa, hai chiếc xe bốc cháy, lửa nhảy múa điên cuồng. Người đi đường kinh hãi tấp xe vào lề, nhanh chóng gọi cảnh sát, cấp cứu và cả nhân viên cứu hỏa.

Trước khi hai chiếc xe lao vào nhau, bốc cháy một nam thanh niên tuổi độ hai mươi kịp nhảy ra khỏi xe, đầu đập vào mặt đường lạnh lẽo, bất tỉnh nhân sự.

..........................................................................................................................................

"Bác sĩ con tôi thế nào?"

Phu nhân tập đoàn DL gương mặt mệt mỏi, mắt đỏ hoe hẳn bà đã khóc rất nhiều.

"Lâm phu nhân con trai bà đã qua cơn nguy kịch, cơ thể xây xước nhẹ chỉ là đầu bị va đập quá mạnh để lại máu bầm, tuy chúng tôi đã làm phẫu thuật hút máu bầm ra khỏi não nhưng do con trai bà bị sốc tâm lí qua nặng nên không muốn tỉnh lại."

"Sốc tâm lí, không muốn tỉnh lại."

Lâm phu nhân thẫn thờ ngồi xuống ghế chờ, bên cạnh bà là chủ tịch Lâm Thiên Vân và Lâm Thiên Bình.

Người thanh niên lao ra khỏi xe sáng nay là Lâm Thiên Vũ, nhị thiếu gia tập đoàn DL. Người trên chiếc xe Ferrari đã bốc cháy cùng chiếc xe, lúc nhân viên cứu hỏa tới người đó đã sắp cháy thành tro. Nguyên nhân của vụ tai nạn là do cả hai người uống rượu quá nhiều dẫn đến lạc tay lái đâm vào nhau.

Lúc nhận được tin báo từ bệnh viện trên dưới Lâm gia đều sững sờ, không thể tin nổi.

Người duy nhất còn giữ được chút bình tĩnh cuối cùng là Âu Dương Thiếu Phong bạn từ thuở nhỏ của Lâm Thiên Vũ.

"Vậy Thiên Vũ bao giờ sẽ tỉnh lại?"

"Cái đó chúng tôi cũng không biết, còn tùy thuộc vào bệnh nhân có muốn tỉnh lại hay không."

"Mẹ nó, ông là bác sĩ mà bảo là không biết."

Chút bình tĩnh cuối cùng của Âu Dương Thiếu Phong sụp đổ, túm lấy cổ áo của bác sĩ, muốn ra tay đánh người.

"Thiên Bình ngăn Thiếu Phong lại."

Lâm Thiên Vân ngẩn đầu lên, tai nạn cũng xảy ra rồi, tức giận, đau khổ còn có ích gì, bao năm đối mặt với sóng gió thương trường trái tim ông đã sớm chai sạn, ông thương con nhưng không cho phép bản thân mình gục ngã.

"Bác sĩ thật xin lỗi, chúng tôi không còn gì để hỏi, ông có thể đi."

Lâm Thiên Bình Là anh trai của Lâm Thiên Vũ, anh là một người đàn ông tài năng, sở hữu vẻ đẹp trai lạnh lùng, trên thương trường không hề kém cạnh cha mình.

"Không có gì đó là trách nhiệm của chúng tôi."

Âu Dương Thiếu Phong tức giận đấm vào tường bệnh viện, đã xảy ra việc gì? Thiên Vũ luôn rất cẩn thận, không hay rượu bia, vậy mà uống say tới nổi xảy ra tai nạn. Không tỉnh lại, cậu đùa à. Cứ thử không tỉnh lại xem tôi có đập chết cậu hay không? Cậu nằm đó làm gì, sao không vào quan tài nằm luôn đi?

Lâm phu nhân rốt cục nhớ ra một việc, mệt mỏi lên tiếng:

"Nghi Anh đâu, sao nó không có ở đây?"

Nghi Anh là bạn gái của Thiên Vũ, bạn trai bị tai nạn theo lí Nghi Anh phải ở đây.

"Con không biết, để con gọi cho Nghi Anh"

Âu Dương Thiếu Phông rút điện thoại ra nhưng gọi mãi mà không có ai bắt máy dù là số di động hay điện thoại nhà. Mẹ kiếp, chuyện quái quỷ gì đây.

"Dì, không có ai bắt máy."

Đúng lúc đó, một giọng nam trầm tĩnh vang lên, xuất hiện ngay sau đó là một nam thanh niên tuổi độ hai mươi, đầu tóc xơ xác, quần áo có chút xộc xệch. Hắn là Dương Thừa Văn bạn thân của Lâm Thiên Vũ và Âu Dương Thiếu Phong. Vì lái xe quá tốc độ đến bệnh viện mà "nhan sắc" của hắn mới tàn tạ tới mức này, còn chọc cho cả cảnh sát thành phố đuổi theo.

"Không cần gọi nữa, không nhờ cô ta làm sao Thiên Vũ phải nằm trong đó."

Âu Dương Thiếu Phong không hiểu gì cả, hỏi"

"Thế là thế nào, cậu nói rõ đi?"

"Sáng nay tớ cùng Thiên Vũ đi gặp cô ta. Cô ta bảo không thể yêu Thiên Vũ nữa, hai người chia tay, còn theo Hạ Chính Hiên sang Mĩ rồi. Lúc đó Thiên Vũ sững sờ, không nói cũng không ngăn cản, bảo muốn ở một mình, tớ nào biết cậu ấy đi uống rượu rồi gây ra tai nạn chứ."

Dương Thừa Văn tự trách, đấm tay vào tường bệnh viện, còn khuyến mãi cho cái tường xấu số hai chữ "mẹ kiếp"

Nghe xong ai nấy đều yên lặng, không nói một lời. Tĩnh lặng làm người ta phát sợ.

Nghi Anh là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng, từ nhỏ đã bị ném vào cô nhi viện, sống những ngày tháng cực khổ. Đại thiếu gia của tập đoàn Hạ gia theo đuổi cô ta, bọn họ còn tưởng rằng cô ta yêu Thiên Vũ sẽ không xiêu lòng. Nào ngờ cô ta vì tiền mà rời bỏ cậu ấy. Tri nhân tri diện bất tri tâm mà.

Hạ gia và DL trên thương trường là địch thủ của nhau, cả hai tập đoàn này đứng đầu Châu Á về mọi mặt, trụ sở chính đặt tại Bắc Kinh_Trung Quốc. Lâm Thiên Vũ là nhị thiếu gia của DL tiền tài đơn nhiên không thua kém Hạ Chính Hiên, nhưng Thiên Vũ dù sao cũng chỉ là nhị thiếu, phía trên còn có Thiên Bình. Sau này Nghi Anh khó lòng được làm phu nhân chủ tịch. Lúc trước thì không sao nhưng từ khi Hạ đại thiếu gia theo đuổi cô ta, thì cô ta bắt đầu chuyển hướng. Đi theo Hạ Chính Hiên sau này cô ta nhất định sẽ trở thành phu nhân chủ tịch. Mới ngày nào cô ta còn nói rằng cô ta yêu Thiên Vũ, nay mới nhận ra thứ cô ta yêu chỉ có cái địa vị Lâm nhị thiếu và chính bản thân cô ta mà thôi.