Chương 1
Nàng
gọi là Tô Tú Dung, mười chín tuổi, là hoàng hậu Vương triều Thịnh Nguyên.
Môn
Lịch sử của Giang Sơ Vi dù không giỏi, nhưng ít nhiều gì thì nàng cũng đã đọc
qua sách giáo khoa lịch sử, tuyệt đối không có triều đại Thịnh Nguyên này.
Xoa
huyệt thái dương để giảm đau đầu, nàng thật chẳng còn gì để nói.
Cho
dù xuyên đến cổ đại, ít nhất cũng nên cho nàng xuyên đến một triều đại mà nàng
biết đến chứ! Vậy nàng còn có thể làm thần toán biết trước tương lại, nhưng
hiện tại lại xuyên đến một khoảng không gian không biết tên, hơn nữa xuyên qua
lại gán vào cơ thể Tô Tú Dung này, hoá ra lại là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ.
Ha!
Một người đen như than thế mà lại là hoàng hậu?
Làm
ơn đi, cho dù nàng không hiểu hoàng đế này đang nghĩ cái gì, nhưng ít nhất nàng
cũng hiểu biết nam nhân một chút. Một nam nhân nắm giữ quyền thế khắp
thiên hạ làm sao lại có thể lập một than đen thế này làm hoàng hậu? Nằm mơ cũng
biết nhất định là than đen này có giá trị lợi dụng, làm cho hoàng đế không thể
không che mắt quỷ, lập một hoàng hậu xấu xí.
Mà
sau khi ở tại cái nơi quỷ quái này vài ngày cũng đã đủ để cho nàng mơ hồ hiểu
biết tình cảnh hiện tại của bản thân.
Đúng
như nàng nghĩ, Tô Tú Dung tuy rằng là hoàng hậu, nhưng tuyệt đối không được
hoàng đế sủng ái – Cũng thực bình thường thôi, trong hậu cung có nhiều mỹ nữ
“Trắng trẻo thon thả” như vậy, ngay cả nàng cũng không muốn cắn một khối than
đen!
Hơn
nữa than đen này là do hoàng đế tâm không cam tình không nguyện mà cưới về,
theo những tin tức nàng nghe ngóng được chung quanh, Tô Tú Dung là chất nữ bà
con xa của hoàng thái hậu, thuở nhỏ mất đi nơi nương tựa, được quốc cữu không
có con thu dưỡng – Vị quốc cữu này cũng không phải là loại tiểu nhân vô dụng
chỉ biết nịnh bợ mông thái hậu như trong TV thường diễn, mà là một tướng quân
uy vũ, dũng mãnh thiện chiến, giúp vương triều Thịnh Nguyên bình định rất nhiều
chiến dịch ở biên cương.
Mà
hoàng đế đăng cơ khi tuổi còn nhỏ, hoàng quyền hầu như đều bị bà con bên mẫu hệ
nắm giữ, mặc dù sau khi hoàng đế trưởng thành, hoàng thái hậu đã đem hoàng
quyền giao lại, nhưng quyền thế gia tộc thái hậu vẫn đang như mặt trời ban
trưa, cho dù là thân sinh mẫu thân của chính mình, thân là hoàng đế dù sao vẫn
có cố kỵ. Bởi vậy, khi thái hậu
muốn hoàng đế cưới Tô Tú Dung, dù hoàng đế có không muốn như thế nào, vẫn phải
nhận.
Về
phần thái hậu làm như thế nào để cho con cưới Tô Tú Dung ư? Nghe nói Tô Tú Dung
này cá tính dịu dàng mềm mại, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, được thái hậu
cưng yêu, tuy rằng diện mạo không tốt, nhưng đây là một quốc gia trọng phẩm
đức, tướng mạo xếp sau, bởi vậy Tô Tú Dung mười sáu tuổi gả cho hoàng đế, thành
hoàng hậu.
Nhưng
hoàng đế lại cực kì lãnh đạm đối với Tô Tú Dung, trong ba năm, số lần lâm hạnh
có thể đếm được trên đầu ngón tay!
Phượng
Nghi cung này lập tức không khác gì so với lãnh cung, bên người Tô Tú Dung chỉ
có hai cung nữ, trước đó vài ngày nàng không cẩn thận ngã xuống hồ, kết quả,
chỉ có thái hậu là quan tâm, còn về phần hoàng đế kia, nghe nói chỉ đến liếc
mắt xem một cái rồi quay đít đi--
Tất
cả mấy chuyện này đều là nghe cung nữ hầu hạ nàng nói.
Tô Tú
Dung đã chết khi ngã xuống hồ, mà linh hồn Giang Sơ Vi nàng không hiểu sao lại
xuyên vào trên người nàng ấy.
Nàng
không trông cậy bản thân có thể trở về nơi thuộc về mình, bởi thân thể nàng hẳn
là đã bị nổ thành trăm ngàn mảnh nhỏ trong tai nạn máy bay rủi ro – Giang Sơ Vi
còn nhớ rõ nổi thống khổ khi máy báy bị rơi, càng nhớ rõ ràng trước thời điểm
đó nàng gần như phát điên mà bóp cổ lão đệ.
Nếu
không phải thằng nhóc khốn kiếp Giang Hạo Thừa kia không có việc gì lại đi
trúng giải thưởng lớn du lịch Paris gì đó, còn được hai người đồng hành một
người miễn phí, làm hại nàng vui vẻ thuận tiện kéo Đỗ Diệu Phủ cùng nhau đồng
hành…… Kết quả thì sao? Du lịch Paris cái rắm ,ấy căn bản chính là cùng bỏ thân
trên biển!
Giận
thì giận, nhưng nghĩ đến đứa em trai ruột cùng người bạn thân nhất của mình cứ
như thế mà không còn tồn tại nữa, Giang Sơ Vi vẫn vô cùng thương tâm, ngay khi
nhận ra bản thân sống sót xuyên qua, nàng nhịn không được mà khóc lớn.
Cha
mẹ nàng ở hiện đại đã qua đời trong tai nạn xe cộ, chỉ để lại nàng cùng Giang
Hạo Thừa đang học trung học, tuy rằng nàng cùng thằng nhóc đó mỗi ngày đều đấu
võ mồm cãi nhau, nhưng dù hắn có khốn kiếp đáng ghét thế nào vẫn là em trai bảo
bối của nàng a!
Mà Đỗ
Diệu Phủ bị nàng kéo cùng chết là người bạn duy nhất của nàng, cảm tình của hai
người tốt như chị em ruột thịt. Bất
ngờ thiếu vắng hai người thân yêu nhất, lại xuyên qua thành người sống tại một
địa phương quỷ quái không quen biết, còn biến thành bộ dáng giống quỷ thế này,
bảo nàng sao có thể không bị suy sụp, có thể nào không khóc?
Nhưng
khóc xong rồi, ngày vẫn cứ trôi qua, nàng không thể thay đổi sự thật tàn nhẫn
này, chỉ có thể rưng rưng đón nhận.
Giang
Sơ Vi vốn kiên cường, bằng không sau khi cha mẹ bị tai nạn xe cộ qua đời, nàng
cũng sẽ không dứt khoát kiên quyết tạm nghỉ học đi làm – Tuy rằng cha mẹ có để
lại chút tiền bảo hiểm, nhưng sau khi tang sự xong xuôi, phần còn lại căn bản
không đủ trả tiền học phí lẫn phí sinh hoạt của nàng cùng em
trai.
Khi
đó Giang Hạo Thừa đang học lớp mười cũng muốn tạm nghỉ học đi kiếm việc làm như
chị, nhưng sau khi nàng nghe được liền trực tiếp dùng nắm đấm đánh nhau với hắn
một chút.
Nói
đùa sao! Thằng nhóc mười sáu tuổi làm được việc gì? Nàng Giang Sơ Vi cũng không
muốn có một đứa em chỉ có bằng trung học.
Nàng
ra lệnh Giang Hạo Thừa tiếp tục đi học, chuyện tiền nong cứ để nàng phụ trách
là tốt rồi. Nàng tìm được một công
việc trợ lý làm việc ở một tạp chí. Tuy
gọi là trợ lý, bất quá cũng chẳng khác gì em gái sai vặt, mệt chết đi
được. Thực vất vả, mấy vị
tiền bối này căn bản không xem nàng là người mà – hơn nữa, một đống nữ nhân
luôn xem nàng là địch thủ, năm lần bảy lượt đem một đống công việc quăng cho
nàng, mà nàng toàn phải cắn răng nhịn xuống.
Cái
gì nàng cũng làm, vừa làm vừa học, sau khi ổn định, nàng chuyển tới lớp ban đêm
đi học trở lại, bắt đầu vừa học vừa làm, từ trợ lý thành biên tập, lại lên làm
tổng biên tập. Trong suốt khoảng thời
gian đó cho tới nay, nàng không hề chảy dù chỉ nửa giọt nước mắt, bởi nàng
không có thời gian rảnh để rơi lệ, cứ hướng lên trước mà đi, lại hung hăng dùng
ánh mắt cười nhạo những kẻ từng khi dễ nàng.
Nàng
Giang Sơ Vi chính là một cô gái kiêu ngạo đáng đánh đòn như vậy!
Đến
nơi quỷ quái này nửa tháng, nàng đã trấn định được cảm xúc, thám thính biết
được toàn bộ sự tình nên biết, chuẩn bị hết thảy để đối mặt với những việc sẽ
xảy ra tiếp theo.
“Nương
nương, ngài có khỏe không?” Hai cung nữ hầu hạ Giang Sơ Vi nhìn thấy nàng sắc
mặt âm trầm, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
Nương
nương sau khi ngã xuống hồ thì trở nên rất kỳ lạ, đầu tiên là đột nhiên hỏi một
ít vấn đề rất kỳ quái, sau đó bất thần khóc lớn, dọa các nàng sợ đến nhảy
dựng. Mặc kệ an ủi như thế nào, nương nương cũng không để ý, sau khi khóc
một ngày, nàng lại trở nên im lặng, mà là yên lặng rơi lệ, làm các nàng thấy lo
lắng không thôi, không biết nương nương làm sao vậy.
Qua
vài ngày sau, nương nương không hề khóc, khi các nàng tưởng có thể thở dài nhẹ
nhõm một hơi, ai ngờ nương nương đột nhiên mở miệng hỏi các nàng là ai, hỏi
mình là ai, nói là nàng chẳng nhớ rõ chuyện gì hết.
Chuyện
này làm các nàng hoảng sợ bèn nhanh chóng truyền thái y đến, theo thái y nói,
có thể là do lúc ngã xuống hồ bị đụng vào đầu làm cho hoàng hậu sẽ đánh mất trí
nhớ tạm thời, qua một thời gian sẽ tốt hơn, nhưng khi nào sẽ tốt thì ngay cả
thái y cũng không xác định.
Các
nàng chỉ phải tận tâm chiếu cố chủ tử, nhưng mấy hôm nay luôn cảm thấy chủ tử
là lạ, cá tính cũng hoàn toàn không giống với trước kia.
Các
nàng từ nhỏ hầu hạ ngay bên cạnh chủ tử, đối với cá tính chủ tử cực kỳ hiểu
biết, nhưng bây giờ, chủ tử giống như biến thành người xa lạ, không chỉ thói
quen không giống, ngay cả cảm giác tạo cho người ta cũng không giống.
Trước
kia chủ tử ôn nhu thuận theo, đối mặt với hoàng đế lãnh đạm cùng hoàng cung cô
tịch trên mặt luôn toát ra vẻ âm thầm buồn bã, các nàng tuy rằng đau lòng,
nhưng các nàng chỉ là tỳ nữ nho nhỏ, hoàn toàn không thể giúp gì được cho chủ
tử.
Nhưng
hiện tại, chủ tử lại hoàn toàn không giống với trước kia, khi nàng nói chuyện
ngữ khí trở nên mạnh mẽ, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào người khác, không hề
nao núng giống như trước kia, tuy rằng vẫn gương mặt đó, nhưng so với vẻ mặt ảm
đạm trước kia, hiện tại chủ tử dường như vui vẻ lanh lợi hơn rất nhiều.
Đối
với những thay đổi này các nàng kỳ thật rất vui mừng, tuy rằng mất trí nhớ,
nhưng chỉ cần chủ tử vui vẻ, các nàng làm hạ nhân cũng sẽ vui vẻ theo.
“Không
có việc gì.” Giang Sơ Vi khoát tay áo, nhìn hai cung nữ hầu hạ nàng.
Hai
người các nàng là tỷ muội, tỷ tỷ kêu Hạ Hỉ, muội muội kêu Xuân Hỉ, các nàng từ
nhỏ đã hầu hạ Tô Tú Dung, cùng lớn lên với Tô Tú Dung , sau khi Tô Tú Dung tiến
cung, các nàng cũng cùng tiến cung.
Nàng
nghiêng mặt đánh giá hai tỷ muội, Hạ Hỉ dáng người cao thân thể gọn gàng, diện
mạo tú lệ, chững chạc mà lanh lợi, Xuân Hỉ có vẻ nhỏ nhắn, tướng mạo đáng yêu,
cá tính hoạt bát vui vẻ, nhưng trọng điểm là --
Mặc
kệ là Hạ Hỉ hay Xuân Hỉ, dáng vẻ mỗi người đều xinh đẹp hơn so với Tô Tú Dung.
Tô Tú
Dung này lại lưu giữ những người so với mình xinh đẹp hơn ở bên cạnh hầu hạ,
hơn nữa qua cư xử của các nàng cũng nhìn ra được Hạ Hỉ cùng Xuân Hỉ là thật sự
quan tâm nàng, do đó có thể thấy được rằng Tô Tú Dung nhất định là đối với các
nàng không tồi, cá tính Tô Tú Dung thật đúng là tốt đẹp.
Hạ Hỉ
cùng Xuân Hỉ bị ánh mắt của Giang Sơ Vi dọa sợ hãi, Xuân Hỉ nhịn không được
nói: “Nương nương, sao ngài lại nhìn chúng nô tỳ như thế?”
“Ta
thấy các ngươi xinh đẹp mà!” Giang Sơ Vi nhịn không được đưa tay nhéo nhéo
khuôn mặt tròn trịa của Xuân Hỉ. “Chậc chậc, ngay cả làn da sờ cũng mịn
như vậy.”
Nàng
giống như một tên háo sắc nhìn chằm chằm vào bộ ngực đầy đặn của Hạ Hỉ, lại cúi
đầu nhìn chính mình, ai, nơi này không biết có đu đủ tươi mát để uống hay không
?
“Nương
nương...” Hai tỷ muội nghĩ rằng chủ tử lại buồn bã vì dung mạo của mình, Hạ Hỉ
vội vàng an ủi. “Nương nương, tính tình
ngài ôn nhu, lại biết thi họa thi từ, những cái này tốt hơn nhiều so với nô tỳ
cùng Xuân Hỉ.”
Xuân
Hỉ lập tức gật đầu, “Đúng vậy, hơn nữa tay nương nương lại khéo, không giống
Xuân Hỉ, ngay cả đóa hoa cũng thêu không được...”
Tin
ta đi, bây giờ ta cũng thêu không được.
Giang
Sơ Vi ở trong lòng thầm lặng nói tiếp, thấy hai tỷ muội còn muốn tiếp tục an ủi
nàng, không khỏi buồn cười mở miệng: “Được rồi, tướng mạo ta như vậy là sự thật
không thay đổi được, cũng không có gì để khổ sở cả.”
Nàng
sờ sờ mặt mình, Tô Tú Dung tuy rằng có màu da giống khối than đen, bất quá làn
da vô cùng tốt, vô cùng mịn màng, sờ lên vô cùng mềm mại, đây là thứ duy nhất
làm cho nàng thấy may mắn.
“Từ
hôm nay trở đi, các ngươi chuẩn bị cho ta hạt bo bo, táo đỏ và mộc nhĩ trắng,
làm thành điểm tâm hoặc canh ngọt cũng được.” Thử ăn nhiều thức ăn có công dụng
làm trắng này xem có trắng hơn được chút nào không. Giang Sơ Vi lại cúi đầu
nhìn bộ ngực bằng phẳng.
“Đúng
rồi, cơm thì chuẩn bị cho ta giò heo, chân gà, thêm cá nữa.” Tô Tú Dung rất
gầy, ít nhất phải ăn cho béo một chút, nói không chừng đến lúc đó đường nhựa
bằng phẳng biết đâu sẽ biến thành một hòn núi nhỏ, về phần 34E hoài niệm mà
nàng… quên đi, nàng không thể trông cậy được nữa rồi.
Nếu
đã nhất định phải ở lại cái nơi quỷ quái này, nàng cũng chỉ có thể thích ứng
trong mọi tình cảnh, trước là thử xem làn da đen như cột nhà cháy này có còn
cứu được không, về phần cái khác, về sau nói sau đi!
Hít
sâu một hơi, Giang Sơ Vi nắm chặt tay lại, quyết tâm sẽ vượt qua tháng ngày kế
tiếp của mình ở Thịnh Nguyên vương triều này thật tốt.
*
Thân
là đế vương một quốc gia, Hạ Hầu Dận có tài đức sáng suốt, bảy tuổi hắn đã tiến
nhậm đế vị, mười bốn tuổi chính thức nắm giữ hoàng quyền. Sau khi
hắn thống trị, vương triều Thịnh Nguyên phồn vinh hưng thịnh, cuộc sống nhân
dân giàu có, mà binh lực quốc gia cũng cường hãn, các nước khác muốn dòm ngó
xâm lược cũng không dám mà cũng không dễ dàng xâm phạm.
Có
thể duy trì một quốc gia phồn thịnh, ngoài quy công cho sự thống trị anh minh
của hắn, công thần lớn nhất nên là hoàng thái hậu.
Hắn
đăng cơ lúc tuổi còn nhỏ, nếu không phải do thái hậu gánh vác tất cả, buông rèm
chấp chính ở phía sau, chỉ đạo hắn cách thống trị quốc sự như thế nào, hơn nữa
quốc cữu tay cầm binh quyền trấn áp, chỉ sợ là một số kẻ tiểu nhân đã sớm tác
yêu tác quái, làm sao còn có một quốc gia phồn vinh yên ổn như hôm nay?
Mà
sau khi hắn lớn lên, thái hậu không hề tham quyền cố vị chút nào, đem hoàng
quyền giao lại tay hắn, từ đó về sau không hề quản lý chính sự, duy nhất chỉ
dặn dò rằng bà muốn hắn làm một hoàng đế anh minh quyết đoán.
Đối
với mẫu hậu hắn luôn luôn tôn kính, mặc dù có kẻ tung tin vịt nào là họ hàng
bên ngoại tham gia vào chính sự, nào là hắn kiêng kị thế lực của gia tộc thái
hậu cùng binh quyền đang nắm trong tay quốc cữu, nhưng cái ngày mà hoàng quyền
thực sự giao về tay hắn, quốc cữu tuy thân là uy vũ đại tướng quân nhưng đã quỳ
gối trước hắn thề tận trung tận tâm cống hiến, hắn đã biết, hắn hoàn toàn không
cần đề phòng hai vị thân nhân này.
Hắn
thật may mắn khi có thể có mẫu thân hiền đức và cậu tận trung tận tâm như vậy,
bởi vậy đối hai thân nhân này, hắn luôn luôn đối xử tử tế, bọn họ nếu có yêu
cầu gì, chỉ cần là hắn có thể chấp nhận, hắn bình thường sẽ không cự tuyệt.
Bởi
vậy, khi mẫu hậu yêu cầu hắn cưới Tô Tú Dung làm hoàng hậu, hắn không có phản
kháng gì.
Ấn
tượng về Tô Tú Dung với hắn rất mơ hồ, tuy rằng nàng là nữ nhi được cậu thu
dưỡng, nhưng mà cơ hội để hai người gặp mặt nhau không nhiều lắm, nếu ngẫu
nhiên có gặp đi chăng nữa, nàng cũng chỉ cúi đầu.
Lần
đầu tiên thật sự nhìn nàng là ngày đại hỷ thành thân.
Hắn
tuy rằng không hề coi trọng sắc đẹp của nữ nhân, nhưng khi nhìn đến Tô Tú Dung,
hắn vẫn kinh ngạc.
Dáng
vẻ của nàng thực bình thường -- đương nhiên, đây đã là cách nói khách khí. Tóm
lại, sau khi hắn thấy rõ bộ dáng của nàng, liền tắt đèn, bắt đầu đêm động phòng
hoa chúc của hắn.
Sau
đó, hắn đương nhiên sẽ ít đến Phượng Nghi cung...
Không
phải là hắn cố ý vắng vẻ nàng, lúc mới đầu hắn cũng vẫn nghĩ là tân hôn nên vẫn
sẽ ngẫu nhiên đi Phượng Nghi cung. Nhưng hoàng hậu của hắn đối mặt hắn lại
luôn cúi đầu, nói chuyện ôn ôn nhu nhu, nói không được mấy câu thì lại bắt đầu
trầm mặc một trận. Cứ như vậy lâu ngày,
hắn cảm thấy nhàm chán không thú vị, liền càng lúc càng ít đi Phượng Nghi cung.
Hơn
nữa lại có một đám tú nữ tiến cung, hắn tấn phong vài tần phi, cũng sủng hạnh
một ít phi tử, từ đó mà cũng rất tự nhiên quên mất rằng hắn còn có một hoàng
hậu -- chỉ khi nào hoàng thái hậu tới cửa nhắc nhở, hắn mới có thể nhớ tới.
Hạ
Hầu Dận bất đắc dĩ buông tấu chương đang phê duyệt, ngẩng đầu nhìn hoàng thái
hậu ngồi trên trường kỷ trước mặt, “Mẫu hậu...”
“Sao?
Hoàng Thượng rốt cục cũng nguyện ý rảnh rỗi để chú ý tới kẻ làm nương như ta
rồi sao?”
Thái
hậu bưng chén trà, chậm rãi uống một ngụm, đôi mắt đẹp khôn khéo thản nhiên
nhìn con. Mặc dù đã ngoài bốn
mươi, nhưng trên mặt bà không thấy một nếp nhăn nào, quần áo hoa phục sang
trọng tỏa ra khí chất tôn quý, vẫn có thể nhìn ra hương sắc tuyệt đẹp năm nào.
“Mẫu
hậu, sao ngài lại nói những lời này? Ngài thực sự có chuyện, nhi thần sao có
thể không để ý tới ngài?” Hạ Hầu Dận tươi cười lấy lòng.
“Là
như thế này sao?” Thái hậu hừ lạnh, không dễ dàng bị vẻ mặt tươi cười nịnh nọt
của con làm cho xiêu lòng, cũng không tiếp tục cùng hắn giả bộ mơ mơ hồ hồ, mà
nói thẳng toẹt ra: “Con nói đi, con đã bao lâu không đến Phượng Nghi cung rồi?”
Hắn
biết ngay mẫu hậu đích thân tới ngự thư phòng là vì việc này mà! Hạ Hầu Dận rất
là bất đắc dĩ, hắn biết rằng nếu không làm cho mẫu hậu vừa lòng, bà sẽ không dễ
dàng buông tha hắn.
“Mẫu
hậu, ngài cũng biết nhi thần gần đây bận việc...”
“Bận
việc? Vậy đêm qua sao con lại rảnh rỗi đến chỗ Thanh phi? Ừm, đêm trước đó hình
như là Nghiên phi, lại trước đó nữa là...”
“Khụ
khụ...... Mẫu hậu......” Hạ Hầu Dận gần như dở khóc dở cười, hắn nhìn hoàng
thái hậu, cảm thấy đau đầu bèn đưa tay lên xoa huyệt thái dương. “Mẫu
hậu đối với việc nhi thần lâm hạnh phi tử nào thật đúng là rõ ràng...”
“Hoàng
Thượng, con có rảnh đến chỗ Thanh phi, Nghiên phi, không thể nào lại không đến
Phượng Nghi cung chứ.” Thái hậu bất mãn trừng mắt nhìn con, “Hoàng hậu của con
trước đó vài ngày còn rơi xuống nước, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng
không còn, con chỉ đến liếc một cái, sau đó lại không để ý tới?”
“Trẫm
không phải không hề để ý......”
“Không
có? Vậy Hoàng Thượng con nói xem, trừ cái hôm nàng rơi xuống nước đó, con có
đến Phượng Nghi cung thăm Dung nhi không?”
“Ách......”
Thật đúng là không có. Hạ Hầu Dận sờ sờ mũi,
bị mẫu hậu nói như vậy trong tâm cũng có chút áy náy. “Được ạ, chờ nhi thần xử
lý xong đống tấu chương khẩn này sẽ đến Phượng Nghi cung thăm hoàng hậu......”
Thấy
Thái hậu vẫn nhìn mình chằm chằm, hắn lại bồi thêm một câu, “Cũng sẽ ở lại
Phượng Nghi cung qua đêm.”
Thái
hậu cuối cùng cũng có điểm vừa lòng, lúc này sắc mặt mới hòa hoãn xuống một
chút. “Dận Nhi, mẫu hậu biết Dung nhi không được con yêu thích, nhưng Dung nhi
thật là một cô nương tốt, tuy rằng bị con vắng vẻ, nàng vẫn đang quản lý hậu
cung rất khá, tuy nàng không xinh đẹp, nhưng cá tính vô cùng tốt, tâm địa cũng
tốt. Dận Nhi, chỉ cần con để tâm hiểu biết Dung nhi hơn sẽ biết mặt tốt của
nàng.”
“Mẫu
hậu, nhi thần biết.” Những lời này Hạ Hầu Dận đã sớm nghe hoài đến phát
ngấy. Hắn cũng biết mẫu hậu
yêu thương hoàng hậu đến mức nào, nhưng đối mặt với Tô Tú Dung, hắn thực sự
không khơi dậy nổi một chút hứng thú nào.
Nàng
lúc đối mặt hắn lúc nào cũng nao núng mềm mại, hắn nói một, nàng không dám đáp
hai, hơn nữa ngay cả nhìn thẳng hắn mà nàng cũng không dám, mỗi khi gặp mặt,
hắn đều chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu đang cúi xuống của nàng.
Hắn
từng hoài nghi đó có phải là do Tô Tú Dung sợ hắn hay không, nếu hắn đáng sợ
thế, sao lại gả cho hắn? Nếu dựa vào tình yêu thương mà mẫu hậu và cậu dành cho
nàng, nếu nàng không muốn, hẳn là mẫu hậu và cậu cũng sẽ không miễn cưỡng nàng.
Đối
với hoàng hậu đã kết hôn ba năm, hắn thực sự không hề hiểu biết chút nào --
hoặc là nên nói, hắn cũng không muốn phí tâm tư đi tìm hiểu làm gì.
Thái
hậu đương nhiên nhìn ra được con mình đang nói cho có lệ, nhưng bà cũng chỉ có
thể lắc đầu, “Con nha, lần nào cũng đều nói biết, nhưng sau khi thuận theo ta
một lần thì sau đó lại đem Phượng Nghi cung làm lãnh cung.”
Nhưng
bà cũng chỉ có thể lẩm bẩm mà thôi, dù sao Dung nhi không được Dận Nhi yêu
thích là sự thật, chuyện giữa hai vợ chồng bà cũng không muốn quản nhiều lắm,
chỉ có thể lâu lâu ngẫu nhiên “tụng” một chút, kêu con quan tâm một chút.
Hắn
cũng không muốn nha! Ai bảo Tô Tú Dung quá mức trầm mặc, trầm mặc đến mức khiến
cho hắn đã quên đi sự tồn tại của nàng.
Hạ
Hầu Dận nghĩ trong lòng như vậy, nhưng cũng biết là lúc này không nên đáp lại
là tốt nhất, đỡ phải lại rước lấy thêm một chút bài “tụng” của mẫu hậu, trên
bàn hắn còn đang có một đống tấu chương khẩn chưa được phê duyệt, cũng không
muốn cùng mẫu hậu tiếp tục bàn luận chuyện Tô Tú Dung.
Thái
hậu đứng dậy, khoát tay áo, thấy ánh mắt con đã hướng về đống tấu chương thì
cũng biết là hắn không định nhẫn nại nói tiếp về vấn đề này, bà cũng hiểu được
có chừng có mực.
“Được
rồi, con làm việc đi! Nhớ đó, tối nay phải đến Phượng Nghi cung.” Trước khi rời
đi, bà không quên dặn dò lần nữa.
Thái
hậu vừa rời khỏi, Hạ Hầu Dận cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa cầm
lấy bút lông sói, chuyên chú phê khởi tấu chương, phê duyệt xong, hắn mới mở
miệng.
“Vĩnh
Phúc.”
“Dạ.”
Một gã thái giám tướng mạo thanh tú đi vào ngự thư phòng, cung kính khom người.
“Phân
phó xuống, đêm nay trẫm bãi giá đến Phượng Nghi cung.”
“Tuân
chỉ.” Vĩnh Phúc đáp một tiếng, lập tức im lặng rời khỏi ngự thư phòng.
Hạ
Hầu Dận nhéo nhéo mũi, nghĩ đến Tô Tú Dung, hắn lại âm thầm thở dài.
Xem
ra đêm nay lại là một đêm nhàm chán rồi.
*
Gì?
Hoàng đế đêm nay muốn tới Phượng Nghi cung?
Không
kinh hỉ giống như Hạ Hỉ và Xuân Hỉ, Giang Sơ Vi một chút cũng cười không nổi.
Làm
ơn đi, cho nàng bình an có được không, nhưng nàng cũng nghe thái giám nói rất
rõ, đêm nay hoàng đế sẽ đến thị tẩm Phượng Nghi cung.
Thị
tẩm nha!
Đó
chẳng phải ý là hoàng đế muốn... Trời ạ, một cục than đen thui mà tên hoàng đế
háo sắc kia cũng muốn ăn sao?
Hắn
muốn ăn, Giang Sơ Vi nàng một chút cũng không muốn bị ăn nha!
“Nương
nương, Hoàng Thượng đêm nay sẽ tới, Hạ Hỉ giúp nương nương trang điểm thật đẹp
một chút.”
“Có
cái gì phải trang điểm?” Giang Sơ Vi liếc qua, mất hứng mở miệng, “Hơn
nữa trang điểm thế nào cũng không đẹp hơn em và Xuân Hỉ.”
Lời
này của nàng không có ý tứ hàm xúc châm chọc gì, chỉ thuần túy là nói ra sự
thật mà thôi.
Nhưng
Hạ Hỉ và Xuân Hỉ lại bị câu nói này dọa sợ, hai tỷ muội kinh hoảng liếc mắt
nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng chạy đến quỳ xuống, “Xin Nương nương bớt
giận.”
Nàng
tức giận cái gì? Giang Sơ Vi thấy hai người quỳ thì ngơ ngác, “Ta vẫn chưa có
chết mà, hai em quỳ cái gì, đứng lên!”
Nhưng
Hạ Hỉ và Xuân Hỉ vẫn không dám đứng dậy, “Nương nương...”
“Hửm?”
Giang Sơ Vi thản nhiên liếc ngang các nàng, khí thế nữ vương làm cho các nàng
kinh hãi, không dám tiếp tục quỳ nữa mà vội vàng đứng dậy.
Gần
đây chủ tử trở nên thật đáng sợ, không hề ôn nhu giống như trước, nói chuyện
cũng không ôn nhu tinh tế như trước kia, người trở nên quyết đoán, lời nói ra
khỏi miệng tuyệt đối không cho bất luận kẻ nào cãi lời.
Hơn
nữa, người cũng không cho các nàng quỳ xuống trước mặt người, khi ăn cũng muốn
các nàng ngồi xuống ăn cùng người, nàng cùng Xuân Hỉ ngay từ đầu căn bản không
dám ngồi, nhưng nương nương chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn các nàng, mở miệng nói
một tiếng “Ngồi”, hai người các nàng liền nhanh chóng ngồi xuống.
Giang
Sơ Vi thẳng lưng nghiêm mặt, nhìn hai tỷ muội đang run rẩy co vai, miễn cưỡng
mở miệng nói: “Ta nói lại lần nữa nha -- đây là một lần cuối cùng, những lời
này đừng để ta có cơ hội lặp lại một lần nữa -- ta không thích bị quỳ, bị lạy,
chờ ta chết thì tùy các em cứ quỳ cứ lạy đến bằng thích. Còn
nữa, các em xinh đẹp hơn ta là sự thật, ta sẽ không vì một sự thật rành rành
như vậy mà tức giận hoặc tự ti, đã hiểu chưa?”
“Dạ,
đã hiểu.” Hai tỷ muội vội vàng gật đầu.
Xuân
Hỉ thấy chủ tử dường như thực sự không phải đang buồn bực mất hứng, liền đánh
bạo mở miệng, “Nhưng thưa nương nương, Xuân Hỉ cảm thấy nương nương gần đây trở
nên đẹp nha!”
Xuân
Hỉ vừa nói xong, Hạ Hỉ bên cạnh cũng gật đầu theo, “Đúng vậy, Hạ Hỉ cũng cảm
thấy như vậy.”
Hai
người các nàng cũng không phải là đang nịnh hót, mà đây là lời nói thật, gần
đây không chỉ cá tính của nương nương chuyển biến, mà ngay cả cảm giác khi
thoạt nhìn cũng không giống nhau.
Nương
nương không còn gầy nhẳng giống như trước, mà trở nên có da có thịt, tuy rằng
chỉnh thể vẫn là tinh tế, nhưng nhìn nét mặt lại toả sáng rất nhiều.
Giang
Sơ Vi đương nhiên biết hai nha đầu này không phải vuốt mông ngựa, so với bộ
dáng như dân chạy nạn đói kém trước kia, hiện tại Tô Tú Dung đã tốt hơn nhiều.
Nàng
đã nghĩ thì liền bắt tay vào làm -- màu da thì vẫn đen, hơn một tháng ăn hạt bo
bo, mộc nhĩ trắng, nàng đương nhiên không trông mong là có thể lập tức trắng
trẻo lên, huống chi dường như Tô Tú Dung này trời sinh làn da ngăm đen, cho dù
nàng có bảo dưỡng như thế nào cũng không có khả năng trở nên trắng nõn, bất quá
ít nhất hiện tại màu da có trở nên nhạt một chút, không đi phơi nắng, mỗi ngày
cuồng ăn quả nhiên là đúng.
Chân
heo, chân gà cùng một đống canh bổ cuối cùng cũng làm cho Tô Tú Dung có thêm
chút thịt, hơn nữa làn da trở nên mịn màng sờ rất tốt, giống như một khối đậu
hủ, điều này làm cho Giang Sơ Vi thực vừa lòng, về phần bộ ngực... Riêng cái
này không phải một sớm một chiều có thể thành, nàng chỉ có thể chậm rãi cố
gắng.
Nhìn
ngực phẳng, Giang Sơ Vi thở dài ở trong lòng, ngực phẳng như vậy, người lại
gầy, mặc vào quần áo hoa lệ cung nghi, trên đầu đội một đống phỉ thúy trâm cài,
nàng hoài nghi trước kia Tô Tú Dung sao lại không bị đống quần áo kia đè chết,
bằng không thì cũng bị đồ trang sức rất nặng ép tới mức gãy cả cổ.
Ở đây
gần hai tháng, từ trong miệng hai nha đầu này, nàng đại khái hiểu biết phong
tục dân tình nơi này.
Người
nơi này thích nữ nhân đẫy đà một ít, hơn nữa mặc quần áo tiên diễm hoa lệ, nhất
là kẻ tiểu thư quý tộc hoặc nhà có tiền lại càng thêm ăn mặc xinh đẹp động lòng
người, không chỉ lộ da, còn lộ ra bộ ngực sữa, rất rộng rãi để lộ ra tiền vốn
đầy đặn.
Tô Tú
Dung có tiền vốn sao? Đương nhiên không có, cho nên mặc quần áo lộ ngực lộ da
này, căn bản là chống đỡ không được, chính là càng lộ khuyết điểm bản thân ra
ngoài.
Hơn
nữa màu da nàng lại đen, cùng hoa phục đủ mọi màu sắc xinh đẹp như vậy căn bản
không hợp, mặc vào giống y như thằng hề.
Cho
nên cả tủ quần áo xinh đẹp tinh xảo làm cho người ta yêu thích không buông tay
này, Giang Sơ Vi đành phải nhịn đau mà bỏ qua không ngó, chỉ chọn một ít quần
áo màu nhạt để mặc, rồi tự tay vẽ mấy kiểu thiết kế -- ở đại học nàng học khoa
thiết kế trang phục, vẽ vài bản thiết kế đối với nàng mà nói không là vấn đề,
sau đó đem mấy bản thiết kế này đưa cho Hạ Hỉ, bảo nàng tìm phường thêu làm.
Hiện
tại trên người nàng mặc chính là quần áo nàng thiết kế, váy màu vàng thanh nhã,
cổ tay áo dùng dây thắt lại thành nơ con bướm đáng yêu, Tô Tú Dung gầy, cho nên
nàng thiết kế kích thước quần áo có lưng áo bó sát, lại chiết eo ngay dưới ngực
đẩy hướng lên trên, làm cho bộ ngực thoạt nhìn không hề phẳng như vậy.
Giang
Sơ Vi nhìn cổ tay áo thêu hoa xinh đẹp, khóe môi khẽ nhếch lên.
Nơi
này kỹ thuật may thêu thật không tồi, phường thêu còn giúp nàng thêu gấu áo cổ
áo, cổ tay áo cùng làn váy đều thêu hoa văn cùng màu, thoạt nhìn tổng thể vô
cùng tao nhã, xinh xắn quý phái. Về
phần mái tóc dài của Tô Tú Dung, nàng vốn đã cầm lấy kéo muốn cắt ngắn, ai ngờ
Hạ Hỉ cùng Xuân Hỉ lại sợ tới mức ngăn cản, nàng thế mới biết nơi này nữ nhân
sau khi cập kê sẽ không cắt tóc, tóc đối với các nàng mà nói có thể quan trọng
hơn so với sinh mạng rất nhiều – cái này quả thực có bệnh à nha, tóc dù cắt đi,
rồi sẽ dài ngay lại có gì quan trọng chứ?
Đối
với sự khóc lóc cầu khẩn của hai tỷ muội, Giang Sơ Vi trực tiếp trừng mắt nhìn
một cái, kéo trên tay răng rắc một tiếng, hai tỷ muội thét chói tai, đem mái
tóc dài cắt đến ngang thắt lưng --
Được
rồi, thấy các nàng khóc đến mắt đỏ mũi hồng, nàng thấy cũng không nên quá đáng
quá, nói sao đi nữa thì nàng hiện tại cũng là Tô Tú Dung, lại là hoàng hậu, nên
là cắt ngắn có vẻ tốt hơn.
Nàng
búi tóc đơn giản -- mẹ khi còn sống là nhà tạo mẫu tóc, nàng đi theo mẹ học
không ít, tóc trên đầu nàng toàn do nàng chỉnh sửa.
Tô Tú
Dung mặt nhỏ thon dài, nàng đem tóc hai bên mặt cắt ngắn, lại tỉa mỏng tóc mái,
bình thường đã đem tóc dài búi nửa, đem những sợi xõa xuống buộc lại, dùng dây
cùng màu với quần áo buộc lại, mép tóc lại dùng trâm nhỏ gài lại, Tô Tú Dung
thoạt nhìn hoàn toàn khác hẳn, tuy rằng tướng mạo vẫn là bình thường, nhưng ít
nhất so với bộ dáng xấu xí trước kia thì tốt hơn nhiều.
“Vậy
nương nương... Hôm nay Hoàng Thượng đến...” Thấy chủ tử trầm mặc không nói, Hạ
Hỉ thật cẩn thận mở miệng, không biết tại sao, nàng cảm thấy chủ tử giống như
không hề cao hứng với việc Hoàng Thượng sắp đến.
Biết
Hạ Hỉ biết xem sắc mặt người, Giang Sơ Vi mỉm cười, trong mắt lóe tinh quang
sắc bén, “Nói với công công, ta đêm nay thân thể không khoẻ, không nên thị
tẩm... Thỉnh Hoàng Thượng tìm phi tử khác dập lửa đi thôi!” Đương nhiên một câu
cuối cùng là không thể trực tiếp nói ra miệng thế được, nhưng nàng tin tưởng
với sự thông minh của Hạ Hỉ sẽ biết nên đáp lời như thế nào.
Hạ Hỉ
đương nhiên hiểu được, một câu cuối cùng của chủ tử làm cho mặt của nàng đỏ
hồng, thấy dáng vẻ kiêu ngạo của chủ tử, tuy rằng cảm thấy chủ tử trở nên kỳ
quái, bất quá chủ tử như vậy làm cho người ta không thể chán ghét được, nàng
cười cười, vâng theo mệnh lệnh chủ tử, “Dạ, Hạ Hỉ đi ngay.”
“Ừm!”
Giang Sơ Vi vừa lòng gật đầu, sau đó nhìn Xuân Hỉ nói: “Xuân Hỉ, ngày hôm qua
em làm hoa quế cao ăn ngon thật.”
“Nương
nương thích sao? Vậy Xuân Hỉ lập tức đi làm ngay, đồng thời sẽ giúp chủ tử nấu
bát canh bạch quả mộc nhĩ.” Xuân Hỉ cười vuốt tóc, xoay người đi chuẩn bị mấy
món điểm tâm chủ tử thích ăn.
Thấy
hai nha đầu đã đi khỏi, Giang Sơ Vi mang trà lên ưu nhàn uống một ngụm, môi
nhếch lên nụ cười khinh thường.
Muốn
nàng thị tẩm?
Phi!
Kêu tên hoàng đế háo sắc kia cút xa một chút đi! Nàng Giang Sơ Vi mặc kệ sống ở
thế giới nào đều có nam nhân quỳ gối mà liếm ngón chân nàng, chỉ cầu có thể có
cơ hội hầu hạ nàng.
Muốn
nàng hầu hạ nam nhân? Hừ! Nằm mơ đi!