Chương 1: Phế tích

Âm thanh dữ dội lại đập vào màng nhĩ, so với lúc trước còn lớn hơn, ta mở to mắt, ông trời ơi! Nơi ta đứng là một bãi phế tích, mặt đất vẫn chao đảo dữ dội như trước! Không gian âm u, xung quanh tràn ngập bụi đất, tiếng la hét chói tai, tiếng kêu khóc thê thảm hòa cùng âm thanh nứt vỡ của đất tạo thành một bản hòa âm của địa ngục.

Ta lảo đảo một chút, đột nhiên cảm thấy mắt cá chân bị cái gì giữ lại, vừa cúi đầu nhìn, ta lập tức thét chói tai: là một bàn tay người! Không, là một bàn tay người nhuốm máu đen, da thịt trầy trụa, một vòng xích màu đen buộc chặt cổ tay người đó, chỗ da bị vòng xích ma sát đã thương tổn nghiêm trọng! Ta sợ tới mức hoảng loạn mà run lẩy bẩy, không tự chủ được ngã phịch xuống đất. Lúc này đống gạch vụn bên cạnh đó đột nhiên rung động, vài miếng ngói trượt xuống để lộ ra một đống bùi nhùi nhếch nhác, ta lại kêu thét lên một tiếng nữa. Một cái đầu từ từ trồi lên từ bên dưới, không, nói đúng hơn là một cái nùi giẻ đẫm máu, mái tóc rối loạn trộn lẫn máu cùng đất bùn thành một đống thật sự ghê tởm, chẳng khác nào oan hồn đòi mạng trong mấy phim kinh dị.

Bản tính ta vẫn chưa đến mức gọi là vô lương tâm, thấy thế liền lập tức thanh tỉnh, biết là một người bị thương đang cần được cứu sống. Vì thế vội vàng đẩy mấy khối gạch đá đè lên người hắn sang một bên, lúc ấy mới thấy may mắn vì đã đeo găng tay da. Vất vả làm việc hồi lâu, cho đến khi có thể kéo người đó ra, đôi găng tay đã đứt chỉ gần hết, găng tay da xịn của ta. Ah! Lúc này còn có tâm tư đi tiếc cái găng tay sao? Lúc trước ở chợ đêm quảng trường Tây Đan ta mua nó chỉ mất 10 đồng, đúng là của rẻ là của ôi…. Tây Đan, vậy đây là chỗ nào? Không giống chỗ ta ở chút nào! Không đúng, nơi này không giống thành phố Bắc Kinh hiện đại, rất giống nông thôn…. Nhưng ta rõ ràng sống tại khu Hải Điến cơ mà…..

Đương lúc hốt hoảng, một bàn tay đầy máu nắm lấy tay ta. Người nọ cúi đầu, không ngừng thở dốc. Được rồi, cứu người trước đã.

Ta giúp người nọ đứng lên, cánh tay hắn cũng đè nặng lên vai ta, chật vật một hồi cuối cùng đã đứng lên được. Hắn quần áo rách bươm, cả người bê bết máu, chân trái mềm nhũn kéo lê trên đất, đùi phải cũng run run mãnh liệt, một sợi dây xích đen buộc vào hai chân hắn. Mới đi được hai bước, hắn lảo đảo muốn ngã vật xuống đất, thế nhưng vẫn cố sức bám chặt lấy ta, chết cũng không buông, nhưng vừa muốn di chuyện lại bất động. Ta nghĩ hắn nhất định đã gãy một chân, đành dìu hắn nằm xuống tại chỗ, lại hảo tâm dọn dẹp đất đá xung quanh để lại một chỗ tương đối bằng phẳng cho hắn.

Đột nhiên ta nghe thấy vài tiếng kêu kì dị, lúc này mới nhận ra động đất đã ngừng hẳn. Âm thanh ầm ầm kinh khủng cũng không còn, chỉ còn khói bụi bao phủ khắp nơi, không gian lại trở về yên tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.

Một tia sáng lóe lên trong khóe mắt, ta quay lại, lập tức hoảng loạn mà chân tay mềm nhũn, thiếu chút nữa cũng ngã ra đất như người nọ. Chỉ thấy cách đó không xa một người toàn thân cũng dính bùn đất, tay phải cầm một thanh đại đao, đang bổ xuống đầu một người cũng vừa chui ra từ đống đổ nát. Đại đao loang loáng chói mắt, vừa quét qua liền kèm theo một tia máu tươi phun lên mặt đất, giữa lúc đất trời u ám cảnh tượng kia quả thực vừa kinh hãi lại bí hiểm. Người bị chém hồn đã lìa khỏi xác, chết ngay tại chỗ, tên đao phủ lại quay đi, cầm đao hướng tới một người khác.

Ta hồn vía cũng bay lên mây, há miệng muốn thét lên, nhưng không một tiếng động nào thoát ra.

Ta kinh hoàng tỉnh ngộ, nơi này không phải Bắc Kinh! Cũng không phải hiện đại! Lại nhìn về đống xiềng xích trên người người nọ, ta đoán chỗ này có thể là một nhà giam nào đó, động đất làm vách tường sụp đổ, khiến cho người bị nhốt bên trong có thể thoát ra ngoài. Dây xích này không phải đồ dùng hiện đại, quan trọng hơn nữa là, các chú cảnh sát nhất định sẽ không dùng đại đao để chém người như vậy!

Chẳng lẽ trận động đất vừa rồi làm sai lệch thời gian, đem ta từ một nơi động đất đến một nơi khác cũng có động đất, chỉ có thời gian khác nhau mà thôi?

Nhưng làm sao để nói chuyện với tên đao phủ kia đây? Liệu hắn có dùng đại đao tiếp đón ta không?

Phản ứng của ta lúc đó là bỏ chạy thoát thân, nhưng tay trái của ta lại bị người kia tóm chặt. Trong lòng ta nảy sinh ý nghĩ ác độc, muốn một cước đá văng hắn ra, nhưng nhìn bộ dạng hắn khẳng định là không sống nổi, đến chân cũng đã bị gãy đôi, cần gì phải chờ lão đồ tể kia đến chém? Nghĩ đến thanh đao vung lên, người vừa nãy ở cạnh ta liền đầu người ly biệt, máu tươi ba thước…. ta lại không đành lòng (ta đây vừa rồi phí bao công sức lôi hắn ra để làm gì chứ?). Huống chi hắn hiện tại giữ chặt cánh tay ta, cũng có nghĩa đem tính mạng giao phó cho ta, bỏ mặc hắn như vậy cũng thật tàn nhẫn! Trong các bài giảng về động đất Đường Sơn, đa phần đều là chuyện con người cứu giúp, đùm bọc lẫn nhau trong cơn hoạn nạn, là người thì nên cứu! Hắn nếu đáng chết cũng phải là ở pháp trường, nhưng xem tình hình hiện tại, đám cai ngục rõ ràng thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, bất kể đáng chết hay không đều không được toàn mạng, bao gồm cả ta…. Không thể để họ làm vậy được!

Trước tiên phải chạy khỏi chỗ này! Nếu không nhẫn tâm vứt bỏ thì đành phải cố thôi, ngày sau nhớ lại cũng không phải hối tiếc, cố lên!

Ta khom lưng, đem một cánh tay hắn vòng qua vai trái, vác hắn lên vai theo kiểu nhân viên cứu hỏa, trong lúc đó tay ta vô tình chạm qua đùi hắn…. Ha, thì ra hắn là nam tử, nhưng hiện giờ không phải lúc đi để ý chuyện này, ta đặt hắn nằm ngang trên hai vai cùng ba lô, hai chân gắng sức đứng lên. Người nọ rên lên một tiếng. Hoàn hảo, không quá sức, so với trước đây ta giúp cha mẹ vác bao tải bốn năm chục cân cũng không nặng hơn là bao.

Quay lưng về phía đao phủ tiên sinh, dò dẫm từng bước vượt qua đống gạch đá, trong lòng thầm cảm khái: cũng may là suốt 10 năm nay trải qua đủ loại rèn luyện thể dục, lại còn gần một năm huấn luyện quân sự trong núi a!

Ta là một kẻ miệng cọp gan thỏ. Thân thể cũng thuộc loại khỏe đẹp, đem so với một đám đàn bà con gái không xương không cốt còn sợ không có năng lực sao. Bản thân ta đối với hiểm nguy đặc biệt mẫn cảm, sau khi xem xong phim Titanic liền liều mình học bơi, mỗi lần không được 1 cây số thì không lên bờ. Bởi vì ta nghĩ biết đâu ngày nào đó đi thuyền gặp nạn, không có khúc gỗ để bám vào thì còn cơ hội sống được. Nếu ngã xuống biển thì có thể ta thua, nhưng nếu là sông ta chỉ cần bơi vài cái là lên được bờ, tự mình cứu được mình, thật tốt! Đến khi xem phim ngày tận thế, ta liền thường xuyên tập đi bộ cùng leo núi, sợ có một ngày phải chạy thoát thân mà chính mình lại không chạy được thì toi mạng. Những lúc như vậy chỉ cần nhanh hơn người một chút thì khả năng sống sót sẽ tăng lên đáng kể!

Ta nhìn quanh tìm chỗ đất bằng đặt chân, tìm đường đi khỏi đống gạch ngói ngổn ngang này. Đi chưa đến 10 phút mà toàn thân mồ hôi vã ra như tắm, xem ra mọi ngày rèn luyện vẫn là chưa đủ! Giương mắt nhìn lên, cuối cùng ta cũng đến được bên rìa đống phế tích, còn mừng hơn nữa là trước mắt có một rừng cây rậm rạp, và ở trước rừng cây, một con ngựa đang thong dong gặm cỏ! Ha, thật đúng là trời thương ta! Này thật giống như trong truyện cổ tích! Ah, ngựa trắng của ta! Thực ra bạch mã này có lông màu nâu, nhưng giờ không phải lúc đi quan tâm từng chi tiết nhỏ.

Vừa muốn thở dài khoan khoái, sau lưng ta vọng tới tiếng người la lớn, quay mặt lại nhìn, ta cũng lập tức hét lên một tiếng – A! Chỉ thấy đao phủ tiên sinh, không phải một mà là ba tên, vung đao đuổi về phía ta. Tim ta đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy về phía bạch mã.

Ta rất muốn nói mình chạy như bay, nhưng trên thực tế là kéo lê từng bước nghiêng nghiêng ngả ngả, miệng thở hồng hộc,mồ hôi đầm đìa, chảy xuống làm mắt ta đau rát, nhưng cũng không có cách nào lau đi. Ta mơ hồ nhìn chằm chằm ngựa trắng, lẩm bẩm trong lòng: ngựa ơi ngựa, ngươi từ từ chờ ta, đừng bỏ đi nha,… Ta tin rằng tập trung ý chí còn có thể ra lệnh cho người khác, huống chi là một con ngựa.

Đồng thời ta cũng đặc biệt chú ý dưới chân, trước giờ xem TV đều thấy kẻ đang chạy trốn thế nào cũng bị ngã một cái thật đau, giờ nhìn lại mới thấy tình tiết kia quả thực không phải là hư cấu. Với tình cảnh hiện giờ của ta, không ngã sấp mặt đã là may. Cũng may là mười mấy năm ta trải qua bao nhiêu kì kiểm tra, từ nhỏ đã luyện được một cái đầu cực kì tỉnh, trong những thời điểm nguy cấp vẫn không loạn mà có thể bình tĩnh mà nghĩ cách thoát thân. Đằng sau người đuổi tới càng lúc càng gần, ta cũng không thèm quay lại, bọn họ đều ngã dập mặt đi là tốt nhất! Trong phim liệu có cảnh người truy đuổi bị đo đất không nhỉ? Có rồi. Nhưng nếu là tất cả cùng ngã? Chưa có bao giờ……

Trong lúc ta đang miên man suy nghĩ, đột nhiên người trên vai thì thào nói: “Buông ta đi”. Giọng nói vừa khàn vừa nhỏ, ta hơi sửng sốt, nãy giờ cứ cố chạy mà không được, thì ra trên lưng còn đeo thêm một người nữa a!

Liếc mắt một cái đã thấy chính mình đã ra khỏi nơi gạch đá ngổn ngang, còn có trăm thước nữa là đến chỗ ngựa trắng rồi, trong lòng nhất thời nổi giận, há miệng mắng to: “Đồ chết tiệt nhà ngươi không nói ra từ sớm, làm hai ta chạy như đồ điên! Bây giờ nếu ta bỏ lại ngươi, người biết được thì bảo ta bất đắc dĩ, kẻ không biết lại bảo ta tham sống sợ chết, vô lương tâm, bạc tình bạc nghĩa, táng tận lương tâm, như vậy không phải là mất hết danh dự của ta sao?! Đáng giận!”

Ta hét lớn, âm lượng cũng may không quá to, nếu không chú ngựa kia đã sớm bị dọa cho chạy mất. Lửa giận dồn nén lâu ngày bùng nổ lại trở thành động lực to lớn, khiến chân chạy nhanh hơn một chút, đoạn đường còn lại cũng nhanh chóng thu hẹp.

Bản tính ta vốn là như vậy, luôn thích làm ngược lại người khác, nếu hắn nói đừng ném ta, nhất định ta sẽ sợ chết mà vứt hắn đi. Nhưng hắn nói để hắn lại, ta theo bản năng lại không muốn, bà đây việc gì phải nghe ngươi nói? Ta cũng không phải người máy nhá!

Rốt cục chạy tới được chỗ con ngựa, ta há hốc mồm thở hổn hển, chân cũng bước chậm lại, nhìn con ngựa nói: “Ngựa à, ngươi làm ơn giúp ta, ta thật sự không chạy nổi nữa rồi”. Ta từ trước đã cho rằng cây cỏ hữu tình, động vật lại càng biết đồng cảm. Lúc này chỉ cần chạy thoát thân thì còn tiếc gì một câu cầu khẩn đâu? Con ngựa quay lại nhìn ta, trong con mắt to dường như có ý cười cợt. Ta thở phào nhẹ nhõm nói: “Ngựa ngoan, ngươi đồng ý rồi”. Dù sao vỗ mông nịnh bợ nó một chút cũng không mất mặt tí nào.

Đi đến bên con ngựa, ta đưa tay cầm lấy dây cương, đúng lúc hai tay buông lỏng khiến người kia trượt ngã xuống dưới, hắn nhanh như cắt tóm lấy dây cương, gắng gượng đứng lên. Phản ứng thật sự rất nhanh.

Ta ngoảnh mặt nhìn ra sau, các đao phủ tiên sinh cũng sắp chạy đến nơi, hoảng hốt quay lại thét chói tai, “Ngươi nhanh lên a!”. Đồng thời ôm lấy hắn nâng lên lưng ngựa, để hắn nằm vắt ngang qua yên như một cái bao tải khoai tây, cũng may hắn không nặng lắm.

Ta cố trèo lên lưng ngựa, chân trái đặt lên bàn đạp, loạng choạng một lúc mới yên vị trên yên. Chân phải quơ loạn lung tung, mãi không tìm thấy chỗ đặt chân, nhưng đột nhiên ta cảm thấy người nọ cầm chân ta đặt vào đúng chỗ.

Kinh nghiệm cưỡi ngựa của ta chỉ dừng ở mức cưỡi ngựa già đi chơi, thong thả đi vài bước, chậm rãi tiêu diêu, thỉnh thoảng huýt sáo một vài điệu nhạc vui vui.

Nhưng đến lúc này tay chân hoảng loạn luống cuống, chỉ biết kêu to: “Chạy mau đi! Ta xin ngươi đấy!”. Hai nhân không tự chủ được thúc vào bụng ngựa, lúc ấy nó mới từ từ chạy chậm vào rừng.

Ta lại ngoái đầu nhìn, đám người kia chỉ còn cách vài thước phía sau, ta lại cuống cuồng đá thêm một cước, con ngựa liền đột ngột tăng tốc, ta chỉ biết cúi rạp trên lưng người nọ, cũng may tránh được một thanh đao xé gió lướt qua. Hai tay ta giữ chặt bờm ngựa, hạ thấp người, lại thúc vào người nó một lần nữa, đột nhiên bên tai ù lên tiếng gió, hai bên đường cỏ dại cùng cây cối lao vút về phía sau, tiếng người truy đuổi cũng xa dần.