Chương 1: Ôn Mỹ Phách
Cảnh cáo ngươi nhanh tạm ngừng tất cả hành động thu mua ích kỷ ác liệt, còn cả thủ đoạn kinh doanh ti tiện, nếu không đừng trách ta triển khai hành động trả thù với ngươi!
Nhìn tờ giấy trong tay, bên trên là chữ được cắt xuống từ các loại báo chí, dán xiêu xiêu vẹo vẹo lớn nhỏ không đều, khiến cho con mắt nhìn cũng thấy đau. Ôn Mỹ Phách nâng má nửa ngày, môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười tràn đầy hứng thú.
"Đây là thư cảnh cáo?" Lương Cảnh Thư ngồi cạnh hắn khẩn trương hỏi.
"Ừ." Ngẩng đầu lên, hé ra khuôn mặt trẻ con xinh đẹp, Ôn Mỹ Phách mắt cười cong cong, nở nụ cười rực rỡ, cho dù ai nhìn thấy tuấn nhan ôn hòa như vậy đêu không thể chống cự được.
"Đây đã là bức thư thứ ba trong tháng này rồi, chúng ta có cần báo cảnh sát để họ xử lý không?"
"Dĩ nhiên không cần, chuyện như vậy nếu truyền ra ngoài sẽ tổn hại đến hình tượng công ty." Ôn Mỹ Phách gấp tờ giấy bỏ cẩn thận vào túi áo, lắc đầu một cái.
"Tổng giám đốc, chuyện như vậy nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ, nếu chỉ là đe dọa thì thôi, nếu đối phương nghiêm túc, tôi nhất định phải lo lắng cho an toàn của ngài." Lương Cảnh Thư nghiêm túc trả lời.
"Không có việc gì." Ôn Mỹ Phách lẳng lặng nhìn lại hắn, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị hắn đưa ra, thật ra suy nghĩ sớm đã bay đến những chỗ khác."Cảnh Thư, tờ giấy này cùng một dạng như trước đây sao?" Hắn giống như lơ đãng thuận miệng hỏi.
"Đúng vậy, giống hệt hai lần trước, thư cảnh cáo trực tiếp xuất hiện trên bàn làm việc của ngài sáng nay."
"Hả?" Chỉ phát ra một đơn âm đơn giản, Ôn Mỹ Phách nhìn về phía ngoài cửa xe, tuấn nhan cười như không cười khiến cho không ai đoán được gì.
Lại trực tiếp xuất hiện trên bàn của hắn?
Cũng không phải gửi qua bưu điện, không phải qua tay người khác chuyển, mà là tùy tiện trực tiếp nằm trên bàn làm việc của hắn, phương thức như thế không phải rất kỳ lạ sao?
"Tổng giám đốc, về chuyện tôi nói báo cảnh sát xử lý, ngài thật không suy nghĩ lại sao?" Thấy hắn lâm vào trầm tư, Lương Cảnh Thư không yên tâm hỏi lại.
"Không cần suy nghĩ, bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng bằng tập đoàn Ôn thị, Cảnh Thư, cậu không phải lo lắng cho tôi, đừng quên bên cạnh tôi còn có vệ sĩ."
"Tuy nói như thế nhưng mọi việc cẩn thận vẫn hơn." Ai có thể trăm phần trăm xác định có hai vệ sĩ đi theo thì tổng giám đốc sẽ an toàn? Khó dám chắc họ sẽ làm gì. Bất kể thế nào, không phải người của mình thì khó an tâm.
"Không có chuyện gì, cậu đừng lo lắng vớ vẩn nữa." Khác hẳn bộ dáng lo lắng của hắn, Ôn Mỹ Phách cười khoát khoát tay, một bộ lơ đễnh.
"Vâng." Lương Cảnh Thư bất đắt dĩ gật đầu một cái, mi tâm nhíu chặt lại chưa từng buông ra.
"Cảnh Thư, sắp đến nhà xưởng của bác Hạng rồi, những thứ tôi cần cậu đã chuẩn bị đủ hết chưa?" Cảnh sắc quen thuộc ngoài cửa xe lọt vào tấm mắt Ôn Mỹ Phách, hắn không dấu vết cau mày, làm hỏng tuấn nhan tươi cười đáng yêu.
"Đã chuẩn bị xong."
"Nếu chuẩn bị xong, tôi liền muốn bắt đầu hành động thu mua ích kỷ ác liệt, còn cả thủ đoạn kinh doanh ti tiện." Chau chau mày, Ôn Mỹ Phách không quên nhạo báng mình đôi câu.
"Tổng giám đốc, ngài tuyệt đối không phải người như vậy!" Lương Cảnh Thư lập tức kích động phản bác, dọa Ôn Mỹ Phách giật mình."Thật ra ngài mềm lòng hơn bất cứ ai, nếu không phải là bất đắc dĩ, ngài căn bản không muốn tiếp nhận Ôn thị?"
"Được, được, được, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi." Thấy Lương Cảnh Thư kích động đến mức sắp cắt tóc thề độc chứng minh mình không sai, Ôn Mỹ Phách vội vàng cười hihi trấn an tâm tình của hắn, trong lòng lại không khỏi bị lòng trung thành cùng tin tưởng của hắn làm cảm động."Cảnh Thư, tôi đùa đấy, cậu không hiểu sao? Khiếu hài hước của cậu đi đâu rồi? Năm năm trước cậu không như vậy."
Không phải từng có người nói qua, cả đời có một tri kỷ là đủ rồi sao. Như vậy vô luận danh tiếng bên ngoài của hắn có kém thế nào thì có Cảnh Thư hiểu hắn cũng đã đủ rồi.
"Vậy sao? Thì ra là ngài đùa giỡn." Lương Cảnh Thư lau đi mồ hôi bên trán, thở dài một hơi."Thì ra là ngài đùa giỡn." Hắn tự lẩm bẩm.
Ơn tri ngộ mười lăm năm trước, hắn đã lập chí cả đời sẽ trung thành với tổng giám đốc, kể cả năm tháng từ từ đi qua, quyết định của hắn chưa từng thay đổi.
Vô luận Ôn Mỹ Phách thay đổi như thế nào, hắn tuyệt đối đều đứng cùng một trận tuyến với tổng giám đốc.
"Cha, người Ôn gia đến." Hạng Danh Diệu nhìn từ cửa chớp, vừa đúng lúc nhìn thấy ba chiếc xe Mercedes màu đen chậm rãi lái vào cửa nhà xưởng của mình, hai hàng mày rậm của hắn không khỏi nhíu lại, trên gương mặt trẻ tuổi kiên nghị của hắn mang theo vẻ không tin tưởng.
Hạng gia ở chỗ này kinh doanh nhà xưởng may mặc đến Hạng Danh Diệu đã là đời thứ ba, bởi vì hoàn cảnh thay đổi, cộng thêm tiền vốn nhà xưởng không đủ, khiến cho hắn không thể không nghĩ đến tình huống xấu nhất là đóng cửa nhà xưởng. Ba năm trước, cha vay mượn một khoản tiền khổng lồ từ tập đoàn Hán Hoàng mà người hợp tác đã lâu, lúc ấy Ôn Mỹ Phách rất dứt khoát đồng ý luôn, thế nhưng hắn vẫn canh cánh chuyện này trong lòng, thiên hạ không có bữa ăn miễn phí như thế, hắn không hiểu Ôn gia sao lại dễ dàng vươn tay ra giúp như thế?
Hắn mơ hồ ngửi thấy một cỗ mùi vị âm mưu.
"Là cậu Ôn tới sao?" Hạng cha nghe vậy, khuôn mặt đầy nếp nhăn nhất thời sáng lên, năm tháng nhẫn tâm lưu lại dấu vết năm tháng trên mặt ông, rõ ràng mới sáu mươi, nhưng khuôn mặt nhìn đã hơn bảy mươi.
"Phải, là Ôn Mỹ Phách." Hạng Danh Diệu trả lời có vẻ lạnh nhạt, có vẻ không thân thiện.
"Danh Diệu, sao con có thể gọi thẳng tên của cậu Ôn? Ân tình Ôn gia với nhà chúng ta như cha mẹ tái sinh! Không cho phép con nói chuyện như vậy." Hạng cha bất mãn cảnh cáo, vội vàng ra cửa nghênh đón Ôn Mỹ Phách.
Hạng Danh Diệu không nói một lời nghiêm mặt đi theo sau cha, không muốn lại vì chuyện Ôn gia mà tranh chấp với cha nữa. Thương trường như chiến trường, thực tế miễn bàn tình cảm, cũng chỉ có cha hắn không cho là vậy.
“Chào bác Hạng, đã lâu không gặp, gần đây bác khỏe không?" Chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi bước xuống từ xe Mercedes màu đen, da tay của hắn hơi trắng, tứ chi mảnh khảnh thon dài, ngũ quan thanh tú sạch sẽ xinh đẹp, nhất là ánh mắt của hắn, mắt cười cong cong, thật giống như hai viên ngọc màu đen lóng lánh.
Hắn chính là Ôn Mỹ Phách, hai mươi tám tuổi tiếp quản tập đoàn Hán Hoàng, được khen là người thừa kế trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của Ôn thị.
Dưới ánh mặt trời, nụ cười sạch sẽ của Ôn Mỹ Phách tựa như thiên sứ tinh khiết vô hại, hắn cúi chào về hướng Hạng cha.
"Bác rất khỏe, rất khỏe" Hạng cha gật đầu liên tục, "Cậu Ôn bận chuyện còn đặc biệt đi đến đây, thật làm cho bác băn khoăn, phải là bác đi tìm cậu Ôn mới đúng."
"Bác Hạng ngàn vạn đừng nói như vậy, cháu cũng là có chuyện mới đến đây quấy rầy, " Ôn Mỹ Phách mắt cười xinh đẹp giống như lơ đãng ngắm nhìn bốn phía. "Nghe nói bởi vì kế hoạch đô thị, sau này chung quanh đây sẽ biến thành khu buôn bán."
"Ừ, qua ít ngày nữa nơi này sẽ trở nên rất phồn vinh, cùng bộ dáng thuần phác như hiện tại khác xa nhau!" Hạng cha cười đáp.
Vẫn mắt cười cong cong, Ôn Mỹ Phách môi mỏng nâng lên thành một nụ cười rực rỡ. Mỗi khi tâm tư hắn càng nhiều, nụ cười bên môi cũng càng chói mắt. "Nếu ở đây xây một trung tâm mua sắm chắc là rất tốt nhỉ!"
"Dĩ nhiên, ánh mắt cậu Ôn quả nhiên độc đáo, nếu như có thể xây một trung tâm mua sắm xa xỉ ở đây, khẳng định chiếm hết tiên cơ, " Hạng cha kiêu ngạo mà nhìn Ôn Mỹ Phách trước mắt, nhớ năm đó lần đầu tiên nhìn thấy hắn mới bốn, năm tuổi! Cái đầu nho nhỏ, khuôn mặt thanh tú, mặc bộ vest trẻ con đáng yêu, an tĩnh đứng phía sau tổng giám đốc đời trước tập đoàn Ôn thị Ôn Nghi Thân, không nghĩ đến trong nháy mắt, hôm nay đã là một người đàn ông có thể một mình đảm đương một phía rồi. "Cậu Ôn coi trọng mảnh đất nào chưa?"
"Cháu đi đâu xem mảnh đất?" Nụ cười Ôn Mỹ Phách sâu hơn, giống như đứa bé không chút tâm cơ, "Vị trí mảnh đất của bác Hạng đây liền được rồi."
"Không sai, đã có mấy người đến nói chuyện với bác, bác đều không bỏ được những thứ yêu thích" Hạng cha lắc đầu thở dài , "Chúng ta ở đây đã lâu, bắt đầu từ đời cha bác, coi như có kiếm được nhiều tiền hơn nữa, chuyện bán sản nghiệp tổ tiên lấy tiền, bác không làm được.”
"Vậy sao? Vô luận như thế nào cũng không chịu bán sao?" Gương mặt tuấn dật của Ôn Mỹ Phách xẹt qua một tia tiếc hận.
"Ôn Mỹ Phách, câu này của ngươi có ý gì?" Hạng Danh Diệu cau mày, tiến một bước dài đến trước mặt hắn, vệ sĩ áo đen bên cạnh Ôn Mỹ Phách lập tức ngăn hắn lại.
"Không được vô lễ, lui ra." Ôn Mỹ Phách khoát khoát tay, ý bảo vệ sĩ áo đen tránh ra, hắn vẫn tươi cười rạng rỡ như cũ."Anh có phải anh Hạng không? Tôi không có ý gì cả, chỉ là hỏi một chút thôi."
"Hừ!" Hạng Danh Diệu tức giận hừ nhẹ, từ lần đầu tiên nhìn đến người đàn ông có khuôn mặt trẻ con trước mắt hắn đã không có hảo cảm rồi.
"Danh Diệu, không được nói chuyện như vậy với cậu Ôn" Hạng cha quay đầu lại cười theo, "Ngại quá, tính tình của thằng bé chính là bồng bột như vậy."
"Không sao, cháu sẽ không để ý, " Ôn Mỹ Phách cười cười, "Bác Hạng thật không bán sao?"
"Ừ, chúng ta tuyệt đối sẽ không bán."
"Vậy thì thật đáng tiếc" không dấu vết cau mày, chợt giãn ra, Ôn Mỹ Phách vẫn nở nụ cười lúm đồng tiền như thiên sứ. "Cảnh Thư, phiền cậu đưa văn kiện cho tôi."
"Vâng." Lương Cảnh Thư lập tức lấy văn kiện từ cặp công văn.
"Bác Hạng, đây là giấy vay tiền ba năm trước đây, bác còn nhớ chứ?" Ôn Mỹ Phách nhẹ giọng cười hỏi, "Phía trên rõ ràng viết số tiền mượn cùng kỳ hạn trả tiền."
"Bác dĩ nhiên nhớ."
"Nếu như cháu nhớ không lầm, bác cũng nên bắt đầu trả nợ gốc rồi."
"Bác biết" nhìn thấy giấy vay tiền, trán Hạng cha thấm ra mồ hôi hột, trước mắt bọn họ không có năng lực trả hết khoản tiền mượn này. "Nhưng trước mắt chúng ta có chút khó khăn, hi vọng cháu có thể cho chúng ta thêm chút thời gian."
"Bác Hạng, còn nhớ rõ năm đó khi bác mở miệng vay tiền cháu, cháu không chút do dự." Ôn Mỹ Phách thu lại mắt cười, lúc này nụ cười trên mặt hắn không còn thật lòng như vậy nữa."Hôm nay bác trì hoãn, khiến cho cháu rất bối rối."
"Bác hiểu, hi vọng Ôn thiếu gia có thể cho bác thêm một ít thời gian, bác nhất định nghĩ biện pháp hoàn trả."
"Khoản tiền hơn bảy trăm vạn, không phải số lượng nhỏ?"
"Bác sẽ nghĩ biện pháp." Hạng cha nói thành khẩn.
Ôn Mỹ Phách lẳng lặng nhìn Hạng cha, nhìn vị trưởng bối từng thân thiết dắt tay hắn đến đầu hẻm mua đồ ngọt, nhưng hắn lại phải làm ra loại chuyện tàn khốc này."Bác Hạng." Dừng lại một hồi lâu, hắn mở miệng, bởi vì trời sinh mắt cười, ngược lại khiến cho người ta không nhìn rõ được ý nghĩ chân chính trong lòng hắn.
"Cậu Ôn?"
"Dựa theo tình trạng buôn bán hiện tại của quý công ty, trong thời gian ngắn không thể xuất ra một khoản tiền lớn" Ôn Mỹ Phách bình tĩnh nói, bình tĩnh đến ngay cả mình cũng cảm thấy ghét. "Cháu muốn phương pháp đơn giản nhất, chính là bác đem mảnh đất này bán cho cháu."
"A?" Hạng cha ngơ ngẩn, thật giống như không thể tin được đứa nhỏ đáng yêu trước mắt sẽ nói ra lời nói vô tình như thế.
"Ôn Mỹ Phách, ngươi quả nhiên lộ ra lòng muông dạ thú của mình!" Hạng Danh Diệu đứng ở một bên giận dữ mắng mỏ, trên trán gân xanh nổi lên. "Năm đó ngươi dứt khoát cho mượn tiền, thì ra là để ý đến mảnh đất này!"
"Anh Hạng nói những lời này không công bằng rồi, kể cả tôi có liệu sự như thần, ba năm trước đây sao biết được nhà xưởng sẽ lâm vào tình trạng không tốt như thế này? Lúc ấy tôi cũng xuất phát từ ý tốt," đối mặt với sự lên ánh của Hạng Danh Diệu, Ôn Mỹ Phách cũng không tức giận, vẫn là giọng nói bình thản. "Hôm nay tôi chỉ là tùy việc mà làm thôi."
"Ngươi đừng nghĩ nguỵ biện!"
"Bác Hạng, cháu nghĩ bác cũng sẽ không muốn cùng cháu ra tòa chứ? Đó không phải là chuyện tốt." Huít khẽ một hơi, Ôn Mỹ Phách hướng về phía Hạng cha mở miệng. "Bác nếu như chịu bán cho cháu sẽ là biện pháp giải quyết tốt nhất."
"Cậu Ôn… ?" Gương mặt già nua của Hạng cha dần dần mất đi huyết sắc, ánh mắt nhìn Ôn Mỹ Phách giống như đang nhìn người xa lạ.
Mới một thời gian mà cậu Ôn đã không phải đứa bé lương thiện năm đó sao?
"Bác Hạng, nếu như bác nguyện ý bỏ những thứ yêu thích, trừ khoản tiền mượn lúc trước, cháu cũng sẽ cho bác vay một khoản tiền quay vòng khác." Ôn Mỹ Phách thành khẩn nói.
Hắn còn không có táng tận lương tâm đến mức khiến cho bác Hạng mất đi chỗ dựa, nhưng hắn là thương nhân, không phải nhà từ thiện, hắn phải đưa ra lựa chọn mà thương nhân nên làm.
"Ai muốn tiền thối của ngươi? Chúng ta nói rất rõ ràng, mảnh đất này tuyệt đối sẽ không bán." Lập tức cắt đứt lời của hắn, Hạng Danh Diệu tức giận giơ nắm đấm."Ôn Mỹ Phách, ngươi đừng ở đấy mà vọng tưởng!"
"Bác Hạng?" Nhìn cũng không nhìn Hạng Danh Diệu một cái, Ôn Mỹ Phách chờ Hạng cha trả lời.
"?..."
"Cháu thật sự hi vọng bác có thể đồng ý đề nghị của cháu, giá tiền cháu đưa ra tuyệt đối không thấp hơn giá thị trường, đây đối với bác mà nói cũng không phải chuyện xấu."
"?..."
"Bác Hạng?"
"?..."
"Nếu như bác nhất định không chịu bán, chúng ta chỉ có thể gặp nhau trên tòa án, bác thật không xem xét lại sao?"
"?..."
"Đã như vậy, chúng ta cũng không còn biện pháp khác rồi." Chậm chạp đợi không được câu trả lừoi của Hạng cha, Ôn Mỹ Phách đáng tiếc xoay người.
" … Cậu Ôn." Trầm mặc đã lâu Hạng cha rốt cuộc lên tiếng, "Chờ một chút."
Ôn Mỹ Phách ngừng lại một chút, quay đầu lại."Bác Hạng có gì dạy bảo?"
"Chúng tôi … nguyện ý bán đất." Thật sâu hít một hơi, Hạng cha nặng nề nói.
"Cha!" Hạng Danh Diệu kích động nhìn cha, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. Đây là sản nghiệp tổ tiên lưu lại! Sao có thể bán cho tên họ Ôn lòng lang dạ sói? "Cha, mảnh đất này có ý nghĩa rất lớn với người!"
"Hạng Danh Diệu, con câm miệng lại cho cha!" Hạng cha quay đầu lại giận dữ mắng mỏ.
"Ghê tởm, tức chết con rồi." Nhận được anh mắt nghiêm nghị của cha, Hạng Danh Diệu hậm hực im lặng, ánh mắt phẫn nộ hung hăng nhìn Ôn Mỹ Phách.
"Thì ra là bác Hạng hồi tâm chuyển ý rồi, đây là một quyết định sáng suốt." Ôn Mỹ Phách cười, lần này không nhìn ra một loại vô hại giống như thiên sứ, mà là vẻ mặt có chút phức tạp. "Chuyện còn lại, làm phiền nói chuyện trực tiếp với Cảnh Thư! Chuyện tiền bạc các bác cứ việc yên tâm."
"Tiền cũng không quan trọng, nhưng bác có một vấn đề." Hạng cha ánh mắt khôn khéo sâu xa nhìn lại hắn.
"Bác Hạng mời nói."
"Cháu chính là cậu Ôn bác quen năm đó sao?" Bác Hạng tình ý sâu xa hỏi.
Lương Cảnh Thư nghe ông hỏi, không nhịn được giương mắt liếc về hướng Ôn Mỹ Phách.
Nụ cười trên mặt Ôn Mỹ Phách biến mất ngắn ngủn một giây, rồi lại chợt như ánh mặt trời rực rỡ. "Cháu đương nhiên vẫn là Ôn Mỹ Phách ngày trước, nhưng con người không phải luôn luôn thay đổi sao?"
"Tổng giám đốc, tôi đều xử lý tốt, ngày mai tôi sẽ tự mình đến đấy ký hợp đồng." Lương Cảnh Thư lên xe đóng cửa, cung kính báo cáo.
"Cảnh Thư, cậu nhất định cảm thấy tôi rất lãnh khốc vô tình chứ?" Nhìn cảnh sắc ngoài cửa xe, Ôn Mỹ Phách bâng quơ hỏi, mỗi khi hắn phải làm ra quyết định trái với ý hắn thì hắn sẽ xuất hiện biểu tình trống rỗng này."Kể cả bậc cha chú xem tôi từ nhỏ đến lớn, tôi cũng có thể mặt không đổi sắc như vâyh bắt họ đi vào khuôn khổ, dáng vẻ tôi như vậy rất kém cõi chứ?"
"Tổng giám đốc, tôi không nghĩ như vậy." Hắn biết tổng giám đốc cũng cực chẳng đã. Tập đoàn Ôn thị có mấy ngàn người dựa vào hắn ăn cơm, hắn ngã xuống, bao nhiêu người sẽ mất đi công việc? Vì sự thật này, có lúc tổng giám đốc phải làm ra quyết định tàn khốc.
Không ai nghĩ được khi tổng giám đốc tiếp nhận, tập đoàn Ôn thị đã là cái vỏ rỗng, tổng giám đốc đời trước là một người tốt, tốt đến nỗi công ty bị đào rỗng mà không biết, nếu không phải tổng giám đốc mấy năm gần đây khổ cực làm việc, đòi lại những thứ vốn thuộc về Ôn thị, Ôn thị đã sớm biến mất trong thương trường.
"Chỉ là mọi người nghĩ như vậy." Ôn Mỹ Phách mắt cười cong cong, nụ cười lại không đến đáy mắt. "Nhưng nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với mình, đây là sự thật mấy năm gần đây tôi sâu sắc cảm nhận được."
"Tổng giám đốc, tôi biết ngài khó xử." Lương Cảnh Thư nói nhỏ.
Hắn chỉ là lo lắng tổng giám đốc càng ngày càng lạnh nhạt, cuối cùng sẽ có một ngày hoàn toàn mất đi mình.
"Cảnh Thư, cậu sẽ không phản bội tôi chứ?" Dừng một chút, Ôn Mỹ Phách hỏi.
"Tổng giám đốc yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không phản bội ngài." Lương Cảnh Thư trả lời như chém đinh chặt sắt.
"Nghe cam đoan của cậu thật khiến tôi thấy an tâm, cậu là người mà tôi tin tưởng nhất, cũng là người duy nhất tôi tin tưởng." Ôn Mỹ Phách cau mày nhìn hình ảnh ngược nụ cười mình trên cửa sổ xe, chán ghét nhắm mắt lại.
Thật ra thì hắn cũng không muốn cười a! Một chút cũng không muốn, cố tình mình vĩnh viễn cười mị mị như vậy, nhìn nhiều thêm chút âm hiểm rồi.
"Cảnh Thư, tôi mệt mỏi, muốn nằm nghỉ một lúc."
"Vâng, ngài yên tâm nghỉ ngơi đi!" Cảnh Thư gật đầu một cái, hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.
Lúc này tổng giám đốc không muốn chịu bất cứ kẻ nào, việc gì quấy rầy, hắn cần lắng đọng lại tâm tình.
-------------------
"Đứng lại! Đừng chạy!" Hoàng hôn vẫn đẹp như mọi ngày, một cảnh sát vóc người hơi mập thở hổn hển thổi còi, đuổi sát người con trai trẻ tuổi thân hình cường tráng phía trước.
Bọn họ đã chạy qua hai đường cái, ba đường phố, trơ mắt nhìn cự ly hai người càng kéo càng xa.
Nghe cảnh sát gào thét, người con trai trẻ tuổi chỉ quay đầu lại liếc nhìn cự ly lớn giữa hai người, bước chân dưới chân nhanh hơn.
"Đứng lại! Mau đứng lại cho ta!"
Chỉ có ngu ngốc mới đứng lại! Người con trai trẻ tuổi giả trang cái mặt quỷ, như một làn khói quẹo vào cái hẻm nhỏ bên phải.
"Không được, không được," thở gấp vì không thở được, cảnh sát trung niên mập mạp đỡ thắt lưng đổi chạy bộ thành đi nhanh, "Tên nhóc này thể lực tốt như vậy, không tham gia Marathon tranh tài mà làm kẻ trộm áo lót, thật là tuổi còn trẻ không lo học!"
"Bác Khang, bác đang nói người nào nha?" Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một giọng nữ trong veo, gương mặt tuy không son phấn nhưng vẫn xinh đẹp ánh vào mi mắt ông.
Khuôn mặt trái xoan đầy đủ, ngũ quan thanh lệ, môi hồng tự nhiên đỏ thắm khẽ nhếch, đặc biệt nhất là đôi mắt xanh thông minh sáng ngời của cô, khiến người ta không muốn dời đi ánh mắt, cô không đi theo trào lưu hiện hành, mái tóc chưa từng nhuộm màu, buộc gọn gàng sau lưng, một thân quần áo thể thao màu hồng mặc ở nhà càng tôn thêm dáng người xinh đẹp của cô, có thể so sánh với vóc người của các người mẫu chuyên nghiệp.
“Thì ra là Hiểu Ân! Lại ra ngoài luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ sao?" Đại Khang một bên đuổi theo tặc, một bên nói chuyện với cô gái xinh đẹp bên cạnh.
Võ Uy đạo quán có tên là đạo trường Taekwondo, chủ nhân đạo quán Đường Thiên Thành tại đây rất có danh vọng, dưới gối một trai gái Huy Giương cùng Hiểu Ân kế tục một thân công phu tốt cùng tinh thần trọng nghĩa của cha.
"Vâng, không nhiều lắm, nếu không chạy mấy vòng ngươid cháu nó ì ra" Đường Hiểu Ân khẽ mỉm cười, đôi mắt thanh lệ đang lúc tản ra anh khí, "Bác Khang đang đuổi theo cướp sao?"
"Đúng vậy!" Đại Khang giống như thật đáng tiếc lắc đầu một cái, chỉ hướng bên phải phía trước. "Mới vừa để thoát tên trộm áo lót khốn khiếp, bác Dương tận mắt nhìn thấy hắn trộm đi nội y của bà."
Trộm áo lót thím Dương? Chính là thím Dương nhà 13, thể trọng đột phá 100 cân?! Bây giờ loại hình ăn trộm thích quả nhiên càng ngày càng rộng rãi rồi.
"Ồ" Hiểu Ân chớp chớp mắt đẹp, không đem cảm giác kinh ngạc hiện trên mặt, "Bác Khang cần cháu giúp một tay không?" Bằng trình độ đôi chân của cô, chưa đến năm phút đồng hồ thì có thể bắt được tên trộm áo lót.
"Tốt! Nếu cháu không chê phiền toái."
"Không đâu, cảnh dân hợp tác là cần phải vậy." Sau khi gật đầu với Đại Khang, Đường Hiểu Ân lập tức đuổi theo phương hướng biến mất của tên trộm đồ lót, chưa đến ba giây đồng hồ, Đại Khang đã không nhìn thấy bóng lưng của cô.
"Ê! Ngươi đứng lại cho ta!" Chạy vội tới cửa công viên, Đường Hiểu Ân lập tức tinh mắt phát hiện tên trộm áo lót theo lời bác Khang, cô giữ vững cự ly 5m sau tên trộm.
"Cô là ai? Không có việc gì bớt lo chuyện người khác đi!" Trong tay còn đang cầm áo lót thím Dương, người con trai trẻ tuổi thấy đuổi theo sau mình là một mỹ nhân xinh đẹp, liền cũng không đem cảnh cáo của cô để trong lòng, "Đừng đi theo tôi, mau cút đi chỗ khác!"
"Anh chính là tên trộm trộm áo lót thím Dương?"
"Cái gì trộm áo lót, tôi chỉ là mượn mấy ngày, tôi sẽ trả lại bà ấy sau." Người con trai trẻ tuổi khoát tay, "Mau cút đi!"
"Nói như vậy anh thừa nhận mình là tên trộm áo lót rồi hả?" Không thể bắt lầm người là nguyên tắc của cô từ trước đến giờ, cô cảnh cáo lần nữa, "Mau dừng lại."
"Đã nói tôi chỉ mượn mấy ngày, cô nghe không hiểu sao? Đồ đàn bà ngu ngốc này ── ai u?..." Người con trai trẻ tuổi còn chưa kịp nói xong đã nhận ngay một cái đạp hung ác vào mông ngọc của mình, đầu hắn ngã dúi xuống mặt đất đầy bụi.
"Bảo anh dừng lại, tại sao không dừng?" Đường Hiểu Ân cau mày.
Dùng ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm cô, người con trai trẻ mặt không phục. Hắn là trộm đúng không! Kia một tên trộm bị đuổi theo còn không cần chạy sao?
"Không được cho phép mà lấy không phải là trộm sao, chẳng lẽ anh chưa nghe nói qua sao? Tôi khuyên anh vẫn là nên ngoan ngoãn đến đồn cảnh sát tự thú đi!"
"Cô đồ đàn bà xấu xa này, chẳng những đạp tôi còn dạy đời tôi, cô không chịu để yên được à?" Người con trai trẻ tuổi tức giận đứng lên, không nói hai lời liền tặng cô một quả đấm móc.
Đường Hiểu Ân không chút hoang mang quay đầu, tay trái ngăn lại công kích của hắn, vừa nhanh vừa mạnh đấm thẳng trực tiếp KISS lên sống mũi hắn. Phanh một tiếng, đau đớn từ trên mặt hắn tràn ra.
"Đau đau đau! Đau chết tôi rồi, lỗ mũi của tôi a!" Người con trai trẻ tuổi đau đến giơ chân, "Cô làm đứt lỗ mũi tôi rồi."
"Tôi cũng không cắt đứt lỗ mũi của anh" Đường Hiểu Ân nhíu nhíu mày, hắn hình dung quá khoa trương rồi."Lỗ mũi của anh rất tốt, cùng lắm… cùng lắm cũng chỉ là gãy sống mũi thôi."
Làm ơn, gãy sống mũi cũng rất nghiêm trọng đi!
"Cô…?" Thận trọng lấy tay ra, lại phát hiện tay đầy máu, người con trai trẻ tuổi đã đau đến nói không ra lời.
"Hiểu Ân, thì ra cháu đã bắt được hắn, cám ơn cháu nha!" Đại Khang thở hồng hộc đã chạy đến gần, vừa thấy tên trộm vẻ mặt như đưa đám núp ở một bên, không khỏi mặt mày hớn hở, lập tức còng tay hắn lại. "Bác đưa hắn về đồn lấy lời khai trước, buổi tối bác sẽ đến tận nhà cảm ơn."
"Đừng khách khí, việc nhỏ mà bác." Hiểu Ân mỉm cười, dù sao đây cũng không phải lần đầu cô giúp bắt cướp. "Thỉnh thoảng hoạt động gân cốt một chút cũng tốt."
"Hiểu Ân, con về rồi à, hôm nay về muộn đó nha!" Nghe tiếng mở cửa, Đường Thiên Thành cười ha hả quay đầu lại, "Nhìn xem ai đến đây?"
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn dật quen thuộc đang ngồi trong phòng khách, Đường Hiểu Ân ngẩn ra, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần."Anh Cảnh Thư."
"Hi! Hiểu Ân, đã lâu không gặp." Lương Cảnh Thư mỉm cười chào hỏi với cô.
"Hi." Đúng vậy! Bọn họ thật sự đã rất lâu không gặp, kể từ ba năm trước đây, sau khi hắn kiên quyết không để ý sự phản đối của mọi người, làm việc cho tập đoàn Ôn thị, bọn họ liền chưa từng gặp mặt.
Không thể diễn tả được cảm giác trong lòng là gì, Đường Hiểu Ân bình tĩnh rót ly nước cho mình, nội dung hai người nói chuyện, toàn bộ lọt vào hai tai cô không sót một chữ nào.
"Cảnh Thư, nói như vậy cháu vẫn đang làm việc cho tên gian thương kia sao?" Đường Thiên Thành không đồng ý, cau mày hỏi.
"Tổng giám đốc anh ấy không phải gian thương, những chuyện kia cũng chỉ bên ngoài nói xấu anh ấy mà thôi." Lương Cảnh Thư biết Ôn Mỹ Phách từ trước đến giờ đều không thích cãi lại việc mình bị đồn thổi thành nhân vật xấu xa tội ác tày trời.
Nếu như bọn họ biết con người tổng giám đốc cũng sẽ không nói như vậy. Hắn không khỏi nghĩ thầm.
"Nhưng không có lửa sao có khói, không phải sao?" Đường Hiểu Ân nhẹ giọng mở miệng, trong đầu hiện lên các tin tức đều là liên quan đến mặt trái của Ôn Mỹ Phách.
Cổ động thu mua đất đai, hợp doanh mua công ty nhỏ yếu kém, tác phong Ôn Mỹ Phách trên thương trường có tiếng là cường ngạnh, không nói chuyện tình cảm và thể diện, mọi việc đều lấy lợi ích tiền bạc là ưu tiên, ở trong mắt cô, Ôn Mỹ Phách cả người đầy hơi tiền sao có tư cách có được sự trung thành của anh Cảnh Thư? Ấn tượng khắc sâu nhất là lúc ở chỗ chú Long vùng nông thôn, vườn cây quýt mà chú vẫn lấy làm kiêu ngạo bị tập đoàn Ôn thị thu mua, hôm nay biến thành sân Golf, chỉ phục vụ cho những người có tiền trên đỉnh kim tự tháp sử dụng.
Đàn ông như vậy…? Cái loại đó chỉ nghĩ nên kiếm tiền như thế nào, không để ý nhân tình nghĩa lý, anh Cảnh Thư sao lại tình nguyện trở mặt cùng anh trai, người thân như tay chân cũng muốn giúp hắn?!
"Có lúc bị bức ở tình thế bắt buộc, quả thật không đưa ra quyết định tàn khốc không được, nhưng điều này không có nghĩa là tổng giám đốc anh ấy là người xấu." Cái loại cảm giác trăm miệng cũng không thể bào chữa này, Lương Cảnh Thư than thở.
"Em mặc kệ Ôn Mỹ Phách là hạng người gì, hắn làm gì cũng không liên quan đến em, chỉ cần anh Cảnh Thư không thay đổi là được rồi." Đường Hiểu Ân luôn luôn thiện ác rõ ràng, đúng là đúng, sai chính là sai, không có chỗ cho nói mơ hồ.
Nhướng mày nhìn cô một cái, Lương Cảnh Thư chỉ là cười cười không lên tiếng.
Hiểu Ân sai lầm rồi, nếu như tổng giám đốc thật sự biến thành ác, hắn cũng nguyện ý đi xuống Địa ngục cùng anh ấy.
"Thật ra thì lần này đến cháu có chuyện muốn nhờ Huy Dương." Không muốn tiếp tục đề tài vây quanh con người Ôn Mỹ Phách, hình tượng tổng giám đốc trong lòng hắn, ai cũng không thể thay đổi được, hắn trực tiếp nói thẳng vào vấn đề chính.
"Huy Dương ra nước ngoài rồi, trong thời gian ngắn sẽ không về," Đường Thiên Thành thong thả ung dung rót thêm trà vào chén, "Hắn đi nước Pháp."
"Thì ra cháu đến muộn… " Lương Cảnh Thư khó nén thất vọng.
Hắn vốn muốn nhờ người bạn tốt chơi từ bé đến giờ, lại là cao thủ nhu đạo làm vệ sĩ ngắn hạn cho tổng giám đốc, giờ hắn không có ở đây cũng hết cách rồi.
"Anh trai đi Paris, nhanh nhất thì cũng tháng sau mới về." Đường Hiểu Ân bổ sung.
"Ừ." Gật đầu tiếc nuối một cái, Lương Cảnh Thư thu hồi nụ cười. Thật không may, gặp ngay lúc Huy Dương ra nước ngoài mỗi năm một lần.
Đường Huy Dương là một cá thể rất mâu thuẫn, rõ ràng sinh ra trong một gia đình võ đạo thế gia không lãng mạn nhất, cố tình lại có thiên tính lãng mạn lạc lõng nhất.
"Anh Cảnh Thư, anh cần nhờ anh em cái gì sao? Liên quan đến Ôn Mỹ Phách à?" Thấy thần sắc hắn kỳ quái, Đường Hiểu Ân hỏi.
"Ừ…" Lương Cảnh Thư đem tình hình thực tế tổng giám đốc liên tục nhận được thư cảnh cáo trong tháng này nói ra. "Anh rất lo lắng sự an toàn của tổng giám đốc, nhưng anh ấy lại nhất định không chịu báo cảnh sát."
"Bởi vì Ôn gian thương nhận được thư cảnh cáo, cho nên anh muốn nhờ anh em bảo vệ hắn?" Đường Hiểu Ân lộ ra biểu tình "Thì ra là như vậy".
Còn nói Ôn Mỹ Phách không phải gian thương, hắn nếu làm việc quang minh lỗi lạc, sao lại đắc tội với người ta được?
"Ừ, anh tin tưởng dựa vào giao tình của anh cùng Huy Dương, hắn nhất định sẽ đồng ý." Kể cả Huy Dương không đồng ý hắn dấn thân vào thương trường ngươi lừa ta gạt, nhưng hắn tin tưởng Huy Dương sẽ không cự tuyệt yêu cầu của hắn.
"Anh Cảnh Thư, anh có thể nói cho em biết tại sao anh cần phải giúp Ôn Mỹ Phách được không?" Đường Hiểu Ân không hiểu cau mày, "Hắn rõ ràng là người rất khác với anh mà!"
"Những thứ kia đều là hiểu lầm, tiếp xúc với con người thật của tổng giám đốc em cũng sẽ hiểu." Lương Cảnh Thư miễn cưỡng cười cười, "Nếu em nhất định bắt anh nói ra lý do, anh cũng không nói được."
"Ý của anh là, nếu như em có cơ hội tiếp xúc với Ôn Mỹ Phách, em cũng sẽ khăng khăng một mực với hắn ta như anh sao?" Đường Hiểu Ân không thể hiểu được câu trả lời của hắn.
"Ừ, em cũng sẽ vậy." Lương Cảnh Thư không chút do dự gật đầu. Ở Ôn Mỹ Phách toát ra một loại khí phách đặc biệt, nếu như có thể nhận được sự tin tưởng của tổng giám đốc, nhất định sẽ cảm nhận được.
Ôn Mỹ Phách trong mắt người khác có lẽ rất xấu, hơn nữa anh ấy cũng cố ý biểu hiện rất xấu, anh ấy cố ý tạo nên hình tượng lãnh khốc vô tình làm cho người ta chán ghét, bởi vì anh ấy chưa từng tính toán gần gũi với bất luận kẻ nào. Thật ra con người tổng giám đốc rất mềm lòng, nếu không phải năm đó xảy ra quá nhiều chuyện xấu, hắn tin tưởng tổng giám đốc cũng sẽ không thay đổi nhiều như thế, anh ấy vẫn sẽ là Ôn Mỹ Phách ngày trước cười đến rất thật lòng.
Nhưng trong lòng Lương Cảnh Thư cũng biết, tính tình tổng giám đốc đang từ từ thay đổi, bầu không khí u ám đang dần dần cắn nuốt từng giọt ánh sáng, tiếp tục như vậy nữa, có lẽ tổng giám đốc thật sự sẽ biến thành một người hoàn toàn lạnh lùng.
Lương Cảnh Thư một lần nữa khẳng định làm cho Đường Hiểu Ân mê hoặc, cô cau mày.
"Như vậy, liền để em đến thay thế anh trai đi!" Đường Hiểu Ân theo bản năng nhìn cha một cái, phát hiện sau khi nghe câu trả lời sau của cô vẫn giữ vẻ mặt thật bình tĩnh, không có phản đối cũng không đồng ý. "Em vẫn rất tò mò nguyên nhân gì khiến anh Lương Cảnh Thư chịu giúp bên người Ôn Mỹ Phách, thậm chí không tiếc cùng anh trai trở mặt."
"Hiểu Ân?" Lương Cảnh Thư rất kinh ngạc, không nghĩ đến việc hắn và Huy Dương trở mặt lại luôn luôn canh cánh trong lòng cô, việc kia với bọn họ mà nói cũng giống như tranh chấp giữa anh em với nhau mà thôi.
"Cho nên để em đi bảo vệ hắn đi! Anh yên tâm, năng lực của em cũng không kém anh trai." Tên trộm vừa bị cô đánh cho chảy máu mũi là ví dụ tốt nhất.
"Không được! Công việc nguy hiểm như vậy anh không thể để em đi được." Lương Cảnh Thư không suy nghĩ liền lắc đầu.
"Anh Cảnh Thư không tin năng lực của em?"
"Anh dĩ nhiên tin tưởng năng lực của em, nhưng anh không biết dối phương sẽ làm gì, anh không thể để cho em mạo hiểm."
"Cảnh Thư, cháu để nó đi đi! Hiểu Ân không yếu ớt như cháu nghĩ đâu." Đường Thiên Thành chậm rì rì nói chen vào, trong giọng nói bình tĩnh vô ba tràn đầy lòng tin với con gái.
"Nhưng… "
"Yên tâm, em có thể chịu trách nhiệm." Đường Hiểu Ân cười một cái cho hắn yên tâm, cô rất muốn tìm hiểu rõ đến tột cùng Ôn Mỹ Phách là dạng người gì, chẳng lẽ hắn thật sự khác với hình trượng bên ngoài sao? "Em ngày mai sẽ đi gặp Ôn Mỹ Phách với anh."