Chương 1: Xui xẻo và vàng là cùng dạng…

“Tư Diễn, chúng ta chia tay đi.” Trong khung cảnh thanh nhã, tiếng đàn ưu mỹ, dưới ánh đèn mờ ảo của quán café, một màn kịch giống như trong các bộ phim thần tượng ngược luyến tàn tâm cấp hai đang được trình diễn.

Người phụ nữ vừa nói trên người mặc một bộ váy áo công sở, đường nét khuôn mặt tinh tế cùng cách trang điểm nhẹ nhàng, nhìn qua cũng được coi là một mỹ nhân.

Ngôn Tư Diễn ngồi đối diện cô ta không nói gì, chỉ cho thêm một viên đường vào trong cốc café, rồi dùng thìa khuấy khuấy, thìa va vào thành cốc, phát ra âm thanh leng keng.

Nhưng người phụ nữ giống như không chú ý tới động tác của cậu, tiếp tục nói: “Em thật sự không thể tiếp tục chịu đựng việc khi cùng anh hẹn hò thì trời mưa, khi đi xe thì đâm phải mèo, thậm chí ngay cả khi đi ăn cũng gặp phải cướp, anh có biết, ngày hôm qua khi gặp cướp trong nhà hàng, em đã sợ hãi thế nào không?” Thanh âm của người phụ nữ có chút cao lên, “Thế nhưng anh mặt cũng không đổi sắc nhìn em, em không phải bạn gái của anh sao?” Ưm, được rồi, điều kiện tiên quyết là phải lờ đi sự thật là khi đó cô đang được anh ta ôm trong ngực bảo hộ.

Người phụ nữ vừa nói xong, Ngôn Tư Diễn còn chưa kịp mở miệng, đã thấy trong quán bỗng nhiên tối đen như mực??? Mạng điện trong quán café xuất hiện vấn đề.

Trong bóng tối, thanh âm người phụ nữ trở nên vô cùng rõ ràng, cho dù là thanh âm tức giận hỏi về vấn đề mạng điện của khách hàng trong quán cũng không át được tiếng cười nhạo của cô ta, “Nhìn xem, Tư Diễn, khi đi cùng anh sẽ luôn gặp chuyện như vậy.”

Ngôn Tư Diễn cuối cùng không nói gì ngẩng đầu nhìn bóng đèn trên đỉnh đầu, rồi lại nghiêng đầu nhìn những bóng đèn rực rỡ nơi ngã tư đường bên ngoài tiệm café, uống một ngụm café, “Xin lỗi.”

Sắc mặt người phụ nữ tốt hơn một chút, cô cảm thấy ít nhất sẽ không bị đeo bám.

Ngôn Tư Diễn nghiến răng trong lòng, người đàn ông khác khi bị bạn gái chia tay, tốt xấu gì cũng có thể nghe được một câu “Xin lỗi”, nhưng cậu thì lại phải nói xin lỗi, không thể phân biệt đối xử như vậy a, hơn nữa lý do bản thân bị như vậy là do xui xẻo.

“Quên đi, lúc trước cũng là em tự bám lấy anh, muốn anh làm bạn trai em.” Người phụ nữ lấy túi xách ở bên cạnh, nhờ ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, cứ như vậy tao nhã rời đi.

Ngôn Tư Diễn buồn bực uống một ngụm café thật to, lời vừa rồi chẳng phải ngầm nói “Tôi mắt mù rồi mới muốn anh làm bạn trai?!”

Đứng dậy chỉnh lại quần áo trên người, khi trả tiền vì mất điện nên được giảm năm mươi phần trăm, vẫn là trong họa có phúc, nếu không, tiền café của mình không chỉ phải trả năm mươi phần trăm như vậy.

Vừa tự an ủi vừa đi ra khỏi quán café, Ngôn mỗ ôm cái bụng đói meo, lượn mấy vòng, nhảy vào một quán nhỏ gọi một bát mì thịt bò, ra sức ăn cho đến khi vị café đắng ngắt biến mất, quen một người bạn gái thật không dễ dàng a, luôn phải dày vò bản thân đi uống cái thứ café đắng ngắt kia, ngay cả khi chia tay còn không quên dày vò lần cuối. Từ nhỏ đến lớn cậu đều rất chán ghét mấy thứ đồ cay đắng, ngay cả café B phục vụ mang đến cũng giống nhau, đến các quán café uống hàng chục tách café hàng trăm đồng, cũng không bằng mua một chai hồng trà hi sư phó lạnh giá chỉ hai đồng năm, nếu may mắn, còn có thể được mua một tặng một, tuy là tỷ lệ trúng thưởng lớn như vậy nhưng cậu vẫn chưa một lần trúng. Ngô? ? ? Kỳ thật cậu thích nhất vẫn là dinh dưỡng cấp tuyến, chỉ có điều đắt một chút, mỗi khi trả tiền, luôn có cảm giác đau lòng.

Ăn mì xong, ngồi trên xe bus ban đêm, cũng không có nhiều người, Ngôn Tư Diễn tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ ngồi xuống, đặc biệt nhìn về búa cứu hộ màu đỏ bên cạnh nhiều lần, bình tĩnh lấy ra di động bắt đầu chơi trò chơi.

Đây cũng là do cuộc sống nhiều tai nạn, hại cậu đến ngồi xe bus công cộng cũng phải nhìn búa cứu hộ vài lần, cậu cũng không phải phụ nữ, đi giày cao gót, cho dù không có búa cứu hộ cũng có thể lấy giày cao gót đập cửa kính, thu lại mấy suy nghĩ vớ vẩn, Ngôn Tư Diễn ngầng đầu nhìn lên nữ hài tử nhỏ tuổi trên xe, rồi lại tiếp tục cúi đầu chơi trò chơi.

Tới trạm tiếp theo, Ngôn Tư Diễn thong thả xuống xe, sau đó không quay đầu lại nhanh chóng đi vào trong đám người, về đến nhà hơi thở cũng không gấp, thắp ba nén hương trước tượng phật thờ trong phòng, sau đó tắm rửa rồi đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, cậu mua hai cái bánh bao bán dưới lầu, một ly sữa đậu nành, dùng tốc độ nhanh chóng ăn uống xong, sau đó đi đến nơi cơm áo phụ mẫu của cậu ––– công ty.

Ngôn Tư Diễn là một sinh viên tốt nghiệp mới thông qua thử việc, chính thức trở thành một nhân viên văn phòng phấn phấn nộn nộn, có thể trở thành một viên chức trong một công ty lớn, đối với một sinh viên mới tốt nghiệp đại học mà nói, quả là một việc không tồi, thời thế bây giờ, cho dù ngươi có tài hoa như Gia Cát tiên sinh, cũng chỉ miễn cưỡng tìm được một công việc đủ để không chết đói, Ngôn tiểu hài đồng ngẫm lại bản thân đã được một công việc đủ ăn, nội tâm cảm thấy phi thường thỏa mãn.

Tới building của công ty, Ngôn Tư Diễn vào tháng máy, ấn nút tầng mười bốn, tầng mười bốn là tầng làm việc của công ty, tuy rằng số tầng không được may mắn lắm, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới tiếng tăm lớn của công ty, hơn nữa việc làm ăn cũng rất tốt, so với mấy công ty nơi tầng 6 tầng 8 tầng 16 tầng 18 kia đều tốt hơn.

Có thêm vài người lục tục bước vào thang máy, đều ở những công ty khác nhau, nhưng ánh mắt mỗi người đều hướng tới bảng tên trước ngực Ngôn Tư Diễn liếc một cái, mang theo hâm mộ xen lẫn ghen tị, Ngôn Tư Diễn nới lỏng cà – vạt, bình tĩnh nhìn số tầng lầu chậm rãi tăng lên, thuận tiện liếc mắt về phía người phụ nữ mặc quần áo màu đen không mang chút cảm giác tồn tại nào trong góc.

Đến công ty, Ngôn Tư Diễn bị cảnh xuân tươi đẹp trước mắt dọa sợ, cậu nhìn kỹ biển hiệu công ty, không sai, vẫn là chi nhánh công ty Tần Phong, chỉ là nhân viên trong công ty thấy thế nào cũng bất bình thường?

“Tiểu Ngôn.” Chị Từ hơn ba mươi tuổi nhìn thấy Ngôn Tư Diễn, liền đem một tập tài liệu đưa cho cậu: “Em đem toàn bộ chỗ tư liệu này photo thêm một bản, lát nữa quản lí cần dùng tới.”

Ngôn Tư Diễn nhìn về phía các nữ đồng sự ăn mặc trang điểm xinh đẹp: “Chị Từ, hôm nay các cô ấy làm sao vậy?”

Chị Từ một mặt thu dọn đồ đạc trên bàn làm việc, một mặt nói: “Tiểu tử cậu còn không biết?!” Ngữ khí kia tựa hồ vô cùng khinh bỉ Ngôn Tư Diễn rời khỏi quỹ đạo của thế giới: “Hôm qua quản lý đã nói rồi mà? Hôm nay tổng giám đốc từ tổng công ty muốn tới công ty chi nhánh chúng ta thị sát, tất cả mọi người phải làm việc cẩn thận, đừng để tổng giám đốc không hài lòng.”

Ngôn Tư Diễn sờ sờ cái mũi, ôm tư liệu tới nơi photo, việc này thật sự là công tác nghiêm túc a, những người phụ nữ kia đều vì gia tăng GDP quốc gia mà thực hiện những cống hiến xuất sắc, không biết ngày hôm qua họ đã quét sạch bao nhiêu cửa hàng bán mỹ phẩm và trang phục.

Phòng đặt máy in không có ai, Ngôn Tư Diễn vừa đem tài liệu ra bắt đầu photo, chợt nghe thấy một giọng nữ dịu dàng vang lên bên cạnh: “Anh cũng đến photo tài liệu sao?”

Ngôn Tư Diễn cúi đầu nhìn xuống chân người phụ nữ, rồi lại ngẩng đầu nhìn bóng đèn sáng trên đỉnh đầu, trầm mặc không nói.

“Này, tôi nói với anh đó!” Người này tựa hồ có chút mất hứng, thanh âm tăng cao không ít.

Ngôn Tư Diễn như cũ không để ý tới, tiếp tục photo.

Tài liệu cũng không nhiều lắm, một lát là photo xong, Ngôn Tư Diễn cầm tài liệu ra khỏi phòng máy, thuận tay đóng cửa phòng lại.

Hiện tại thủ đoạn của quỷ đóng giả người càng ngày càng nghiệp dư, đứng ở nơi sáng như vậy mà không có bóng, khinh cậu là ngốc tử sao, thiết! Muốn cùng đại gia nói chuyện, sau đó hấp thu dương khí của đại gia??? Hanh hanh, không có cửa đâu! Đại gia không để ý đến ngươi, xem ngươi có thể làm gì!

“Chị Từ, tài liệu sao chép xong rồi.” Mang theo vẻ mặt tươi cười đem tư liệu đưa cho chị Từ, Ngôn Tư Diễn ngồi vào bàn làm việc của cậu, bắt đầu làm một số sổ sách, một số bảng báo cáo, là một tiểu viên chức mới, cậu thật bình thường mà đoạt được một thứ quang vinh mà mỗi người mới đều có cơ hội được, làm một “Người chạy việc vặt”, có một khuôn mặt không tệ cùng một nụ cười ôn hòa luôn thường trực, hoàn cảnh của Ngôn Tư Diễn cũng không tệ lắm, ít nhất cậu cũng không bị xa lánh hoặc chèn ép, cùng lắm chỉ là bị các cô nương xinh đẹp trong văn phòng nô dịch một chút, đàn ông mà, cứ đối với bản thân ác độc một chút, điểm thiệt nho nhỏ ấy cũng không là gì.

Tinh thần AQ trường kỳ của Ngôn Tư Diễn khiến cho cậu trong mấy tháng ngắn ngủi đã đạt được sự yêu mến của các nữ đồng sự, ngay cả bác gái dọn WC nhìn thấy cậu cũng sẽ mỉm cười nói chuyện phiếm vài câu về cháu gái cũng mới tốt nghiệp đại học ở nhà.

“Tổng giám đốc, mọi người làm việc thật sự chăm chỉ, nghe tin tổng giám đốc đến thị sát mọi người đều vô cùng hoan nghênh.” Quản lý một bên cúi đầu khom lưng dẫn người đàn ông diện vô biểu tình hướng tới cửa chính công ty, một bên lau lau mồ hôi, không biết có phải do lỗi giác của anh hay không, rõ ràng là một người đàn ông không đến ba mươi tuổi, lại cho mình một loại cảm giác cường thế, chẳng lẽ đây là uy lực của mặt than?!

Liếc mắt về phía người nào đó chưa từng thay đổi biểu cảm từ khi gặp mặt đến giờ, Vương Kính Niên thu hồi ánh mắt, không hổ là con cưng của nền tài chính và kinh tế, từ đầu đến chân đều tụ hợp các ưu điểm mà đàn ông thèm muốn, thế này bảo đàn ông cả nước làm sao sống được. Khiến người mới hơn ba mươi đã có bụng bia như mình mà nói, áp lực là rất lớn.

Tần Húc Cẩn híp mắt đánh giá cả nam lẫn nữ đang mang bộ dáng làm việc vô cùng chăm chỉ, bước qua cửa chính công ty, vươn ngón trỏ quét qua cửa sổ thủy tinh, sau đó nhìn ngón tay của mình, phun ra hai chữ ngắn gọn hữu lực: “Có bụi.”

Khóe miệng Vương Ngữ Niên giật giật, nhìn nhìn cửa sổ thủy tinh sáng đến mức có thể soi gương, anh có thể nói hóa ra tổng giám đốc nhà mình còn mắc bệnh khiết phích này sao?

Trợ lý Hàn Dương của Tần Húc Cẩn dùng ánh mắt thông cảm nhìn Vương Ngũ Niên, sau đó tai coi mũi mũi xem ngực giả làm bức tường, còn về tật xấu của ông chủ mặt than nhà mình thì đó là tội lỗi chồng chất??? Không đúng, là nhiều không kể hết, hiện tại lại phải chịu đựng rồi.

Vương Kính Niên vốn định để mọi người vỗ tay hoan nghênh tổng giám đốc, chỉ là nhìn tình cảnh này, anh cảm thấy mình tốt nhất là không nên làm vậy, vạn nhất tổng giám đốc chỉ vào mặt một nữ đồng sự mà ném ra hai chữ có bụi, vậy thì???

Nhóm nữ viên chức một mặt làm bộ đang chăm chỉ làm việc, một mặt hưng phấn đánh giá tổng giám đốc.

Tuổi chỉ mới hai mươi lăm hai mươi sáu, độ tuổi thật tuyệt nha! Không phải lo lắng anh ta đã có vợ con, cũng không có ám ảnh tâm lý là làm lẽ, nhìn bộ complet nhãn hiệu Armani kia, quả thật có khí chất, có quý khí quá đi! Còn khuôn mặt tuấn tú kia, ánh mắt như tinh quang kia, khóe môi gợi cảm kia, trên thế giới sao có thể có người đẹp trai đến vậy, nói anh ta là kim cương vương lão ngũ còn là vũ nhục anh.

Chị Từ bất đắc dĩ nhìn những nữ viên chức đang mơ mộng tứ phía kia, còn cả những người đàn ông đang ghen tị kia, những người này đều là người trẻ tuổi, chưa thấy nhiều a, ánh mắt cô vừa chuyển, nhìn thấy một người so với mình còn bình tĩnh hơn, chị Từ không khỏi gật đầu, không hổ là sinh viên tốt nghiệp đại học C , thái độ làm việc rất tốt.

Không chỉ chị Từ chú ý tới sự đặc biệt của Ngôn Tư Diễn, mà Tần Boss diện vô biểu tình cũng chú ý tới tiểu viên chức đang chăm chú trong góc phòng, vì thế Tần Boss liền bước đôi chân thon dài, vẫn duy trì tư thế tao nhã bước về phía người nào đó vì trộm đồ ăn thành công mà đang cười ngu.

Vậy nên, xui xẻo cho dù là ở nơi nào, cũng đều sáng lên giống như vàng, đó là chân lí.