Chương 1
Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ màu hồng chiếu lên trên giường, làm nhô lên một vật hình tròn. . . . . .
Đột nhiên tiếng chuông vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng của căn phòng, từ giữa
vật đó lộ ra một bàn tay, lục lọi trên đầu giường tìm điện thoại, thanh
âm tựa như từ cõi u mê vang tới, "Này, tìm ai?"
"Gọi tới số điện thoại này không tìm bạn, chẳng lẽ tìm quỷ à?" Đầu bên kia đáp lại với sự khó chịu.
"Nơi này không có quỷ!" Hoàn toàn phản ứng theo bản năng.
"Ôn Ngọc Thanh, mình hạn cho bạn ba giây, nếu không bạn đừng nghĩ có thể tiếp tục ngủ ngon."
Không cần tới ba giây, trong vòng một giây chủ nhân căn phòng này lập tức
tỉnh táo, cô là tiểu thuyết gia, mỗi khi trời sáng mới bắt đầu đi ngủ,
nhưng khi nghe tiếng uy hiếp của Sở đại tiểu thư ở bên kia đầu điện
thoại, cô có chết cũng phải sống lại, Sở Thiên Bích là một ma nữ nói
được là làm được, tuyệt đối không cần hoài nghi khả năng uy hiếp trở
thành sự thật, chỉ có thể chấp nhận.
"Tìm mình có chuyện gì? Mình mới ngủ được" _mắt cô liếc đồng hồ treo tường_ "35 phút thôi."
"Bạn lập tức dậy rồi đến nhà mình, đừng quên mang theo con dấu cùng thẻ căn cước nữa."
"Mang những thứ đó làm chi? Hơn nữa mình rất buồn ngủ." Hai ngày không ngủ
rồi, cuối cùng cũng làm xong bản thảo, bây giờ cô chỉ muốn ngủ thoả
thích, quả thật so với giết cô, rời khỏi chăn còn tàn khốc hơn.
"Không cần hỏi nhiều như vậy, mau đến nhà mình, trừ khi bạn muốn sau này không cần ngủ."
Một cảm giác lạnh buốt từ cổ bắt đầu đi xuống. . . . . .
Được rồi được rồi, vì tương lai tốt đẹp của chính mình, Ôn Ngọc Thanh rưng
rưng tạm biệt chiếc giường, ngáp dài, cố gắng chống mí mắt sẽ có thể
nhắm lại để rời giường chải đầu rửa mặt, chỉ mong cô sẽ không trở thành
người đầu tiên chết vì thiếu ngủ.
Nếu không phải là tài xế đánh
thức, cô nhất định vẫn ngủ, thế nào mà mới chợp mắt một chút đã đến nơi? Cũng không tránh khỏi tới quá nhanh.
Vừa xuống xe cô liền nhìn
thấy Sở Thiên Bích đứng ở cửa nhà lấm lét nhìn trái phải, trông rất sốt
ruột. Thành thật mà nói, quen biết Sở Thiên Bích lâu như vậy, thật đúng
là khó có thể thấy cô ấy tỏ ra bất thường như lúc này.
"Thiên Bích." Cô hữu khí vô lực chào hỏi, tinh thần bay xa. Thật là muốn ngủ, ngay cả đi bộ cũng cảm thấy giống như bay.
Bộ đồ được cắt may vừa người, áo sơ mi trắng, quần lụa mỏng màu đen thanh
lịch, đơn giản trang nhã, giày cao gót, áo choàng, tóc thẳng đen nhánh,
Sở Thiên Bích nhìn Ôn Ngọc Thanh hài lòng. Coi như phải đạo, cô ăn mặc
không quá cẩu thả.
"Hôm nay bạn ăn mặc rất đẹp nha."
"Tới nhà bạn, cũng không thể ăn mặc quá tùy tiện."
Thật vất vả, cố gắng lấy ra bộ đồ này trong đống quần áo, không biết đã giết chết bao nhiêu tế bào não. Cả cuộc đời cô quen biết Sở đại tiểu thư là
bất hạnh lớn nhất, cô - một tiểu thuyết gia nghèo, nào có được ra vào
khu nhà cấp cao Cẩm Y Hoa Phục. Trước kia đều là mượn quần áo mặc để tới đây, hôm nay thời gian cấp bách, chỉ có thể tự cố gắng phát huy, mặc bộ đồ rẻ tiền tới đây. Dù sao cũng may mắn, ít nhất đã khiến Sở Thiên Bích hài lòng, không có dậm chân, dậm tay.
"Bạn hãy giúp mình đuổi một người phụ nữ đi, mình không muốn anh mình lấy người đó."
Sở Thiên Bích không nói nhiều, kéo Ôn Ngọc Thanh bay vọt vào cửa nhà, bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của bảo vệ.
"Tại sao?"
Ôn Ngọc Thanh bị kéo đến váng đầu mất phương hướng, rốt cuộc cũng nói ra
nghi ngờ trong lòng mình. Thật là hiếm thấy, cuối cùng Sở đại ca cũng
quyết định lấy vợ, nhưng tại sao em của anh ta lại muốn phá ngang? Nói
đến Sở Thiên Hàn, chẳng những là người anh tuấn trong anh tuấn, hơn nữa
giá trị con người rất đẳng cấp. Tin tình cảm không nhiều lắm, nhưng
tuyệt đối không phải là tâm trong sáng, chính nhân quân tử, chẳng qua là đối với hôn nhân vẫn kiêng kỵ rất nhiều. Nhớ trước kia cô đã từng đứng
xa xa nhìn qua anh ta mấy lần, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười vô
hại, không hổ là nhà kinh doanh được mệnh danh là "khẩu Phật tâm xà".
"Nếu để cô ta trở thành chị dâu mình, không bằng trực tiếp bảo mình đi tìm cái chết."
Nghe Sở Thiên Bích nói quyết liệt như thế, Ôn Ngọc Thanh nổi lên sự quan
tâm. Người phụ nữ như thế nào có thể để cho Sở đại tiểu thư quan tâm như thế? Không gặp một chút sẽ hối tiếc cả đời. Nếu như có thể, tốt nhất là có thể học mấy chiêu, dựa vào đấy thoát khỏi Sở đại ma nữ độc ác.
Phòng khách Sở gia rất rộng, lớn vô cùng, tổ chức vũ hội hơn trăm người tuyệt đối không thành vấn đề, điều đáng khen của người có tiền chính là điểm
này! Ánh mắt của cô chuyển qua chuyển lại, rốt cuộc nhìn đến góc phòng
khách, nơi đó có một cô gái đang đứng.
Đó là một cô gái diễm lệ,
mặc. . . . . . hết sức hở hang, có lẽ nên gọi là gợi cảm. Nói thật, Ôn
Ngọc Thanh không cần biết cô ta có đem mặt mình làm Palette hay không,
mà cô ta còn trang điểm hết sức dày, làm cho cô lo lắng nếu đột nhiên
trời mưa, lớp phấn trên mặt cô ta sẽ làm ô nhiễm nửa phố.
Ôn Ngọc Thanh đi lại gần Sở Thiên Bích, sợ người thứ ba có thể nghe được câu hỏi: "Anh trai bạn thích uống sữa tươi sao?"
"Thích." Sở Thiên Bích nghi ngờ liếc nhìn cô một cái, lấy một đồ uống trên bàn.
"Vậy thì khó trách" Cô bỗng nhiên hiểu ra gật đầu, "Nhìn ngực cô ta to như
thế, mình đoán anh trai bạn muốn uống sữa bất cứ lúc nào cũng rất dễ
dàng, chỉ cần tiến tới há miệng là được."
"Phụt" Sở Thiên Bích phun đồ vừa uống ra, chẳng biết may mắn thế nào lại phun vào mặt cô gái xinh đẹp đối diện có ngực to kia.
Ôn Ngọc Thanh bật cười, mà Sở Thiên Bích cười càng lớn tiếng hơn nữa. Ngọc Thanh ví von quả thật rất sống động.
"Mặt của tôi. . . . . ." Người con gái kia kêu thảm thiết, tay chân luống
cuống cầm giấy lau, lúc đó trên mặt giống như mở xưởng nhuộm, tưởng
tượng của Ôn Ngọc Thanh đã trở thành sự thật.
"Mình hiểu tâm trạng của bạn." Cô đồng tình nhìn bạn tốt.
"Hiểu rõ thì phải giúp mình."
"Vóc người của cô ấy không tệ." Cô chịu không nổi thở dài gật đầu khẳng định.
"Bò sữa." Sở Thiên Bích nén cười.
"Cô là cái quái gì! Tôi bảo Thiên Hàn đuổi cô đi." Cô ta thét chói tai, giống như người ta bóp chặt cổ gà tây.
"Cô ấy là bạn tôi, tại sao cô đuổi cô ấy đi?" Sở Thiên Bích cũng không phải là thiện nam tín nữ, cô nói xong, hầm hầm giận giữ lườm qua.
"Tôi. . . . . . Tôi là chị dâu cô." Cô ta rõ ràng chưa đủ khí thế, mặc dù tin tưởng mình rất nhanh sẽ thua, nhưng trước mắt....
"Còn chưa phải."
Không đề cập tới cái này thì không giận, nhắc tới cái này tức chết người, anh trai thật quá đáng, cho dù ba mẹ buộc anh ấy kết hôn, cũng không thể
tìm người đàn bà xảo trá, ích kỷ như vậy, làm mặt mũi của Sở gia mất
hết. Cô muốn ngăn cản, nhất định phải ngăn cản, hơn nữa anh trai cũng
nói, buổi trưa hôm nay anh sẽ lấy một cô gái làm vợ, như vậy thay vì lấy một người không đứng đắn, cô xem không vừa mắt để làm chị dâu, không
bằng để anh lấy người theo ý mình.
"Thiên Hàn nói sẽ đi đăng ký
ngay lập tức." Cô ta ưỡn ngực kiêu ngạo. Trong số những người bạn gái
của Sở Thiên Hàn, anh chọn cô, điều đó chứng minh vị trí cô ở trong lòng anh không giống những người kia.
Ôn Ngọc Thanh không nhịn được vừa cười vừa đi ra, dáng người so Diệp Tử Mi còn khoa trương hơn.
"Cô ấy mới là chị dâu tôi, Ngọc Thanh so với cô tốt hơn 1000 lần."
Ôn Ngọc Thanh sợ hãi nhìn bạn tốt, "Thiên Bích, bạn đùa gì thế, mình khi
nào nói muốn lập gia đình?" Cô theo chủ nghĩa độc thân mà! Hơn nữa cô
tuyệt không muốn gả cho Sở Thiên Hàn, đàn ông như vậy có cái gì đáng kỳ
vọng, cho dù anh ta lớn lên vô cùng đẹp trai, cô cũng sẽ không dùng hôn
nhân để trừng phạt mình.
"Anh trai mình rất tốt nha, gả cho anh
ấy tựa như gả cho một mỏ vàng, bạn có cái gì không hài lòng hay sao?" Sở đại tiểu thư mất hứng. Ngọc Thanh cũng quá không nể mặt, anh trai cô có điểm nào không tốt sao?
" Tốt chỗ nào? Rõ ràng là người thâm
hiểm, hơn nữa luôn nở nụ cười dối trá, nhìn thấy khiến dạ dày mình không thoải mái, thỉnh thoảng nhìn một hai lần thì tạm được, ngày ngày nhìn
mình sẽ bị thủng dạ dày." Cô bật thốt lên, hoàn toàn không nghĩ tới tai
nạn từ đó đổ xuống.
"Thủng dạ dày?" Cùng với đó là thanh âm mang ý cười từ trên lầu thổi xuống.
"Anh!" Sở Thiên Bích kêu thảm thiết. Không phải chứ? Anh mà nghe lời nói vừa rồi, làm sao có thể có cảm tình với Ngọc Thanh đây?
Sở Thiên Hàn dựa vào tay vịn cầu thang, nở nụ cười nhạt, cân nhắc nhìn vẻ
mặt ngạc nhiên của Ôn Ngọc Thanh. Bạn của em gái anh là một cô gái thanh tú, khí chất, anh không ghét, không những không ghét, thậm chí có thể
nói là rất hợp khẩu vị của anh.
Nhớ năm đó tiểu nữ sinh trẻ trung thường xuyên tỏ ra một chút ái mộ đối với mình, nhưng không ngờ ngày
hôm nay gặp lại lúc này trông cô rất phong tình, trong lòng anh bắt đầu
nghĩ ra kế hoạch mới, hơn nữa khẳng định nó so với kế hoạch cũ càng thêm thú vị.
" Anh Sở." Ôn Ngọc Thanh khúm núm chào. Anh ta sẽ không
ngay lập tức đem cô đuổi ra khỏi cửa chứ? Mặc dù cô không phải là tình
nguyện đến đây, nhưng tự mình đi với bị người ta đuổi đi thì rõ ràng
không phải giống nhau.
"Thiên Hàn, anh hãy đuổi cô ta đi." Người con gái diễm lệ phong tình đứng lên, lắc mông đi.
Sở Thiên Hàn nhìn người phụ nữ trang điểm đậm, khóe môi toát một câu
"Thành thật mà nói, mất đi lớp phấn trang điểm trên mặt, trông cô rất
kinh khủng." Cô gái này một chút cũng không biêt vị trí của mình, quả
thật không thích hợp làm bia đỡ đạn.
"A" cô ta phát ra tiếng thét chói tai, đôi tay che mặt. Thế nào cô lại quên trang điểm lại?
"Không cần sửa lại." Sở Thiên Bích khinh bỉ nhìn.
Ôn Ngọc Thanh nghiêng mắt nhìn qua, không dám cười.
"Cô đi đi, không tiễn."
Lạnh quá, Ôn Ngọc Thanh không khỏi có chút thương cảm cho cô gái kia, một
khắc trước còn nói muốn kết hôn, giờ khắc này đối với cô ta lại vứt bỏ
như giày cũ, bất kỳ ai gặp phải tình hình như thế thì chết sẽ tốt hơn.
"Thiên Hàn, không cần nha, người ta lập tức đi trang điểm lại."
"Tôi nói, không tiễn." Ánh mắt trở nên lạnh, nhưng trên mặt vẫn như cũ nở nụ cười.
Rõ ràng nụ cười ấm áp trên mặt lộ vẻ tao nhã, đáy mắt lại là một mảnh hàn
băng, thậm chí tràn đầy chán ghét, loại đàn ông này không đáng sợ sao?
Ôn Ngọc Thanh nhìn cũng đã lạnh run, cô không biết bản thân mình cùng
người như vậy sớm chiều sống chung liệu có thể hỏng mất hay không, cho
nên cô thấy khó hiểu trước hành động của những phụ nữ sống chết bám lấy
Sở Thiên Hàn.
"Không tiễn, tạm biệt." Sở Thiên Bích cười rạng rỡ nhìn theo vẻ mặt thất trận rời đi của cô ta.
"Thiên Bích, em đuổi cô vợ mà anh đã chọn đi rồi, anh hôm nay có phải không
nên đi đăng ký?" Sở Thiên Hàn khoanh tay trước ngực, nhìn em gái.
Sở Thiên Bích cười gian trá, "Không phải Ngọc Thanh vẫn còn ở đây sao?"
"Cái gì? Mình?" Ôn Ngọc Thanh hoảng hốt chỉ tay vào chính mình. Chuyện này tại sao lại đổ lên đầu cô?
"Chúc mừng bạn, anh mình sẽ chọn một cô gái trong buổi tiệc nhà mình, bạn được nhìn trúng rồi."
"Mình không muốn." Ôn Ngọc Thanh kích động hô lên. Thiên Bích thật quá đáng,
bình thường trêu đùa không sao, hôn nhân là việc đại sự của con người,
cô tuyệt đối sẽ không để cho cô ấy trêu quá như vậy.
"Nhưng, bây giờ đã mười một giờ một phút." Sở Thiên Bích tỏ ra vô tội.
"Vậy thì sao?"
" Giờ anh trai mình phải lái xe đến tòa án công chứng, mà cô vợ được chọn vừa mới rời đi." Chớp chớp ánh mắt long lanh như nước, Sở Thiên Bích
vui vẻ xem kịch.
"Mình bảo đảm anh trai bạn chỉ cần một cuộc điện thoại, lập tức có thể tìm được trăm cô gái đồng ý gả cho anh ấy, thời
gian cũng tuyệt đối kịp." Chỉ sợ họ bay cũng muốn bay tới.
Sở
Thiên Hàn đi xuống cầu thang, mỉm cười nói: "Thiên Bích hẳn đã bảo em
mang thẻ căn cước cùng con dấu đi đến đây, em mang theo không?" Từ yêu
mến chuyển sang bài xích, rốt cuộc cái gì làm cô thay đổi? Đột nhiên anh rất có hứng thú muốn biết một chút.
Mặc dù anh đang cười, nhưng cô vẫn cảm thấy run, "Có mang." Hỏi cái này thì giải quyết được vấn đề gì?
"Vậy thì đi thôi." Nụ cười của anh mở rộng.
"Đi?" Cô giật mình, đôi tay liều chết nắm chặt sofa. "Đi đâu?"
"Luật sư đang đợi."
"Sở Thiên Bích, tại sao bạn lại muốn hại mình?" Ánh mắt cô bi thảm .
"Mình thích bạn làm chị dâu mình." Sở Thiên Bích vui vẻ trả lời.
"Nhưng mà mình không thích. . . . . ." Nhận thấy ánh mắt Sở Thiên Hàn, cô lập tức ngậm miệng không dám nói tiếp.
"Anh không xứng với em sao?" Anh để tay lên trên sofa, Ngọc Thanh co rúm lại nhìn xuống.
Bị một người đẹp trai nhìn với khoảng cách gần như vậy, tim đập nhanh hơn
là chuyện bình thường, nhưng cũng là vô cùng nguy hiểm, cô cũng không có quên trên thương trường anh có biệt hiệu riêng là "Tiếu Diện Hổ".
" Anh Sở . . . . ."
"Cũng không phải là diễn viên, gọi Thiên Hàn đi." Chân mày anh nhíu lại, anh
không thích cô gọi mình như vậy, cảm giác thật xa cách.
Cô cười gượng. Cô với anh không quen thuộc đến mức này, cùng lắm chỉ là quan hệ giữa bạn của em gái với anh trai của bạn thôi.
Đưa gương mặt đẹp trai của mình kề sát, " Khó xử à?" Anh thích trêu chọc
cô, nhìn sự biến hoá sinh động trên gương mặt cô, tinh thần cảm thấy
phấn chấn hơn.
"Thiên. . . . . . Hàn." Trời ạ, nếu như cô không
gọi, không phải là anh ta chuẩn bị hôn cô đó chứ? Bây giờ khoảng cách
giữa anh với cô gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
"Tên."
"Ôn Ngọc Thanh." Sở Thiên Bích trả lời hộ, Ôn Ngọc Thanh bất mãn trừng mắt nhìn Thiên Bích.
"Tên cùng người rất giống." Anh ta cười hài lòng, chợt cúi đầu đặt lên môi
cô một nụ hôn. Tạm thời đổi cô dâu là quyết định chính xác, anh vô cùng
mong đợi cô gái trong sáng này.
"Anh. . . . . ." Ôn Ngọc Thanh
nhìn chằm chằm anh ta. Cũng may là cô tránh kịp, nếu không đã bị hôn môi rồi, cô đã khổ cực đề dành nụ hôn đầu trong suốt 25 năm qua.
"Không trang điểm vẫn thật xinh." Sở Thiên Hàn cười ý vị sâu xa, đứng thẳng lên.
"Chưa được sự đồng ý của đối phương đã hôn, anh thật bất lịch sự." Cô trách móc.
Lần nữa anh cúi người, "Đối với một người sắp trở thành vợ mình, hành động
đó phải gọi là thân mật, không liên quan đến lịch sự."
"Em không
đồng ý." Trong mắt anh ta rõ ràng muốn nói cho cô biết ham muốn của
mình, anh muốn sau này không chỉ như vậy, trong lòng Ôn Ngọc Thanh không khỏi rùng mình. Cô đã động tới anh? Cô nghĩ vậy, nếu không anh sẽ không trêu đùa cô như thế.
"Trừ khi bây giờ em có thể rời khỏi Sở gia." Hài lòng khi thấy cô nhíu mày, xem ra cô tự hiểu rõ.
Đưa tay nâng mặt cô, anh cảm thấy thật mịn màng, "Vậy không có vấn đề gì rồi, bà xã."
Nghe được tiếng " Bà xã ", khiến trái tim Ôn Ngọc Thanh không khỏi đập loạn, ánh mắt của anh ta giống như vô cùng vui vẻ, cưới một cô gái gần như xa lạ, mà anh ta dường như không hề lo lắng.
Rất nhanh, cô cũng biết nguyên nhân.
Đó là một tờ giấy viết rõ cuộc hôn nhân này sẽ kết thúc sau hai tháng, mà
hợp đồng đã ghi nhà trai sẽ đưa cho nhà gái một trăm ngàn.
Ôn Ngọc Thanh cau mày, liếc trộm người bên cạnh, "Thật sự hai tháng sau sẽ ly hôn?"
Sở Thiên Hàn nhướng mày, "Đúng vậy." Cô gái nhỏ này lại dám nghi ngờ mình?
"Vậy thì tốt." Cô thở dài. Chỉ cần làm vợ chồng giả trong hai tháng có thể kiếm được một trăm ngàn, thật có lời.
Sở Thiên Hàn nhìn cô cười thích thú. Ban đầu kế hoạch chỉ cần hai tháng,
chẳng qua, hiện tại anh đột nhiên cảm thấy kéo dài thời gian cũng không
phải là một ý kiến tồi. Cô làm cho anh cảm thấy thú vị, hơn nữa cảm thấy thật sự vui vẻ.
Ký kết rồi, Ôn Ngọc Thanh xoa xoa đôi mắt đã cực kỳ mệt mỏi, "Đến tòa án ký một chữ là xong chứ?"
"Ừ." anh không chút để ý trả lời, anh đang nghĩ làm sao đúng bệnh hốt thuốc, khiến cho hiện tại cô sẽ từ từ đi vào kế hoạch tình yêu của anh mà
không phòng bị. Dường như cô hoàn toàn quên mất giữa vợ chồng thực hiện
nghĩa vụ còn có chiếc giường, nghĩ đến đây đôi mắt không thể không hiện
lên vài tia tà mị, anh một chút cũng không muốn nhắc nhở cô.
Thật tốt, lên xe cô lập tức có thể ngủ, ôm chết cô.
Nhìn người đang ngủ ở ghế sau, trong mắt Sở Thiên Hàn hiện ra nụ cười nhạt.
Cô thật là một cô gái kỳ quái mà thú vị, phút trước còn rất phòng bị
anh, mà phút sau đang trên xe anh mà ngủ ngon lành.
Thấy có mỗi Sở Thiên Hàn xuống xe, Lý Tử Minh buồn bực nhăn mày.
“Thiên Hàn làm cái gì vậy? Không phải nói hôm nay muốn kết hôn, một người thì làm sao kết hôn đây?”
Sau khi Sở Thiên Hàn mở cửa xe, ôm một cô gái ra thì Lý Tử Minh kinh ngạc thiếu chút nữa rớt cằm.
"Thiên Hàn, không phải là ông bắt cóc chứ?" Hay dùng thuốc mê? Thân là bạn bè
của Sở Thiên Hàn kiêm luật sư của Sở gia, Lý Tử Minh cảm thấy cần phải
nhắc nhở một chút cho đương sự của mình chú ý luật pháp.
"Cô ấy rất mệt nên đã ngủ mất rồi." Sở Thiên Hàn nhún nhún vai.
"Chuyện kết hôn này làm cho cô ấy cảm thấy nhàm chán sao?" Khó có thể tin được, nhìn cô gái nằm trong ngực Sở Thiên Hàn, không phải khó coi, mặc dù
không phải là người đẹp nhất, nhưng tạo cho người ta cảm giác thân thiết thoải mái.
"Đại khái là vậy đi." Sở Thiên Hàn cười.
"Chút nữa làm sao ký tên được hả?"
"Đánh thức cô ấy là được." Sở Thiên Hàn cười có chút gian trá. Trước khi ra
cửa Thiên Bích có lén nói cho anh biết, Ôn Ngọc Thanh lúc mơ mơ màng
màng là lúc tốt nhất để lừa, bán cô đi, cô cũng không phản đối.
"Ngọc Thanh, em tỉnh dậy, ký tên đi."
"Ừ" Mơ màng mở mắt ra, thấy gương mặt tuấn tú mỉm cười với mình, cô theo bản năng cười lại.
"Ký tên xong là có thể tiếp tục ngủ." Anh đem bút đưa vào trong tay cô, chỉ chỉ chỗ ký tên.
Vào lúc này ý nghĩ muốn ngủ là mãnh liệt nhất, Ôn Ngọc Thanh nhìn cũng
không nhìn nội dung liền trực tiếp ký tên, sau đó tiếp tục ngủ.
"Như vậy là ông lừa dối người khác, không thấy lương tâm áy náy sao?" Lý
Tiểu Minh có chút bất bình thay cô. Là một luật sư, anh cảm giác mình
giống như vẽ đường cho hươu chạy.
Sở Thiên Hàn không chút chột dạ nói: "Gả cho người như tôi đối với cô ấy là chuyện tốt chứ sao."
"Thật sự là chuyện tốt thì ông cần gì phải lừa cô ấy?" Lý Tiểu Minh tỏ vẻ
khinh thường. Rõ ràng có thoả thuận, gần đến giờ lại chính là anh ta đổi ý, ký một văn bản khác sẽ làm cô gái đã đồng ý thét chói tai.
"Trông nom cái miệng cho tốt, chào." Nâng cửa kính xe lên, anh không muốn phải nghe thêm điều gì nữa.
Nếu như có thể dễ dàng giải quyết, anh cũng sẽ không lừa người. Nhìn chiếc
xe đi mất, Lý Tử Minh hứng thú, xem ra Thiên Hàn đã gặp phải khắc tinh,
tương lai tuyệt đối sẽ có trò hay để xem.
*************
Từ
trong mộng tỉnh lại, vươn vai duỗi thẳng lưng, Ôn Ngọc Thanh từ từ mở
mắt, một giây sau cô sợ đến ngây người vì cảnh tượng trước mắt, đây là
phòng của đàn ông, không cần nghĩ cũng biết nhất định là của Sở Thiên
Hàn.
Tay chân cô lập tức luống cuống bò xuống khỏi giường lớn, lao ra cửa phòng.
Sở Thiên Bích ngồi ở phòng khách nghe thấy tiếng động, tò mò ngẩng đầu
lên, liền nhìn thấy vẻ mặt của bạn tốt kinh hoàng lúng túng chạy xuống
cầu thang.
"Thiên Bích, tại sao mình lại ở phòng của anh trai bạn vậy?" Cô khẳng định mình không có mộng du, tuyệt đối không phải là mình đi vào.
"Anh mình ôm bạn vào."
"Tại sao bạn không gọi mình dậy?"
"Gọi làm gì, bây giờ bạn đã là chị dâu mình rồi, anh mình ôm bạn là chuyện rất bình thường chứ sao."
"Nhưng đó là giả." Ôn Ngọc Thanh cảm giác mình sắp ngất.
" Dù sao buổi tối bạn cũng phải ngủ chung chứ."
Thân thể Ôn Ngọc Thanh lảo đảo muốn ngã, ngã vào bên trong ghế salon, vẻ mặt biểu lộ ngày tận thế. Cô nhất định là ngủ mơ, tại sao có thể đáp ứng đề nghị của Sở Thiên Hàn, cho dù hợp đồng kia có nội dung rất động lòng
người, nhưng là đóng giả vợ chồng liền bảo hai người cùng phòng, trước
cũng không nói là cùng giường, có thể khẳng định Sở Thiên Hàn tuyệt đối
không phải là Liễu Hạ Huệ (1), cô như vậy có được xem là đem dê vào
miệng cọp. . . . . .
"Giờ anh trai bạn ở đâu?" Câu hỏi hàm chứ nhiều ý, âm thầm van xin Thượng Đế ngàn vạn lần đừng để cho anh ta ở nhà.
"Công ty."
"Cám ơn." Cô không nói hai lời đứng lên bước đi.
Sở Thiên Bích vội vàng kéo cô lại, "Bạn định đi đâu?"
"Về nhà."
"Bạn đã gả cho anh mình."
"Về nhà viết tiểu thuyết."
Sở Thiên Bích im lặng nhìn cô hồi lâu, chợt nhận ra điều gì cười, "Ngọc
Thanh, bạn sợ anh trai mình". Thật hiếm thấy, cô ấy luôn luôn coi đàn
ông không là gì mà bây giờ lại sợ.