Chương 1: Gái giả trai (1)
Năm năm trước. . .
Gió thu bí mật mang theo tiếng rì rào cùng sự lạnh lẻo thấu xương, giống
như một thanh đao sắc bén, thổi qua hai má cao gầy của cô gái, khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ, thật giống như một đóa hoa tường vi xinh đẹp lộng
lẫy. Nhưng trên mặt lại giống như ngưng tụ lên một tầng băng lạnh lẽo,
giống như bị băng sương ức hiếp đánh bại, đau buồn lan ra dần dần, dường như cô vứt bỏ tất cả ngụy trang, yếu ớt như vừa đụng vào sẽ vỡ nát,
khuôn mặt cô trắng nõn cùng với một đôi mắt to linh động, đang không
chớp mắp nhìn về phía trước.
Cô cô tịch đứng giữa rừng cây kín đáo, bóng dáng cô đơn lẻ loi muốn nhảy xuống bên dưới để xóa sạch quang mang tối tăm.
Một hàng hành lan rào sắt ngăn trở cô, khiến cho cô chỉ có thể đứng ở chỗ
này, lẳng lặng nhìn về tòa nhà được bao bọc bằng vườn hoa tường vi đỏ
tươi phía xa. Mười lăm năm, những bông hoa tường vi kia vẫn tràn đầy sức sống như vậy, đóa hoa đỏ nở rộ, trang trí cho khu vườn nhỏ thành như
căn phòng nhỏ trong cổ tích.
Nước mắt trong suốt dần dần chảy xuống, "Mẹ, con nhất định sẽ điều tra nơi ở của hung thủ sát hại mẹ! Ba, con cũng sẽ tìm ra manh mối, tìm được ba!" Nắm chặt bàn tay nhỏ gầy dần dần đứng lên, "Khanh khách" xương ngón tay phát ra một tiếng như tức giận.Trong con ngươi quyến rũ của cô bắn ra
tia sắc bén lạnh lẽo.
Nơi này là tổng bộ của tổ chức bí mật "Ám", nằm ở Nguyệt Minh Khâu, Ám Dạ
Tuyệt mua cả Nguyệt Minh Khâu, bày hành lan lưới sắt ở dưới chân núi, đề phòng tất cả người lạ tới gần nơi này một bước.
Nguyệt Tiêm Ảnh nhìn về phía xa thở dài một cái, xoay người rời đi, chậm rãi
đi trên con đường yên tỉnh rộng rãi.Cô cúi thấp đầu, bị lạnh lẽo bao vây lan ra trên khuôn mặt gợn sóng ưu thương.
Đột nhiên một chiếc MayBach màu đen giống như tia chớp lướt qua từ bên cạnh cô, kéo theo một cơn gió, cuốn chiếc váy liền áo của Nguyệt Tiêm Ảnh
lên, giống như một đóa hoa tường vi nỡ rộ rực rỡ trong phút chốc, dưới
lớp vỏ bề ngoài xinh đẹp là lạnh lẽo băng giá.
Một tay Ám Dạ Tuyệt cầm tay lái, liếc về bóng dáng màu đỏ hồng trong kính
chiếu hậu, tầm mắt của hắn không khỏi dừng lại hai giây ở phía trên, lẩm bẩm nói: "Ai mà ti gần đây chứ?"
Ngay sau đó, hắn vẫy vẫy đầu, hôm nay mình sao thế, tại sao phải để ý đến một người đi đường như thế.
******************************
"Tiêm Tiêm, ngày hôm qua không phải là con lại đi Nguyệt Minh Khâu chứ?" Mạc
Lỵ đi tới, gương mặt nghiêm túc. Mặc dù bà đã hơn bốn mươi tuổi , nhưng
trên mặt tươi sáng ít có nếp nhăn, trong con ngươi sắc bén luôn xen lẫn
nghiêm nghị.
Nguyệt Tiêm Ảnh gật đầu một cái, nhàn nhạt trả lời một câu, "Dạ!" Ngay sau đó
cô cầm quần áo che kín thân thể đang lộ ra, "Dì Mạc, dì đi ra ngoài
trước đi!" Cô đối diện với gương đem vải trắng quấn lên người.
"Trưởng thành, sẽ xấu hổ! Khi con còn bé, chính là dì Mạc tắm rửa cho con." Lúc này, nhớ lại mười lăm năm cùng Nguyệt Tiêm Ảnh sống chung, ánh mắt bà
dần dần lộ ra nhu hòa.
Nguyệt Tiêm Ảnh buông lỏng quần áo ra, để cho dì Mạc giúp cô lấy vải trắng quấn quanh từng vòng ở trên người của cô.
"Dì Mạc, quá chặt rồi!"
"Không chặt, ngộ nhỡ có chuyện gì thì làm sao bây giờ?"
Nguyệt Tiêm Ảnh liếc mắt nhìn bộ ngực của mình, le lưỡi một cái, gương mặt khổ sở nói "Dì Mạc, dì nói xem con bó chặt như vậy, có thể bị co rút lại
hay không?"