Chương 1-1: Mở đầu

Hôn lễ tiến hành cho tới bây giờ coi như thuận lợi. Tuy rằng ở chỗ đăng ký kết hôn nghĩ trưa nửa giờ, cho nên toàn bộ tất cả mọi chuyện đều phải hoãn lại, Tần Lộ cố gắng khống chế sự nôn nóng của mình, ngoan ngoãn phối hợp mọi người hoàn thành hôn lễ này. Chỉ cần anh cứ làm như lúc diễn thử, đứng trước mặt Thần Phụ nói ra câu “Tôi nguyện ý” kia, rồi đeo nhẫn lên tay mình, liền xong.

“Chị Lâm Âm. . . . . . Chị thật sự. . . . . .” Thiên Ngôn nhìn Tần Lộ cùng hai người anh trong Tần gia đang đứng ngoài cửa, ấp a ấp úng không nói hết. Tôi đương nhiên biết em ấy muốn nói gì. Bất quá một việc đã định rồi, chỉ còn kém một nghi thức nhỏ thì trước pháp luật tội đã là vợ anh không phải sao?

Hôm nay tôi cứ bảo trì cách cười mĩm đến kiệt sức rồi. Nhưng cô dâu phải luôn xinh đẹp mà.

Cửa bị đẩy ra, ba ba bước vào, nhíu mày, sắc mặt vẫn là u ám.

“Ba ~~” tôi cố ý kéo dài giọng làm nũng, “Con đẹp không? Hôm nay ba còn không khen qua con ――”

“Hừ.” Ba ba nhẹ nhàng khẽ hừ. Tôi biết, trong lòng ông khẳng định đang oán giận, đẹp thì có ích gì? Hôn sự như vậy. . . . . .

Ngoài cửa đột nhiên náo nhiệt, vài bà con, bạn bè vây quanh mấy an hem nhà Tần Lộ, ríu ra ríu rít nói cái gì. Các cô gái hưng phấn khó khống chế âm lượng cười phụ trợ thêm. Có vẻ đặc biệt đột ngột, Tần Lộ tựa hồ có chút không được tự nhiên rồi, ánh mắt bắt đầu chuyển biến. Tôi chạy nhanh ôm lấy bó hoa, thoáng ôm nhẹ ba ba.

“Có thể cùng người mình yêu nhất kết hôn, con cực kỳ hạnh phúc. Ba ba, phải chúc phúc con nha.”

Không đợi ba ba trả lời, tôi nhìn gương bày ra bộ mặt tươi cười hạnh phúc nhất, hít sâu, đi đến chỗ anh.

*******

Giọng những người xung quanh ong ong anh anh. Tôi rốt cuộc ở chỗ này làm cái gì đây? Hôm nay là chủ nhật ngày 18 tháng 4, hình như có một hoạt động gì đó sắp xảy ra. Tiểu Lâm nói hôm nay có buổi diễn kịch. Bây giờ là lúc nào rồi? 5 phút nữa, dẫn cô ấy đứng trước thánh đàn kia, nghe bác Mục Sư nói chuyện, sau đó. . . . . .

Đột nhiên có nhiều giọng chói tai đến đây, các cô ấy là ai? Phải bảo trì mỉm cười. Thật ồn ào, thật ồn ào. Tôi sao lại phải đứng đây nghe các cô ấy nói chuyện? Các cô đang làm gì đó? Tại sao muốn giữ chặt tay tôi? Nhiệt độ trên lòng bàn bàn tay đó mang đến, tôi không cần cái cảm giác này.

Tiếng ong ong càng dày đặc thêm, anh Hải Dương nói gì với tôi? Nói gì đó? Nghe không rõ― nghe không rõ thì nên nói “Mời anh nói lại lần nữa” thì phải? Hé miệng, đau quá. Cổ họng đau, lỗ tai đau, đầu óc đau, tâm tình cũng đau. Không muốn đau. . . . . .

“Tiểu Lộ!”

Tiếng ồn ào bên tai biến mất. Không có gì cả, chỉ còn lại tiếng Tiểu Lâm gọi tôi. Em cười đi tới chỗ tôi, tay nhẹ nhàng cầm khửu tay tôi, ấm. Em nói chuyện với các cô ấy? Đang cười, vẻ mặt rất vui. Lỗ tai không còn đau, toàn bộ đều hết đau rồi, ngọt.

Anh Hải Dương cũng cười, anh nói “Thời gian không sai biệt lắm, Tiểu Lộ đi theo anh.”

Rõ ràng còn 3 phút. Tiểu Lâm cười với tôi, nói: “Cố lên, em đến chỗ ba em. Anh ở chỗ đó chờ em nha.”

Tay rút đi rồi, không ấm .

Còn 2 phút. Quên đi, Tiểu Lâm nói, “Thời gian bên ngoài có thể khác một chút.”

Qua khoảng nửa phút, Tiểu Lâm từ bên kia bước vào.

***********

Tần Lộ im lặng đứng ở chỗ đó, vẻ mặt có vẻ thả lỏng. Anh đang đợi tôi đến.

Ánh sáng mặt trời từ các miếng thủy tinh trên nóc chiếu vào giáo đường, ánh nắng xuyên qua thủy tinh màu lam lăn tăn chiếu vào người anh. Khuôn mặt anh tuấn đặc biệt hút hồn ― đẹp như một pho tượng Hy Lạp vậy.

Đến trước mặt anh rồi, anh vươn tay ra, nắm lấy tay tôi từ tay ba ba. Ba ba hơi cúi đầu, nói nhỏ vào tai tôi: “. . . . . . Chúc con hạnh phúc, hảo hảo chiếu cố mình. . . . . .”

Cười. Những lời này, ông không phải thường nói sao?

“. . . . . . Hãy thay ta hảo hảo chiếu cố nó . . . . . .”

Xa xôi không đủ rõ ràng. Giọng rất nhỏ, nhưng tôi cũng không biết nó có bao nhiêu trọng lượng trong lòng mình?