Chương 1: Tự chương

Đại D ca hai ngày trước đi công tác, trước khi đi, tôi một bên thu dọn quần áo cho anh một bên hướng về phía anh lải nhải liên tục, anh dựa vào trên giường không giúp đỡ cũng không nói gì, một bộ dáng đại gia nghiêm túc không thèm để ý tới bên ngoài.

Cái tên này ngày càng có thói quen để tôi hầu hạ anh.

Tôi cố tình ủy khuất hướng anh nói: “Mẹ anh cũng chưa từng như vậy với em.”

Ánh mắt anh cũng không thèm nhấc lên, ở nơi đó ôm lấy miệng cười ngây ngô.

Tôi nhìn anh như vậy, liền cùng anh nói giỡn, nói: “Nếu không về sau anh liền gọi em là ba đi, hiện tại không phải đều lưu hành chuyện kêu ba ba sao!”

Anh liếc mắt nhìn tôi: “Anh làm sao không phát hiện em còn có sở thích này a?”

Tôi tà ác hướng anh nở nụ cười: “Thật khinh thường, chuyện anh không phát hiện còn nhiều lắm đấy!”

Anh hướng về phía tôi giơ ngón giữa, tôi nhìn bộ dạng kia của anh liền trực tiếp xông lên giường ngồi ở trên bụng của anh, thừa dịp anh không kịp phản kháng, tay tôi đã đặt trên đỉnh đầu của anh, anh trừng tôi, tôi cười hì hì, sau đó bò xuống thân dưới thanh âm hạ thấp cố ý ghé vào tai anh nói: “Gọi ba, nhanh lên một chút, gọi ba ba…”

Anh bắt đầu giả vỡ giãy dụa hai lần, chờ tôi nháo đến đắc ý khóe miệng đột nhiên cong lên, trong lòng tôi hồi hộp một chút, một giây sau anh liền vươn người đem tôi đặt ở trên giường… Sau đó, liền không có sau đó…

Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, đại D ca liền tiếp tục thu dọn đồ đạc tối hôm qua tôi chưa dọn xong, anh muốn nhanh chóng vội tới máy bay.

Trong bóng tối anh rón ra rón rén, sau đó mặc quần áo, thời điểm dọn đồ cũng không bật đèn.

Tôi biết anh sợ mình đánh thức tôi, liền chịu đựng toàn thân bủn rủn mở đèn giường lên, anh quay đầu hướng tôi nói: “Ngủ đi, không cần tiễn.”

“Lão gia ngài lo xa quá rồi, tôi cũng không nói muốn đưa ngài a.” Tôi hướng anh huyên thuyên, ai biết một giây sau anh liền khom lưng tựa đầu lên trước mặt tôi, cái tên này mũi đặc biệt thẳng, hơi thở luôn lộ ra khí tức nhàn nhạt, tôi không hình dung ra đó là mùi vì, thế nhưng cực kỳ dễ ngửi, mỗi lần ngửi thấy đều khiến cho cả người ý loạn tình mê.

Tôi nói với anh, anh phải dự tính, nói mình đi đây.

Tôi tự nhiên không phục, anh liền cố ý ở bên lỗ tai tôi mũi thở dốc, anh biết tôi không thể chống lại, vì vậy lần nào cũng vậy.

Tỷ như lúc này, cái tên này dùng mũi của mình đè mũi của tôi, cổ họng trầm thấp cố ý nói với tôi: “Phải không, xem ra tối hôm qua còn chưa đủ, em lại có thể rướn người một chút như thế a?”

Những năm này, tôi còn bị anh tùy ý khiêu khích làm cho đầu óc căng ra, hiện tại, mặt của tôi có một chút nóng, tôi làm bộ ho khan một tiếng, sau đó giả bộ mạnh mẽ trấn định nói với anh: “Đừng nghịch, nhanh thu dọn đồ đạc một chút, không đuổi kịp máy bay bây giờ.”

Anh buồn cười liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó thoát ra đi dọn đồ đạc,

Tôi biết mình lại bị tên này đùa bỡn, tôi lại lười cùng anh nháo, liền vươn mình ngủ tiếp, lúc này có một món đồ gì đó đặt trên đầu tôi, tôi lật người nhìn, là hộp đựng bao cao su, đoán rằng có lẽ đại D ca tối hôm qua sau khi dùng xong tiện tay để trên giường.

Tôi nhìn cái hộp tà ác kia, gọi anh: “Đại D ca.”

Anh nhẹ giọng ừm một tiếng.

Tôi xoay người đem vật kia ném cho anh.

Mặt anh kỳ quái nhìn tôi, hỏi: “Làm gì?”

Tôi hết sức nghiêm túc nói với anh: “Gần đây bên ngoài đầy vi-rút, anh rời cửa ra ngoài, chú ý nhiều một chút.”

Anh một lát liền hiểu ý tôi, nhưng khiến tôi không nghĩ tới một giây sau tên này liền đem cái hộp kia ném lại trên mặt tôi, tôi đang buồn bực a, liền nghe giọng anh nhẹ như mây gió nói: “Cầm đi, trong nhà nghèo nàn, anh dùng cũng nhiều, anh đi ra ngoài sử dụng cùng người khác a.”

“Anh cút đi!”

Đại D ca đi Hàng Châu nhiệt độ vẫn rất thấp, tôi một mình nằm trên giường đến nửa đêm tay chân lạnh lẽo, quả thực sống không thể luyến ái.

Hơn một giờ sáng, tôi gửi tin cho đại D ca: “Tiểu D tử, ngươi đi rồi trẫm tâm bệnh sợ hãi lo lắng, gần đây trà không nhớ cơm không cần, ngủ không thể an ổn.”

Qua thời gian lâu dài, anh cũng bắt đầu học cách đón ý nói hùa theo tôi, não bất kỳ lúc nào cũng có thể động kinh, chơi trò thú vị đóng nhân vật phản diện, tôi vừa gửi vài giây sau anh liền trả lời: “Chuyện quốc gia lãnh thổ hỗn tạp, Ngô hoàng cố chờ mấy ngày.”

“Muộn như vậy còn chưa ngủ à?” Tôi nhìn màn hình nhỏ kia liền bắt đầu vô cùng nhớ anh.

“Ừm, ngày hôm nay cùng mấy vị khách hàng uống rượu hơi trễ, em như thế nào không chịu đi ngủ?” Không quá vài giây sau anh liền gửi tới một loạt chữ.

Tôi dặn dò anh: “Uống ít một chút.”

Anh đáp: “Hoàng thượng chớ lo lắng, tiểu nhân tự có chừng mực.”

Tôi ở trên màn hình đánh bốn chữ “Em rất nhớ anh”, sau đó liền xóa đi, tôi đáp lại anh: “Ngươi mau trở lại, một mình trẫm chịu đựng không nổi!”

Không biết qua bao lâu, tôi chính là không học được cách biểu lộ tình cảm một cách đàng hoàng.

Đại D ca hiểu ý của tôi, anh trả lời tôi: “Nhớ thần rồi đi.”

Tôi nói: “Ừm, ngươi không trở về trẫm liền lập tân cung!”

Anh nửa ngày không lên tiếng, tôi chăm chú nhìn xuyên màn hình, sau đó nhìn thấy tên này gửi tới một tấm hình, đó là tấm hình từ cái rốn của anh trở xuống, bức ảnh kéo dài tới đôi cẳng chân dài kia…

Đại D ca luôn tập thể hình, mấy khối cơ bụng trên bụng càng chắc nịch, tóc gáy màu vàng mềm mại phối hớp với ánh đèn trong quán rượu, mười phần mê hoặc.

Mà tôi còn giả vờ chính đáng trả lời anh: “Tiểu D tử, ngươi càng ngày càng dơ.”

Anh trả lời tôi: “Tiểu nhân còn sợ Ngô hoàng quên mất tiểu nhân ‘tốt’ ra sao à.”

Tôi nhìn một chữ ‘tốt’ trong ngoặc kép kia của anh, bất giác lườm một cái.

Tôi nói: “Tiểu D tử, ngươi còn không mau đi ngủ.”

Anh: “Ngủ liền.” Tôi vừa mới chuẩn bị đi ngủ, anh liền gửi tới tin nanh: “Văn Tử, khí trời lạnh, mở điều hòa ngủ tiếp, chút tiền này anh sẽ kiếm trở lại.”

Tôi nhìn tin nhắn của anh, một dòng nước ấm liền xông vào trong lòng.

Hai năm trước, cả hai mới tới Hàng Châu, khi đó chúng tôi thu nhập cũng không lạc quan, thế nhưng hai đại nam nhân thói quen tiêu tiền như nước, căn bản không hiểu được chuyện tiết kiệm, vì vậy cuộc sống rất nhanh bắt đầu khó khăn.

Sau đó tôi bắt đầu học quản lý tài sản, bắt đầu tiết kiệm ở mọi phương diện, tuy anh miệng nói tôi không cần thiết như vậy, cũng bắt đầu yên lặng hành động phối hợp với hình thức cuộc sống của tôi.

Rất nhiều chua xót, bạn sau này có lẽ không có gì lạ, nhưng khi bạn chân chính trải qua thời điểm ấy mới biết lúc ấy gian nan thế nào.

Cho nên mãi tới bây giờ, tuy rằng tình hình cuộc sống của chúng tôi chuyển biến tốt đẹp, mà tôi cũng quen với các phương diện tiết kiệm.

Đại D ca bởi vì tính cách tính toán chi li của tôi liên lụy mà vô cùng đau đầu, mà đại đa số thời gian anh vẫn ủng hộ hành vi của tôi.

Dù sao, cuộc sống chân chính là những chuyện nhỏ nhặt chắp vá như hai cái cải xanh cùng một muỗng muối mà tới

Kỳ thật tôi là một người mạnh mẽ có lòng hư vinh.

Cái này tôi từ trước tới nay chưa bao giờ che giấu đại D ca. Tôi nói cho anh biết tôi muốn làm một tác gia, một mặt hy vọng chuyện của mình được người biết đến, ở một phương diện khác tôi nghĩ tới lợi nhuận, không phải nghĩ tới gì khác, mà là bản thân mình cũng muốn sống ở trước mặt người khác.

Anh sẽ không khinh thường ý nghĩ của tôi, đương nhiên cũng sẽ không nói lời hùng hồn gì khiến tôi tức giận, thế nhưng anh sẽ dùng hành vi yên lặng ủng hộ tôi.

Tôi viết gì đó anh đều sẽ tỉ mỉ xem, tuy rằng không có sáng kiến chuyên ngành, nhưng những nơi nào viết tốt, nơi nào viết không tự nhiên đều sẽ chỉ cho tôi.

Anh là chòm sao chưa được khai thác, khuyết điểm chính là không có lớn nhỏ, có lúc thậm chí sẽ nói cảm thấy tôi viết gì đó cứt chó còn không bằng, đặc biệt tổn thương lòng tự ái.

Thế nhưng mỗi lần như thế anh đều sẽ sờ sờ đầu tôi, cười nói với tôi: “Không sao, không tốt thì liền sửa lần nữa, không có cái gì ‘bậc thầy’ một lần liền được.”

Tôi là loại người chán ghét những lời thế này, mà mỗi lần những thứ này từ cổ họng trầm trầm của anh nói ra, luôn làm cho người khác vô cùng hưởng thụ.

Tôi có lúc nói đùa với anh, tôi nói: “Nếu có ngày nào đó em thành công, những gì em viết sẽ làm người khác công kích em.”

Anh liền nắm tay của tôi, ngữ khí hết sức nghiêm túc nói với tôi: “Chính là cái kiểu đó, không cần phải để ý người khác nói thế nào, mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh đều sẽ nắm tay em.”

“Phải không đó?”

“Đúng thế.”

“Anh liền bị người khác ghê tởm.” Tôi nói.

Anh nắm thật chặt tay của tôi, nói: “Lo nhiều như vậy làm gì, cho dù toàn bộ thế giới đều là địch, anh cũng sẽ luôn nắm tay em.”

Đại D ca lúc thường không thích nói lời yêu thương biện hộ gì, cho nên mỗi lần anh đột nhiên nói một câu đều khiến tôi thụ sủng nhược kinh, thậm chí có một loại cảm giác phi tần oán giận trong thâm cung nhìn trăng sáng cùng hoa nở, rốt cuộc được hoàng thượng lâm hạnh mà mừng như điên.

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn bạn đã đọc, người mới không dễ, hy vọng bạn có thể ủng hộ nhiều hơn, Văn Tử bảo đảm mỗi ngày sẽ đổi mới.