Chương 1: Mở Đầu
Ánh mặt trời soi sáng trên mặt biển yên ả, tỏa sáng lấp lánh như có ngàn
con cá bơi lội trên mặt nước, từng mảng sáng lấp lánh như vảy cá lúc ẩn
lúc hiện, rực rỡ đẹp mắt.
Một chiếc du thuyền tư nhân sang trọng
đi với tốc độ chậm chạp như nàng tiên cá thong dong lướt qua từng mảng
sáng lấp lánh, nhìn tựa như đang ngược dòng Thái Bình Dương yên ả.
Chạy thuyền ra ngoài biển, hạ neo cố định thuyền, mặc cho thuyền trên mặt
biển lay động, các hoạt động trên thuyền vẫn hoạt động cố định.
Tụ tập trên thuyền đều là những nhân vật nổi tiếng, họ ở đây đánh bạc,
mang theo vợ hay vui đùa cùng tình nhân, làm những việc xã giao.
Lần này tương đối đặc biệt, vì có tiệc đính hôn của chủ thuyền, nên các nhân vật nổi tiếng tụ tập nhiều hơn so với bình thường.
Sau hai ngày vui chơi hết mình, đang chuẩn bị đi về thì trên mặt biển xuất hiện một chiếc ca nô đang đi hướng về phía họ.
Trên ca nô mặc dù không có cắm cây cờ vẽ hình đầu lâu, nhưng cũng khiến các thuyền viên có cảm giác không ổn.
"Thuyền trưởng, chiếc ca nô kia. . . . . . rất kỳ quái, chúng ta có nên cấp tốc quay về vùng biển quốc tế báo cảnh sát?" Một thuyền viên lo lắng hỏi,
các thuyền viên khác cũng đồng tình chờ thuyền trưởng ra chỉ thị.
Trên thuyền đều là những người giàu có, nếu là hải tặc đến cướp, cũng không phải không có khả năng.
"Ban ngày ban mặt, sẽ không to gan như vậy." Thuyền trưởng trả lời, bởi vì
hắn làm thuyền trưởng đã vài chục năm, chưa từng gặp qua hải tặc.
Ban ngày ban mặt? các thuyền viên không biết nên khóc hay cười nhìn thuyền trưởng.
Nơi này la một vùng biển rộng lớn như một cánh cửa khác đi đến địa ngục,
thuận lợi cho việc phá hủy. Nếu đối phương thật sự có ý đồ, trừ phi Long Vương đến cứu giúp, nếu không, chỉ có thể cầu nguyện như trong chuyện
cổ tích may mắn gặp gỡ nàng tiên cá.
"Thuyền trưởng, mặc dù bây
giờ là ban ngày, nhưng bốn phía không người, không thể nào cầu cứu." Một thuyền viên khác nói ra ý nghĩ của mọi người.
Mặc dù vậy, Thuyền trưởng vẫn do dự, ánh mắt dừng lại ở trên mặt biển, giống như không quan tâm đến lời nói của thuyền viên.
Vào lúc này, chiếc ca nô đã nhanh chóng đến gần, dựa vào tốc độ của du thuyền mà dừng lại ngay bên cạnh.
Trên ca nô năm người đàn ông với thân hình dũng mãnh và nhanh nhẹn cầm súng
trong tay ——loại súng có thể phá nát toàn bộ tòa cao ốc tựa như trên
điện ảnh —— sau đó bọn hắn đem dây thừng câu lên thuyền, và dọc theo dây thừng linh hoạt lên thuyền
Thuyền viên đều đề phòng, không đợi
thuyền trưởng phát hiệu lệnh, bọn họ liền phát tín hiệu cầu cứu; người
đến với ý đồ rất rõ ràng, lần này xem thuyền trưởng còn gì để nói!
Người trên thuyền đi theo năm kẻ bắt cóc loạn thành một đoàn, phụ nữ thì khóc thét chói tai, có mấy người đàn ông thức thời thì giơ hai tay lên đầu
hàng, có người không muốn bị uy hiếp thì nghĩ biện pháp chống cự.
Tiếng súng được vang lên như sấm chói tai, tiếp theo là sự trầm tĩnh ngắn
ngủi ở trên thuyền, rồi sau đó lại có một vài tiếng súng khác nhau vang
lên lẻ tẻ, như vậy là có người nổ súng phản kháng.
Mặt trời chẳng biết lúc nào đã rơi vào đường chân trời, trên mặt biển yên lặng dần dần có sóng lớn; sau khi toàn bộ tiếng súng ngừng lại, tiếng thét chói tai, tiếng la khóc lại chợt vang lên. . . . . .
Bị cướp sạch không
còn lại gì nhưng bề ngoài chiếc du thuyền vẫn như cũ quang vinh chói lọi trở về vùng biển quốc tế, trên thuyền ai cũng một mặt chán nản, quần áo và trang sức hàng hiệu trên người đều bị lột sạch.
Những người
đàn ông giàu có gần như khỏa thân chỉ sót lại một cái quần lót, một đôi
vớ và một cái cà vạt đeo trên cổ, mười phần nghèo túng.
Những
người phụ nữ xinh đẹp còn thê thảm hơn, chỉ có thể mang tấm trải bàn bao quanh thân thể trần trụi mềm mại, những kẻ bắt cóc ngay cả đồ lót trên
người cũng lột sạch trơn, nói là muốn mang về cho người yêu.
Không chỉ cướp bóc, mấy kẻ bắt cóc ỷ thế chọc gẹo người, chẳng những muốn họ
tự mình cởi quần áo, còn phải vừa cởi vừa khiêu vũ; không chỉ vậy, khi
giao ra tài sản trên người còn phải nói: "Tôi nguyện đem tiền sản của
tôi cấp cho các vị đại gia, xin các đại gia vui vẻ nhận."
Gặp
phải trường hợp bị sỉ nhục lớn đến như vậy, bọn họ không còn mặt mũi nào dám báo cảnh sát. Tuy nhiên, có bốn thanh niên trẻ tuổi vì không muốn
bị nhục nhã như thế nên họ chờ thời cơ phản kháng lại vô tình rơi xuống
biển.
Bọn họ là tổng giám đốc Âu Nhĩ Kỳ tập đoàn xe hơi Âu thị,
tổng giám đốc Vệ Tử Câu tập đoàn xây dựng Vệ thị, đi đầu là người đứng
đầu tập đoàn truyền thông Triển Phi Tường, cùng với giám đốc Phong Thừa
Húc tập đoàn đầu tư Lôi Phong.
Những người này không phải là
người phụ trách đại công ty mà là người thừa kế thế hệ thứ hai, tất cả
đều là người hết sức quan trọng, vậy bây giờ phải làm sao mới tốt?
Than ôi! Dũng cảm bảo vệ mặt mũi nhất thời lại mất mạng, tính thế nào cũng
thấy không xứng. Chỉ là chịu nhục nhất thời mà thôi, cần gì đối chọi với mấy kẻ bắt cóc? Hiện tại, chỉ sợ mấy người trẻ tuổi này toàn bộ đều
thành rể hiền của Hải Long Vương!
Mấy thương nhân lớn tuổi ngươi
nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều nhận định với bộ dạng nghèo túng này khẳng
định sẽ tạo thành chấn động, trở thành trò cười cho dư luận, cộng thêm
đánh bạc là phạm pháp; ngoài ra, còn có nhiều người gạt vợ mang tình
nhân lên thuyền, suy đi nghĩ lại . . . . .
Vẫn không thể báo cảnh sát, dù sao trên thuyền đều là người có tiền, nên tự mình tìm đội cứu nạn đi!