Chương 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ác liệt hoàng đế kí sự

Đương triều hoàng đế tên là Long Việt Băng!

.

Long Việt Băng được sắc phong làm Thái tử, không phải vì bản thân có bao nhiêu thông minh cùng tài giỏi, mà chỉ đơn giản vì hắn là nhi tử duy nhất của lão Hoàng đế. Bằng không Long Việt Băng có sống đi chết lại cũng chẳng có cơ hội “rờ” tay vào ngôi vị Thái tử bao nhiêu cao quý cùng trọng trách này.

.

Bất cứ ai, chỉ là người thấu tình đạt lý một chút đều tâm niệm trong lòng rằng: để Long Việt Băng làm Hoàng đế, đó quả thực là “đại bi kịch” lớn nhất triều đại. Mà ngay bản thân Long Việt Băng, khi được lên ngôi, hắn chính là không “phụ sự kỳ vọng của mọi người”, mới trở thành Hoàng đế có mấy ngày liền khiến cả Hoàng cung gà bay chó sủa.

.

Văn võ bá quan trên dưới triều đình đều nhất nhất cho rằng, may mà Lão Hoàng đế kính yêu của bọn họ đã qua đời trong an lành. Bằng không để Người chứng kiến nhi tử tối sủng ái “tác quái” như vậy, còn không biết sẽ có chuyện kinh khủng gì xảy ra nữa!!! (đội Hoàng lăng sống lại sao???) 

.

Lần đầu diện kiến Long Việt Băng, chỉ sợ mười người gặp thì cả mười đều bị dung nhan tuấn mỹ kia lừa cho không ngóc đầu lên được. Phụ mẫu có bao nhiêu ưu điểm, Long Việt Băngtham lam kế thừa không chịu bỏ sót dù chỉ một chi tiết, tướng mạo hắn quả thực chỉ có thể dùng cụm từ “tuấn tú vô song” để hình dung. Lông mày anh khí, tinh mâu thâm thúy, sống mũi cao thẳng, làn môi ưu mỹ, lại thêm vóc người cao ngất thon dài. Sự uy nghiêm không vì khí chất tao nhã mà mất đi, ngược lại càng tăng thêm sức hút… Quả thực nếu chỉ nhìn vào tướng mạo, Long Việt Băngxứng đáng được mang danh “Hoàng đế tuấn dật phi phàm”…

.

Thế nhưng… những thứ đẹp đẽ nêu trên bất quả chỉ là vẻ bề ngoài! Sự ác liệt của Long Việt Băng, chính là vượt xa mọi tưởng tượng mà người bình thường có thể nghĩ ra???

.

Long Hoàng đế có “tam đại đặc thù” – không học thức, không phong độ, không đạo đức! Lạc thú lớn nhất đời hắn chính là “độc hại sinh linh”. Nếu ngày hôm nay, Hoàng đế thích vận bạch sắc thì tất thảy trong ngoài Hoàng cung, từ thứ lớn nhất đến thứ nhỏ nhất đều được phủ một màu trắng đến nhức mắt, bầu không khí quả thực chẳng khác gì đám tang.

.

Nếu ngày mai, Hoàng đế thích mặc nữ trang, ngay lập tức từ văn võ đại thần đến phó dịch quét rác, tất cả đều phải thay nữ trang, tình cảnh khiến người ta dở khóc dở cười. Bởi uy danh của Lão Hoàng đế mà chẳng có ai nói những lời bất kính, nhưng hầu như tất cả quan viên, kể cả đã cáo lão hay tại nhiệm, ai cũng thầm “trù ẻo”, mong sao Long Việt Băngsớm ngày “giá Hạc Tây phương”!!! 

.

Hiện tại thế cục trong cung được hình dung như sau: Long Việt Băngcó một vị tiểu Hoàng thúc, và vị Vương gia này dường như rất có hứng thú với ngôi vị Hoàng đế. Chỉ tiếc một điều, triều đình không ngờ vẫn còn có những vị nguyên lão đại thần cúc cung tận tụy, họ trung thành liều chết bảo vệ ngai vàng, cố công “giữ ghế” cho Long đế.

.

Thế nhưng, cái con người dính dáng trực tiếp đến chuyện hệ trọng này, cũng chính là Long Việt Băng, nhất định là do hắn không biết chữ xấu hổ có bao nhiêu nét, cho nên mới tích cực đến vậy. Hắn không những không chịu dừng thú vui “chẳng nào thể chán” của bản thân lại dù chỉ một giây mà còn không ngừng tiêu khiển, gia tăng “đẳng cấp”. Ai mà không may lọt vào mắt xanh của hắn, chỉ có thể hận là bản thân sao không chết quách đi cho xong! Việc chính sự ư? – Đã sớm bị Long Việt Băng“quăng” ra sau đầu từ lâu rồi!!!

.

Bi tai… Quả là bi tai!



.

Vào một buổi chiều ấm áp nào đó…

.

“Haiz~~~” – Long Việt Băngnhẹ nhàng nhấp một ngụm trà nóng, từ làn môi nhẹ nhàng thoát ra một tiếng thở dài, yếu ớt lắm thay!

.

Đứng bên canh là thị tòng đã có diễm phúc hầu hạ hắn được tròn một năm, cẩn cẩn dực dực hỏi thăm – “Bệ hạ! Ngài có điều chi phiền muộn?”

.

“Trẫm chỉ là không nghĩ ra…” – Long Việt Băngdựa vào lưng ghế, hơi ngửa người, mày kiếm chốc chốc lại nhíu “Trẫm chính là không rõ, trẫm thiên tư thông minh như vậy, vì nhẽ gì lại học nấu ăn mãi không thông a?”

.

Nghe được hai chữ “nấu ăn”, trong đầu thị tòng lập tức nhớ lại tình cảnh cực kỳ bi tham của Hoàng cung mấy ngày trước, nhịn không được mà rùng mình.

.

“Đại khái là do bệ hạ không thích hợp ạ…” – Không biết mấy hôm trước thần kinh Bệ hạ bị làm sao, đột nhiên quyết định muốn thử trải nghiệm một chút sinh hoạt của người bình thường. Sau đó lần lượt đến viện thái y, tạp dịch, ngự trù để học tập…

.

Đáng tiếc, Long Việt Bănghọc châm cứu, đến tột cùng không hiểu châm chích kiểu gì mà khiến kẻ đáng thương được đem ra “thí nghiệm” kia khắp người huyết nhục mơ hồ… Làm tạp dịch thì không biết là vô tình hay hữu ý mà “tiện tay” đem tất cả đồ đạc trong cung, từ trân quý đến tầm thường ra đập nát thành trăm mảnh…

.

Đến khi làm trù sư (đầu bếp) thì thành phẩm làm ra không chỉ nhìn xấu xí đến cực điểm, khi đem cho gà nếm thử thì lập tức chết hơn mười con. Mà bình quân tính ra mỗi con thử một ngụm duy nhất chứ đâu nhiều nhặn gì? Tác dụng không thua gì cực phẩm Hạc đính hồng.

.

Thực mong Bệ hạ có thể sớm ý thức được bản thân quả thực không thích hợp làm bất cứ công việc bình thường gì mà sớm ngày dừng tay… Tuy rằng việc không thích hợp nhất đối với Long Việt Băng chính là làm Hoàng đế a…

.

“A Khuyết!” – Ngón tay thon dài khẽ gõ mặt bàn “Mấy ngày qua, trẫm đã suy nghĩ rất nhiều, những việc kia kỳ thực cũng không phải chuyện trẫm thực sự muốn làm!”

.

“Vâng!” – A Khuyết ở bên cạnh, không ngừng gật đầu. Đúng vậy, đúng vậy a! Bệ hạ! Cuối cùng Ngài cũng đã chịu suy nghĩ thấu đáo, từ giờ Ngài nên hảo hảo học tập một chút về việc trị quốc bình thiên hạ mới hợp lẽ!

.

“Bằng không trẫm tư duy thông tuệ, võ nghệ siêu cường, thiên tư hơn người…”

.

“Thưa vâng!” – Nếu như Ngài nguyện ý học hành chăm chỉ, nói không chừng có là sỏa tử thì một ngày nào đó cũng sẽ suy nghĩ thông suốt a…

.

Long Việt Băng nở một nụ cười phi thường ưu nhã “Vậy nếu Trẫm muốn bước chân vào giang hồ thì sao? Nhất định có thể trở thành tuyệt đại kiêu hùng, có đúng hay không?”

.

“… Dạ… ?” – A Khuyết không khỏi ngây ngẩn cả người khi những gì nghe thấy so với suy nghĩ trong đầu quả thực một trời một vực.

.

“Trẫm nói, trẫm muốn bước chân vào giang hồ!” – Long Việt Băng không nhanh không chậm lặp lại một lần nữa quyết tâm mới của hắn.

.

Vài giây im lặng trôi qua, A Khuyết mới phát sinh một tiếng kêu thật thảm thiết“Aaa~~~!!”

.

“Làm sao vậy làm sao vậy? Còn sống không?” – Nghe được tiếng thét như thể heo bị chọc tiết, đám thị vệ hoang mang vội vàng từ ngoài cửa xông ào vào, nhưng chỉ thấy Hoàng thượng tôn quý nhàn nhã ngồi trên long ỷ, tự tiếu phi tiếu nhìn A Khuyết toàn thân cứng ngắc.

.

“Bệ hạ? Đã xảy ra chuyện gì thế ạ?”

.

“Không có việc gì! Hắn chỉ là bị kinh hãi tí chút! Chúng ta không hề chơi trò gì kỳ quái a!” – Long Việt Băng phát tay về phía đám thị vệ, ra lệnh “Các ngươi mau lui xuống!”

.

Mấy người thị vệ thở phào nhẹ nhõm, nối bước nhau rời đi, nhưng bỗng nhiên nghe được Hoàng thượng nhẹ giọng “Người đi đằng sau cùng kia, ngươi đứng lại cho trẫm!”

.

“Nô tài… ?”

.

Tiểu thị vệ nghe lệnh liền dừng bộ, nghi hoặc quay lại hỏi nhỏ Hoàng thượng.

.

“Đúng! Là ngươi!” – Long Việt Băng tươi cười sáng lạn, khẩu khí ôn hòa mà phun châu nhả ngọc “Ngươi về nhà đi! Từ này về sau không cần đến đây nữa!”

.

“Bệ hạ…” – Tiểu thị vệ nghe vậy, sợ đến “Bịch” – một tiếng quỳ trên mặt đất.

.

“Xin hỏi bệ hạ… Nô tài rốt cuộc đã làm sai chuyện gì?”

.

“Ngươi không có làm việc gì sai!” – Long Việt Băng hơi nghiêng đầu, dáng vẻ chỉ có thể dùng từ tuấn mỹ để hình dung, nhưng những lời được thoát ra khỏi môi hắn sau đó quả thực khiến người khác tức giận muốn chết.

.

“Vấn đề là ở tướng mạo của ngươi! Bên cạnh Long Việt Băng ta không thể dưỡng sửu nhân (người xấu xí). Đó là quy củ!”

.

Tiểu thị vệ khuôn mặt chớp mắt liền trở nên trắng bệch, lập tức hôn mê.

.

Thực sự là đáng thương a… – A Khuyết bất đắc dĩ lắc đầu.

.

Một Hoàng đế tính tình cổ quái, tùy hứng tới không có điểm dừng như thế này, quả thực là phần tử “khủng bố” mà bất cứ ai muốn tiếp tục sống thì tuyệt đối không nên động vào a! – A Khuyết yên lặng tự nhủ với lòng.