Chương 1: Trảm thảo trừ căn!
Chiến Tần Đế Quốc, Khâu Hác Thành, phủ đệ của Phong Vân gia tộc.
Chủ điện!
- Phong Vân Bách Thắng, Triệu Lâm Lâm, hai phu thê các ngươi, cấu kết
gian tà, tàn hại đồng môn Ngạo Hàn Tông, tội đáng chém đầu!
- Phong Vân Bách Thắng, Triệu Lâm Lâm, phu thê hai người, bán bạn cầu vinh, tội ác tày trời, đáng chết!
- Phu thê Phong Vân Bách Thắng, Triệu Lâm Lâm, không tuân quy định bề trên, làm điều ngang ngược, đáng chết!
...
Từng tiếng chất vấn quở trách lanh lảnh vang lên, như đạo nhọn, đao đao trí
mạng, xoay quanh hai người trên chủ điện gia tộc Phong Vân.
Nhưng thấy trong chủ điện, có một gã nam tử trung niên mặt chữ quốc, một
người thiếu phụ lãnh diễm, dắt một nam hài khoảng chừng mười tuổi, thẳng tắp đứng giữa chủ điện, lặng lẽ không nói.
Bên ngoài, hơn mười
nam nữ khí chất bất phàm, giơ tay mắng nghiệt ngã, nói ra hành vi phạm
tội, trong đôi mắt đều bao hàm sát khí ngập trời.
- Phu thê Phong Vân Bách Thắng, Triệu Lâm Lâm, hai người các ngươi, biết tội chưa?
Một lão giả đứng ngoài, da mặt đỏ thẫm, mặc trường bào không gió tự bay, phát ra tiếng phần phật, uy mãnh quát.
- Phu thê bọn ta kết giao bằng hữu, chú ý chính là chân thành, đại ca Lệ
Tà Vân, tuy rằng có tiếng xấu, nhân thần đều căm phẫn, thế nhưng đồn đãi không bằng gặp mặt, phu thê bọn ta tương giao cùng đại ca nửa năm trời, bị tu vi võ học của hắn thuyết phục thật sâu, mà bản tính hắn trung
hậu, nghĩa bạc vân thiên, hoàn toàn không tà ác tàn bạo giống như trong
đồn đãi!
Nam tử mặt chữ quốc bị nhốt trong chủ điện chính là Phong Vân Bách Thắng, mặt không đổi sắc, hùng hồn thuyết minh.
- Sai lầm! Lệ Tà Vân cũng là người tốt? Cũng được xưng nghĩa bạc vân
thiên? Bản tính trung hậu? Ta xem hai người phu thê các ngươi quả thực
bị ma quỷ ám ảnh, gian ngoan mất linh! Cũng được, cũng được, trở lại rồi hãy nói đi!
Bên ngoài, một bà lão có đôi mắt hung ác, thân hình hưu
hãn, vẻ mặt dữ tợn, bà ta cười lạnh một tiếng, vươn ngón tay phải, nhẹ
nhàng vẽ trên không trung, vang lên tiếng xuy xuy không dứt bên tai,
trong không khí mơ hồ có thể thấy được quỹ tích sóng khí tản ra trên
không trung.
- Liệt Không Chỉ Pháp của Hạ lão thái đủ để tru sát phản đồ, như vậy liền mời Hạ lão thái ra tay đi!
Lão giả sắc mặt đỏ thẫm vừa chất vấn, nghiên đầu híp mắt, mỉm cười nói với Hạ lão thái.
Hạ lão thái ngưng tụ công lực toàn thân, huyền khí của cảnh giới Hậu Thiên thất phẩm khiến cho trên mặt bà ta có ánh sáng ẩn hiện, hiển nhiên đó
chính là dấu hiệu công lực đã vận chuyển đến trạng thái đỉnh phong.
Thân hình Phong Vân Bách Thắng và Triệu Lâm Lâm đột nhiên chợt lóe, che chắn trước mặt nam hài kia.
Ánh mắt Phong Vân Bách Thắng ngưng tụ nhìn vào Hạ lão thái, tay phải nhẹ
nhàng sờ vào chuôi kiếm trên thắt lưng, Triệu Lâm Lâm thì vung tay lên,
tháo xuống một cây trâm cài trên tóc, trâm cài di chuyển linh hoạt trên
năm ngón tay của nàng, giống như một con vật còn sống!
- Ha ha!
Hạ lão thái cười một tiếng:
- Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm của Phong Vân gia tộc, Thất Khiếu Linh Lung
Trâm của Triệu gia... Loại vũ kỹ rác rưởi này, cũng dám bêu xấu trước
mặt lão bà tử?
Hạ lão thái ngừng lại một chút, sau đó hơi nghiêng đầu sang bên trái, nhìn lão giả đeo một thanh huyền kiếm bên hông, lạnh lùng nghiêm nghị nói:
- Phong vân gia chủ, nhi tử và nhi tức (nhi
tức) ngươi phạm tội, mấy nhà chúng ta, phụng mệnh tông chủ Ngạo Hàn
Tông, tru sát hai người này, ngươi có gì để nói không?
Gia chủ
hiện tại của Phong Vân gia tộc, Phong Vân Mặc, cảnh giới Hậu Thiên thất
phẩm, tu vi huyền khí, tương đương với Hạ lão thái, nhưng giờ khắc này,
đối mặt Hạ lão thái lớn mồm chết vất, hắn chỉ biết nén giận! Thế cho
nên, vừa rồi Hạ lão thái châm chọc tuyệt học chí cao Đoạt Mệnh Thập Tam
Kiếm của Phong Vân gia là võ học rác rưởi, Phong Vân Mặc cũng không dám
cãi cọ nửa câu!
Ánh mắt Phong Vân Mạc quét lên phu thê hai người
Phong Vân Bách Thắng và Triệu Lâm Lâm bị nhốt trong nội đường, đó chính
là nhi tử thân sinh và nhi tức của hắn! Thế nhưng lúc này, quyền sinh
sát hai người hoàn toàn bị rơi vào trong tay người khác, mặc dù là phụ
thân như Phong Vân Mặc cũng không dám động thân giữ gìn!
Chỉ lệnh tru sát Phong Vân Bách Thắng và Triệu Lâm Lâm chính là Ngạo Hàn Tông tự mình ban bố, Phong Vân gia tộc làm sao dám cãi nửa lời? Đắc tội Ngạo
Hàn Tông, chớp mắt gia tộc liền có thể gặp phải kết cục bị tàn sát.
- Lão huynh Phong Vân Mặc, ta xem ngươi tốt nhất không nên xen vào chuyện này, Lệ Tà Vân kia chính là tử địch của Ngạo Hàn Tông, đệ tử của mấy
đại gia tộc chúng ta, cũng có không ít người bị Lệ Tà Vân tàn sát, người gian ngoan như vậy, nếu chúng ta gặp phải, nên không tiếc tính mạng
chém giết mối đúng, trăm triệu không nên đi giao tiếp cùng hắn! Nhi tử
và nhi tức ngươi dĩ nhiên lại dám xưng huynh gọi đệ cùng Lệ Tà Vân, điều này không phải rõ ràng nói ra bọn họ muốn đối nghịch cùng Ngạo Hàn Tông sao? Tông chủ Ngạo Hàn Tông nhân hậu, mới không liên lụy toàn bộ Phong
Vân gia tộc ngươi, nếu ngươi chậm chạp không chịu quyết đoán, tông chủ
Ngạo Hàn Tông tức giận, muốn tiêu diệt Phong Vân gia tộc các ngươi, chỉ
là chuyện trong chớp mắt mà thôi.
- Đúng vậy, lão huynh Phong Vân Mặc, nên bỏ thì bỏ, tru sát phu thê Phong Vân Bách Thắng, chính là việc nên làm để giữ mình!
Mấy người đứng bên cạnh Phong Vân Mặc, đều bắt đầu khuyên nhủ.
- Phụ thân, cần gì phải tiếp tục do dự đây? Ngũ đệ không giữ mình trong
sạch, phản bội Ngạo Hàn Tông, phản bội gia tộc, đáng chết!
- Phụ thân, giết đi!!
Giết!!!!!
Giết!!!!!
Giết!!!!!
Đệ tử Phong Vân gia tộc đứng ở phía sau Phong Vân Mạc đều biểu thị ra
quyết tâm quân pháp không nể tình thân, tru sát phu thê Phong Vân Bách
Thắng.
Ánh mắt Phong Vân Mạc nhìn quét qua phu thê Phong Vân Bách Thắng, sắc mặt không ngừng thay đổi, môi hé ra, muốn nói lại thôi.
Phong Vân Bách Thắng tự giễu cười, lẩm bẩm nói:
- Chúng bạn xa lánh, ha ha, đây chính là chúng bạn xa lánh!
Ánh mắt hắn nhìn về phía huynh đệ, tỉ muội máu thịt của mình. Người của
Phong Vân gia tộc, tiếp xúc đến ánh mắt sầu thảm của Phong Vân Bách
Thắng, tất cả đều nghênh đầu tách ra, trên mặt hiện lên vẻ chán ghét và
xem thường, tỏ ý phân rõ giới hạn quan hệ cùng Phong Vân Bách Thắng.
- Thắng ca, đành thôi, đành thôi! Hôm nay chúng ta khó thoát khỏi cái chết, chỉ mong...
Triêu Lâm Lâm thở dài một tiếng, ôm chặt nam hài sau lưng vào trong lòng, ánh mắt bộc phát ra vô hạn quyến luyến cùng không cam lòng.
- Chỉ mong bọn họ có thể buông tha Vô Ngân!
Nam hài tên gọi Phong Vân Vô Ngân, chính là nhi tử của Phong Vân Bách Thắng và Triệu Lâm Lâm, năm nay mười tuổi, bình thường khỏe mạnh kháu khỉnh,
thiên phú bình thường, đến nay vẫn không thể bước vào cảnh giới Hậu
Thiên nhất phẩm.
Lúc này, Phong Vân Vô Ngân đã co rúm trong lòng Triệu Lâm Lâm, sớm đã sợ đến hồn lìa khỏi xác. Hắn rõ ràng, những người hùng hổ trước mắt này... Muốn mưu sát phụ mẫu của chính mình! Mà gia
gia và thân nhân trong gia tộc, không có ai ra tay viện trợ, ngược lại
còn có xu thế bỏ đá xuống giếng.
Phong Vân Vô Ngân sống rất nội
tâm, tuổi nhỏ nhát gan, dưới sát khí của một đám người tập kích phát ra
dĩ nhiên đầu óc mơ hồ, chớp mắt, toàn thân trở nên run rẩy.
Thình lình, thần trí Phong Vân Vô Ngân cảm thấy mơ hồ, dĩ nhiên sợ đến ngất
xỉu trong lòng Triệu Lâm Lâm. Cùng lúc đó, một đoạn ký ức khác, tốc thế
mạnh như sóng gầm biển lớn, cấp tốc dũng mãnh vào trong đầu Phong Vân Vô Ngân! Cường thế thôn phệ và dụng hợp ký ức nguyên bản của Phong Vân Vô
Ngân.
Phong Vân Vô Ngân vừa ngất xỉu đột nhiên mở mắt, con ngươi đen nháy nhìn tình huống xung quanh, trong lòng lại hô to xui xẻo...
- Ta kháo! Sáng nay ta vốn ngồi xe bus đi làm, chiếc xe đó lại vô duyên
vô cớ hỏng phanh xanh phi nhanh vàng trong sông, ta uống mấy ngụm nước
liền bất tỉnh nhân sự, hiện tại tỉnh lại, vì sao lại có tràng diện như
thế nào?
- Chờ một chút... Đại lục Huyền Tôn? Đế quốc Chiến Tần, thành Khâu Hác? Ngạo Hàn Tông? Phong Vân gia tộc?
- Đại lục Huyền Tôn, có tất cả mười ba đế quốc, đế quốc Chiến Tần chỉ là
một đế quốc thế lực tầm trung. Đế quốc Chiến Tần do 58 tòa thành trì tạo thành, thành Khâu Hác, chính là tòa thành trì xếp hạng thứ 47.
- Đại lục Huyền Tôn, phàm là người tu luyện huyền khí thành công, được
xưng là võ giả. Võ giả phân thành Hậu Thiên và Tiên Thiên. Hậu Thiên có
nhất phẩm đến thập phẩm, võ giả có tu vi đạt tới cảnh giới huyền khí
thập phẩm đại viên mãn mới có thể phá tan hàng rào, trở thành võ giả cao nhất, Võ giả Tiên Thiên.
- Mượn đế quốc Chiến Tần mà nói, tổng
cộng có năm tông môn huyền khí, mỗi một tông môn huyền khí đại khái quản lý võ giả của mười tòa thành trì. Như Ngạo Hàn Tông, thống lĩnh các gia tộc huyền khí trong Khâu Hác Thành và mười ba tòa thành trì khác. Phong Vân gia tộc, là một trong sáu gia tộc lớn của Khâu Hác Thành. Phong Vân gia tộc, Hạ gia, Trần gia, Nạp Lan gia, Hồ gia, Da Luật gia... Sáu đại
gia tộc này, mỗi cách năm năm, thường sẽ phái các đệ tử có tư chất ưu tú gia nhập Ngạo Hàn Tông. Đệ tử có tư cách gia nhập vào Ngạo Hàn Tông,
đều có cơ hội tu luyện vũ kỹ chí cao Ngạo Hành Thất Quyết của Ngạo Hàn
Tông, có tỉ lệ cực lớn có thể tấn chức Võ giả Tiên Thiên.
- Nếu
như dùng kim tự tháp đến trình bày kết cấu các thế lực trên đại lục
Huyền Tôn, vậy rõ ràng chính là Đế quốc, tông môn huyền khí, thành trì,
gia tộc huyền khí. Đương nhiên, có một ít võ giả, thích tự do nằm ngoài
các thế lực này, cũng không thuộc về bất luận tông môn huyền khí nào,
không dựa vào bất luận gia tộc huyền khí. Nhưng nhân vật như vậy, được
gọi chung là tán tu, Lệ Tà Vân là một gã tán tu tiếng xấu rõ ràng trong
đế quốc Chiến Tần. Danh tiếng thật sự không tốt. Có người nói, bình
thường hắn hay giết người cướp của, đoạt bảo vật, thậm chí còn có hành
động xấu xa nhục nhã nữ nhân. Hắn phạm án rối tinh rối mù, trong đó một
án nổi danh nhất chính là mười năm trước, cướp đi thân sinh nữ nhi của
tông chủ Ngạo Hàn Tông. Chính là thủ phạm nhiều năm qua Ngạo Hàn Tông
đang phát lệnh truy nã.
- Phụ mẫu Phong Vân Vô Ngân, Phong Vân
Bách Chiến và Triệu Lâm Lâm, trong một lần ra ngoài lịch lãm, gặp phải
nguy hiểm sinh tử, may mà được một gã tán tu cứu. Gã tán tu kia chính là Võ giả Tiên Thiên Lệ Tà Vân. Có lẽ đúng là duyên phận, ba người dĩ
nhiên kết thành bạn tốt... Chuyện này, đối với Phong Vân Bách Thắng mà
nói, giống như phản bội gia tộc, phản bội Ngạo Hàn Tông!
...
Trong chớp mắt, ký ức của Phong Vân Vô Ngân toàn bộ bị nghiền nát thành mảnh
nhỏ, rất nhanh bị người xuyên qua kia dung hợp hấp thu.
Thật trùng hợp, người xuyên qua này, cũng tên là Phong Vân Vô Ngân. Có thể đây là một lần trùng hợp trong minh minh đi.
Người xuyên qua, tên gọi Phong Vân Vô Ngân, năm nay 24 tuổi, là người địa
cầu, cô nhi, trạch nam, thỉnh thoảng đi làm công nuôi sống chính mình.
Hắn không trải qua nhiều ít thống khổ dày vò, liền thành công chiếm lấy
thân thể hài đồng mười tuổi Phong Vân Vô Ngân này.
Nói cách khác, hài đồng mười tuổi Phong Vân Vô Ngân, đã xong đời.
- Phụ thân, hôm nay hai phu thê hài nhi, đã định phải chết, không còn
đường quay về! Là hài nhi tự cam lòng, thấp hèn cũng tốt, giao nhầm bằng hữu cũng được, nói chung, hài nhi không thẹn với lượng tâm! Hài tử là
do phụ mẫu sinh ra, hài nhi cũng không muốn làm khó phụ mẫu, mạng này
xin trả lại cho phụ thân đại nhân đi! Bất quá, hài nhi cầu xin phụ thân, cùng với các vị ở đây, buông tha Vô Ngân con ta.
Phong Vân Bách
Thắng thấy tình thế nhưng vậy, toàn bộ Phong Vân gia tộc, dĩ nhiên không ai động thân ra, nói một câu cho phu thê hắn, từ lâu hắn đã nản lòng
thoái chí, nảy sinh ý muốn chết, chỉ có một phần lo lắng, đó chính là
nhi tử Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Mặc ngưng mắt nhìn nhi tử,
nhi tức của chính mình, lại nhìn thoáng qua tôn tử Phong Vân Vô Ngân,
sau đó nhìn vào trong đại điện, các cao thủ của năm gia tộc khác trong
Khâu Hác Thành, ánh sáng trong mắt hắn đột nhiên trở nên ảm đạm, khóe
miệng nhếch lên...
- Mà thôi, mà thôi, Bách Thắng, Lâm Lâm, ta tự nhiên bảo toàn cốt nhục duy nhất của các con. Các con yên tâm mà đi đi thôi!
Phong Vân Bách Thắng và thể tử Triệu Lâm Lâm nhìn nhau, Triệu Lâm Lâm ôn nhu nói:
- Thắng ca, Lâm Lâm đi trước một bước!
Sau đó, nhẹ nhàng khom lưng, môi mềm hôn nhẹ lên khuôn mặt non nớt của Phong Vân Vô Ngân, nhẹ giọng nói:
- Nhi tử, mẫu thân đi. Mẫu thân không thể...Không thể lại cho con...
Nói đến chỗ này, âm thanh đột nhiên đứt đoạn ngừng lại, thân thể mềm oặt
ngã xuống trên mặt đất. Giữa ngực có một cây trâm cài tóc đâm vào, máu
tươi thấm ra, hồng hết cả quần áo trắng như tuyết. Trâm cài tóc trực
tiếp đâm thủng trái tim, nháy mắt mất mạng.
Một loại đau đớn, khổ sở không thể ngăn chặn từ sâu trong lòng Phong Vân Vô Ngân nhảy ra, nước mắt không bị khống chế trào ra:
- Mẫu thân!
Hắn đau nhức hô lên một tiếng, cúi đầu ghé vào thân thể lạnh ngắt của Triệu Lâm Lâm. Phong Vân Vô Ngân xuyên qua, không chỉ kế từ thân thể của ký
chủ, dung hợp thôn phệ ký ức ký chủ, thậm chí trong tiềm thức hắn còn
tiếp nhận đôi phụ mẫu Phong Vân Bách Thắng và Triệu Lâm Lâm. Trong huyết quản, dù sao cũng chảy xuôi dòng máu bọn họ ban tặng! Máu này, đặc hơn
nước! Tình này, cao hơn núi!
- Hài nhi Vô Ngân, con nhớ kỹ...
Phong Vân Bách Thắng khom lưng, chăm chú ôm lấy Phong Vân Vô Ngân vào trong lòng:
- Con trời sinh không có tư chất tập võ, căn cơ không tốt, sau này bỏ võ
tu văn, cưới vợ sống những tháng ngày bình lặng của người thường đến hết đời đi! Không được có ý niệm báo thù trong lòng!
Phong Vân Bách
Thắng dùng bàn tay phải thường thường luyện kiếm, bị kiếm mài thô ráp,
nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má của Phong Vân Vô Ngân, trong mắt có ánh sáng khó người có thể giải thích, không thể miêu tả được tâm tình đau thương lúc này của hắn.
- Phụ... Phụ thân...
Một đạo lực lượng rung động, như chạy nước rút trút vào trong đại não của Phong Vân Vô Ngân:
- Không... Không... Không nên chết... Phụ thân không nên chết..
Bất thình lình trong lúc đó, buồn bã trong mắt Phong Vân Bách Thắng vừa
chuyển, thành do dự, tựa hồ có chuyện gì làm hắn khó có thể quyết đoán.
Bất quá rất nhanh, trên mặt Phong Vân Bách Thắng hiện lên vẻ dứt khoát,
lộ vẻ trong thời gian ngắn làm ra quyết định nào đó.