Chương 1: Nỗi phiền muộn của thành chủ anh minh
Không sơn tân vũ hậu, thiên khí vãn lai thu[1].
[1. Hai câu đầu trong bài Sơn Cư Thu Minh của nhà thơ Vương Duy (Thời Đường). Dịch nghĩa: Núi non tươi mát sau mưa. Khí trời chiều đến, thu
vừa bước sang. (Bản dịch của Anh Nguyên)]
Trên núi Phi Hồ của Bắc Quốc, lá phong đỏ rực như lửa, hoa cúc nở
vàng sáng như ráng chiều, suối chảy róc rách, gió bay nhè nhẹ. Mùa thu
thường là mùa mang nỗi buồn man mác, não nề mà các văn nhân tao khách
gửi gắm trong thơ, nhưng cảnh sắc cuối thu trên núi Phi Hồ vẫn đẹp tới
mức khiến tâm hồn người ta khoan khoái nhẹ nhàng.
Chỉ là, trong số những người cảm thấy khoan khoái nhẹ nhàng này,
không bao gồm Thu Hàn Nguyệt, người đã đến biệt trang ở đây tu dưỡng hơn mười ngày nay.
Buồn lắm, thật sự là rất buồn.
Đây là tiếng gào thét, bi thương đang vang lên trong lòng Thu Hàn Nguyệt.
Thu Hàn Nguyệt hắn, vừa ra đời đã hưởng cuộc sống xa hoa phú quý,
mười lăm tuổi bước chân vào giang hồ, trở thành một du hiệp thiếu hiệp;
Hai mươi tuổi đảm nhiệm chức thành chủ thành Phi Hồ, nay hai mươi lăm
tuổi, tiếng tăm lừng lẫy khắp thiên hạ, danh lợi song toàn. Trên dưới
đại hà, trong ngoài trường thành, có kẻ nào không biết, có nơi nào không hay? Ba từ “Thu Hàn Nguyệt” nếu đem tách riêng ra thì chỉ là ba từ hết
sức bình thường trong kho chữ của Trung Quốc, nhưng khi ghép lại với
nhau, ba chữ ấy đại diện cho tướng mạo anh tuấn, thân hình cao lớn, trẻ
trung giàu có, phong lưu đa tình, nói năng nho nhã, tính tình ôn hòa…
“Thành chủ.”
Kính Phi, tùy tùng đi theo chủ nhân trước mặt từ năm lên sáu. Theo
cách nói của Kính Phi thì khổ nạn của hắn bắt đầu ngay từ những năm
tháng vui vẻ nhất của thời thơ ấu.
Lúc này, cậu chàng có gương mặt khá thanh tú ấy đầu đang cúi gầm,
không dám nhìn vị chủ nhân nằm trên giường trong trạng thái nhắm mắt
dưỡng thần kia. Theo kinh nghiệm nhiều năm hầu thành chủ của hắn, mỗi
lần chủ nhân ở trong trạng thái này, nghĩa là lại có ai đó sắp gặp xui
xẻo hoặc tai ương. Hắn vạn phần không muốn người đó sẽ là mình. Trong
mắt người ngoài, thành chủ thành Phi Hồ là người tài đức song toàn, hoàn mĩ vô khuyết, thậm chí còn được xưng tụng là kiểu mẫu điển hình cho
những hiệp khách thiếu niên, chỉ có mình kẻ nô bộc như hắn là hiểu, chủ
nhân của hắn có bộ dạng như thế nào sau lưng mọi người.
“Tiểu Phi Phi, có chuyện gì sao?”
Nghe thấy chưa, chỉ riêng cái cách “gọi yêu” vài phần ám muội như thế đã khiến hắn bị liên lụy không ít, mọi người đều cho rằng trong mắt
thành chủ, hắn giữ một vị trí không bình thường, nếu không tại sao có
thể được “sủng hạnh” bao nhiêu năm như vậy… Oan uổng quá, hắn là một
thiếu niên trong sạch, còn đang đợi đủ bạc đón nương tử về, sinh một đứa con an ủi mẹ già, sao lại bị chủ nhân hại tới mức thê thảm thế này chứ?
“… Đến đây đã mười mấy ngày rồi, ngài không định về thành sao?”
“Nào, mau thuyết phục ta đi.”
Cơ mặt Kính Phi co giật một hồi, “Ngụy tiểu thư còn đang làm khách trong phủ…”
“Chính vì biết nàng ta vẫn còn ở đó, nên ta mới không về, không phải à?”
“Ngụy tiểu thư nhan sắc tuyệt thế, văn võ song toàn, dịu dàng duyên
dáng, tự nhiên phóng khoáng, thành chủ không sợ phải chịu thiệt thòi
đâu…” Trên thực tế, là người ta phải chịu thiệt thòi thì có, một vị tiểu thư tốt như vậy cơ mà.
“Tiểu Phi Phi, người đi theo thành chủ ta bao nhiêu năm như thế, ngươi thật sự chẳng lĩnh hội được điều gì sao?”
“… Điều gì?”
“Phàm việc gì cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài, đôi khi, dù là chính mắt người nhìn thấy cũng chưa chắc đã là chân tướng.”
“Có ạ.” Có quá đi chứ, sự lĩnh hội này, không ai có thể bì được với
Kính Phi hắn, sự lĩnh hội thiết thân mà… đợi một lát, có phải ý của
thành chủ là, Ngụy tiểu thư hoàn mĩ trong mắt hắn và là người cùng đẳng
cấp với thành chủ trong mắt người ngoài kia, lại là người hai mặt, trong ngoài bất nhất sao?
“Cả ngày phải đối mặt với chính mình cũng khiến ta buồn chán rồi, lại lấy thêm một kẻ khác giống hệt mình về chẳng phải thêm phiền hay sao?”
Ngụy Di Phương kia cũng thật to gan, vì muốn trốn tránh hôn nhân, mà dám lôi cả hắn vào. Đợi khi nào tâm trạng hắn tốt lên, phải mang lễ hậu trả cho nàng ta mới được.
Mùi sát khí thoang thoảng cứ phả ra từ người chủ nhân khiến tiểu đồng Kính Phi rùng mình, biết đã đến lúc mình nên thức thời mà biến mất khỏi tầm mắt của chủ nhân rồi. Dù sao hắn cũng đã hoàn thành nhiệm vụ “ngày
nào cũng giục” mà lão thành chủ phân phó… Hu hu hu hu, sao đến cả lão
thành chủ cũng cho rằng giữa hắn và thành chủ có chuyện “vớ vẩn” kia
chứ? Còn nói gì mà “Trên đời này, ‘thằng nhóc’ Hàn Nguyệt bất kham kia
chỉ nghe lời một mình người thôi”, nói thế là có ý gì hả…
“Chờ đã.”
Chủ nhân khẽ rít lên, khiến Kính Phi đang rón rén lui ra xụ mặt xuống, “Thành chủ.”
“Món chính trong bữa trưa nay là gì?”
“Cá sông hấp, vừa tươi vừa béo…”
“Ta muốn ăn gà nướng.”
Bắt đầu rồi đây, Kính Phi hiểu, chủ nhân ác ma đã xuất đầu lộ diện,
nhưng cũng cho phép mình giãy giụa lần cuối trước khi “chết hẳn”. “Thành chủ, sáng sớm nay ngài nói muốn ăn cá tươi, tiểu nhân đã phải bỏ ra hai canh giờ để bắt con cá dưới sông lên, ngài…”
“Ta muốn ăn gà nướng.”
“Ngày mai tiểu nhân sẽ xuống núi bắt…”
“…Bữa trưa hôm nay, ta muốn ăn gà nướng.”
“…Giờ xuống núi mua gà sống đã không kịp nữa rồi.”
“Tại sao phải xuống núi?”
“Chẳng phải ngài vừa nói ngài muốn ăn…”
“Trong núi này rất nhiều, tại sao phải xuống núi?”
“…” Hu hu hu, ông trời ơi, xin ngài hãy rủ lòng từ bi, mau ban một
phu nhân “hổ cái” cho thành chủ, để thành chủ không còn thời gian rãnh
rỗi sinh nhàm chán lấy việc đùa bỡn lòng trung thành của kẻ tiểu nhân
này làm trò tiêu khiển. “Tiểu nhân đây sẽ đi bắt một con gà rừng cho
ngài.”
“Ngoan lắm.” Thu Hàn Nguyệt nhắm mắt lại, trên khuôn mặt hoàn mĩ vẫn
phảng phất nụ cười vui vẻ. Bộ dạng ôn hòa nho nhã như thế, tươi trẻ ngời ngời như thế, ai có thể tin, hắn chính là tên ác chủ vừa ức hiếp tôi tớ trung thành của mình chứ?
Nghe tiếng bước chân của Kính Phi xa dần, Thu Hàn Nguyệt mở bừng đôi
mắt sáng như ngọc của mình, lắc đầu thở dài: Vẫn không ổn. Mặc dù, nhìn
khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Phi Phi nhăn nhó thành một rúm
khiến tâm trạng hắn vui vẻ một chút xíu, nhưng, vẫn thấy buồn chán. Lẽ
nào phàm những ai quá hoàn mĩ, đều sẽ cảm thấy phiền não như thế này
sao? Đứng ở chỗ cao sẽ lạnh, việc gì cũng có lý do của nó.
Trong khi nam thành chủ còn đang buồn phiền ủ rũ vì sự hoàn mĩ quá
mức của bản thân, thì có người lại đang mặt nhăn mày nhó vì cái bụng
rỗng của mình.
“Đói quá đi mất, muốn ăn quá đi mất, Linh Nhi muốn ăn vịt tiềm, Linh
Nhi muốn ăn cá sốt, Linh Nhi muốn ăn thịt kho, Linh Nhi muốn ăn gà
nhất…”
“Mau ngậm cái miệng lải nhải suốt cả buổi sáng của muội lại cho ta!”
Trong sơn động được ngăn cách bởi những đóa hoa rừng, vang lên tiếng hét thô bạo.
Nhưng tiếng hét đó chỉ khiến âm thanh rên rỉ bên ngoài kia im được
chốc lát, sau đó lại tiếp tục: “Linh Nhi muốn ăn cơm, Linh Nhi muốn ăn
bánh bao, Linh Nhi muốn ăn cháo, Linh Nhi nhớ mẹ, mẹ biết nấu cơm, mẹ
biết làm bánh bao, mẹ biết nấu cháo, mẹ biết…”
“Bách Linh Nhi!” Trong đám hoa rừng đó bỗng xuất hiện một con… ừm,
không sai, là một con hồ ly có bộ lông đỏ rực như lửa, hét lên với tiểu
hồ ly có bộ lông trắng muốt đang nằm bò trước cửa hang ngước đôi mắt
trong veo nhìn ra ngoài: “Muội có thể dừng lại một lát không hả? Muội có rên rỉ nữa, có trông ngóng nữa, thì mẹ cũng phải một tháng sau mới về
được!”
“Linh Nhi rất đói, Linh Nhi rất muốn ăn…”
“Chẳng phải ta đã hái cho muội rất nhiều quả rồi hay sao? Muội nhìn
xem, mỗi quả muội chỉ cắn một miếng rồi ném đi, muội muốn thế nào hả?”
“Linh Nhi muốn ăn thịt…”
“Trong sáu huynh muội chúng ta, chỉ có muội là tu luyện kém nhất, khó khăn lắm mới tu thành hình người, còn không biết ăn chay dưỡng sinh!
Muội mà còn không biết kiềm chế cứ tiếp tục ăn thịt nhiều như thế, ta
thấy muội có thể sống được đến trăm tuổi cũng đã là quá tốt rồi.”
“Một trăm năm thì một trăm năm, Linh Nhi vẫn muốn ăn thịt…” Nếu sống
tới một nghìn năm mà chỉ có thể gặm đồ khô ăn quả chay, thì nàng thà chỉ sống một trăm năm thôi, hu hu hu… “Tam tỷ, Linh Nhi đói, Linh Nhi đói
lắm, Linh Nhi sắp đói chết rồi, Linh Nhi yêu tam tỷ nhất trên đời…”
Bách Tước Nhi khẳng định, mẹ sinh ra lục muội này, rõ ràng là tới để
đòi nợ họ, nếu không năm huynh muội còn lại, mỗi lần nhìn vào đôi mắt mở to trong veo ầng ậc như nước hồ thu kia, tại sao đều không cất lời từ
chối những yêu cầu của muội ấy?
“Giờ nghĩ lại, thời gian Bạch Hổ còn ở trên núi thật tuyệt vời biết
bao, muội chỉ cần gọi hắn nửa câu, hắn đã hiếu kính một trăm con gà cho
muội.” Bách Tước Nhi vươn vai, thoắt cái biến thành một mỹ nhân áo đỏ
diễm lệ chói mắt, “Muội đợi ở đây, ta xuống núi tìm xem có gia đình nông dân nào không, mượn tạm ít cơm canh cho muội ăn đỡ.”
Cái gọi là “mượn” ở đây, nói cho có vậy thôi, với nhan sắc tuyệt thế
của nàng, thì dù bất kể nam nữ già trẻ đều điên đảo mất hồn, cam tâm
tình nguyện dâng cho nàng hết thảy đồ ăn ngon vật lạ trong nhà. Haizzz,
ai bảo Bách Tước Nhi nàng mười tám loại võ nghệ loại nào cũng tinh
thông, chỉ duy việc bếp núc là phải cúi đầu hổ thẹn.
Tiểu Bạch Hồ tinh thần hưng phấn, lăn mấy vòng trên tấm thảm mềm như
nhung bên dưới, vui vẻ reo lên: “Linh Nhi muốn đi cùng tam tỷ!”
“Muội hãy ngoan ngoãn đợi ở đây…” Nhưng rồi một suy nghĩ thoáng qua,
nghĩ đến đám lang sói hổ báo trong núi bao lâu nay vẫn thèm nhỏ dãi tiểu muội, nàng ta liền thay đổi: “Thôi, đưa muội theo, mau tới đây ta ôm.”
Linh Nhi khi còn trong hình dạng hồ ly, đám lang sói kia thèm muốn bộ lông trắng như tuyết cùng mùi thịt thơm ngon của nàng; Linh Nhi tu
thành người, thì những ác ma háo sắc đó lại thèm muốn thân hình yêu kiều ngọt ngào của nàng. Nếu không nhờ mấy vị huynh muội ghê gớm khó nhằn
giữ gìn, lại thêm Bạch Hổ Tinh tu luyện ba ngàn năm đạo hạnh cao thâm si tình tiểu muội nên hết lòng bảo vệ, thì tiểu muội không biết đã bị
người ta ăn tươi nuốt sống bao lần rồi… Haizz, trong nhà có một bảo bối
xinh đẹp, thật là phiền não.
Bách Tước Nhi lúc này đương nhiên không ngờ rằng, tiểu muội nhà nàng, mặc dù tránh được kiếp làm thức ăn cho đám hổ lang độc ác, nhưng sớm
muộn gì cũng bị con người xé ra ăn sạch…