Chương 1
Truyền thuyết kể rằng từ rất rất lâu trở về trước, có vị tiên nhân mang theo hai sủng vật hồ ly ngao du thế gian, lúc vào núi Thúy Vi, bị nơi này non sông gấm vóc, điểu ngữ hoa hương hấp dẫn, ngay tại đây khởi lai ẩn cư. Lâu ngày trên núi Thúy Vi dần dần tràn đầy tiên khí, đỉnh núi càng thêm mây mù lượn lờ. Nguyên là sơn đạo cho nông phu cùng thợ săn đi lại, thế nhưng cũng sẽ ở đỉnh núi lạc đường, khiến núi Thúy Vi càng lúc càng trở nên thần bí, thành ra được dân bản xứ xưng là tiên sơn, khi không có chuyện gì đặc biệt, phàm nhân không dám tùy tiện tới gần.
Núi Thúy Vi kể từ đó trở thành lạc viên cho các loài động vật, đủ loại chim bay thú chạy ở trong này sinh sôi nảy nở. Bất luận truyền thuyết có chính xác hay không, trên núi Thúy Vi thực sự có một động hồ ly, chúng tự xưng mình là hậu duệ của hai con hồ ly tiên nhân mang theo, tự cho mình là chủ nhân của núi Thúy Vi.
Đương vào giữa hè, trên núi Thúy Vi hòe hoa thụ tất thảy đều nở rộ, xa xa nhìn lại, cả tòa núi trông như được phủ thêm lớp áo khoác màu vàng. Gió hè hiu hiu thổi, hòe thụ theo gió lay động, trông như một biển màu vàng gợn sóng lăn tăn.
Tại đỉnh núi Thúy Vi lại không có người thưởng thức loại cảnh đẹp này, chỉ có một người cùng ba con hồ ly nhìn nhau lưu luyến không rời, vẻ mặt vô cùng quỷ dị.
“Hồ tỷ tỷ, ngươi thật sự phải đi sao?” Ba con tiểu hồ ly trắng như tuyết láo nháo tranh nhau giương đôi mắt vô tội chất vấn mỹ nữ trước mặt.
Lẽ ra nhân hồ ngôn ngữ không chút tương thông, thế nhưng mỹ nữ dường như đích thực có thể nghe hiểu hồ ngữ, còn làm như thật gật gật đầu, “Kim Hồ, Ngân Hồ, Bảo Hồ, tỷ tỷ cũng không nỡ rời bỏ các ngươi. Nhưng thời điểm đã đến, nếu tiếp tục kéo dài thêm nữa, sẽ vi phạm giới luật của thiên đình.”
Ba con tiểu hồ hiểu chuyện gật gật đầu, đúng a, hồ tỷ tỷ trải qua ngàn năm, rất vất vả tu luyện thành tiên, cũng không thể kiếm củi ba năm thiêu hết một giờ, phá hủy ở trong tay bọn họ.
Con hồ ly có khổ người lớn hơn, nâng bàn chân lên, khẽ lau nước mắt nơi khóe mắt, nói: “Hồ tỷ tỷ, người yên tâm đi! Ta sẽ hảo hảo chiếu cố Ngân Hồ cùng Bảo Hồ.”
Những lời như thế này nghe kiểu nào cũng không được tự nhiên, hồ ly tỷ tỷ cảm thấy tại Thái Dương huyệt một trận nhức buốt.
Con hồ ly có vóc dáng trung bình giở giọng xem thường, “Lão Đại, ngươi thực sự ngốc quá a, hồ ly tỷ tỷ đâu phải đi vào chỗ chết. Hồ ly tỷ tỷ, người yên tâm, Lão Đại tuy rằng có chút ngớ ngẩn, Bảo Hồ cũng có chút khờ khạo. Nhưng có ta Ngân Hồ ở đây, nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố bọn họ.”
Hồ ly tỷ tỷ không còn gì để nói, ngay lập tức trông thấy trên đầu có vài con quạ đen bay qua. Giờ lại đến Ngân Hồ nói chuyện không ngừng.
Hồ ly tỷ tỷ nán lại bên cạnh Bảo Hồ chờ hắn tỏ thái độ, nhưng chờ mãi, chờ mãi a, đợi cho đến lúc Hoa Nhi tất cả đều đã tạ ơn, cũng không thấy hắn ta lên tiếng. Cuối cùng thật sự không nhịn được, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tiểu tiểu Bảo Hồ ở một bên sớm đã không còn cùng Chu Công chơi cờ.
Lúc này Bảo Hồ có lẽ đã ngủ say, vừa chép miệng vừa thì thầm: “Vịt bát bửu, cá dấm chua Tây Hồ, chim trả tôm đấu, gạo nếp vo viên, tất cả đều là của ta. Ai cũng không được theo ta đoạt lấy.”
Nhìn cái đồ bất trị ú ớ ngủ mê được một lúc, hai hồ trên trán túa mồ hôi lạnh.
Ngân Hồ mài mài móng vuốt, hỏi: “Có cần đánh thức hắn dậy không?” Bộ dạng một lòng mong muốn Bảo Hồ nhanh chóng bị mang ra đánh một trận.
“Không cần”, hồ ly tỷ tỷ khoát tay, “Ta làm sao đợi được đến lúc Bảo Hồ nói ra toàn bộ cảm tình của nó, đúng không?”
Đúng lúc này, không trung đột nhiên xuất hiện một tia chớp, giống như muốn đem chân trời chém làm hai nửa, kèm theo tia chớp là tiếng sét đánh kinh thiên động địa. Hai hồ ly sợ tới mức kêu loạn cả lên.
“Không cần phải sợ, đây là do thiên đình gọi ta về. Ta phải đi, các ngươi nhớ chú ý bảo trọng hơn nữa.” Nói xong hồ ly tỷ tỷ đạp tường vân rời đi. Chỉ để lại hai tiểu hồ ly ôm đầu nức nở.
“Lão Đại, Ngân Hồ, các ngươi khóc cái gì a?” Bảo Hồ vừa mới tỉnh ngủ, bộ dáng bên ngoài nhất thời không tốt. Dụi dụi mắt, hỏi: “Vừa rồi có một tiếng thật lớn a, có phải cơm đã làm xong rồi đúng không?”
“Các ngươi tại sao không trả lời ta?”
Hai con hồ ly bên cạnh đã sớm bị hắn làm cho tức chết.
Nửa năm trôi qua, từ giữa hè đã vào tới cuối thu, trên núi Thúy Vi hoa nở rồi lại tạ (tàn), chỉ còn lại lá phong đỏ rực, ba con tiểu hồ ly vẫn như cũ hết ăn rồi lại nằm, ba ngày bắt cá hai ngày nằm võng phơi nắng tu luyện sinh hoạt.
Từ khi hồ ly tỷ tỷ công chính liêm minh, nghiêm khắc yêu cầu đi rồi, chúng nó càng lúc càng lười tu tập.
“Thật là nhàm chán a!” Nằm phơi nắng trên một tảng đá, Kim Hồ lười biếng nói.
“Một trăm mười một lần.” Một bên Ngân Hồ đem một viên thạch tử (chắc là viên sỏi hoặc viên đá nhỏ) đắp lên trên đống thạch tử cao ngất.
“Phiền quá a!” Kim Hồ lại phát ra một tiếng cảm khái.
“Lần thứ một trăm.” Ngân Hồ lại chồng một viên thạch nhỏ lên trên đống thạch tử khác.
“Ngân Hồ, ngươi đang làm cái gì vậy?” Bảo Hồ hỏi, lòng đầy hiếu kỳ.
“Xếp thạch tử.” Ngân Hồ trả lời lấy lệ.
“Ta biết ngươi ở đây đắp thạch tử. Nhưng ngươi vì cái gì phải đếm lần số bao nhiêu?”
“Đưa đây.” Ngân Hồ đột nhiên nói một câu, còn vươn một chi ra.
“Không cần.” Bảo Hồ dứt khoát quay đầu đi chỗ khác. Ngân Hồ kiếm chác còn được nhiều hơn hắn, cũng không nghĩ cho hắn chỉ có một đồng tiền, chính là hắn phải nhịn rất lâu, ăn ít đi một cái bánh nướng để mà tiết kiệm.
“Vậy quên đi.” Ngân Hồ nhún nhún vai tỏ vẻ không quan trọng, tiếp tục khiến Bảo Hồ thắc mắc.
Cục cưng hiếu kỳ cuối cùng cũng không phụ lòng kỳ vọng của Ngân Hồ, hắn rất không cam lòng, từ tận cùng bên trong y phục, mất nửa ngày khí lực, mới lấy ra một đồng tiền, cố gắng lắm mới đặt được vào trong lòng bàn chân của Ngân Hồ. “Được, cho ngươi. Hiện tại đã có thể nói cho ta biết chưa?”
Ngân Hồ nắm chặt đồng tiền, ung dung đặt dưới ánh nắng một cách thận trọng, vuốt ve quyến luyến không rời, cuối cùng còn hôn đồng tiền, sau đó mới thật cẩn thận bỏ vào trong túi.
“Có thể nói được chưa?”
“Được, ta đây trên đời này là thông minh nhất, tài giỏi nhất, phong lưu phóng khoáng,… Ai da, kẻ nào dùng thạch tử ném ta!” Ngân Hồ sờ sờ cái ót bị chọi, kêu lên.
“Nói vào trọng điểm.” Kim Hồ lạnh lùng nói, trong tay còn nắm một thạch tử.
Ngân Hồ biết thủ phạm là Lão Đại nhà mình, dáng vẻ cao ngạo tìm người báo thù nhất thời tắt ngấm. Nói giỡn chớ, cho dù hắn có mượn mười cái hồ đảm (túi mật của hồ ly, ý nói sự can đảm của mười con hồ ly gọp lại), cũng không dám cùng Lão Đại nhà mình liều mạng.
“Nói mau!” Kim Hồ rất không kiên nhẫn, hắn chính là không thể nhẫn nại hơn.
Ngân Hồ ngay lập tức kính cẩn lễ phép nói: “Tốt, nhị vị gia gia, cho phép tiểu nhân một phen giải thích.”
Hắn trỏ móng vuốt vào đống thạch lớn, nói: “Đây gọi là số lần Lão Đại ‘hảo nhàm chán’.”
Sau đó hắn lại chỉ về hướng đống nhỏ hơn, “Đây là số lần Lão Đại ‘hảo phiền a’.”
Kim Hồ nghe xong á khẩu không nói được gì, “Ta xem ngươi lại càng nhàm chán hơn.”
“Một trăm mười hai lần.”
Ngân Hồ tiếp tục thêm vào đống thạch của hắn.
“Không biết hồ ly tỷ tỷ ở trên thiên đình như thế nào a?” Bảo Hồ hỏi.
“Đương nhiên là tốt rồi.” Kim Hồ thần bí đáp, “Ta nghe nói, thiên đình có rất nhiều vàng bạc châu báu.”
Vàng bạc châu báu!? Ngân Hồ hai mắt sáng rỡ.
“Hơn nữa a, thiên đình còn có rất nhiều đồ ăn ngon. Đơn cử quả bàn đào, nghe nói nước nhiều thịt mềm, không phải quả đào bình thường trên kia.”
Quả bàn đào, ăn rất ngon!? Nước miếng Bảo Hồ không thể khống chế chảy tràn xuống dưới.
Ba con hồ ly nhất tề dùng ánh mắt đầy sự hâm mộ nhìn chăm chú vào không trung, lẩm bẩm nói: “Hảo hạnh phúc a! Hảo hảo a!”
“Quyết định! Dù sao chúng ta cũng nhàm chán như vậy, chi bằng tu luyện tu luyện, thành tiên lên thiên đình hưởng phúc.” Kim Hồ đầu têu phát thệ tuyên bố hùng tâm tráng chí.
“Thế nhưng tu hành mệt chết đi a!” Bảo Hồ sợ nhất chính là cực khổ. Muốn hắn hi sinh thời gian ăn cơm cũng như đi ngủ để tu hành, quả thực hắn khó có thể nghe theo.
“Đúng vậy. Tu hành thực vất vả a.” Ba con tiểu hồ một lần nữa ba miệng một lời.
Bọn họ lại vì chính mộng tu tiên của mình tan biến mà trở nên tiếc rẻ.
“Ta có hảo hảo chủ ý, không cần phải vất vả tiến bộ mà lại rất nhanh thành tiên.” Ngân Hồ la to.
“Là cái gì? Nói mau!”
“Lão Đại, Bảo Hồ. Các ngươi có từng nghe Thư tiên sinh kể truyện Bạch Xà?”
“Đương nhiên là có.” Vốn là ban đầu hồ ly tỷ tỷ thường xuyên dẫn bọn hắn ba hồ xuống núi vào quán trà nghe Bình thư (một hình thức văn nghệ dân gian Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài thường dùng quạt và khăn làm đạo cụ).
“Các ngươi nhớ lại xem, Bạch nương nương không phải không cần tu luyện, chẳng qua là cùng Hứa Tiên nói một trận oanh oanh liệt liệt luyến ái hóa tiên hay sao?”
“Đúng vậy!” Kim Hồ bừng tỉnh ngộ, ngón cái dựng đứng lên, “Ngân Hồ, phương pháp này của ngươi thực tuyệt diệu a, chúng ta chỉ cần lấy chồng nói chuyện yêu đương là được. Còn thoải mái hơn tu luyện nhiều.”
Bảo Hồ không sao hiểu được, không rõ bọn họ vì cái gì mà vui vẻ như vậy, hỏi: “Các ngươi nói cái gì? Ta nghe không hiểu.”
Thế nhưng không có người trả lời hắn, trong khi đó hai hồ đang lập tiên đại kế hoạch, mang ra bàn bạc kỹ càng hơn.
“Chúng ta phải tìm nam hay nữ?”
“Lão Đại, loài người không phân biệt rõ ràng nam nữ. Bọn họ gọi nam cũng chính là nữ.”
“Tùy tiện quá.” Đối với chi tiết nhỏ này, Kim Hồ từ trước đến nay không quá để ý.
“Ta nghĩ nên tìm nam giới đi! Ngươi xem, Bạch nương nương, thất tiên nữ, Chức Nữ, các nàng hạ phàm đều là gả cho người ta làm thê tử, tìm một tướng công để nói chuyện.”
“Đúng, nói rất có lý. Chúng ta đây cũng đi tìm ba nam nhân, nói chuyện luyến ái.”
Ba con tiểu hồ tịnh không nghĩ đến việc, Bạch nương nương các nàng đều là nữ cả, mà bọn họ quả thật cả ba đều là hồ ly đực chính cống. Ai, đây gọi là đọc tử thư mà có hại a.
“Hảo, chúng ta thu thập hành lý nhanh một chút, đi tìm loài người thôi!”
“Các ngươi đến tột cùng nói cái gì? Ta nghe đều không hiểu. Vì cái gì muốn đi tìm loài người a.” Bảo Hồ ở một bên lo lắng không ngừng.
Kim Hồ không nói gì, chỉ có thể trách hắn bình thường đối với Bảo Hồ bảo hộ quá đáng, làm cho hắn trở nên ngốc như vậy. Nhưng hắn trong giờ phút này cũng không có nhiều công phu để mà giải thích, đành phải trả lời cho có lệ: “Tóm lại, ngươi phải nhớ kỹ, chúng ta đến thế gian là để tìm tướng công.”
Bảo Hồ mở to hai mắt, ngây thơ hỏi han: “Cái gì là tướng công a?”
Kim Hồ thấy Bảo Hồ thực sự quá thuần khiết, đột nhiên có cảm giác bản thân đang đem tiểu bạch thỏ đẩy vào hố lửa, vội vàng lắc đầu, giải thích: “Cái gọi là tướng công, chính là nam nhân tốt biết lấy lòng ngươi, cho ngươi ăn.”
“Thực sự là như vậy sao?” Bảo Hồ vẻ mặt vui sướng ngạc nhiên, nên mới nói Bảo Hồ hắn nổi tiếng là quỷ tham ăn.
“Đúng,” Kim Hồ kiên trì đáp. Kỳ thực bản thân hắn cũng không hiểu cho lắm, nhưng tướng công hẳn là ý tứ này rồi.
“Hảo, ta đây nhất định phải tìm cho được một tướng công.”
“Lão Đại, Bảo Hồ, thu thập đồ đạc nhanh lên, các ngươi còn đang chờ cái gì vậy?” Ngân Hồ quát to, chạy về hồ ly động.
Hai hồ ly không tán phét nữa, vội vàng quay về động thu thập hành lý.
Sau nửa canh giờ, cả ba đứa đều quẩy trên lưng một bọc, lưu luyến không rời tại đỉnh núi cáo biệt.
“Lão Đại, Bảo Hồ, đây là ta nhiều năm bớt ăn kiệm dùng dự trữ được một ít bạc, giờ đem chia làm ba phần, chúng ta mỗi người một phần.”
“Uhm…” Bảo Hồ cực kỳ cảm động, “Ngân Hồ, ngươi thực sự là đại hảo hồ, chỉ trách ta bình thường nói ngươi là lão quỷ tham tiền.”
Ngân Hồ trên mặt tỏ vẻ u ám “Lão Đại, chúng ta có cần phải quy ước thời gian gặp lại không?”
“Đúng, tha hồ tại đây trao đổi kinh nghiệm.”
“Chúng ta cùng ước định nửa năm sau trở về đây gặp mặt.”
“Hảo, vì vàng bạc châu báu, vì quả bàn đào mỹ vị. Chúng ta nhất định phải thành tiên!” Kim Hồ giơ cao cánh tay, động viên lần sau cùng.
“Nhất định phải thành tiên!” Ngân Hồ cùng Bảo Hồ cũng cao giọng hưởng ứng.