Chương 1

- Anh Minh! Chờ em với! _ cô gái chạy vội vã đuổi theo dáng 1 chàng trai vào tận trong ngõ. Vì đi giày cao gót nên cô chạy khá chậm, nhưng vẫn không để mất dấu người tên Minh đó.

Vũ Hoàng Minh quay lại, vò đầu bứt tóc, quát lên:

- Lý Nhã Nhã, tôi đã nói rồi, tôi là con gái! Là con gái đó, cô hiểu không?

Nhã Nhã mắt ngân ngấn:

- Anh làm em sợ. Em biết anh không thích em nên mới nói thế. Nhưng em nhất định sẽ làm cho anh thích em mà!

- AAAAAAAA!!! Tôi điên mất! Đã bảo tôi là con gái mà! Cô đừng có anh anh em em nữa được không, sởn hết cả da gà rồi!

Hít 1 hơi thật dài, Minh lấy lại bình tĩnh, đôi mắt long lanh nài nỉ làm tim Nhã Nhã đập thình thịch:

- Nhã Nhã, em xem này_ vừa nói Minh vừa kéo tay Nhã Nhã áp vào ngực mình_ tôi là con gái đúng không?

Nhã Nhã bị quyến rũ, gật đầu trong vô thức rồi lại lắc mạnh:

- KHÔNG, không đúng, ngực anh phẳng lì hà._ Vừa nói cô vừa sờ soạng vùng ngực Hoàng Minh làm nó đứng hóa đá.

Gỡ vội tay Nhã ra, Minh tuyệt vọng thốt lên 1 câu cuối cùng rồi bỏ chạy thật nhanh:

- Tôi đã nói rồi, TÔI LÀ CON GÁI!!!

Nhã Nhã bị bất ngờ, không kịp đuổi theo, đứng giậm chân tức tối:

- Anh là con trai! Người đàn ông đẹp nhất em từng gặp. Anh cứ đợi xem, anh nhất định sẽ là của em.

cô cười gian xảo làm lũ chuột gián ở trong hẻm chạy loạn xạ, tông cả vào nhau mà ngất. Không ngờ Lý Nhã Nhã cũng có tuyệt chiêu "sát chuột" thế này...

Minh chợt thấy lạnh sau gáy. Chạy mãi mới thoát được con nhỏ cố chấp bám dai như đỉa Nhã Nhã. Đứng lại trước tấm kính lớn của trung tâm thương mại, nó nhìn lại hình dáng mình lúc này: tóc ngắn, áo phông cỡ lớn, quần bò bạc. nhìn sơ sơ cũng giống con trai lắm, nhưng nó là CON GÁI cơ mà!!!

Minh thở dài nghĩ đến quãng thời gian đi học từ mẫu giáo cho đến cấp 3, từ thầy cô cho đến bạn bè đều nghĩ nó là con trai. Ba mẹ lúc đầu còn an ủi đứa con gái cưng 1 chút, về sau thì hùa với ông anh trai của Minh mà nói: "Thôi con làm con trai hợp hơn đấy"

"Thế giới này có ai chấp nhận tôi là con gái không trời ơi!!" (thực ra là có, nhưng quá ít)

Đang khóc ròng, Minh chợt thấy có 2 cô gái tiến lại, hình như là nhân viên quầy hàng Minh đang đứng. Một cô bẽn lẽn nói:

- Thưa quý khách, mời quý khách vào ạ!

Kể cũng ngại, tự dưng đứng trước cửa hàng người ta mà ngắm dung nhan rồi mếu máo, nó bèn đi vào cho có lệ.

Giật mình lùi 1 bước, Minh đề phòng nhìn xung quanh cửa hàng. Ở đây không có lấy 1 mống đàn ông, tất cả là con gái! và họ đang nhìn nó với ánh mắt hình trái tim!!

Giật mình lùi bước nữa, nó nhận ra đây là cửa hàng đồ lót phụ nữ và đang tưởng tượng ra tình huống của mình lúc này, trong dáng vóc 1 thằng con trai, đứng giữa cửa hàng đồ lót phụ nữ, bị trăm ánh mắt nghi hoặc, cho là biến thái, rồi bảo vệ sẽ lôi cổ tống ra ngoài đường....... ÔI KHÔNG!!!

Nhưng khoan đã, là 2 cô nhân viên kia mời nó vào đấy chứ, có khi nào họ biết nó là con gái không?

Tràn đầy hy vọng, Minh mở to đôi mắt cún con, tự dưng mọc đâu ra 2 cái tai với cái đuôi vẫy vẫy làm các bà các chị cứ gọi là iu hết biết.

Cô bán hàng chợt hỏi, ánh mắt "rê" từ đầu đến chân nó vẻ nghi hoặc (chả biết rê hay dê):

- Anh mua gì ạ?

Cô nhân viên vừa nãy gọi Minh vào nói đỡ:

- Chắc "anh" ấy mua đồ cho bạn gái đấy chị.

Mọi người tủm tỉm cười. Minh lặng người, thất vọng toàn tập, bèn ngượng ngập gật đầu rồi theo chỉ dẫn của các cô, mua đại 1 cặp áo ngực với quần chip về, bụng nghĩ không biết đến khi nào mình mới đường hoàng đến những nơi như thế này với thân phận con gái?!

Gạt bỏ mớ suy nghĩ vớ vẩn, cậu nhanh chóng gọi taxi về. Hồi nãy vội trốn nhỏ Nhã Nhã nên có mang điện thoại đâu, còn đang vứt ở quán bar của thằng Tùng kia kìa. Vừa chui lên xe, chú tài xế đã nhanh miệng hỏi:

- "Anh" đi đâu đây ạ?

Minh đau khổ nhả từng tiếng:

- Cho cháu đến axb...

Về đến nhà, nó chạy vội lên chui tọt vào phòng rồi nằm phịch xuống giường. Lôi cái mớ màu mè mua ở quầy hàng khi nãy ra quăng xuống góc nhà, nó than thở:

- Mình cũng muốn làm con trai cho rồi!

Nhưng ngay cả nó cũng không chấp nhận mình thì cònâi chấp nhận nữa, haizzz. Giá mà người đó có ở đây, nó đã không phải buồn đến mức này.....

Nó cũng từng muốn như bao cô gái khác6: mặc váy, để tóc dài, đi giày búp bê cho ra dáng 1 cô thiếu nữ 17. Nhưng với chiều cao 1m72 và cơ thể như cái ti vi LCD màn hình phẳng thế này.......... ai cũng sẽ nói nó biến thái cho coi, huhu...

Đang nằm suy nghĩ, nó chợt thấy người lạnh run, nhìn bàn tay với bộ móng sơn đỏ chót đang từ từ vuốt nhẹ lên người mình.......

Đang nằm suy nghĩ, nó chợt thấy người lạnh run, nhìn bàn tay với bộ móng sơn đỏ chót đang từ từ vuốt nhẹ lên người mình... Quay phắt sang, nó quát:

- Vũ Hoàng Anh!!!

Cô gái với mái tóc vàng xoăn nhẹ, đôi mắt to tròn và cặp môi đỏ ngồi dậy, phụng phịu:

- Sao em quát "chị" như thế....

Minh thấy mình sởn hết cả gai ốc, xoa xoa vội 2 cánh tay:

- Anh làm ơn thôi ngay cái trò đó đi, người ta đang muốn làm con gái không được mà anh cứ "phơi" cái bộ mặt như- con- gái ấy ra. Bộ anh muốn e tức chết hả???

Hoàng Anh đưa tay lên che miệng, cười khúc khích:

- Thì ra có người đang ganh tỵ vì "muốn- làm- con- gái- mà -không- được"

Minh quay mặt đi, không nói gì. Hoàng Anh bèn lay lay "cô em trai":

- Thôi anh đùa mà, quay lại đây coi, đừng làm bộ mặt đó trông khó coi lắm. Đã không giống con gái rồi....

Minh quay mặt lại, má vẫn đang phồng lên giận dỗi. Hoàng Anh tiếp:

-... lại còn thích làm cho không giống con trai luôn. Em muốn làm bê đê à?

Hoàng Anh, lần này là anh gây trước đấy nhé, đừng trách đứa em này.........

- CÓ MÀ ANH THÍCH ẤY! Cứ giả bộ lèm con gái để đi cua trai nhà lành, anh định làm gì hả???

Vừa nói nó vừa giơ gối đập Hoàng Anh túi bụi, làm anh chạy loạn lên, suýt rơi cả bộ tóc giả. Anh giữ vội bộ tóc giả, cũng cáu lên:

- Ai bảo khuôn mặt anh sinh ra đã thế rồi, mày tưởng anh thích thế lắm àk?? Tại tụi nó cứ đi theo đấy chứ. Mà đã giống rồi thì cho giống luôn, không lẽ để trai không ra trai, gái không ra gái???

Hai anh em ngồi phịch xuống, thở dài:

- Bố mẹ sinh nhầm rồi, lẽ ra mày với anh phải đổi cho nhau mới đúng!

- Cả tên nữa, tên anh nghe giống con gái hơn tên em đấy.

- Cả chiều cao nữa, mày lại cao hơn rồi đúng không? Anh mới được 1m65 thôi!

- Ừm, sao lại ngược đời thế này không biết!

Minh cúi mặt xuống, 2 tay cứ cấu vào nhau, nước mắt đã bắt đầu rưng rưng trên bờ mi. Hoàng Anh thở hắt ra 1 cái rồi kéo em dựa vào vai mình, vỗ vỗ:

- Thôi đừng buồn, ít nhất thì anh cũng là 1 cô gái xinh, còn em là 1 thằng đẹp trai!, Minh nhéo 1 cái vào tay Hoàng Anh, anh á 1 cái rồi nói tiếp:

-... và dù thế nào, anh cũng sẽ bảo vệ em!

Hoàng Anh hôn nhẹ lên trán rồi cúi xuống hôn Minh thật sâu. Minh không chống cự nhiều như những lần trước, nó khẽ nhắm mắt cho nước mắt rơi khỏi hai hàng mi và thầm cảm ơn trời đã còn thương mà cho nó một người anh. Nhưng cái kiểu anh gì mà cứ thấy em gái sơ hở là lại sờ mó thế này chứ hả??

Minh tức giận trừng mắt, gạt phắt cái tay đang đặt không đúng chỗ của Hoàng Anh rồi đẩy anh ra:

- Đừng có lợi dụng người khác! Anh mau biến về phòng ngay trước khi.... Nó giơ nắm đấm lên đe dọa. Hoàng Anh sợ hãi bò dậy:

- Anh về, anh về!

Chạy ra khỏi cửa, anh còn không quên ngó lại, buông 1 câu để chạy biến:

- Càng ngày em càng hôn giỏi đấy!

Minh ném bộp cái gối vào cửa, thầm chử i rủa ông anh rồi hầm hầm đi tắm. Chiều nay nó còn phải đi làm thêm chỗ thằng Tùng.

Hoàng Anh sau khi ra khỏi phòng Minh, nhảy chân sáo về phòng mình thì tự dưng 2 chân đá vào nhau mà ngã. Công nhận Hoàng Minh của chúng ta có tài trù ẻo, tác giả ngửi thấy mùi nguy hiểm nên cao chạy xa bay đây....