Chương 1: Xuyên qua gặp lão cung chủ
“Oanh”
Một tiếng nổ lớn trên bầu
trời Thái Bình Dương.
‘Hôm nay một vụ nổ lớn đã
xảy ra tại biển Thái Bình Dương, chuyến bay từ Đài Loan đến Mỹ chở đoàn tiến sĩ
nghiên cứu khoa học, đã xảy ra sự cố ngay khi bay qua biển Thái Bình Dương, tất
cả hành khách cùng phi hành đoàn gồm 85 người không một ai sống sót’. Đây là
bản tin cuối ngày của đài chúng tôi.
Lúc này, tại một khu rừng
trong sơn cốc.
Trên mặt đất, một tiểu cô
nương đang nằm mê man, trên người không hề có bất kỳ vết thương nào, nhưng
không hiểu sao nàng ta vẫn cứ không tỉnh lại.
Bên cạnh, một lão nhân
vẫn đứng đó nhìn chăm chú vào tiểu cô nương, không có bất cứ biểu hiện gì, sau
một lúc suy nghĩ, lão nhân bế lấy tiểu cô nương, bay vút khỏi rừng cây, tiến về
sơn động.
“ Ưm” Nhan Uyển Vân cảm
thấy đầu mình vô cùng đau, nàng chỉ nhớ mình đang ngồi trên máy bay đến Mỹ, sau
đó máy bay đột nhiên xuất hiện một tia lửa, rồi nổ tung, lúc đó nàng cứ nghĩ là
nàng đã chết, nhưng khi nàng mở mắt lần nữa, thì đã phát hiện mình nằm trong
sơn động này.
Cả sơn động này vô cùng
rộng, được bài trí giống như một căn phòng, khắp nơi đều là sách, còn nàng thì
đang nằm trên một chiếc giường màu xanh trong suốt, nhìn có vẻ giống như ngọc
bích, nhưng lại toát ra khí lạnh, làm cho nàng liên tưởng đến Thiên Niên Hàn
Băng, một loại đá cổ trong truyền thuyết, vốn tích tụ từ hàn băng ngàn năm, mà
nàng đã được đọc trong mấy cuốn tiểu thuyết cùng xem mấy bộ phim kiếm hiệp, hơn
nữa cách bài trí trong phòng này, lại giống như một
căn phòng trong phim cổ trang, lại làm nàng nghĩ đến, ‘không lẽ mình không
chết, mà lại xuyên không sao ???’.
Nghĩ vậy, nên nàng lấy
hết sức xuống giường, sau đó đi xem xét chung quanh, bên trên tường có một tấm
gương bằng đồng, khiến cho nàng chú ý, vì từ khi tỉnh lại, nàng không biết liệu
sau tai nạn đó, có ảnh hưởng gì đến mình không ??? Nên nàng tiến lại xem, nhưng
khi nhìn thấy dung mạo của mình trong gương, nàng lại không khỏi sửng sờ.
‘Đây không phải là dung
mạo của ta lúc mười hai tuổi sao a???’ Nhan Uyển Vân thì thào lẩm bẩm.
Đang lúc này, một giọng
nói đột nhiên xuết hiện trong phòng, làm cho nàng giật nãy mình.
“Tiểu a đầu, rốt cuộc
ngươi cũng chịu tỉnh a ???”
Nhan Uyển Vân nhìn lại,
thì thấy bên trong phòng từ lúc nào đã xuất hiện thêm một lão nhân râu tóc bạc
phơ, dáng người cao gầy, đang mỉm cười nhìn mình.
“ông là ai ???” Nhan Uyển
Vân lên tiếng thắc mắc.
“là người cứu ngươi, nếu
không có ta, giờ này có lẽ ngươi đã bị dã thú ăn thịt rồi” lão nhân mỉm cười
trả lời.
“đa tạ, thế ông có thể
cho ta biết đây là đâu ??? Và bây giờ là triều đại nào được không ???”
“đây là Tuyệt Thiên cốc,
bây giờ là Nguyên Niên hoàng triều năm thứ mười” lão nhân từ tốn đáp lời.
“Oanh” Nhan Uyển Vân đột
nhiên cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.
‘Nàng thật sự không chết,
hơn nữa…hơn nữa…còn xuyên không a’.
“Tiểu a đầu, ngươi tên gì
???” lão nhân nhẹ giọng hỏi.
“Nhan Uyển Vân” nàng thì
thào đáp lại.
“Tiểu a đầu, nếu muốn đa
tạ ta, không thể chỉ nói bằng lời a” lão nhân cũng không thèm quan tâm đến vẻ
mặt ngơ ngác của Nhan Uyển Vân, mà lại cười một cách bí hiểm nhìn nàng.
“ý của ông là sao ???”
Nhan Uyển Vân lấy lại tinh thần hỏi.
“tên của ta là Đoạn Vô
Ngân, ta là cung chủ của Huyền cung trên giang hồ, mấy tháng trước, ta vốn đến
đây bế quan tu luyện, nhưng chẳng may tẩu hỏa nhập ma, bây giờ ta nghĩ, cùng
lắm ta chỉ có thể sống năm năm nữa thôi, nên ta muốn tìm một truyền nhân, nhưng
giữa nơi thâm sơn cùng cốc thế này, đó lại là đều không thể, đang lúc ta đau
đầu vì chuyện này, thì ta phát hiện ra ngươi, nên ta tin chắc đây là ý trời đã
mang ngươi đến đây, là ông trời muốn ta nhận ngươi làm đồ đệ, a đầu, nếu muốn
đa tạ ta, thì hãy làm đệ tử của ta, sau khi ta qua đời, ngươi hãy thay ta thống
lĩnh Huyền cung, có được không ???” Đoạn Vô Ngân nhìn nàng chân thành nói.
Nhan Uyển Vân lại một lần
nữa chấn động, không ngờ lại có thứ tốt như thế rơi ngay trên người mình, nàng
đọc tiểu thuyết nhiều nên rất rõ, ở những nơi thế này, nếu không có thực lực,
thì nàng chắc chắn sẽ gặp nhiều phiền phức, đã ông trời ban cho nàng cơ hội tốt
như thế, nàng làm sao có thể chối từ a.
“được, ta đồng ý” Nhan
Uyển Vân mỉm cười gật đầu.
Đoạn Vô Ngân thấy thế,
không khỏi vui mừng, rốt cuộc tuyệt học của ông cũng có người kế thừa, ông có
thể hoàn thành tâm nguyên của mình rồi, dù nhìn thấy a đầu này tư chất không
tồi, nhưng nếu muốn luyện thành thần công thì lại là chuyện không dễ gì, cho
nên ông chỉ hy vọng có thể để a đầu này tiếp thu được một phần ba tuyệt học của
ông là ông đã mãn nguyện rồi. Nhưng Đoạn Vô Ngân đã hoàn toàn sai lầm vì suy
nghĩ này của mình.
Đông qua, xuân về, thấm
thoát, đã bốn năm trôi qua, Nhan Uyển Vân bây giờ đã mười sáu tuổi, trở thành
một thiếu nữ xinh đẹp, dung mạo thanh tú, dù không có nhan sắc khuynh quốc
khuynh thành, nhưng trên người nàng lại toát ra một vẻ dịu dàng, nhu mì, làm
cho người khác muốn bảo hộ.
Và không biết có phải do
tác dụng của Thiên Niên Hàn Băng, hay vì thường xuyên phục dùng các lại trái
cây, thảo dược quý hiếm trong cốc hay không ??? Mà Nhan Uyển Vân bây giờ có tốc
độ luyện công kinh người, trong bốn năm đã học xong toàn bộ võ công của Đoạn Vô
Ngân, hơn nữa còn luyện thêm tất cả bí tịch võ lâm mà Đoạn Vô Ngân cả đời sưu
tầm được.
Đoạn Vô Ngân là ai chứ
??? Là nhất đại tôn sư của võ lâm, là thiên hạ đệ nhất cao thủ, võ công đã đạt
đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, vậy mà bây giờ, hoàn toàn không phải là đối
thủ của Nhan Uyển Vân, dù điều này làm cho Đoạn Vô Ngân có chút mất mặt, vì
mình lại thua đệ tử của mình, nhưng ông lại cảm thấy vô cùng vui mừng, vì rốt
cuộc mình cũng có được một truyền nhân, có thể đem tuyệt học có ông phát dương
quang đại, nghĩ đến đây thôi, là ông đã cảm thấy một tia cuồng hỷ sôi trào
trong lòng.
“Vân nhi, con lại đây”
Đoạn Vô Ngân ngồi trên Thiên Niên Hàn Băng, vẻ mặt suy yếu nhìn vào Nhan Uyển
Vân.
“sư phụ” Nhan Uyển Vân
đôi mắt có chút hồng, nhìn vào Đoạn Vô Ngân, nàng biết thời hạn của sư phụ đã
đến rồi.
“Vân nhi, đây là Huyền
Thiên lệnh, là lệnh bài của cung chủ Huyền cung, sau khi rời khỏi đây, con hãy
mang nó đến Thánh Linh sơn, nơi đó chính là tổng đàn của Huyền Cung, mang lệnh
bài này giao cho hai vị hộ pháp, sau đó hãy đọc một câu khẩu quyết ‘Thánh Linh
chi địa, Huyền Thiên trường tồn’, lúc đó lệnh bài này sẽ có phản ứng, nó sẽ
chứng minh thân phận của con là truyền nhân của ta, vì chỉ có người tu luyện
Huyền Thiên công, bí pháp chỉ truyền cho cung chủ, mới có thể khiến cho lệnh
bài này có phản ứng, nên con yên tâm, cho dù có rơi vào tay người khác, họ cũng
không thể sử dụng, ta hy vọng con có thể thay ta, mang Huyền cung phát dương
quang đại, để ta có thể yên tâm ngậm cười nơi chín suối” Đoạn Vô Ngân vẻ mặt cố
gắng tươi cười nhìn Nhan Uyển Vân nói.
“sư phụ, người yên tâm,
Vân nhi nhất định sẽ thay người hoàn thành tâm nguyện” Nhan Uyển Vân giọng nói
tràn đầy kiên định.
“tốt, con đưa tay ra”
Đoạn Vô Ngân gật đầu mỉm cười, sau đó nói tiếp.
Nhan Uyển Vân không biết vì
sao sư phụ lại bảo nàng đưa tay ra, nhưng nàng vẫn làm theo. Thì đột nhiên nàng
cảm thấy một luồng nội lực thâm hậu từ trên người Đoạn Vô Ngân từ từ truyền
sang cơ thể mình.
“sư phụ” Nhan Uyển Vân
hoảng hốt gọi.
“đừng cử động, ta biết võ
công hiện giờ của con trên cả ta, nhưng nếu ta chết, thì một thân công lực này
cũng sẽ biến mất theo, như vậy thì rất lãng phí, chi bằng ta truyền nó cho con,
như vậy càng có thể giúp con gia tăng thực lực, để trên đời này, con không còn
đối thủ nữa, đến lúc đó con thể chuyên tâm thay ta quản lý tốt Huyền cung” Đoạn
Vô Ngân mỉm cười nhẹ giọng nói.
Trải qua hơn một canh
giờ, rốt cuộc Đoạn Vô Ngân cũng hoàn thành xong việc truyền nội lực sang người
Nhan Uyển Vân. Sau đó ông cũng từ từ nhắm mắt lại, ra đi một cách thanh bình.
Nhan Uyển Vân nhìn vào
vào người trước mặt đau lòng khóc lớn một trận, sau đó ngậm ngùi mang thi thể
Đoạn Vô Ngân đi hỏa thiêu, để có thể dễ dàng mang về Thánh Linh sơn. Sau khi
hoàn thành sau mọi chuyện, Nhan Uyển Vân làm theo di nguyện của Đoạn Vô Ngân,
mang sơn động này tiêu hủy, để tránh kẻ gian lợi dụng, rồi lặng lẽ rời đi sơn
cốc.