Chương 1: 1: Anh Ngụy


Ngụy Tư Triết đã quẹt chiếc bật lửa trong tay đến lần thứ ba nhưng vẫn chưa châm được điếu thuốc giữa môi lên.
Ngón cái vô thức day day thái dương, ánh mắt Ngụy Tư Triết xuyên qua kính chắn gió.

Viện dưỡng lão lọt thỏm giữa rừng cây, hoa cỏ tốt tươi đua nở, cha anh Ngụy Kiều đang ngồi trên ghế dài phơi nắng, trông hết sức khoan khoái.
Tháng ba đầu xuân, hồ nước trong sân phản chiếu màu trời, mây mù và lá sen quấn quýt lấy nhau, đàn cá giữa hồ tung tăng bơi lội, quả là bức phong cảnh đẹp.

Bên cạnh Ngụy Kiều là một cậu điều dưỡng viên, bị nhành liễu rủ trước cửa viện che khuất tầm nhìn nên Ngụy Tư Triết chỉ có thể nhìn thấy đôi tay thon dài sạch sẽ cầm một quyển sổ ghi chép; phỏng theo sắc mặt biểu cảm của cha mình, người nọ hẳn đang đọc cho ông nghe.
Ngụy Tư Kiều không thể quen thuộc quyển sổ này hơn nữa, là "Bản ghi chép trà xuân" do mẹ anh Ban Nguyệt viết.
Quan sát nửa phút, Ngụy Tư Triết hạ cửa kính xe, cất điếu thuốc bên môi về bao.

Tâm trạng anh có phần không yên, muốn hít thở chút không khí.

Anh mặc trên mình bộ âu phục màu xám tro được đo may tinh tươm đẹp đẽ, áo khoác ngoài cài lại ngay ngắn, phần cổ áo sơ mi gập sát vào đâu ra đấy.

Anh gác tay lên bệ cửa xe, năm ngón tay nhịp khẽ.
Về khuôn mặt trong gương chiếu hậu này, ngũ quan có đường nét rất sâu, cực kỳ có cảm giác lớp lang hình khối.

Mặt mũi Ngụy Tư Triết tuấn tú xuất chúng, thuộc kiểu có thể khiến người ta vừa nhìn thoáng qua đã ghi nhớ.
Bao gồm cả nghề nghiệp của anh, nghe qua khó quên -- Nhà phân tích tài chính.

Ngọn gió phất phơ thoảng qua đưa nhành liễu lay động, gương mặt người nọ lúc thì hoàn toàn hiển hiện, khi lại bị che lấp quá nửa.

Ngụy Tư Triết không hề nhận thức được, ánh mắt anh cứ mải tập trung vào đôi bàn tay đang cầm quyển sổ ấy.
Anh lại muốn châm thuốc, nhưng rồi lại thấy tẻ nhạt vô vị, không biết rõ bản thân rốt cuộc muốn làm cái gì.
Tốt nghiệp thạc sĩ tại viện kinh tế đại học Pennsylvania năm hai mươi ba tuổi, năm hai mươi sáu tuổi về nước, hiện nay Ngụy Tư Triết đã ba mươi tư tuổi, từ lâu đã giỏi giang có tiếng trong giới tài chính thành phố Bắc Thần, độ phổ biến khá cao, tiếng tăm cũng rất tốt.

Lẽ ra, người đàn ông như anh phải sớm nên có chủ, không ít bạn bè lo lắng cho anh, nhưng hết lần này đến lần khác không chịu chấp nhận tình cảm của bất cứ ai.
Mọi người chung quanh rục rịch tìm hiểu nguyên nhân.

Hỏi lần thứ nhất, gu thẩm mỹ cao kén chọn muốn chết; hỏi lần thứ hai, chí ít sự nghiệp cũng phải tương đương với anh; hỏi thêm lần nữa, tính tình tốt hơn hết nên là dịu dàng ngoan ngoãn...!Thực tế đều là vẽ ra mượn cớ cả, chung quy là do bản chất Ngụy Tư Triết là người không thích sống chung đụng, ai mà ôm lòng yêu mến nhớ nhung anh sẽ lập tức tránh né.

Trong giới kháo nhau, người này thanh cao trong sạch lắm.
Thời trẻ tuổi đã lạc loài độc hành, sau ba mươi tâm tính lại càng trầm lặng.

Ngụy Tư Triết càng sống lại càng "độc".

Cả ngày đặt mình trong vòng danh lợi, chứng kiến yêu hận tình thù của người thuộc đủ mọi tầng lớp lộn xộn chẳng phân rõ, tất cả còn củng cố quyết tâm làm "quý tộc độc thân" của anh hơn.
Ngụy Kiều đã lớn tuổi rồi, gần bốn mươi mới có được Ngụy Tư Triết.

Đó giờ trước quyết định gì của con trai ông cũng giơ hai tay tán thành, không từ chối mà chỉ gật đầu, yêu chiều vô cùng -- Trừ chuyện tìm bạn đời này.

Sở Gia Hòa đọc được phân nửa nội dung chương hai thì dừng lại, dời mắt nhìn về phía Ngụy Kiều cười hỏi: "Sao bác lại thở dài?"
"Hầy, chẳng phải tại chuyện thằng con trai bác đây sao."
Dù đã bước sang tuổi bảy mươi, song trạng thái tinh thần của Ngụy Kiều không tệ chút nào.

Ông mặc chiếc áo tay dài vải lanh rộng thùng thình, nhíu mày nói chuyện phiếm với Sở Gia Hòa: "Từ lúc ra nước ngoài học cao học xong về là cứ suốt ngày đâm đầu vào công việc.

Tuổi còn trẻ lo gầy dựng sự nghiệp bác ủng hộ hết mình, nhưng bây giờ đã ba mươi tư rồi, mấy hôm trước còn ẩn ý nói muốn làm quý tộc độc thân với bác, ý là muốn định một thân một mình suốt cái quãng đời còn lại à? Thật sự là không cho ông già này yên thân được mà!"
Sở Gia Hòa gập sổ ghi chép lại, ấn nắm tay phải lên môi, cong cong đôi mắt nở nụ cười.
Từ ngày đến ở viện dưỡng lão Tuệ An, thường thường Ngụy Kiều coi Sở Gia Hòa như người bầu bạn trút hết tâm sự, mà người trong lòng dạ ông chỉ có mỗi Ngụy Tư Triết, chuyện liên tục nhắc tới ngoài miệng cũng chỉ có mình Ngụy Tư Triết.
"Hồi trước cuối tuần còn chịu ra ngoài tụ tập bạn bè, bây giờ thì cứ ở rịt trong nhà.

Tất nhiên là như sinh viên học trực tuyến các thứ thì không nói làm gì." Ngụy Kiều "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép" lắc đầu, "Suốt ngày thích uống trà sưởi nắng, mấy bộ phim cũ rích cứ xem từ bộ này sang bộ khác, nghe sách nói, chơi đánh bài, mấy ngày rồi thì phát mê mệt cái trò ghép hình...!Tiểu Sở này, con nói xem là bác bảy mươi hay nó bảy mươi không biết!"
Sở Gia Hòa lấy quyển sổ che miệng mình, suýt nữa bật cười thành tiếng: "Bác mong anh ấy sớm lập gia đình, kết hôn rồi sinh con ạ?"
Ngụy Kiều phẩy tay: "Có kết hôn không sinh con không cũng là chuyện của nó, bác không đòi hỏi, nhưng gì thì gì cũng phải tìm một người mà sống cùng nhau đi chứ, mai mốt nhỡ cảm sốt ốm đau ra đấy lấy ai mà chăm sóc?"
Gió thổi, Sở Gia Hòa đắp tấm chăn mỏng lên chân Ngụy Kiều: "Có phải bình thường bác hay lải nhải anh ấy lắm có phải không?"
"Hử." Ngụy Kiều khí thế "hừ" một tiếng, "Chẳng phải đã tống bác vào viện dưỡng lão rồi đây à."
Sở Gia Hòa buồn cười đến độ hai vai run lên.


Y biết, thật ra ông Ngụy chỉ đang nói đùa mà thôi.
Cơn gió đầu mùa xuân mang theo cái se lạnh cuối đông, dù có ngồi lâu dưới nắng nhiệt độ ngoài da cũng đã bắt đầu xuống thấp.

Sở Gia Hòa chạm mu bàn tay mình nên cổ tay Ngụy Kiều: "Bác, trời lạnh rồi, chúng ta nên về thôi."
Ngụy Kiều từ chối: "Bác không lạnh, chờ thêm lát nữa, còn chưa thấy Quýt Bự trèo lên cây đâu."
Quýt Bự là con mèo lông cam thả rông ngoài sân viện, mấy ông bà khi rỗi rãi rất thích cho nó ăn đồ vặt, bởi vậy nên trông người ngợm rất phì nhiêu.

Dạo trước phốc một cái là phóng vèo được lên cây như đốt pháo vậy, đi lại nhanh nhẹn vô cùng; bây giờ thì không được nữa rồi, béo ú lắm, phải thêm một màn chạy lấy đà.
Sở Gia Hòa chỉ đành chiều theo ý Ngụy Kiều: "Vậy để con vào phòng cất sổ trước rồi châm cho bác tách trà nóng ạ, uống cho ấm người."
Chờ khi người bên cạnh Ngụy Kiều đi mất, Ngụy Tư Triết mở cửa ghế lái, xuống khỏi chiếc Porsche.

Anh chỉnh trang lại vạt áo, nhanh chân đi về phía viện dưỡng lão.
Từ rất xa, lúc bóng dáng thân thuộc nọ xuất hiện trong tầm mắt, Ngụy Kiều nheo mắt một cái, xác nhận rõ người đến đây đúng là Ngụy Tư Triết xong không khỏi bồn chồn: Không phải mới đến hồi đầu tuần à? Sao giờ này lại chạy tới đây nữa rồi?
"Cuối tuần mà." Ngụy Kiều vừa mừng vừa lo, "Con vào đây nhìn đám người già này làm gì, ra ngoài đi chơi đi, quen thêm mấy người bạn mới, lần sau hay nhất là hai người đến thăm ba."
Ngụy Tư Triết dừng trước mặt ông, khom người nắm lấy bàn tay đặt hờ trên đùi cha mình: "Bạn bè của con có quan trọng bằng ba không."
Thấy con trai, hẳn nhiên Ngụy Kiều rất mừng rỡ.

Song ông cũng hiểu rất rõ Ngụy Tư Triết, đứa con trai này của ông từ nhỏ đã không bám người, thường ghé lại viện dưỡng lão còn nói là nhớ mình nữa chứ, có quỷ mới tin đấy.

Suy xét trong chốc lát, ông đột nhiên lo âu hỏi: "Công việc không xảy ra sự cố gì chứ?"
Ngụy Tư Triết sửng sốt: "Dạ không."
Ngụy Kiều nghi hoặc: "Gần đây tỏ ra ngoan ngoãn thế, thật là muốn cầu cạnh ba à?"
"Ba." Ngụy Tư Triết đút hai tay vào túi, vóc mười một mét chín mặc com-lê đi giày da, phong độ thế này mà đi đứng giữa các ông bà già thì đúng là có hơi "phí" thật.


Anh bất đắc dĩ đáp: "Giá trị con người con cao hơn ba mà, cần gì cầu cạnh ba chứ?"
Ngụy Kiều tức giận nguýt anh một cái: "Thằng ranh con!"
Lúc này, một giọng nói trong trẻo mát rượi chen vào giữa cuộc nói chuyện của hai người: "Chào anh Ngụy."
Chất giọng ấm áp êm dịu, Ngụy Tư Triết nghe thế quay đầu, gương mặt thanh mảnh chạm vào mắt.

Sở Gia Hòa cầm tách sứ trắng bước đến, khóe môi giương lên, ý cười nhuốm nơi đuôi mày còn hơn cả sắc xuân rải đầy sân.
"Lại gặp mặt rồi." Sở Gia Hòa nói, "Ban nãy bác và tôi vừa đọc ghi chép của cô Ban."
Ngụy Tư Triết khẽ gật đầu, theo phép lịch sự nhanh chóng chủ động đưa tay muốn đón tách trà từ Sở Gia Hòa.

Không ngờ, Sở Gia Hòa thoáng nghiêng mình, vội vàng đưa tay ngăn cách tách sứ và Ngụy Tư Triết, hạ thấp giọng: "Nước vừa đun sôi đây, cẩn thận phỏng tay anh."
Đầu ngón tay chạm lên mu bàn tay người kia, xúc cảm cái chạm tinh tế mềm mại, Ngụy Tư Triết ngước mắt bắt gặp tầm nhìn của người trước mặt, tâm trạng có chút bối rối đột nhiên rơi về tĩnh lặng chân thực.
Vào một ngày cuối tuần quý báu như thế, tại sao phải ghé đến nơi này?
Anh muốn được nhìn thấy Sở Gia Hòa.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn các bạn đã đọc.
Lại gặp mặt rồi, mời mọi người ăn một miếng bánh quy nhé.
Cảm ơn đã để lại bình luận, bắt đầu một chuyến hành trình mới, cảm ơn đã đồng hành cùng tôi.
Editor cũng có lời muốn nói:
Chào mọi người, mình quay về rồi đâyy.
Hy vọng sẽ lấp hố thật thuận lợi..