Chương 1: Nỗi bi ai của cô gái trẻ thiên tài
Rất nhiều người, bao gồm cả chính bản thân Chu Lạc, đều không hiểu tại sao
cô lại cũng gia nhập vào “Hiệp hội những người muộn chồng”. Cô không
xấu, không nghèo, không cường quyền, không có những thói quen sinh hoạt
hay sở thích xấu, tính cách mặc dù không dịu dàng lắm nhưng cũng tuyệt
đối không khó tiếp xúc. Nói tóm lại, vẫn là một cô gái thích hợp làm dâu với mọi gia đình, mọi hoàn cảnh.
Không những thế, từ khuôn viên
trường đại học cho tới đơn vị công tác hiện nay, những người xung quanh
cô, động vật giống đực đều chiếm đa số. Các bạn nữ cùng học với cô, các
nữ đồng nghiệp của cô, dù có dáng người cao hay thấp, gầy hay béo, hoặc
không cân xứng như thế nào, cũng đều tìm được một nửa phù hợp với mình
rồi.
Dường như trước đây không lâu, bản thân cô vẫn là một cô bé
vô lo vô nghĩ, vui mừng hồ hởi tham dự tiệc cưới của các anh, các chị.
Chỉ hai năm gần đây, Chu Lạc phát hiện tần số tham dự tiệc cưới của mình bỗng trở nên ít hơn, sau đó, khi cô bắt đầu tới tấp nhận được thiệp mời dự tiệc đầy tháng, tiệc tròn một trăm ngày tuổi, tiệc sinh nhật... thì
Chu Lạc thực sự cảm thấy có điều gì bất thường – tất cả bọn họ đều đã bỏ rơi cô!
Cho dù là thành tích học tập hay thành tích công tác, mà ngay cả thi chạy một trăm mét trên sân vận động, Chu Lạc chưa từng bị
rớt lại phía sau như vậy, thật đáng buồn, đáng than thở, đáng xấu hổ!
Tại sao cô lại chậm chạp ngốc nghếch như vậy? Tại sao không sớm phát hiện
ra sự ngắn ngủi của tuổi xuân và sự quý báu của thời gian? Sau khi vận
dụng bộ óc với chỉ số IQ hơn người của mình để tiến hành suy nghĩ thấu
đáo một hồi, cuối cùng Chu Lạc đã tìm ra được kẻ cầm đầu gây tội ác –
thầy giáo tiểu học của cô.
Đó là một anh chàng cắt đầu đinh ngốc
nghếch, vừa mới tốt nghiệp trường Đại học Sư phạm, chắc rằng năm đó cũng là một chàng trai trẻ bừng bừng khí thế, cái đó gọi là rung đùi tự đắc. Sau khi phát hiện ra trong lứa học sinh đầu tiên của mình, có cô bé
“thần đồng” Chu Lạc với năng lực nhận thức và học tập vượt xa các bạn
cùng độ tuổi khác, anh chàng liền mừng vui phấn khởi như bắt được vàng,
chạy nhảy luồn lách khắp nơi cổ động cô vượt cấp.
Bố và mẹ với
lòng hư vinh cực cao của cô cũng trở thành trợ thủ đắc lực của anh ta,
với mưu trí của mấy người hợp lại, bọn họ đã rút ngắn gần một nửa nhiệm
vụ học tập vui vẻ của cô nhanh như một cộng một bằng hai. Từ đó, đưa cô
vào một chặng đường đau thương, khác biệt hẳn so với mọi người.
Sau khi học vượt cấp, Chu Lạc luôn được mọi người ca tụng là “thần đồng”.
Thực ra, khi thi đại học, đã có mầm mống ca tụng rồi, bởi bì, tuy trường đại học mà cô thi đỗ cũng là “211”[1], cũng là “985”[2], nhưng lại
không phải là hai trường thuộc hàng những trường đầu bảng. Mặc dù vậy,
vì tuổi còn nhỏ, mới chỉ mười bốn, nên cô vẫn được đông đảo mọi người ca tụng một thời gian, các báo đài địa phương cũng đua nhau đưa tin, đăng
ảnh.
[1] 211: Dự án của chính phủ Trung Quốc xây dựng khoảng một
trăm trường cao đẳng và đại học trọng điểm, nhằm cải cách và phát triển
hệ thống giáo dục.
[2] 985: Dự án của chính phủ Trung Quốc xây dựng một số trường đại học đẳng cấp quốc tế và nổi tiếng thế giới.
Sau đó nữa, khi vào đại học, thành tích học tập của cô mặc dù vẫn luôn dẫn
đầu, nhưng không còn những kỳ tích hiếm gặp khiến người ta ngạc nhiên
nữa, không tham gia những thí nghiệm khoa học đỉnh cao nào, cũng không
có những phát minh, sáng tạo độc đáo khác, giống như Trọng Vĩnh[3], tiêu tan trong đám đông!
[3] Trọng Vĩnh: Người huyện Kim Khê tỉnh
Giang Tây, thời Bắc Tống. Lúc năm tuổi, chưa từng đọc sách viết chữ,
bỗng một ngày Trọng Vĩnh đòi bút và viết ra bốn câu thơ, hơn nữa còn tự
đề tên cho mình. Nhưng đến khi trưởng thành lại lu mờ dần.
Mười
bốn tuổi, Chu Lạc vào học đại học, hai mươi tuổi lấy bằng thạc sĩ. Ngoài việc luôn được gọi là học viên nhỏ tuổi nhất ra, cô không có biểu hiện
ưu tú gì khác.
Cùng lúc đó, tác dụng phụ của việc học vượt cấp
lại gây tai họa lâu dài về sau. Cô không có bạn chơi cùng lứa tuổi, các
bạn cùng lớp, cùng học đều hơn cô tới bốn tuổi trở lên. Hơn nữa, hồi học đại học, có một nam sinh vùng Đông Bắc đi học lại sau rất nhiều năm,
hơn cô tới mười tuổi. Mười tuổi! Nói là hai thế hệ chắc cũng chẳng có gì quá đáng.
Trong con mắt của mọi người, cô giống y như một đứa
con nít. Hồi tiểu học, những câu chuyện thầm kín giữa các bạn gái, không ai nói cho cô biết cả, sợ một đứa con nít như cô không hiểu chuyện lại
nói lung tung. Hồi cấp hai, khi các bạn gái nhận được thư tình, truyền
tay nhau xem, chỉ mình cô bị mọi người giấu giếm, nói rằng sợ làm hại
tài năng của tổ quốc. Hồi cấp ba, các chị em cùng phòng ký túc trốn học
đi dạo phố mua áo lót và băng vệ sinh, không rủ cô, lý do là vì cô chưa
cần tới những thứ đó – một đứa con nít mới mười một tuổi như cô, quả
thật cũng chưa phát triển tới độ cần thiết mấy đồ đấy. Bọn họ dùng chung đồ trang điểm, đổi quần áo cho nhau, cũng không đếm xỉa gì tới cô, lý
do vẫn giống như đã nêu trên.
Vào học đại học, Chu Lạc cảm thấy
bản thân mình cuối cùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Hôm đến nhập
trường, kinh nguyệt lần đầu tiên đã xuất hiện, mười bốn tuổi rồi, dù thế nào cũng được coi là một thiếu nữ xinh đẹp chứ? Khi cô còn đang định
cao giọng hát bài “Hoa bách hợp dại cũng có mùa xuân”, thì bị dội ngay
một chậu nước lạnh khiến trái tim cô băng giá.
Nguyên nhân là do
đám nam sinh có lượng hoóc môn bất thường đó nhàn nhã vô vị xúm lại bình phẩm về dung mạo của các bạn nữ, bọn họ dự định sẽ bầu ra hoa hậu khoa, hoa hậu học viện rồi kế đến là hoa hậu trường.
Có cậu nam sinh
không có mắt, không, đó phải là một nam sinh rất biết nhìn người đã đưa
ra ý kiến: “Thực ra, Chu Lạc cũng rất xinh, chỉ có điều cậu ấy vẫn còn
có chút dáng vẻ của trẻ sơ sinh thôi nhỉ.”
Theo lời kể lại của
những người có mặt tại đó, lúc ấy, liền có ngay một người phì cả ngụm
nước vừa uống trong miệng ra, sau khi lau sạch lớp nước hỗn hợp giữa trà và nước bọt trên mặt, một giọng nói sang sảng vang lên: “Cô bé đó á?
Nhiều lắm cũng chỉ có thể coi là một nụ hoa thôi? Có ý đồ xấu xa với Chu Lạc, cẩn thận bị tố cáo là thực hiện hành vi dâm loạn với trẻ vị thành
niên đấy!”.
Sau đó, lại có kẻ nhiều chuyện học Luật, mang những
quy định trong bộ luật ra cảnh cáo mọi người: Định tội cho kẻ tình nghi
phạm tội XX, nếu người bị hại trên mười tám tuổi, căn cứ vào tình tiết
để định tội; từ mười bốn tuổi đến mười tám tuổi được coi là vị thành
niên, tội danh tăng thêm một bậc; nếu người bị hại chưa đủ mười bốn
tuổi, hành vi phạm tội đó được coi là tội ác tày trời, bất kể đối phương có tự nguyện hay không đều bị coi là đã phạm tội, nếu tình tiết nghiêm
trọng có thể bị kết án tử hình!
Hóa ra, vẫn còn có mức độ nguy
hiểm như vậy, đám sinh viên nam đều cảm thấy kinh sợ. Lại có anh bạn
ngồi lê đôi mách cùng khoa với Chu Lạc giở thẻ sinh viên của cô ra: Sinh tháng Mười hai năm 198X, ôi, trời ơi! Cậu quả thật vẫn chưa tròn mười
bốn tuổi!
Ngay lập tức, Chu Lạc trở thành người nổi tiếng, từ đó, đám nam sinh con nhà lành trong trường đều tránh cô như tránh bom mìn
vậy, đồng thời, tư duy quán tính đó cũng được duy trì và kéo dài mãi.
Cho tới năm mười tám tuổi Chu Lạc tốt nghiệp đại học, năm hai mươi tuổi
lấy bằng thạc sĩ, mà đám bạn học thuộc thế hệ 7X trở về trước đó của cô
vẫn không nhìn nhận cô như một cô gái đã trưởng thành.
Nhận được
tấm bằng thạc sĩ, Chu Lạc rời khỏi trường như một kẻ đang trốn chạy, rầm rầm rộ rộ gia nhập vào quá trình xây dựng và hiện đại hóa của tổ quốc,
trở thành nhân viên một viện thiết kế ở thủ đô.
Môi trường đã được thay đổi, vận mệnh bi thương vẫn không hề chuyển biến.
Từ nhỏ, khẩu vị của Chu Lạc đã rất đơn giản, ăn gì cũng thấy ngon, rau cải luộc với nước muối cũng có thể ăn cơm được, vì vậy, những món ăn thanh
đạm trong nhà ăn của trường học vẫn có thể nuôi cô trở thành một cô gái
trắng trẻo béo tốt.
Mà sau khi đi làm, các món ăn trong nhà ăn
nơi làm việc vừa ngon vừa rẻ, mùi vị và dinh dưỡng của các món đó cao
hơn các món ăn trong nhà bếp của trường không chỉ một bậc, vẻ bụ bẫm như trẻ sơ sinh của Chu Lạc lại được kéo dài thêm hai năm nữa. Đối diện với cô bé Chu Lạc mặt mũi mũm mĩm hồng hào đáng yêu đó, cao hơn thì là các
bậc thầy về thiết kế mái tóc đã hoa râm, thấp hơn thì là những người mới được tuyển dụng vào đơn vị cùng đợt với cô, tất cả đều tươi cười phấn
khởi gọi cô là: Tiểu Chu (hoặc Tiểu Trư?)[4].
[4] Chu và Trư có cách viết khác nhau nhưng âm đọc giống nhau.
Vài năm sau, vẻ bụ bẫm dần dần mất đi, Chu Lạc cũng có sự từng trải, có một vài nhân viên thiết kế trẻ hơn mới vào làm bắt đầu gọi cô là “Chu công” – kiến trúc sư Chu. Trời ạ, Trư công[5], cô thà bị gọi là Tiểu Trư còn
hơn!
[5] Trư công cũng có cách đọc giống Chu công, nghĩa là lợn đực.
Mãi cho tới năm vừa rồi, Chu Lạc trở thành kiến trúc sư bậc cao của toàn
viện thiết kế, thậm chí là của toàn hệ thống, đồng thời, vì thành tích
công tác xuất sắc, được đề bạt thành kiến trúc sư trưởng của một hạng
mục kiêm chủ nhiệm phòng kỹ thuật, cách xưng hô đối với cô mới trở nên
bình thường: “Chu tổng” hoặc “chủ nhiệm Chu”. Cách xưng hô này nghe mặc
dù không thuận tai, nhưng ít ra cũng không bị người ta hiểu lầm.
Nhưng, mấy năm gần đây, vì mải cắm đầu phấn đấu cho việc thay đổi cách xưng hô dành cho mình mà việc đại sự cả đời của cô lại lỡ dở. Hai mươi tám
tuổi, với cương vị kiến trúc sư trưởng của một hạng mục công nghiệp hơi
chút là đầu tư hàng nghìn vạn đồng, với cương vị là một chuyên gia của
hội đồng thẩm định, với tư cách là một cán bộ bậc trung của viện, cũng
có thể được coi là còn rất trẻ và có tiền đồ rộng mở phía trước; nhưng
với tư cách là một cô gái độc thân ngay cả bạn trai cũng chưa có, không
ai còn khen cô như thế này nữa: bạn vẫn trẻ lắm.
Tách khỏi các mối quan hệ xã hội, không có cảm giác thuộc về ai, cũng là một trong những tác dụng phụ của việc học vượt cấp.
Tạm thời không nói tới đám bạn học thuộc thế hệ 7X của Chu Lạc – những
người mà giờ đây trong đầu họ đầy ắp nào là công việc, việc nhà, chuyện
con cái. Năm nay, đơn vị có thêm nhân sự mới, Đồng Đan – cô bạn cùng
phòng và cũng là tiểu đồ đệ, cũng thuộc thế hệ 8X, khiến Chu Lạc ngày
càng trở nên hưng phấn.
Giờ đây, việc làm ngày càng khó tìm hơn,
những nhân viên trẻ mới được tuyển dụng vào viện, ngoài việc phải có
kiến thức chuyên ngành vững vàng ra, còn phải có một hậu thuẫn vững vàng nữa. Ví dụ như trường hợp của Đồng Đan, không chỉ có lý lịch đáng tự
hào, vừa là cán bộ của hội sinh viên, vừa là người đứng đầu trong bảng
tổng kết đánh giá chung theo năm học, lại còn là người đoạt giải thưởng
trong cuộc thi thiết kế dành cho sinh viên. Nghe nói, cô ấy cũng chính
là người mang về cho viện đơn đặt hàng lớn nhất trong năm nay – bố của
cô ấy là nhân vật có tiếng của một doanh nghiệp trọng điểm của cả nước.
Nghĩ đến đó, Chu Lạc cũng coi như đã tìm được điểm có lợi của việc học vượt
cấp, đó chính là tranh thủ vào học đại học trước khi mở rộng tuyển sinh. Khi cô tốt nghiệp, mặc dù vừa bỏ chế độ phân công công tác, nhưng những sinh viên ưu tú vẫn có thể đứng từ trên cao nhìn xuống lựa chọn các đơn vị tuyển dụng. Nếu không phải viện thiết kế này tọa lạc ở Bắc Kinh, và
nếu không phải vì muốn tránh xa sự can thiệp của bố mẹ, sợ rằng dải đất
bờ Nam của dòng Trường Giang đều có bàn tay của họ, thì cô chắc chắn sẽ
không bao giờ chọn nơi này.
Cô gái Đồng Đan hai mươi tư tuổi,
ngoài việc nhiều tuổi hơn cô hồi mới được tuyển dụng năm đó, các điều
kiện khác đều tốt hơn cô nhiều. Chỉ đáng tiếc sinh ra không hợp thời,
ngay cả chuyện tìm việc làm cũng phải dựa vào mối quan hệ của bố.
Đồng Đan là một cô gái trẻ rất lanh lợi, đối với vị sư phụ chỉ hơn mình vài
tuổi này, cô nàng rất kính trọng, về quê ăn Tết còn mang theo rất nhiều
đặc sản của quê mình lên cho Chu Lạc.
Nhưng cũng chính Đồng Đan – người bạn cùng phòng thứ sáu của Chu Lạc – lại khiến một người với bề
dày kinh nghiệm ở ký túc xá tập thể tới tám năm như cô có ý định chuyển
đi nơi khác. Dùng một cụm từ để hình dung cảm giác của cô, đó chính là – tự hổ thẹn không bằng người khác.
Có cô bạn cùng phòng tươi non chẳng khác gì củ cải trắng như Đồng Đan, cô
được hưởng rất nhiều lợi ích. Không phải dọn dẹp vệ sinh, không phải đi
lấy nước nóng, không phải đi đến nhà ăn xếp hàng lấy cơm, bất kể là việc nặng hay việc nhẹ gì, tất cả đều có người làm giúp các cô rồi. Các
chàng trai tới xun xoe săn đón, khi làm việc, họ đều nhìn nhận hai người như nhau, điểm khác nhau duy nhất chỉ là ánh mắt: Ánh mắt khi nhìn Đồng Đan thì đầy vẻ tha thiết, còn ánh mắt khi nhìn cô lại biến thành vẻ
cung kính.
Chu Lạc không phải là kẻ ngốc, cô biết bản thân mình
chẳng qua được thơm lây mà thôi, biết rằng dù tốt xấu thế nào cô cũng
được coi là lãnh đạo, cứ ở lì đây không biết ngượng, đám con trai kia sẽ khó chịu biết bao. Hơn nữa, sự vật mà bọn họ quan tâm – những câu
chuyện của riêng họ, những thứ cô không hay biết – cô cũng không thể góp lời, độ tuổi của mọi người xấp xỉ nhau, hố sâu ngăn cách giữa hai thế
hệ lại không phải là một cái hai cái nữa rồi.
Những người cùng thế hệ với cô, không ai còn ở lì mãi trong ký túc xá tập thể nữa. Thôi được rồi, cô chuyển nhà là xong chứ gì!
Sau khi quyết định rời ký túc xá, nhiệm vụ quan trọng đầu tiên là phải đi
tìm nhà ở. Nói tới chuyện nhà ở, cô cũng cảm thấy sầu não. Mặc dù nhà
nước đã bãi bỏ quy định phân chia nhà ở theo chế độ phúc lợi cho cán bộ
công nhân viên, nhưng đơn vị vẫn có quỹ nhà ở chuẩn bị cho các cán bộ
trẻ, bán cho họ với giá ưu đãi, coi đó là một chính sách giữ người.
Nhưng chính sách đó chỉ thực hiện đối với người đã kết hôn, những nhân
viên chưa kết hôn không được cân nhắc tới điều ấy. Rất nhiều người, kinh nghiệm công tác đều không bằng Chu Lạc nhưng lại được phân nhà, nguyên
nhân chỉ bởi vì họ đã kết hôn.
Bạn học của cô, dù không được phân nhà ở, khi kết hôn, hai vợ chồng son xúm lại, cũng đăng ký được một căn hộ mới trước khi giá bất động sản leo thang, giờ đây, giá thị trường
tăng lên gấp mấy lần chưa biết chừng.
Lần đầu tiên, Chu Lạc phát
hiện ra bản thân mình sao lại bi thảm như vậy. Cũng có tuổi rồi mà vẫn
chưa kết hôn, không có nhà, cũng không thể ở lại trong ký túc xá tập thể nữa rồi. Số tiền tiết kiệm trong tay cô, có thể mua được một chiếc xe
hơi hạng sang, nhưng với giá bất động sản cao chóng mặt như hiện nay,
lại chẳng mua hổi một căn hộ nào ra trò.
Trước tình cảnh này, Chu Lạc biết làm thế nào đây? Chỉ còn một con đường duy nhất, đó là đi thuê nhà thôi.
Ngồi trong phòng làm việc có thể coi là rộng rãi, Chu Lạc lật giở chiếc hộp
đựng danh thiếp, tìm ra một tấm, bấm điện thoại gọi theo số ghi trên
danh thiếp ấy. Đó là một người bạn cùng trường thời trung học, hiện đang làm trong ngành môi giới bất động sản.
“Cậu muốn tìm nhà ở hả,
muốn chung cư hay biệt thự?” Giọng nói trong trẻo của đối phương vang
lên, lại mang đến cho Chu Lạc một cảm giác bối rối vừa phải. Cô trấn
tĩnh một lát, thành thật nói cho bạn biết dự định của mình.
“Đùa
gì chứ, đại tiểu thư họ Chu như cậu mà cũng phải đi thuê nhà hay sao?”
Giọng nói của đối phương trong chốc lát đã cao lên tận quãng tám, “Không nói tới những chuyện khác, chỉ bằng việc cậu đã làm bao nhiêu năm trong một đơn vị luôn lũng đoạn thị trường cả nước, lại còn làm lãnh đạo nữa, chẳng lẽ không mua nổi một căn hộ ư?”
Thẳng thắn mà nói, Chu Lạc và người bạn cùng trường này vốn không thân thiết lắm, chỉ biết nhau
qua một hội các bạn cùng trường, bởi vì đều sống tại Bắc Kinh, lại cùng
là phái nữ nên mới từng liên lạc với nhau vài lần. Cô không có dự định
thảo luận với đối phương về tình hình tài chính của mình, nếu quả thực
không thể thực hiện được, cô sẽ không làm phiền người ta nữa.
Dù
sao cũng là người làm trong ngành dịch vụ, cô bạn cùng trường đó rất
nhanh chóng thu lại cảm giác kinh ngạc và ý muốn buôn chuyện của mình,
ân cần nói: “Tớ sẽ lập tức cử người tìm giúp cậu, cậu cứ yên tâm, nhất
định sẽ tìm được cho cậu một chỗ giá cả tốt nhất, môi trường an toàn
thoải mái nhất”. Hóa ra, người bạn cùng trường đó đã làm tới chức giám
đốc khu vực rồi, không còn phải đích thân thực hiện các công việc cụ thể nữa, tuy nhiên, vẫn có thể giúp cô được. Sự ân cần chu đáo của đối
phương mang lại cho Chu Lạc một cảm giác ấm áp, huống hồ cô ấy lại không tiếp tục nói về vấn đề ban nãy, Chu Lạc liền yên tâm giao phó việc tìm
nhà ở cho bạn.
Quả nhiên là người quen thì dễ làm việc, chưa cần
tới hai ngày, Chu Lạc đã được thông báo là vừa tìm thấy một căn phòng
chỉ có thể gặp mà không thể có được giành cho cô.
Cô bạn cùng
trường với tư cách là giám đốc, đích thân đưa cô đi xem nhà. Sau khi
nhận lọ nước hoa nhập khẩu mà Chu Lạc mang tặng, không hề tỏ ý từ chối,
hào phóng cảm ơn rồi cười tít mắt nói: “Đợi chút nữa đi xem nhà, cậu sẽ
thấy tặng lọ nước hoa này không uổng phí đâu”.
Quả thật là không
uổng phí. Phòng ở tốt một cách đáng ngạc nhiên, là khu biệt thự gần
trung tâm thành phố nhất. Trong khu nhà có núi, có sông, có suối nước
nóng, môi trường còn tốt hơn cả công viên, còn có cả bể bơi, sân tennis
của các hội viên cao cấp. Những người sống ở đây, Chu Lạc ngờ rằng trên
trán họ toàn lấp lánh ánh vàng cả.
Chu Lạc bất đắc dĩ, tế nhị
giải thích với cô bạn cùng trường rằng thu nhập của cô còn chưa cao tới
mức đấy, nếu có thể trả được mức phí thuê nhà ở đây, vậy thì cô cũng đâu cần phải đi tìm thuê nhà ở.
Không ngờ, đầu cô bạn cùng trường
lại lắc như trống bỏi, sau đó nói giá thuê nhà ra, khiến miệng Chu Lạc
há to tới nỗi có thể nuốt gọn một quả trứng gà. Mức giá đó, mặc dù hơi
cao hơn so với dự định của cô, nhưng đối với căn phòng này, chắc chỉ
được coi là con số lẻ mà thôi.
Chu Lạc đã qua thời thiếu nữ mơ mộng từ lâu, cô nói thẳng: “Nói đi, phòng ở hay chủ nhà có vấn đề?”.
Cô bạn cùng trường cười, lại lắc đầu, “Làm lãnh đạo rồi khí chất quả có
khác, tớ không thể chơi trò úp mở được nữa rồi. Chủ nhà và phòng ở đều
không có vấn đề, chỉ có khách thuê nhà có vấn đề thôi”.
Chu Lạc tròn mắt, đưa tay chỉ vào mũi mình, “Tớ á?”.
Cô bạn cùng phòng gật đầu, “Đúng vậy, chủ nhà yêu cầu khá cao đối với
người tới thuê phòng, đã nói rõ rằng người thuê phòng phải là phái nữ,
độ tuổi từ hai mươi lăm trở lên, trình độ học vấn từ thạc sĩ trở lên,
tướng mạo đoan trang, sinh hoạt quy củ, được giáo dục tốt, không có
những sở thích xấu, tốt nhất là con gái miền Nam, tốt nhất là chưa có
bạn trai. Cậu thử nói xem, khó mà tìm được người nào phù hợp với những
điều kiện đó”. Mà Chu Lạc cô lại vừa hay hội tụ đủ những yếu tố ấy, cứ
như là đo ni đóng giày cho cô vậy.
Chu Lạc cảm thấy tức cười,
“Đúng là không dễ tìm, đây là tìm bạn đời hay cho thuê phòng?”. Thôi,
một buổi sáng của ngày nghỉ đã không đi đến đâu thế này rồi, xem ra vẫn
phải tiếp tục tìm phòng thôi.
Cô bạn cùng trường ngăn bước chân
đang định quay đi của cô, vội nói: “Tớ có phải hạng người không tin
tưởng được không? Chủ nhà là nữ, là một bà chủ lớn, là kiểu phụ nữ mạnh
mẽ tháo vát, hơn nữa vẫn độc thân, chỉ có một mình chị ấy ở đây thôi”.
Chu Lạc nhướng mày, “LES?”[6]. Đây là từ mà cô học được của Đồng Đan, chợt
nghĩ rằng cô bạn học cùng thời với mình chưa chắc đã biết được từ đó,
liền bổ sung thêm một câu, “Cô ấy là đồng tính nữ sao?”. Nếu không, sao
lại có định hướng như vậy.
[6] Les: Viết tắt của từ Lesbian, đồng tính nữ.
Cô bạn cùng trường dở khóc dở cười, tuy nhiên, vẫn tiếp tục giải thích:
“Không phải, thực ra chị Mai, cũng chính là chủ nhà đó, đã từng mấy lần
gặp tớ trong các giao dịch bất động sản, mọi người thường xuyên qua lại
rồi thành bạn của nhau. Con người chị ấy rất tốt, chẳng qua là vì mải lo sự nghiệp mà lỡ tuổi kết hôn, bây giờ hơn bốn mươi tuổi rồi, ở Bắc Kinh lại chẳng có bà con họ hàng nào, bạn bè đều đã có gia đình riêng, bảo
mẫu cũng không phải là đối tượng để nói chuyện. Lần trước, chị ấy nói
với tớ là muốn tìm một người cần thuê phòng để làm bạn, sở dĩ thu một
khoản tiền thuê phòng nhất định cũng là vì muốn tạo một bậc cửa tầng lớp cho người thuê phòng chứ chị ấy không thiếu mấy đồng tiền đó. Tớ đã
giới thiệu cho chị ấy mấy người rồi. Cậu cũng biết đấy, phụ nữ làm đến
chức vụ đó ít nhiều cũng có phần kén chọn bắt bẻ, đều không hài lòng với những người được tớ giới thiệu, tớ liền nghĩ ngay tới cậu”.
Chu
Lạc trong lòng vẫn cảm thấy khó hiểu, gật đầu nói: “Có thể hiểu đươc”.
Nhìn thấy nụ cười hân hoan của cô bạn cùng trường, lại vội vàng nói,
“Tuy nhiên, tớ không đồng ý”. Trò đùa, hơn bốn mươi tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn, đó chẳng phải là một tấm gương tốt đẹp gì. Sở dĩ cô là cô gái
muộn chồng cũng có nguyên nhân lịch sử của nó, đồng thời cũng không muốn kéo dài tình trạng này mãi. Tâm lý của cô rất bình thường, lại càng
không muốn trở thành Diệt Tuyệt Sư Thái[7]!
[7] Diệt Tuyệt Sư
Thái là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Ỷ thiên Đồ long ký của nhà văn Kim Dung. Nổi tiếng là người cứng nhắc, giáo điều, nặng nề định
kiến.
Một tuần sau đó, Chu Lạc lại tới khu biệt thự này thêm một
lần nữa, bí bách tiếp nhận sự thật. Từ tiết kiệm tới xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ tới tiết kiệm mới khổ, cổ nhân sao lại thông minh tới như vậy chứ?
Từ sau hôm đấy, cô đã đi xem nhiều phòng ở cho thuê, nếu không phải là
phòng quá cũ thì là do hàng xóm xung quanh quá ầm ĩ, hoặc là cơ sở vật
chất không tốt, hoặc là môi trường xung quanh quá tồi, hoặc là hội tụ đủ cả các yếu tố trên. Nói tóm lại, cô đã có tà tâm với ngôi biệt thự kia, càng có sự hiếu kỳ với chị Mai sống trong căn biệt thự đó.
Chẳng qua cũng chỉ làm bạn và nói chuyện phiếm thôi, chị Mai đó có gia sản to lớn, chắc cũng là người bản lĩnh, có thể học hỏi từ bậc tiền bối, nhất
định sẽ có nhiều ích lợi. Còn việc hôn nhân đại sự, bản thân cô thường
xuyên chú ý là được thôi. Có tấm gương phản diện ngay trước mặt, cũng có thể rút kinh nghiệm để không đi theo vết xe đổ!
Cũng may cô bạn
cùng trường không để ý tới việc nói một đằng làm một nẻo của cô, càng
không biết được những tính toán riêng trong lòng Chu Lạc, chỉ nói rằng
tính cách tiểu thư của cô đã phát tác, giờ bỗng nhiên lại quay lại, lập
tức nhận lời sẽ tiếp tục giúp đỡ cô.
Vào trong nhà chị Mai, Chu
Lạc lại một lần nữa thầm cảm thán về sự sáng suốt của mình. Nơi đây quả
thực đã đáp ứng đầy đủ tất cả các yêu cầu của cô về chỗ ở: Phòng ở kiểu
phương Tây, thiết kế đơn giản, sạch sẽ mà rất đẹp; vườn hoa lại thiết kế theo lối phương Đông, không có thảm cỏ hào nhoáng bên ngoài, mấy khóm
thúy trúc đung đưa trước cửa, lối đi ra cổng lớn là một con đường ngoằn
ngoèo trải sỏi. Hai bên đường phủ kín những thảm rêu xanh mượt, trong
sân muôn hoa đua sắc, rõ ràng không phải là một cảnh đẹp dễ bắt gặp trên phố, ngay cả bàn ghế đá cũng mang đầy nét cổ kính.
Chu Lạc biết
rằng, ở một thành phố khô nóng như Bắc Kinh, muốn duy trì được một khu
vườn nhỏ theo phong cách Giang Nam nho nhã thế này, cần phải tốn một
khoản tiền và công sức cực lớn. Trong mắt rất nhiều người, chi bằng cứ
thiết kế một thảm cỏ đơn giản theo phong cách phương Tây, tiện thể thêm
vào vài cây hoa hồng đã là rực rỡ bắt mắt lắm rồi. Bối cảnh vừa nhọc
công mà chẳng được ca ngợi này lại khiến Chu Lạc nảy sinh chút tình cảm
tốt đẹp dành cho chị Mai, chủ nhân của ngôi biệt thự, chỉ vì tình cảm đó nên kiên quyết ở lại.
Chu Lạc rất thích vườn hoa kiểu phương
Đông, nhưng lại không thích phòng ở và đồ gia dụng theo lối phương Đông. Cô cảm thấy những thứ đó quá trầm tĩnh và cũ kỹ. Nền nhà lát gạch sẽ
mang cảm giác quá lạnh, đồ gia dụng trạm trổ rất khó trong việc lau
chùi, dọn dẹp, chưa kể đến việc di chuyển những khối gỗ nặng trịch đó
không hề dễ dàng, khi dùng cũng luôn cảm thấy khô cứng, rất không thoải
mái. Nhưng mỗi lần Chu Lạc đưa ra những ý kiến đó, đều bị các bậc phụ
huynh trong nhà chỉ trích cô là người dung tục lười nhác. Ngoài việc
nghiến răng nghiến lợi ra, Chu Lạc cũng chẳng còn cách nào khác. Hôm
nay, tới nhà của chị Mai, nhìn thấy cửa sổ bằng kính sáng choang, mở
rộng tới sát đất, sàn gỗ sang trọng bóng loáng, thảm trải sàn dạng lông
mềm dài màu trắng tinh, đặc biệt là chiếc sô pha lớn thoạt nhìn đã có
cảm giác cực kỳ dễ chịu, tất cả khiến cô luôn muốn hét toáng lên “Oh
yeah!”.
Đợi đến khi nhìn thấy chị Mai chầm chậm đi xuống lầu, Chu Lạc lập tức quyết định, cho dù giá thuê phòng có cao hơn gấp đôi, cô
cũng vẫn sẽ ở đây mà không chịu rời đi.
Trong ký ức tuổi thơ của
Chu Lạc, người phụ nữ đẹp nhất là Phùng Trình Trình, Bạch Tố Trinh,
Trình Hoài Tú, ba người phụ nữ này thực ra là một, đó chính là đại mỹ nữ không tuổi Triệu Nhã Chi. Chị Mai này, lại có ngoại hình giống hệt với
Triệu Nhã Chi.
Vốn nghe nói chị Mai là người kinh doanh, lại làm
trong ngành hệ thống bảo dưỡng các tòa nhà làm việc, trong ấn tượng của
Chu Lạc, đó phải là một người phụ nữ giỏi giang già dặn hùng hổ, nếu
không thì cũng có dáng vẻ béo tốt trắng trẻo của các quý bà. Cô không
thể ngờ rằng chị Mai trông lại dịu dàng nhỏ nhắn yếu ớt như vậy.
Nghĩ lại một chút, cũng phải là một người như chị Mai đây mới làm nổi bật khu vườn nhỏ khác biệt kia!
Chị Mai mỉm cười bước tới chào hỏi bọn họ, dặn người giúp việc rót nước
dâng trà. Chu Lạc để ý thấy rằng chị ấy vẫn rất trẻ và xinh đẹp, chỉ khi lại gần nhìn kỹ một chút, mới phát hiện dấu vết của thời gian lưu lại
trên khuôn mặt chị. Dưới ánh nắng chiều tà nhàn nhạt, chị Mai nhỏ nhắn
yểu điệu trông như một bông hoa khô vừa vớt ra khỏi nước trong chốc lát, đẹp thì có đẹp nhưng không còn vẻ tươi sắc ngát hương nữa. Nhưng đồng
thời, ông già thời gian lại như muốn bù đắp cho chị, ban tặng cho chị
khí chất nho nhã và phong thái ung dung, điểm này cũng giống với Triệu
Nhã Chi rồi.
Chu Lạc không kiềm chế nổi, thầm thở dài trong lòng. Suốt ngày làm bạn với nhà xưởng, máy móc, công trình thầu, cô không tự
tin rằng mười mấy năm sau, bản thân cô cũng có được khí chất này, mà một người tuyệt diệu như chị Mai vẫn chưa lấy được chồng, liệu cô còn có hy vọng nữa không?