Chương 1: Mở đầu
Biệt thự nhà họ Hạ.
Nhà họ Hạ tổng cộng có sáu người, ngoài hai vợ chồng ra, họ còn sinh được
bốn cô con gái – Hạ Tâm Diệp, Hạ Vân Vi, Hạ Chi Liễn, Hạ Thiên Cẩn.
Cô con gái lớn Hạ Tâm Diệp, cá tính có chút gấp gáp nóng nảy, cởi mở,
không câu nệ chuyện nhỏ nhặt, thích tự do thoải mái, cuộc sống không gò
bó, không trói buộc, yêu hận rõ ràng, là một cô gái có cá tính mạnh.
Hiện nay, cô là một chuyên gia thiết kế thời trang, cô không thích lộ
diện với bên ngoài nên toàn bộ tác phẩm của mình thiết kế đều dùng danh
nghĩa những người bạn tốt để công bố.
Cô con gái thứ hai Hạ Vân
Vi, là cô gái duy nhất trong nhà khiến người ta đoán không ra được cá
tính, toàn thân trên dưới tản mát ra hơi thở lười biếng vô hại, trong
mắt lúc nào cũng mang theo ý cười mê hoặc khiến cho đàn ông nhìn vào
liền bị say mê, là một người con gái tràn đầy quyến rũ xinh đẹp.
Cô thường lấy việc bắt bẻ người khác làm thú vui, trêu cợt đối tượng mình
chán ghét, cuối cùng làm ra bộ dáng như vô hại. Cô từ nhỏ đã thông minh
lanh lợi, còn biết quản lí tiền bạc. Tuổi còn trẻ nhưng chính là người
có rất nhiều tài sản, nguyện vọng cả đời là làm sao để mình có cuộc sống được nhàn hạ và thoải mái nhất, chỉ thích làm chuyện mình muốn làm.
Cô con gái thứ ba Hạ Chi Liễn, trầm tĩnh không thích nói nhiều, cá tính
hơi nhát gan, hiện là chuyên gia vẽ tranh minh họa có chút danh tiếng.
Bởi vì không giỏi kết giao qua lại với mọi người, nên cô chỉ hay ở chung một chỗ cùng Vân Vi. Trừ người nhà ra, cô gần như không có bạn bè, mỗi
ngày đều ôm máy vi tính gắng sức làm việc.
Cô con gái thứ tư, Hạ
Thiên Cẩn, là cô gái làm người trong nhà đau đầu nhất. Cá tính của cô
vốn là rất cởi mở vui vẻ, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, không hiểu
sao tính tình đột nhiên thay đổi lớn, trở nên lạnh lùng khó có thể gần
gũi.
Bởi vì để tiện cho công việc, bốn chị em đều lần lượt dọn ra ngoài ở. Nhưng hôm nay, hiếm khi thấy thành viên Nhà họ Hạ toàn bộ đến
đông đủ, tập hợp ở trong nhà.
Người đứng đầu Nhà họ Hạ là – Hạ Vĩ Phong, tổng giám đốc tập đoàn Hạ Thị cùng vợ là Lương Kiều Kiều. Hai
người lúc này đang ngồi ở bên trong phòng khách, không ngừng quan sát
bốn cô con gái ngồi ở đối diện.
“Tâm Diệp, con cũng đã hai mươi tám tuổi rồi.” Hạ Vĩ Phong tinh thần vui vẻ nhìn chăm chú cô con gái lớn.
“Đúng vậy ạ.” Tâm Diệp ngẩng đầu lên nhìn cha mình, không hiểu vì sao ông lại hỏi như vậy.
“Ừ, quả thật là nên kết hôn rồi.”
“Cái gì?” Tâm Diệp sững sờ nhìn cha mẹ.
“Mấy ngày trước, sau khi gặp lại những người bạn thời đại học, ba phát hiện
con và con trai của họ đều đã đến tuổi kết hôn, cũng nên đem chuyện hôn
nhân của các con xử lí một lần rồi.” Ông Hạ nhìn vẻ mặt nghi ngờ của con gái nói.
“Đem chuyện hôn nhân của chúng con xử lí một lần? Con
có hôn ước với con trai họ khi nào à? Tại sao con không biết?” Tâm Diệp
đứng lên, hai tay chống nạnh, đôi lông mày nhỏ nhắn uốn cong lại một
chỗ, vặn hỏi cha mình.
“Hả? Ba chưa nói với các con sao?” Hạ Vĩ Phong hoài nghi nhìn về phía vợ bên cạnh.
Thấy vợ lắc lắc đầu, tỏ ý không có.
“Ồ! Thì ra là ba quên, thiệt là, chuyện quan trọng như vậy làm sao có thể
quên nói cho các con biết chứ?” Ông Hạ dùng sức tự vỗ lên trán mình.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Tâm Diệp nhìn về phía cha mẹ, rồi quay đầu
lại liếc mắt nhìn mấy cô em gái, cả nhóm em gái đều nhất trí lắc lắc
đầu.
“Các con đã quên sao? Khi các con còn bé, những người bạn
của ba đã từng dẫn theo con trai của họ đến nhà chơi, lúc đó chúng ta
cũng đã quyết định chuyện hôn nhân cho các con.” Ông Hạ cười khan, ông
đương nhiên biết lúc ấy bọn trẻ tuổi còn quá nhỏ, sớm đã quên chuyện
này.
“Chúng con?” Vân Vi nhíu lông mày, nghe ra sơ hở trong lời nói của cha mình.
“Đúng vậy! Mẹ thấy mấy đứa tụi con cũng đến tuổi nên kết hôn rồi, không bằng
cứ cùng nhau xử lí một lần đi.” Bà Hạ cũng lên tiếng thương lượng.
“Chuyện như vậy tại sao ba mẹ lại không nói sớm?” Tâm Diệp mất hứng rống to,
nói tiếp: “Vả lại, con căn bản cũng không có dự định kết hôn.”
“Đúng đó! Cần gì phải kết hôn chứ? Sống như vầy có gì không tốt sao.” Không
gì vướng bận, cả người thoải mái, Vân Vi lạnh lùng phun ra một câu, nói
cách khác, cô cũng không có dự định kết hôn.
“Con...... Con cũng vậy....” Bĩu môi cúi đầu xuống, Chi Liễn cũng lắc đầu biểu đạt ý nghĩ trong lòng.
Chỉ có Thiên Cẩn lạnh lùng ngồi ở một bên, ngay cả nói cũng chẳng thèm nói. Nhưng mà từ thần sắc thản nhiên trên mặt cô, có thể nhận ra cô đối với
chuyện kết hôn này cũng không có nghĩ đến.
“Phụ nữ là phải nên
lấy chồng sinh con, sao lại không muốn kết hôn chứ?” Không đồng ý với
lời con gái nói, bà Hạ nhướn lên lông mày, trừng mắt nhìn mấy cô con
gái. Nhớ ngày đó, bà chỉ mới mười chín tuổi là đã sinh Tâm Diệp rồi.
“Đây là chuyện đã được kết định từ lâu, các con muốn phản đối cũng không được.” Ông Hạ nghiêm mặt nói.
“Muốn con kết hôn, con thật không làm được.” Từ đầu tới cuối không mở miệng, Thiên Cẩn rốt cuộc lên tiếng.
Mặc dù cô đã hai mươi lăm tuổi, đối với một số người mà nói, có lẽ đến lúc
nên tìm một người đàn ông để lấy. Nhưng cô biết, cả đời này, cô cũng
không có cái ngày có thể kết hôn sinh con.
“Con cũng không muốn.” Tâm Diệp ngồi trên ghế sofa tức giận đến dùng sức khoanh hai tay ở trước ngực, bộ dáng như đang nhẫn nại.
Cái gì mà chuyện đã quyết định xong khi còn nhỏ? Trong đầu cô một chút xíu ấn tượng cũng không có.
Nhìn các chị em dũng cảm biểu đạt ý kiến của mình, Chi Liễn ít can đảm nhất cũng dùng sức cúi đầu gật gật.
Chỉ có Vân Vi lộ ra vẻ mặt trầm tư. Qua lời cha vừa nói, trong đầu cô dường như hiện lên rõ rệt bóng dáng của một cậu con trai.
“Mặc kệ các con có đồng ý hay không, cha đã quyết định rồi. Thời gian tới,
các con từng người đều phải gả đi cho cha.” Ông Hạ vẻ mặt nghiêm túc
nhìn con gái mình. Làm sao cũng không nghĩ tới các con lại phản đối
quyết liệt như vậy, ngay cả một chút thương lượng chừa đường sống cũng
không có.
Ban đầu đề nghị chuyện này, đều là vì muốn tốt cho
chúng! Kết làm thông gia với người quen biết, thứ nhất bởi vì là bạn bè
thâm giao, con gái gả đi sẽ không chịu khổ. Thứ hai, con cái của bọn họ
ai ai cũng là người vô cùng ưu tú, không cần lo lắng con gái chọn lầm
đối tượng.
Bình thường chúng nó đều là người rất hiểu chuyện,
hiếu thuận còn rất ngoan ngoãn nghe lời, tại sao vừa nói đến chuyện này, tất cả đều trở nên không biết nghe lời như thế?
Sáu người giằng co thật lâu, không ai còn có tâm tình để nói chuyện phiếm.
Cuối cùng, ông Hạ lắc lắc đầu, cùng với bà Hạ đi vào phòng.
Sau khi hai người rời đi, bốn cô con gái vẫn là ngồi im không nhúc nhích.
Sau một hồi lâu, đã có người lên tiếng trước.
“Vân Vi.. làm sao bây giờ ? Em, em không muốn lấy chồng.....” Chi Liễn lộ ra biểu cảm như sắp khóc đến nơi, cô chuyển hướng nhìn vẻ mặt “không sao
cả” của Vân Vi nói.
Vừa nghĩ đến mình sẽ phải chung sống với một người đàn ông không quen biết, trong lòng cô lại tràn đầy lo lắng.
“Đừng lo lắng.” Vẻ mặt Vân Vi mang theo đầy tự tin, vỗ vỗ đầu cô, cười cười đảm bảo với cô.
“Sao có thể không lo lắng? Ngay cả mẹ cũng đồng ý chuyện hôn nhân này rồi.”
Tâm Diệp vô lực tựa và trên ghế sofa không nhịn được thở dài. Thật là,
đang yên lành sao tự dưng lại muốn tìm chồng cho các cô! Người đầu tiên
phải chịu khổ là cô nha.
“Thiên Cẩn, ý em thế nào?” Vân Vi quay đầu sang hỏi một cô em gái khác, muốn biết cô có ý kiến gì không.
Liếc mắt thấy Vân Vi đang đợi cô trả lời, Thiên Cẩn bị gọi đúng tên rất bàng quang nhún nhún vai nói: “Em cũng không lấy.”
Trong đầu hiện lên một ý đồ xấu, Vân Vi cười nhìn mọi người: “Được rồi! Nếu
tất cả chúng ta đều không muốn kết hôn, vậy biện pháp chỉ có một – Bỏ
trốn”. Trên mặt cô hiện lên nụ cười có lúm đồng tiền rực rỡ mê người,
trong ánh mắt ngoài sự thông minh lanh lợi còn có một chút tinh nghịch.
“Vậy có thể trốn bao lâu?” Tâm Diệp nhụt chí hỏi.
“Vẫn chưa nói hết mà, chị đừng nôn nóng thế chứ.” Vân Vi mở miệng ngăn chặn
lại sự hấp tấp xao động của Tâm Diệp, lại tiếp tục nói: “Sau khi trốn
đi, tìm một người đàn ông giúp mình, rồi dẫn người đó về nhà gặp cha mẹ, bảo cha mẹ hủy bỏ hôn ước trước đó chẳng phải là được rồi sao.”
Đợi đến khi hôn ước bị hủy bỏ, sau đó nói cho cha mẹ biết đã chia tay với
người đàn ông kia rồi. Còn nữa, lúc đó tâm hồn đang bị tổn thương, như
vậy cha mẹ cũng sẽ không ép buộc các cô nữa, không phải sao?
“Chị hiểu rồi. Cách này tuy không được hay cho lắm nhưng miễn cưỡng vẫn có
thể dùng.” Tâm Diệp bừng tỉnh hiểu ra, cao hứng đứng lên, trong đầu
không ngừng tính toán một vài chuyện.
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?” Chi Liễn nghe được nhưng vẫn chưa hiểu lắm hỏi lại.
Muốn cô tìm đàn ông? Chuyện này thật đáng sợ, cô sợ nhất chính là đàn ông.
Vân Vi vỗ nhè nhẹ lên đầu em gái mình, thần sắc trên mặt cực kì vui vẻ.
“Bây giờ à, thu dọn bỏ trốn.”
Ngay sau đó bốn chị em liền cùng nhau chạy vọt ra khỏi nhà, chuẩn bị triển khai “kế hoạch hủy hôn.”
Đợi sau khi bốn chị em các cô rời đi, hai vợ chồng ông Hạ mới từ trong
phòng đi ra, trên mặt dường như cũng mang theo ý cười suy tính sâu xa.
(Đúng là gừng càng già càng cay mà =.=)
Muốn chạy trốn? Vậy phải xem bản lĩnh của các cô thế nào, có thể trốn thoát khỏi bàn tay của bọn họ không!
Nói lại từ đầu một chút.....
Mười chín năm trước.
Hôm nay đối với Nhà họ Hạ mà nói là một ngày rất tốt đẹp, bởi vì nam chủ
nhân của Nhà họ Hạ – Hạ Vĩ Phong, sắp sửa tiếp đón nhóm bạn thân thời
đại học đến nhà chơi.
Nhớ ngày đó bọn họ là một nhóm bạn rất
thân, mặc dù mọi người đến từ các nơi trên thế giới, nhưng mà cá tính
thì lại rất hợp nhau. Vì vậy, dù đã tốt nghiệp nhiều năm, nhưng tình bạn của năm người cũng không có vì khoảng cách mà thay đổi.
Mà nhóm
bạn thân của bọn họ, vì muốn cho tình nghĩa lẫn nhau càng thân thiết
hơn, nên đã quyết định kết hợp “thân càng thêm thân”. Hôm nay, chính là
“ngày ghép đôi”.
Mới sáng sớm, chuông cửa chính Nhà họ Hạ đã vang lên. Cửa chính vừa mở, từ bên ngoài đi tới một nhóm người, có bảy người lớn và bốn cậu bé trai xấp xỉ tuổi nhau.
“Mọi người tới rồi, mau vào ngồi, mau vào ngồi đi. Tôi đợi mọi người đã lâu rồi.” Hạ Vĩ Phong
vui vẻ lớn tiếng nói. Ông một mặt vừa dùng tiếng Trung để chào hỏi nhóm
bạn thân, mặt khác lại nghiêm túc đánh giá mấy cậu bé bên cạnh bọn họ, ý cười nơi khóe miệng càng thêm sâu.
Năm người bạn tốt đều vì quan hệ xã giao lẫn nhau, nên đều học tiếng mẹ đẻ của đối phương, vì vậy bốn người khác cũng đều sẽ nói tiếng Trung.
“Đây là con gái của cậu
sao? Thật là đáng yêu, nhưng không giống cậu một chút nào.” Trong số đó
có một người đàn ông là Lạp Kiệt Nhĩ – Á Phổ Tư Tam Thế*, dùng đôi mắt
sắc bén nhìn về phía bốn cô gái nhỏ đáng yêu như thiên sứ ngồi ở bên
sofa. ( Gia tộc nổi tiếng thời xưa ở Pháp.)
“Cái gì không giống?
Những cô con gái bảo bối này tất cả đều giống mình như đúc! Cậu không
thấy đôi mắt đáng yêu của bọn chúng là đều được di truyền từ mình sao.”
Hạ Vĩ Phong kiêu ngạo lớn tiếng nói ra, tay còn chỉ vào hai mắt của
mình.
“Hừ! Đó là giống vợ cậu thôi, con gái người ta thế này nếu
như lớn lên giống người cha như cậu, không sợ dọa chết người sao.” Một
người đàn ông ngồi ở phía bên kia là Kurosawa Vũ Lang hết sức không đồng ý với lời của ông Hạ.
“Được rồi, mọi người cũng đừng tranh cãi
ai giống ai nữa, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.” Ba
người phụ nữ đang có mặt ở đó bất đắc dĩ cùng lên tiếng nhắc nhở chồng
mình ở bên cạnh.
“Nói cũng đúng, nhưng mà.... quyết định như thế
nào đây? Chẳng lẽ phải rút số?” Vừa hỏi là một người đàn ông nhìn rất
hung tợn độc ác, ông chính là người đứng đầu tổ chức Mafia ở nước Ý – Cổ Mông – Mặc Tây Nhĩ.
“Tôi thấy không bằng chúng ta chơi đoán số
đi.” Người đưa ra chủ ý này là Hạo Hoàng, ông chưa kết hôn đã tiếp nhận
vị trí Môn chủ của Tông Nham môn, đồng thời cũng tiếp nhận chịu trách
nhiệm giáo dục người thừa kế tiếp theo.
Mà người thừa kế tiếp theo – Xa Nhân Hạo, là người được Hạo Hoàng nhận về nuôi từ cô nhi viện.
Lần này, ông cũng tiện thể dẫn theo Nhân Hạo đến đây, là để tham gia “Ngày ghép đôi.”
“Các người đừng ầm ĩ nữa có được hay không!” Đến lượt bốn người phụ nữ lại cùng nhau lên tiếng quát.
“Em thấy... không bằng chúng ta quan sát nhìn xem một chút trước đi! Dù gì
mọi người cũng phải ở lại đây vài ngày mà, không phải sao? Đừng nôn nóng như vậy.” Lương Kiều Kiều, vợ của Hạ Vĩ Phong đề nghị.
“Tốt lắm! Xem ra cũng chỉ có thể như vậy thôi.” Ngoài cách này ra, mọi người thật sự cũng không nghĩ ra được cách nào khác tốt hơn.
Nhưng vừa đến
buổi chiều, bốn người đàn ông bộ dạng khẩn trương, rốt cuộc vẫn lén lút
dùng cách thức trò chơi đoán số, quyết định chọn thành đôi.
Bốn cô gái nhỏ thực sự đáng yêu lại đơn thuần, cứ như vậy từng câu chuyện được mở ra.