Chương 1: Tuyệt vọng hôn nhân
Ánh trăng như nước, rèm cửa sổ trắng, theo gió lay động.
Giang Tiểu Tây đứng ở phía trước cửa sổ phòng ngủ lầu hai, nhìn xuống phía dưới.
Cổng lớn đang từ từ mở ra, anh đã trở về.
Một lát sau, dưới lầu truyền đến tiếng cửa mở và âm thanh của chiếc chìa khóa đặt trên bàn trà bằng đá cẩm thạch.
Lại như vậy.
Cô đã nói rất nhiều lần rồi, không cần phải gây ầm ĩ như vậy, sẽ đánh thức Điểm Nhi.
Anh luôn không nhớ rõ.
Cô đem cất đi cái gạt tàn thuốc lá, mở ra cửa phòng ngủ, đã thấy Tôn Hạo Chí đi lên lầu.
Tôn Hạo Chí không cùng cô nói chuyện, lập tức hướng phòng ngủ Điểm Nhi đi đến.
Anh đẩy cửa phòng ra, vào bên trong nhìn thoáng qua.
Điểm Nhi đã ngủ say, con bé đã thành thói quen liên tục vài ngày không thấy được ba ba trong cuộc sống.
Cô cũng không cần, mặc kệ anh đi. Cô đã sớm biết rằng sẽ như vậy, ai có thể trông cậy vào anh, một con người chỉ có công việc như vậy.
Vì thế, cô cũng không để ý tới anh, xoay người trở về phòng.
Giang Tiểu Tây không có khóa cửa, bởi vì Tôn Hạo Chí rất ít về nhà, mặc dù trở về cũng là tự động ngủ ở phòng sách dưới lầu.
Bọn họ đều không có làm phiền nhau, ngày ngày cứ như vậy trôi qua.
Nhưng là hôm nay, Tôn Hạo Chí đẩy cửa ra, tiến vào.
Cô nghe được tiếng chìa khóa được treo leo mắc. "Tiểu Tây, chúng ta nói chuyện."
Anh vừa nói vừa đi lại đây.
"Anh uống rượu, ngày mai nói sau." Theo anh tới gần, một cỗ mùi rượu đập vào mặt. Giang Tiểu Tây nhíu lông mày, mỗi lần Tôn Hạo Chí say rượu về nhà, đều xảy ra một cuộc cãi cọ, cho nên cô thật sự không có cách nào khác che dấu đi sự chán ghét trên mặt.
Lại lần nữa, Tôn Hạo chí bị thái độ của Giang Tiểu Tây chọc giận: "Cô giả bộ cái gì? Cô đã quên, cô trước kia là gái bán rượu ở quán bar? Qua vài năm thoải mái, liền cho rằng mình là thiên kim tiểu thư rồi?"
Xác thực, cô không phải thiên kim tiểu thư, cho tới bây giờ cũng không phải. Không cần anh nhắc nhở, cô cũng nhớ rõ những ngày tháng trước kia.
Khi đó Giang Tiểu Tây thường vì kiếm mấy trăm đồng tiền boa, uống rất nhiều rượu, cơ hồ mỗi đêm đều uống đến nôn mửa.
Nhưng mà, Tôn Hạo Chí sẽ không hiểu được, mặc dù là như vậy, cô so với hiện tại, thoải mái hơn, bởi vì khi đó bên cạnh cô có Diệp Phi.
Diệp Phi, cô còn nhớ rõ đôi mắt đen láy của anh ấy ẩn chứa đau đớn, thấp giọng khẩn cầu cô, nói: "Tiểu Tây, đừng làm tiếp! Theo anh trở về đi!"
Nhưng mà, cô không có trở về. Cô hi vọng thời gian có thể quay lại. Nếu có thể quay lại, cô sẽ cùng anh ấy trở về, mà không phải làm cho anh ấy ở lại. . . . . .
Chỉ có nghĩ đến Diệp Phi, trong mắt của cô mới có nước mắt.
Tôn Hạo Chí mặc dù uống rượu say, cũng sẽ không xem nhẹ điểm này.
Anh kéo cô vào trong lòng, một tay nắm chặt lấy đầu cô: "Cô đang ở đây nghĩ đến anh ta đúng hay không? Cô chưa từng quên anh ta đúng hay không? Hiện tại anh ta có tiền rồi, cô muốn rời khỏi tôi, trở lại bên cạnh anh ta đúng hay không?"
Giang Tiểu Tây không đáp, cô cùng Tôn Hạo Chí vĩnh viễn không có cách nào cùng nói chuyện. Cô đã sớm từ bỏ. Cô hiểu rất rõ Tôn Hạo Chí, cô càng không để ý tới anh, anh càng phát điên, có đôi khi cô nhìn anh sắp tức điên lại cố kìm nén, thật sự rất vui vẻ.
Đúng vậy, anh không cho cô hạnh phúc, chính anh liền hạnh phúc sao?
Quả nhiên Tôn Hạo Chí nắm chặc nắm tay: "Cô đoán tôi không dám đánh phụ nữ, nên mới dám tỏ thái độ như vậy với tôi. Tôi cho cô biết, tôi uống rượu say, ngay cả phụ nữ cũng đánh!"
Giang Tiểu Tấy nhịn không được bật cười: "Anh không phải không đánh phụ nữ, anh là sợ đánh, tôi sẽ lưu lại vết thương, sợ tôi cầm chứng cớ này đi ly hôn. Tôn Hạo Chí, anh đang ở đây tưởng tượng cái gì vậy, tôi đang suy nghĩ gì anh vĩnh viễn cũng không rõ. Anh không biết là chính mình thực buồn cười sao?"
Anh nghe xong những lời này, rất tức giận , hung hăng đem cô đẩy xuống giường, thuận thế đè lên .
Thân hình cường tráng của anh đè lên khiến cô không thở nổi, mùi rượu khiến cô ghê tởm.
Cô trừng mắt anh, không nói lời nào. Anh cũng trừng mắt cô, hai mắt sắp phun ra lửa.
Cô đơn giản nhắm mắt lại, không hô hấp. Anh cắn răng nói: "Cô giả chết có phải hay không? Cho dù cô có chết thật, cũng là người phụ nữ của tôi." Anh bắt đầu gặm cắn lỗ tai cô.
Giang Tiểu Tây cố gắng rút ra cánh tay dưới người anh, dùng sức đẩy đầu anh, lại bị anh một tay đè lại. Tay kia của anh thì rút nhanh dây lưng của cô.
Cô muốn nâng lên đầu gối đá anh, lại khiến cho anh kẹp chặt chân cô nơi vật nóng rực kia.
Cô không muốn chống cự nữa, cô biết dù giãy dụa thế nào cũng không thể làm cho anh dừng lại.
Mặc anh đi, dù sao cô cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào, khi mà tâm cô như đã chết đi vậy.
Nhưng mà, thân thể cuối cùng không thể nói dối. Cô dừng lại phản kháng, động tác của anh liền mềm nhẹ, đầu tiên là nhẹ nhàng hôn lên vành tai của cô, rồi sau đó dọc theo cổ một đường hôn xuống .
Anh biết cô chán ghét mùi rượu, liền tuyệt không hôn môi cô, đương nhiên cũng có một loại khả năng, anh là sợ bị cô cắn đứt đầu lưỡi.
Khi anh hôn lướt qua rốn, cô đã không có cách nào khác tiếp tục ngụy trang.
Cô lấy tay đẩy đầu của anh, hai chân không ngừng giãy dụa.
Anh gắt gao ngăn chặn chân của cô, để cho cô không thể động đậy, lại dùng tay còn lại giữ chặt hai cổ tay cô, mà nụ hôn của anh vẫn là một đường xuống phía dưới, cuối cùng đặt ở chỗ đó mà hôn xuống.
Cô rốt cuộc vô lực, không tự giác run run. Anh vẫn là không chịu dừng lại, đợi cho cô phát hiện thì anh đã đem chính mình thoát trần truồng, phủ ở trên người của cô, không ngừng ra vào.
Giang Tiểu Tây từ từ nhắm hai mắt, không chịu chảy xuống một giọt nước mắt. Cô cũng không cảm thấy sỉ nhục, cô sẽ không để cho anh đắc ý, cô chỉ hận chính mình, vì sao ý chí của cô lại bạc nhược như vậy!
Giống như đoán được cô đang suy nghĩ gì, Tôn Hạo Chí ở bên tai cô thổi khí, nói: "Giang Tiểu Tây, cô cùng những người phụ nữ kia có gì khác nhau? Cởi quần áo ra so với ai khác, cũng không khác gì nhau? Cô quá dối trá rồi, cô vì sao không lên tiếng?"
Anh càng thêm dùng sức va chạm, Giang Tiểu Tây chỉ cắn răng, tuyệt không phát ra một tiếng.
Anh hận đến phát cuồng, tần suất ra vào càng nhanh hơn, hai tay bắt lấy ngực của cô dùng lực vuốt ve.
Giang Tiểu Tây rốt cục không thể nhịn được nữa, há mồm hung hăng cắn xuống đầu vai của anh, tiếp theo anh phát ra một tiếng gầm nhẹ, tê liệt ngã xuống ở trên người của cô.
Ánh trăng theo cửa sổ rọi vào, chiếu vào lưng vạm vỡ của anh, một cái vết sẹo dữ tợn, từ vai phải chạy dọc xuống toàn bộ lưng.
Giang Tiểu Tây nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về nơi khác.
Qua nhiều năm như vậy, nhìn đến nó vẫn sẽ làm cô nghĩ đến cái ngày gió tanh mưa máu đó, thật đáng sợ.
Say rượu hơn nữa kiệt lực khiến Tôn Hạo Chí rất nhanh lâm vào ngủ say, Giang Tiểu Tây dùng toàn bộ sức lực mới đem anh từ trên người của cô đẩy xuống.
Mặc anh ngủ ở đây đi, cô sẽ ngủ ở phòng của Điểm Nhi.
Vừa muốn đứng dậy, lại phát hiện tay phải vẫn bị anh nắm, vô luận như thế nào cũng không thể thoát khỏi cùm sắt này của anh.
Cô nổi giận nằm xuống, một đêm không ngủ.
Thẳng đến sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên,. anh mới bỏ tay của cô ra, đi ấn đồng hồ báo thức.
Cô xoa xoa cổ tay đau nhức, từ trên giường đứng lên.
Đơn giản rửa mặt xong, liền qua phòng đánh thức đứa nhỏ kia, con bé này lại chùm kín chăn, vờ như không nghe thấy.
Đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi tật xấu này.
Giang Tiểu Tây thấy con bé rúc vào chăn giống con rùa nhỏ, không khỏi bật cười, đi tới lôi con bé từ trong chăn ra.
"Điểm Nhi, dậy thôi! Lát đến muộn lại bị cô giáo mắng !" Cô hù dọa con bé.
Điểm Nhi từ nhỏ gan lớn, ngay cả lúc nhìn thấy Hải Ba bị đứt hai ngón tay, nó cũng không sợ hãi, nhưng lại chỉ sợ bị cô giáo mắng.
Giang Tiểu Tây nghĩ nó mới vừa lên tiểu học, trong nhà lại không có người quản thúc nó, hiện tại có cô giáo có thể nghiêm khắc dạy bảo nó cũng là chuyện tốt.
Quả nhiên Điểm Nhi nghe xong "cô giáo", lập tức tỉnh dậy, nhào lên ôm cổ của cô: "Ma ma, chào buổi sáng! Con yêu nhất ma ma ~"
Giang Tiểu Tây cười ra tiếng, nhéo nhéo cái má hồng của nó, nói: "Ma ma cũng vậy yêu Điểm Nhi nhất. Nhanh đi đánh răng rửa mặt."
Điểm Nhi gật mạnh cái đầu nhỏ, "Ân" một tiếng, tay chân lanh lẹ chạy vào phòng vệ sinh.
Điểm Nhi có tính tự chủ rất cao, lần đầu đến nhà trẻ cũng không cần cô giáo phải rửa mặt cho, cũng biết thay quần áo chỉnh tề, gắn nơ nhỏ ở một bên. Cô cũng đi lấy quần áo, giày, kiểm tra cặp sách tốt.
Điểm Nhi là cô một tay nuôi lớn, tuy cô có làm thêm bên ngoài, nhưng Điểm Nhi hàng ngày cũng là cô chăm sóc. Cô muốn con bé có thể tự làm mọi chuyện, nó rất thông minh, bất kể cái gì đều làm được rất tốt.
Giang Tiểu Tây đi xuống lầu làm bữa sáng cho con bé, đổ một ly sữa bỏ vào lò vi sóng đun nóng, bỏ hai mảnh bánh vào máy nướng bánh, sau đó lấy chảo bắt đầu làm trứng ốp lếp.
Sữa nóng, bánh mì vàng ròn, trứng ốp lết.
Sau đó mang hai miếng bánh, chân giò hun khói, trứng ốp lếp, rau xà lách, thêm mấy miếng cà chua, bưng lên bàn dọn xong.
"Ma ma, ba ba trở về rồi." Điểm Nhi cao hứng phấn chấn từ trên lầu chạy xuống.
Giang Tiểu Tây chỉ vào sandwich trên bàn, nói với nó: "Mau ăn điểm tâm, con muốn tới trễ."
Điểm Nhi nhìn nét mặt của cô, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn điểm tâm. Thẳng đến ăn xong miếng cuối cùng, nó mới mở to ánh mắt nói: "Con ăn xong rồi. Ma ma, con có thể đi chào buổi sáng ba ba không?"
Cô đáp ứng.
Điểm Nhi lập tức vui vẻ ra mặt chạy lên lâu, kêu to: "Ba ba, mau dậy đi!"
Giang Tiểu Tây cũng đứng dậy đi lấy quần áo, nghe thấy Điểm Nhi không ngừng kêu "Ba ba" "Ba ba", cô không khỏi cảm thấy một trận đau lòng.
Điểm Nhi rất thích Tôn Hạo Chí, chỉ cần anh xuất hiện liền rất vui vẻ.
Trong phòng, Tôn Hạo Chí không ngừng cù ngứa Điểm Nhi, khiến Điểm Nhi cười khanh khách không ngừng.
Giang Tiểu Tây tận lực che dấu cảm xúc, vẻ mặt ôn hoà thúc giục con bé: "Điểm Nhi, cùng ba ba nói tạm biệt, chúng ta còn phải đi học."
Điểm Nhi đối với cô le lưỡi, xuống giường, trước khi đi vẫn không quên cùng Tôn Hạo Chí nói: "Ba ba, ba ba hôm nay trở về nhà sớm nha!"
"Được, ba ba đáp ứng con. Về sau mỗi ngày đều trở về, được không?" Anh thế nhưng nói dối lừa con gái!
Điểm Nhi lại vui vẻ muốn nhảy dựng lên, giữ chặt tay của Giang Tiểu Tây lay động: "Ma ma, ba ba nói về sau mỗi ngày đều về nhà."
Giang Tiểu Tây nhẹ nhàng đẩy nàng: "Nhanh đi thay quần áo, lấy cặp sách."
Điểm Nhi thế này mới cùng Tôn Hạo chí nói: "Ba ba, tạm biệt."
Tôn Hạo Chí hướng Điểm Nhi vẫy vẫy tay, biểu hiện trên mặt khó được ôn nhu như vậy.
Giang Tiểu Tây phải thừa nhận, lúc hắn và con gái cùng một chỗ, cũng không làm người ta chán ghét.
Giang Tiểu Tây mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo khoác, Tôn Hạo Chí đã châm lên một điếu thuốc, tựa vào đầu giường, nói với cô: "Cô vẫn tự lái xe đưa Điểm Nhi đi học?"
Cô cúi người cầm lấy chìa khóa xe trên đầu giường.
Hắn nói tiếp đi: "Hãy để cho Hải Ba lái xe đưa hai người đi, gần đây trị an không tốt lắm."
Giang Tiểu Tây cơ hồ muốn bật cười, trị an không tốt? Còn không phải bởi vì các người sao!
Cô chỉ liếc mắt anh một cái, anh xem hiểu ánh mắt của cô, phóng ra một ánh mắt, nói: "Đám người Hà Đông kia đoạt địa bàn, cùng chúng ta không quan hệ."
Cô không quan tâm có quan hệ hay không, cũng không cần nói với cô, cô không muốn biết.
Cô không nói lời nào, đi ra mở cửa phòng.
Tôn Hạo Chí đột nhiên từ trên giường nhảy xuống, một tay đóng lại cánh cửa, một tay bắt lấy cánh tay của cô, miệng còn ngậm thuốc lá.
Cô ngẩng đầu trừng anh, khí thế một chút cũng không chịu thua.
Tôn Hạo Chí buông ra tay của Giang Tiểu Tây, gở xuống thuốc lá trên miệng, thái độ khác thường tránh đi ánh mắt của cô, nói quanh co: "Cái kia, đêm qua tôi uống nhiều quá, thực xin lỗi. . . . . ."
Anh khi nào thì học được nói ba chữ "Thực xin lỗi"? Uống lộn thuốc sao?
Cô đang muốn châm chọc anh hai câu, lại nghe thấy Điểm Nhi ở ngoài cửa kêu to: "Không xong, không xong, trễ rồi ma ma ơi!"
Tôn Hạo Chí vội vàng bổ sung một câu: "Tối hôm nay tôi sẽ trở về sớm một chút, chúng ta nói chuyện một chút!"
Giang Tiểu Tây không có thời gian cùng anh dong dài, tùy tiện nói: "Nói sau đi."