Quyển 1 - Chương 1: Cho Em Mượn Bả Vai Dùng Một Chút
Hạ Toa bất đắc dĩ ngồi ở bên cửa sổ, thưởng thức ống hút trong tay, lúc uống lúc không. Sau khi lấy bằng tốt nghiệp, cô nghĩ muốn hẹn Cố Phi đi chúc mừng, nhưng cô lại nghe được một tin tức từ Đào Nhạc để cho mình vô cùng thất vọng.
"Cố Phi, anh không có gì muốn nói với tôi sao?"
Hạ Toa nhìn người đàn ông ngồi ở đối diện mình, hỏi.
"Không có, sao thế Hạ Toa?"
Vẻ mặt Cố Phi mờ mịt nhìn Hạ Toa.
"Không có sao? Thật sự không có sao?"
Hạ Toa thở dài một hơi hỏi lại.
"Hạ Toa, anh biết em là cô gái tốt, có lẽ do anh gần đây bề bộn nhiều việc, không có thời gian quan tâm đến em, thực xin lỗi."
Nhìn bộ dáng tức giận của Hạ Toa, Cố Phi cảm giác cô đã biết chuyện của hắn cùng Phan Tuyết, nhưng hắn vẫn không chịu thừa nhận.
Kỳ thật hắn đối với Hạ Toa là cực kỳ thích, nhưng quen biết đã hơn một năm, hai người trừ bỏ nắm tay, ngay cả kiss cũng không có thì càng miễn bàn đến chuyện lên giường. Cho nên khi Phan Tuyết chủ động đưa lên cửa, khi đó củi khô lửa bốc hắn không thể vãn hồi.
"Anh với Phan Tuyết."
Kỳ thật đối với việc chia tay cô không thèm để ý, cô khổ sở thương tâm chỉ vì Cố Phi ngay cả việc Phan tuyết là bạn thân của mình hắn cũng muốn, để cho cô đồng thời bị người yêu cùng bạn tốt phản bội, điều này làm cho cô lập tức như thế nào tiếp thu.
"Anh, anh."
Cố Phi ấp a ấp úng không biết nên giải thích như thế nào, lúc trước nếu không phải Phan Tuyết chủ động hắn là không có khả năng với cô.
"Là cùng em tốt hơn, cậu có ý kiến gì?"
Cùng với nhịp điệu tiết tấu của giày cao gót, Phan Tuyết chưa thấy người thì đã nghe thấy tiếng.
"Cậu không biết là cực kỳ quá đáng sao? Cố Phi cũng là bạn trai tôi."
Nhìn đến Phan tuyết, Hạ Toa trong lòng liền kìm nén một hơi, cô thì tính là cái gì a. Bạn thân của mình cùng với người yêu của mình ở chung một chỗ, nếu không phải Đào Nhạc thấy được hai người cùng đi với nhau mới nói cho cô, chỉ sợ bây giờ cô còn chẳng hay biết gì.
"Tôi có ý kiến gì, cậu hỏi cũng quá buồn cười thôi, tôi có ý kiến gì?"
Nhìn bạn thân đã từng thân mật khăng khít, giờ phút này cô thật sự không còn lời nào để nói.
"Hạ Toa cậu giả bộ ngây thơ làm gì, cậu cho là chính cậu rất cao quý ư! Cái gì sau khi kết hôn mới phát sinh quan hệ, cậu cho rằng cậu là người tiền sử?"
Phan Tuyết ngồi xuống bên người Cố Phi, không khách khí chút nào nói xong.
"Cái gì, người tiền sử?"
Nghe thấy bốn chữ đó, Hạ Toa cảm thấy chính mình đã hóa đá.
"Tuyết, đủ rồi!"
Nhìn Hạ Toa bị nói không đúng chút nào, Cố Phi có chút nhìn không được ngăn lại.
"Chẳng lẽ em nói sai, thời điểm hai ngươi ở cùng một chỗ các ngươi có cái gì sao? Không có đi?"
Nhìn đến Cố Phi vậy mà giúp Hạ Toa nói chuyện, Phan Tuyết mất hứng hướng về phía Cố Phi bắt đầu ồn ào.
"Em, em."
Nhìn đến bộ dáng muốn gây sự của Phan Tuyết, Cố Phi có chút bất đắc dĩ quay mặt nhìn ngoài cửa sổ, không có nói chuyện.
"Cố Phi, nếu như vậy, chúng ta chia tay đi."
Tuy đau lòng, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng là chuyện đã đến trình độ này, hà tất phải vướng mắc ? Được rồi tan đi.
"Hạ Toa, em hãy nghe anh nói."
Nghe cô nói như thế, Cố Phi quay đầu nhìn Hạ Toa, muốn nói cái gì đó.
"Bảo bối, chuyện xử lý xong chưa?"
Tần Lạc vẻ mặt ý cười, đi đến trước mặt Hạ Toa nói. Kỳ thật từ thời điểm Hạ Toa vào hắn đã ở trong quán trà, nghe xong hồi lâu, thật sự là nghe không nổi nữa, rõ ràng đi ra.
"Ừ, xử lý xong rồi."
Nhìn đến Tần Lạc đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, tuy cực kỳ giật mình, trong lòng vẫn cực kỳ cảm kích. Tuy trong lòng cô cũng không nỡ buông tha đoạn cảm tình này, nhưng là nhìn Phan tuyết, cô thật sự không có biện pháp tiếp thu.
"Em, anh không tin."
Nhìn đến người đàn ông đột nhiên xuất hiện, Cố Phi trong khoảng thời gian ngắn không tiếp thụ được.
"Bảo bối, hắn không tin làm sao bây giờ?"
Tần Lạc cười hì hì ôm Hạ Toa, nhìn bộ dáng giật mình của Hạ Toa, ghé vào bên tai Hạ Toa thân mật hỏi.
"Như vậy hắn sẽ phải tin."
Hạ Toa kiễng chân lên, chủ động hôn lên môi Tần Lạc. Cánh môi truyền đến xúc cảm ướt át, cảm giác được đầu lưỡi Tần Lạc chẳng biết lúc nào đã thăm dò vào trong miệng cô, tim đập từ từ nhanh hơn, hai tay cô siết chặt cánh tay của hắn, đón ý nói hùa môi đối phương, cảm giác tê dại như điện giật từ cánh môi truyền tới. Đột nhiên ý thức được chính mình thất thố, Hạ Toa không khỏi mở to mắt mê say nhìn Tần Lạc, nhưng là hai mắt hắn vẫn chưa mở ra, vẫn là đắm chìm trong nụ hôn của cô.
"Đủ rồi, chúng ta chia tay!"
Nhìn hai người hôn nồng nhiệt, Cố Phi triệt để mất đi lý trí, hét lớn.
"Bảo bối, chúng ta đi!"
Nhìn Hạ Toa trên mặt vẫn còn đỏ ửng, Tần Lạc kéo tay cô, nhìn cũng không nhìn hai người liếc mắt một cái, cũng không quay đầu lại liền rời đi
Nhìn một màn diễn trò mới vừa phát sinh trước mặt mình, Tiêu Thần không khỏi lạnh lùng cười, theo tình huống vừa rồi, hắn hoàn toàn có thể khẳng định, cô gái cùng với người đàn ông kia tối đa chỉ là bạn bè bình thường, mà hai người sở dĩ làm như vậy, đơn giản là để cho chính mình chẳng phải chật vật thôi, nguyên bản vừa rồi hắn cũng muốn đi lên giải vây cho cô, ai biết người đàn ông kia so với hắn động tác còn nhanh hơn.
"Giám đôc Tiêu, anh còn có gì bất mãn sao?" Nhìn biểu tình trên mặt Tiêu Thần thay đổi nhiều lần, Giang Nguyên có chút bất an hỏi thăm.
"Không có, không có gì, cậu tiếp tục nói đi." Tiêu Thần vẫy vẫy tay, nhàn nhạt nói xong.
"Được." Giang Nguyên gật đầu nói.
Giang Nguyên tới cùng nói cái gì, Tiêu Thần cũng không có nhớ kỹ, cả đầu đều là bộ dáng ủy khuất vừa rồi của Hạ Toa. Trong lòng không khỏi âm thầm cảm thán, nếu động tác của mình nhanh một chút có phải tốt hơn không.
Gió thổi ở trên mặt, Hạ Toa cũng mới từ cảm xúc vừa rồi quay trở về.
"Tần Lạc, anh về từ bao giờ ?"
"Vừa trở về, em vẫn ổn chứ?"
Tần Lạc có chút lo lắng, bị phản bội cảm giác cũng không dễ chịu.
"Không có việc gì, vừa rồi thật sự là cám ơn anh."
Hạ Toa nhìn Tần Lạc đứng ở bên cạnh mình, thấp giọng nói.
"Tới, cùng nhau ngồi đi."
"Cho em mượn bả vai dựa vào một chút."
Hạ Toa tựa đầu trên vai Tần Lạc, nước mắt cứ như vậy chảy ra, Cố Phi có vẻ xem như một người bạn trai chính thức của cô, cũng muốn kết hôn. Buồn cười nhất là chính mình đem Phan Tuyết giới thiệu với Cố Phi, đến sau cùng, cô thật sự là người đần độn.
" Em có muốn anh đưa em về nhà không, sắc trời không còn sớm rồi."
Nhìn Hạ Toa lẳng lặng tựa vào trên vai mình, Tần Lạc ôn nhu hỏi thăm.
"Không cần, buổi tối cả lớp muốn ăn một bữa cơm sau cùng. Em nên đi, thời gian không sai biệt lắm, cám ơn anh Tần Lạc."
Hạ Toa lau nước mắt, đứng lên, nhìn Tần Lạc thẳng đi đến bên đường, đưa tay vẫy vẫy.
"Gặp lại sau!"
Hạ Toa mở cửa xe, quay đầu đầu nhìn thoáng qua Tần Lạc, khua tay nói.
Nhìn Hạ Toa rời đi, Tần Lạc trong lòng có chút mất mác, nguyên bản tính toán trở về chúc mừng cô tốt nghiệp, ai biết vậy mà lại gặp cô cùng người khác chia tay, anh hùng cứu mỹ nhân xong vốn cho là có thể an ủi cô, đưa cô về nhà, kết quả buổi tối cô vẫn còn tụ hội, cái này gọi là chuyện gì a. Nghĩ vậy Tần Lạc không khỏi lắc đầu.