Chương 1: Chương 1
"Quân à, cậu hãy nghe mình nói một câu, đàn bà có thể chơi, không thể nghiêm túc, cậu nghiêm túc là xong đời. Mẹ nó, Khổng Lão Phu Tử (Khổng Tử) nói đúng, chỉ có hạng đàn bà và con nít là khó nuôi, gần thì nhờn mà xa thì oán. Cậu hãy nghe lời anh em đi mà...”
Tay lái của Hồ Quân chuyển hướng, xoay hai vòng. Anh đưa tay đỡ trán, hôm nay thật sự là tai bay vạ gió. Những năm đó mấy người các anh sống rất sung sướng, muốn vui vẻ sẽ có vui vẻ. Vài năm nay, hay thật, cứ như trúng phải quả pháo đỏ, sau khi Diệp Trì kết hôn, liên tiếp là....
Tả Hoành, Cẩm Thành, một đám tất cả đều lấy vợ, bỏ lại Hồ Quân anh một mình cô đơn, khiến cho Thái hậu nhà anh cứ ba ngày hai bữa lại gọi anh về nhà, không ngừng lải nhải:
"Con nhìn thắng bé nhà Diệp Trì đi, trắng trẻo mập mạp thật đáng yêu, con gái nhà Tả Hoành cũng vậy!! Vợ Cẩm Thành thì điềm đạm, vừa nhìn đã biết là một người mẹ hiền dâu thảo...."
Blah blah, nói dài dòng phiền chết đi được, tốt cái rắm! Đến đâu cũng vướng bận, hận không thể nhét vợ con vào thắt lưng, không ra dáng đàn ông chút nào. Cẩm Thành còn có chút khí phách, lúc đầu cưới vợ vẫn chưa chịu đoạn tuyệt vui chơi bên ngoài, nhưng gần đây cũng chẳng thấy ló mặt ra ngoài.
Lúc anh ta gọi điện, Hồ Quân đang rất buồn rầu, vội vàng đi ngay. Tìm được hai cô bé cùng ăn cơm, ăn cơm xong thì đến hội quán. Vừa mới ngồi xuống ghế, Hồ Quân đã đi "giải quyết", khi về đã thấy anh ta uống hết một chai Royal Salute, đang định gọi tiếp.
Lúc Hồ Quân đang ngẩn tò te, Phong Cẩm Thành đã quơ lấy chai thứ hai nốc lấy nốc để. Thực sự Hồ Quân rất buồn bực, vừa rồi lúc ăn cơm Phong Cẩm Thành cũng như vậy, cứ như tám trăm năm chưa được uống rượu. Ăn xong anh ta lại uống thêm hai chai nữa, khiến Hồ Quân không kịp nuốt nước miếng, cả đêm chỉ lo ngăn cản anh ta.
Như lúc này đây, Hồ Quân vội vàng giành lấy chai rượu, nhưng anh ta không chịu đưa, còn hưng phấn hơn nữa. Hồ Quân lại giành lấy, anh ta cáu lên, suýt nữa đánh lộn một trận. Hồ Quân bực bội với số mệnh của mình, nhưng cũng không thể đánh người anh em thân thiết này, thấy Phong Cẩm Thành càng ngày quái lạ, vội vã đuổi mấy cô gái đi, quay đầu nhìn Cẩm Thành, thực sự đã uống rất nhiều rồi.
Hồ Quân đi về phía xe của anh, lúc đầu muốn hai anh em uống thật đã, ngâm suối nước nóng trong hội quán rồi ngủ một đêm, bây giờ thì tốt rồi, suối nước nóng không có, anh còn phải làm tài xế kiêm bảo mẫu.
Hồ Quân nhét Cẩm Thành vào ghế sau xe, còn anh ngồi vị trí lái đằng trước, may mà tối nay anh chưa uống một ngụm rượu nào. Nhưng Cẩm Phong cũng không yên ổn, đột nhiên chui từ phía sau tới, lay người anh. Cẩm Thành uống quá nhiều, nhưng sức lực không hề yếu đi. Anh ta đưa một tay ra vịn tay lái, xe nghiêng ngả, suýt chút nữa đâm vào bồn hoa ven đường.
Hồ Quân vội vàng dừng xe lại, Phong Cẩm Thành nhảy xuống xe, chống tay vào một cái cây to ven đường nôn thốc nôn tháo, Hồ Quân cầm một chai nước xuống xe.
Bốn anh em bọn họ, nếu nói Diệp Trì, Tả Hoành và anh Hồ Quân anh là Lưu Quan Trương kết nghĩa vườn đào(*), thì Cẩm Thành coi như là Gia Cát Khổng Minh tính toán như thần, ba người các anh có hợp lại cũng không nhìn xa trông rộng như Cẩm Thành. Dĩ nhiên, giữa anh em họ không những chuyện như bày kế hãm hại nhau. (*Trong Tam Quốc diễn nghĩa có ba anh em kết nghĩa là Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi kết nghĩa tại vườn đào với lời thề: Tuy không sinh cùng ngày cùng tháng nhưng nguyện chết cùng tháng cùng ngày. Tình cảm của ba vị anh em kết nghĩa này được miêu tả son sắt trong suốt tác phẩm)
Từ khi Hồ Quân bắt đầu có trí nhớ, chưa từng thấy Phong Cẩm Thành chật vật như hôm nay. Bình thường nếu không phải là phong độ ngời ngời, tuấn tú khôi ngô, cười nói không ngớt thì cũng nhẹ bẫng như không. Nhưng vào lúc này, điều Hồ Quân thấy là một người đàn ông chật vật tầm thường nhất thế gian, cả đêm nay cứ lải nhải mãi chuyện vợ của anh ta.
Khi các anh em tụ tập, Cẩm Thành cũng dắt vợ theo mấy lần. Ấn tượng lớn nhất của Hồ Quân về cô ta là dáng vẻ con nhà quyền quý, ít ra cũng ra dáng hơn cô bé của Diệp Trì hay con cọp cái của Tả Hoànhrất nhiều. Nhưng bây giờ đã được nếm mùi rồi, chó cắn người thường không sủa, lời này quả thực không sai.
Hồ Quân vỗ lưng Cẩm Thành khuyên:
"Cẩm Thành, cô ta muốn ly hôn thì cậu cứ ly hôn với cô ta. Cóc bốn chân khó tìm, người hai chân đầy rẫy. Bọn anh đây quay đầu giới thiệu cho cậu vài người, mặt tròn mặt dẹt, ra ngoài xinh đẹp, trên giường nhiệt tình hầu hạ, cậu tha hồ lên trời xuống đất."
Phong Cẩm Thành khẽ cười khổ:
"Quân à, lúc trước cô ấy vội vàng đồng ý gả cho mình, lúc này lại phủi mông bỏ đi, coi Phong Cẩm Thành mình là cái gì. Trong mắt cô ta Phong Cẩm Thành mình chẳng bằng cái rắm, mẹ nó chứ đến rắm còn có mùi."
Hồ Quân đưa nước khoáng cho anh, chờ anh ta súc miệng xong, đưa anh trở lại ngồi trong xe. Hồ Quân cũng lên xe, gạt số, nhấn ga, lái về phía khu nhà của Phong Cẩm Thành. Thoáng cái đã đến cửa nhà, Phong Cẩm Thành đột nhiên mở miệng:
"Quân, mình không muốn về nhà, cậu đưa mình đến biệt thự ở ngoại ô, mình sẽ ở đó vài ngày."
Hồ Quân sửng sốt:
"Được, người anh em, hôm nay tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên, cho dù cậu muốn đi đâu, mình cũng sẽ đưa cậu đi."
Phong Cẩm Thành cười một tiếng:
"Cậu lắm lời thế. Cậu cũng biết rồi đấy, mình rất đau lòng. Vốn cho rằng cả đời này mình sống vô tâm, nhưng cô gái đó lại khiến mình biết đau là gì. Quân, không thể chơi đùa với tình yêu, dính vào, không chết cũng bị lột da."
Hồ Quân cười thật to:
"Lời này nghe thật xuôi tai, tình yêu là cái quái gì, cậu xem từng người từng người lặp đi lặp lại, không phải điên thì là kẻ ngốc. Yên tâm đi! Mình rất tỉnh táo, cuộc đời này chỉ có chơi mạt chược là tuyệt vời nhất."
Thật khó khăn mới đem vác Phong Cẩm Thanh vào biệt thự của anh ta ở ngoại thành, phục vụ anh ta lên giường, lúc ra đã thong dong hơn chút. Hồ Quân chỉ biết lắc đầu cười khổ cho đêm nay, cũng không hao tổn tâm tư suy nghĩ, yên lặng về thẳng nhà ngủ.
Đi ra từ phía đông đường Tam Hoàn, từ xa nhìn thấy mấy chiếc xe xếp hàng ở phía trước, bên kia đường là quá bar, có lẽ là kiểm tra nồng độ cồn. Tuy rằng hiện thời Hồ Quân cũng đã tôi luyện thành một nhà lãnh đạo, nhưng càng phải lấy mình làm gương, xếp hàng nghiêm chỉnh.
Nhìn thấy ngay trước mắt, một nữ cảnh sát đang đứng ngoài chiếc xe cách anh một chiếc. Đưa mắt nhìn lại, đúng là một nữ cảnh sát. Mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng dáng người yểu điệu, áo sơ mi cảnh phục được nhét vào trong quần, thắt lưng bên hông, mông lớn eo thon, giơ tay chào theo nghi thức quân đội.
Cái chào theo nghi thức quân đội dẫn tới sự hứng thú của Hồ Quân. Người trong nghề nhìn là biết đã từng đi lính, đứng thẳng tắp, tay phải giơ lên từ trước ngực, cánh tay cao bằng vai, cẳng tay và bàn tay thẳng tắp, năm ngón tay khép lại, lòng bàn tay hơi hướng ra ngoài. Đúng tiêu chuẩn, tuyệt đối có thể theo kịp tiêu chuẩn của người lãnh đạo quốc gia.
Chiếc xe phía trước rời đi, Hồ Quân lái xe lên vài mét. Rốt cuộc đã nhìn rõ nữ cảnh sát. Nói như thế nào đây, ngũ quan chỉ tính là bình thường, nhưng nếu kết hợp với nhau, cộng với bộ đồng phục cảnh sát, mũ nồi trắng đội hờ, tóc mái bằng chạm lông mày, gương mặt trẻ con trắng noãn thể hiện dáng vẻ hiên ngang xinh đẹp từ tận cốt tủy.
Có lẽ trong lòng đàn ông đều có chút cảm tình với đồng phục, ngay cả cô gái bình thường mặc đồng phục, cũng có thể gợi ra cảm giác khác nhau. Nếu không, Nhật Bản sẽ không làm thể loại phim về những bộ đồng phục hấp dẫn. Bởi vì rất dễ tiêu thụ nên thị trường rất lớn.
Nhưng, nếu không phải nữ cảnh sát này mới được phân đến, thì chắc rằng lãnh đạo trong đội không thích thú, nếu không sao nửa đêm nửa hôm lại phái cô ấy tới kiểm tra nồng độ cồn. Mấy cảnh sát ngồi trên xem thảnh thơi hơn cô rất nhiều.
Lúc Hồ Quân còn đang ngẩn ngơ, chiếc xe phía trước đã được kiểm tra xong, nữ cảnh sát đi về hướng Hồ Quân. Hồ Quân hạ cửa kính xe xuống, nữ cảnh sát nhìn lướt qua rồi chào theo nghi thức quân đội, hạ tay xuống, liếc nhìn Hồ Quân:
"Mùi rượu rất nồng, anh đã uống mấy chai rượu?! Có biết lái xe uống rượu nguy hiểm không, kiểm tra thử xem!"
Nói xong, đưa máy đo nồng độ cồn trong tay, nói:
"Ngậm lấy, thổi thật mạnh......."
Một câu nói bình thường, vậy mà vào tai của Hồ Tuân lại cảm thấy được có chút mập mờ. Chủ yếu là do giọng nói của nữ cảnh sát này ỏn ẻn nũng nụi như trẻ con làm nũng. Thành thật nghiêm túc mà nói, giọng nói của cô gái này mang vẻ êm ái từ tận xương tủy, hơn nữa, lời của cô rất dễ nảy sinh ý nghĩa khác.
Nhưng mà Hồ Quân cố gắng hợp tác với đồng chí cảnh sát địa phương, thành thật ngậm chặt, thổi một hơi lớn, nữ cảnh sát nhìn kết quả: 7, không đủ 20 miligram; không nhịn được nhíu mày nhìn anh nghi ngờ.
"Cũng lọc lõi đấy! Quá nửa đêm rồi, đừng làm chậm trể thời gian của tôi, đừng trốn gian dối nữa, ngậm lấy thổi thật mạnh."
Nữ cảnh sát này khẳng định anh uống rượu, Hồ Quân hơi cong môi:
"Tôi thực sự không uống rượu, tôi thề."
Tây Tử cười châm chọc:
"Chúng tôi đã gặp rất nhiều người như anh, mỗi lời khai đều có một câu thề, lát nữa thử máu sẽ biết."
Lại nói đến Tây Tử, hôm nay vốn đã không thoải mái. Làm cảnh sát vũ trang năm năm, giải ngũ, đáng ghét là bị phân công đứng chốt trên đường. Để vào Cục Công an là điều rất khó, lẽ ra Tây Tử nhắm vào cảnh sát hình sự điều tra vụ án giết người, nào ngờ bị phân công đến đội giao thông. Phân công đến đội giao thông thì đến đội giao thông! Không phải tất cả mọi người đều nói làm cảnh sát giao thông đều béo bở sao.
Nhưng lại bị phân công vào tổ tai nạn, cô còn không được cử đi đứng trạm, mà là đi kiểm tra nồng độc cồn của lái xe. Lãnh đạo có nói, vì để nâng cao hình tượng của cảnh sát giao thông, phải để cho nữ cảnh sát trực ở các điểm chốt giao thông, kiểm tra người lái xe uống rượu. Lãnh đạo còn nói, dù sao đàn bà đi hỏi tốt hơn, dễ dàng cho công tác phối hợp kiểm tra.
Tây Tử không được đối đãi tốt, nhưng lãnh đạo chỉ chỗ nào, phải đánh vào chỗ đó. Hôm nay đứng ở đây từ mười giờ, hiện tại đã được hai tiếng rồi, gặp phải bốn người điều khiển xe khi uống rượu, tính cả người này gộp lại vừa thành một bàn tay, lại còn giả vờ ngớ ngẩn để lừa dối cô.
Tây Từ híp mắt liếc nhìn xe của Hồ Quân. Xe khá tốt, lời nói đúng trọng tâm, cũng có khuôn phép, vừa nhìn đã biết là thanh niên thành đạt, đáng tiếc hơi láu cá và không thành thật. Tây Tử ghét nhất là người không dám thở mạnh, không giống đàn ông một chút nào.
Tây Tử đưa tay ra:
"Bằng lái?"
Hồ Quân xoay người tìm cặp, không thấy. Kéo hộc để đồ phía trước, cũng không có. Chắc là rơi ở nhà của Cẩm Thành. Quay đầu nhìn lại, đã thấy nữ cảnh sát ôm cánh tay, nghiêng đầu nhìn anh cười:
"Không có bằng lái còn nghiêm trọng hơn chuyện nồng độ cồn. Trước tiên anh muốn giải quyết vấn đề kiểm tra nồng độ cồn, hay là chúng ta nói thẳng tới chuyện bằng lái xe?"
Lời nói của cô nhóc kia hàm chứa châm chọc, thật sự đã lâu lắm rồi Hồ Quân không gặp phải chuyện xấu hổ như vậy. Dằn lại cơn giận trong lòng, kiên nhẫn giải thích:
"Không phải tôi không có bằng lái, vừa mới đưa bạn thân bị say rượu về, rơi trong nhà cậu ấy. Tôi bảo cậu ấy magn tới, hơn nữa xe có mùi rượu nhưng tôi không uống một giọt."
"Không uống một giọt?"
Tây Tử giơ máy đo nồng độ cồn trong tay lên, mặc dù anh ta rất thông minh, nhưng hàm lượng cồn hiển thị là 7 miligam/1lít khí thở. Giải thích cái gì? Không cần tôi phổ cập khoa học cho anh chứ?"
Hồ Quân bị cô chọc cho tức điên, nói vọng từ trong xe ra:
"Cô thổi cái này cũng có nồng độ cồn. Hơn nữa quốc gia quy định dưới 20 miligam/1 lít khí thở không thể dẫn tới lái xe trong tình trạng say rượu."
Tây Tử nở nụ cười:
"Rất chính xác, vậy phải cho anh biết tính nghiêm trọng của sự việc, hơn nữa lời là anh nói, có phải sự thật hay không, hiện tại còn quá sớm để kết luận. Mời anh qua bên kia thử máu, mọi chuyện sẽ rõ ràng."